Phù Đồ Tháp

Chương 15: Vô lưu ý




Vốn dĩ phải quàn 27 ngày, cuối cùng lại giảm còn một nửa, chuyện Quý Phi biến thi khiến người người sợ hãi, làm tang lễ cũng bị ảnh hưởng theo, được 13 ngày liền vội vàng đưa tang. Chiêu này của Phúc Vương quả là một mũi tên trúng hai đích, làm gì cũng sạch sẽ lưu loát. Thậm chí Âm Lâu còn cảm thấy cái chết kỳ quặc của Đại Hành Hoàng Đế không biết chừng là bọn họ hạ độc.

Nàng tựa lên thành xe nghĩ ngợi, lòng người hiểm ác, một niên đại rung chuyển, rốt cuộc bao nhiêu người đã máu chảy đầu rơi. Cũng may mệnh nàng chưa tận, khi còn nhỏ nàng từng rơi xuống mương nhưng không chết, khi ấy mẹ đã nói nàng có chín cái mạng, sau này dù gặp khó khăn gì cũng nhất định có thể vượt qua.

Đoàn người đưa ma mênh mông cuồn cuộn kéo dài tới ba bốn dặm, nàng cũng đang ngồi trên một trong những chiếc xe đó. Hiện giờ nàng là người ở góa, đi cùng với những phi tần may mắn thoát khỏi tuẫn táng, tất cả đều sẽ tới thái lăng thủ lăng. Người khác bi thương, nàng ngược lại chẳng thấy gì, vén mành lên nhìn bên ngoài, hôm nay trời xanh nắng ấm. Lăng tẩm liên quan đến vận mệnh quốc gia, nơi xây dựng Hoàng lăng đều là phong thủy bảo địa, ở đó non xanh nước biếc, cảnh trí đẹp hơn trong cung rất nhiều.

Xe đi mãi đi mãi, vệt bánh xe in dấu chằng chịt trên đường, mất tròn một ngày mới tới được thái lăng. Người ta đều nghĩ mộ địa là nơi âm u quỷ bí, nhưng thực ra lăng tẩm của Đế Vương thì không. Khi đám cung phi đến thái lăng cũng đã là hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu lên những cung điện san sát, tất cả đều được xây theo quy cách vũ điện đỉnh. Dưới cửa lớn là hòa tỉ rực rỡ, trên đỉnh tạc hình long phượng, so với Càn Tây Ngũ Sở của nàng còn khí phái hơn rất nhiều.

Âm Lâu đi theo thái giám thủ lăng bước vào thần đạo, tượng đá sừng sững đứng lặng hai bên đường, cao bằng hai người gộp lại. Nàng đưa tay lên che bớt ánh nắng, từng dãy núi chạy dài phía xa, trong không khí mơ hồ có mùi vàng mã bị đốt, một trận gió núi nổi lên liền bay biến sạch. Nàng hỏi tên thái giám kia: “Nơi này cũng khóa cổng khi đến giờ sao?”

Hắn cong eo đáp: “Hồi bẩm nương nương, thái lăng không giống trong cung, không có chuyện khóa cổng. Ngài nhìn bức tường kia cao như vậy, tất cả đều bị vây bên trong, các nương nương lại là phụng chỉ vào lăng, được người người kính trọng, chẳng lẽ còn cần khóa cửa hay sao?” Hắn ta cười, phô ra hàm răng vàng khè: “Hơn nữa, dù bên trên không nói gì, nhưng chúng thần ở đây hầu hạ, cũng biết các nương nương rất khó xử. Dù sao nơi đây cũng rộng lớn như vậy, đi dạo loanh quanh là cách hay để giết thời gian.”

Dù cổng không khóa, tâm đã sớm đeo gông, khóa hay không cũng vậy. Có hơn hai mươi người phải thủ lăng, mỗi người đều mang theo một nha đầu bên cạnh, ngây người bước vào khu vườn đầy tùng bách thẳng tắp. Thái giám lại nói: “Các nương nương cứ nghỉ ngơi trước, lát nữa nô tài sẽ tới dặn dò các nương nương quy củ trong lăng. Cũng chỉ giống như một hòa thượng thôi, ở đây chúng thần cứ đúng giờ tụng kinh lễ Phật. Việc dùng bữa có một cục chuyên hầu hạ riêng. Nếu hôm nào không hợp miệng, các nương nương có thể tới phòng bếp nhỏ gọi mua chút cơm canh.”

Âm Lâu nhìn Đồng Vân, khẽ sờ nắn túi tiền không được đầy đặn lắm, mặt mày ủ ê: “Đồng Vân, em nói xem thủ lăng liệu có được phát tiền tiêu vặt không?”

Đồng Vân ngẩng đầu nhìn trời: “Em nghĩ…hẳn là có chăng!”

“Lát nữa phải hỏi thăm mới được.” Nàng lẩm bẩm: “Ở quê nhà ta, đến ni cô còn được phát tiền mỗi tháng mua dầu bôi tóc.”

Đồng Vân ngạc nhiên: “Quả nhiên Chiết Giang là nơi địa linh nhân kiệt! Trọc đầu rồi còn được mua dầu bôi tóc, thảo nào đầu các hòa thượng đều bóng loáng.”

Các nàng được phân đến gian nhà thứ hai, là nơi mà cả đời này sẽ gắn bó cùng các nàng. Cũng may phòng nằm ở phía bắc, cửa hướng về phía nam, đồ đạc trong phòng đều mới tinh, có đủ bàn ghế, còn có cả bàn trang điểm. Màn ở đây không thêu hoa giống trong cung, chỉ tuyền một màu vàng bờn bợt, tường trong lăng cũng sơn màu này. Gian phòng phía sau lạc địa tráo đặt một cái đệm hương bồ, trên án đặt một bức tượng Quan Âm, đôi mắt khẽ nhắm, ba ngón tay dựng lên, tạo thành một tư thế đoan trang uyển mị.

Quản sự trong lăng tên Cao Tòng, tuổi tầm 30, vì tịnh thân nên hắn không mọc râu, lưu loát nhanh nhẹn, trông trẻ hơn tuổi. Hắn phân công người đưa chăn đệm tới, Âm Lâu nhân cơ hội gọi hắn lại: “Ta hỏi ngươi, thái giám ở đây có thuộc quyền Tư Lễ Giám không?”

Cao Tòng đáp: “Bất kể hành cung, sơn trang, hay là tân uyển, trong ngoài đều thuộc Tư Lễ Giám chưởng quản, sao lão tổ tông lại muốn hỏi thăm chuyện này.”

Không hỏi không được chứ sao! Nàng nhìn quanh, hít vào một hơi: “Ở đây về đêm có lạnh lắm không?”

“Lạnh ạ.” Cao Tòng phất tay áo nói: “Hiện tại còn đỡ, đến sau nửa đêm sẽ lạnh hơn trong thành rất nhiều. Nhưng mùa hè lại mát mẻ, nhiều cây cối, còn chẳng cần phải dùng đến quạt, lão tổ yông ở đây một thời gian rồi sẽ biết.”

Âm Lâu quay sang nhìn Đồng Vân, rồi lại nói với Cao Tòng: “Ngươi nghĩ cách đem tới đây cho ta một lò than sưởi, trong người ta mang bệnh, không chịu nổi giá rét.” Sợ hắn sẽ đòi hỏi, nàng nhanh chóng xụ mặt nói: “Nếu như không được, đành nhờ ngươi nhắn cho Đốc chủ của các ngươi, nếu hắn biết ta ở đây phải chịu buốt giá, nhất định sẽ đứng ngồi không yên.”

Vị Đoan thái phi này vốn nằm trong danh sách tuẫn táng, nhưng sau lại có một màn sống lại ngoạn mục, người trong lăng đã sớm nghe tên. Hiện giờ nàng nhắc đến Tiêu Đạc, tựa hồ hai bên rất có giao tình. Cao Tòng cúi người cười nịnh nọt: “Lão tổ tông và Đốc chủ chúng ta…”

Nàng hư trương thanh thế, lườm hắn một cái: “Đừng hỏi, hai ngày nữa ngươi sẽ biết.”

Thấy nàng đã tỏ vẻ như vậy, Cao Tòng lại càng cúi thấp hơn, trong đầu nhảy ra hai chữ “đối thực”. Chuyện này đúng là cả kinh, nhanh chóng đáp: “Lão tổ tông chịu khó một chút, nô tài lập tức đi phân phó.” Vừa nói vừa lui ra ngoài.

Đồng Vân lắc đầu: “Chủ tử định mượn tiếng tăm Tiêu chưởng ấn để lừa gạt sao?”

Âm Lâu đỡ búi tóc tang: “Làm người thì phải biết co dãn. Em xem, chúng ta xứng đáng được hưởng thụ. Không có ngân lượng thì chuyển sang nhân tình, thật tốt!”

“Nhưng mà thiếu nợ một đống, chủ tử không sợ bị người ta tìm tới cửa?”

Nàng bày ra bộ dạng du côn, ngồi xuống ghế bành, móc thanh sắt ra ngoáy lỗ tai, ung dung nói: “Em chưa từng nghe câu ‘sắt nhiều không ngứa’(*) hả? Nợ thì nợ, ta chỉ còn mỗi cái mạng này, hắn làm gì được ta?”

(*) Sắt nhiều không ngứa: Đằng nào cũng không giải quyết được, cứ mặc kệ đi.

Đồng Vân thở dài: “Chủ tử không hiểu ư, nợ tiền có lúc trả hết, nợ nhân tình sẽ dây dưa cả đời. Nhưng cũng không sao, chỉ cần Phúc Vương điện hạ…Không đúng, bây giờ phải gọi là Vạn Tuế Gia. Chỉ cần Vạn Tuế Gia không quên chủ tử, chút nợ này có tính là gì!” Rồi nàng mở tay nải ra, buồn rầu nói thầm: “Kỳ thực đưa chủ tử đi thủ lăng đúng là thừa thãi, ở lại trong cung cũng đâu có sao. Lòng vòng như vậy thật phí sức, chẳng phải kết quả đều giống nhau!”

Âm Lâu nói: “Em không hiểu, đã là Hoàng Đế thì càng phải cẩn thận. Nhất là khi còn chưa kịp ngồi ấm ghế, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm kia kìa, lại càng nhiều điều cố kỵ. Chuyện thủ lăng được bao nhiêu người giám sát, không thể giấu diếm được, chỉ còn nước vào lăng rồi nghĩ cách sau.”

“Vậy khi nào Tiêu chưởng ấn sẽ tới đón chủ tử? Không phải đã nói sẽ tới phủ hắn ở tạm sao? Em đoán có lẽ sẽ ở tầm vài tháng.” Đồng Vân co người lại một chút: “Em cảm thấy chỗ đó của thái giám thiếu đi một khối thịt, lại toàn làm những việc đường ngang ngõ tắt, không thể biết được chúng sẽ làm ra chuyện gì. Chủ tử phải cẩn thận chút, em thấy ánh mắt Tiêu chưởng ấn nhìn chủ tử rất không thích hợp, không chừng lại có ý định gì với chủ tử thì sao?”

Ánh mắt? Âm Lâu cẩn thận nhớ lại, đôi mắt kia thực sự rất ẩn tình, nhưng hắn đều nhìn tất cả mọi người như vậy mà. Nàng bất đắc dĩ nhìn Đồng Vân, “Từ ánh mắt mà đã suy ra được như vậy, em là muốn gả chồng rồi phải không? Đừng quên hắn là thái giám!”

Đồng Vân ngượng ngùng im miệng, thực ra chủ tử của nàng không hề biết, có người thì thực sự cắt hẳn đi, có người thì chỉ cắt một nửa, thứ kia vẫn còn hữu dụng. Nếu là được việc thật thì tốt quá rồi! Nàng đột nhiên thấy giả thiết này rất có khả năng, nếu Hoàng Hậu có thể âm thầm tư thông cùng hắn, không chừng hắn lại là một tên thái giám giả cũng nên!

“Chủ tử!” Nàng giữ chặt Âm Lâu: “Chủ tử nói xem liệu Tiêu chưởng ấn đã cắt đi bao nhiêu phần?”

“Cái gì mà bao nhiêu phần?” Âm Lâu khom lưng giũ chăn, ở đây không có người sưởi chăn, bên trong chăn lạnh ngắt.

Đồng Vân tự mình tính toán, “Chính là chỉ cắt đi một chút, vẫn có thể dùng được.”

Âm Lâu không thèm để vào tai: “Em toàn nghĩ cái gì thế! Tiết thu phân (ngày 22, 23, 24 tháng 9) mỗi năm đều phải tới Hoàng Hóa Môn nghiệm thân, em không biết sao?”

Đồng Vân lẩm bẩm: “Chỉ những tiểu thái giám không tiền đồ mới bị lột áo nghiệm thân, Tiêu Đạc là người thế nào chứ? Trên đời này còn có ai dám nghiệm hắn sao? Hắn chịu đến Hoàng Hóa Môn uống trà đã tốt lắm rồi, hắn mà không muốn, chẳng nhẽ Hoàng Đế còn hạ thánh chỉ bắt hắn đi?”

Âm Lâu ngây người một lát, ngạc nhiên nói: “Cứ cho hắn là thái giám giả đi, rồi tiếp theo thì sao?”

Đồng Vân nghẹn họng, nàng cũng chỉ là tò mò, Tiêu Đạc là nhân vật thái giám truyền kỳ, diện mạo hắn xinh đẹp đến vậy, nếu thực sự là thái giám thì đúng là phí phạm của trời.

Âm Lâu không nhàn nhã mà nghĩ những chuyện đó, nàng đang bận cảm khái cảnh ngộ của mình, chắc chắn nàng không có khả năng trở thành Võ Tắc Thiên thứ hai, muốn được như Dương Quý Phi thì lại không đủ xinh đẹp, đúng là một vị trí nửa vời đáng xấu hổ. Chỉ mong bên cạnh Minh Trị Hoàng Đế có thật nhiều mỹ nữ, hắn không nhớ ra nàng, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.

Nhưng nàng vẫn luôn mong ngóng Tiêu Đạc tới đón, tuy thái lăng không canh giữ nghiêm ngặt như trong cung, nhưng bức tường kia lại không dễ trèo qua. Nếu có thể theo hắn rời khỏi đây, sau này không còn ai nhớ đến nàng, có lẽ còn có thể về Chiết Giang cũng nên!

Nhưng đợi vài ngày rồi vẫn không thấy Tiêu Đạc phái người tới.

Âm Lâu xin được mấy hạt giống hoa từ một vị thái phi già, đi đào đất đổ vào cái bình hoa mẻ trong phòng, thở ngắn than dài với Đồng Vân: “Đêm qua ta không ngủ được, suy nghĩ thật lâu, muốn chạy trốn kỳ thực cũng không khó, chúng ta không trèo tường được thì có thể đào lỗ chó, đại trượng phu co được dãn được!” Nàng nhìn cái xẻng trong tay, chán nản, đành tùy tiện vứt sang một bên, “Nhưng chúng ta có thể chạy đi đâu? Chúng ta chỉ còn mấy lượng bạc, cùng lắm đủ ăn hai bát mì, vả lại tránh được hòa thượng không tránh được miếu, nếu không tìm thấy thái phi thủ lăng, cả nhà ta sẽ không thoát khỏi tội liên đới.”

“Đúng vậy!” Đồng Vân tưới thêm chút nước vào bình, rũ mắt nói: “Nếu chủ tử không muốn liên lụy đến người nhà, vậy thì đừng nghĩ những chuyện linh tinh đó nữa. Chúng ta cứ chờ thêm một chút, có khi hai ngày nữa Tiêu chưởng ấn sẽ sai người tới đón chúng ta thôi.”

Chờ đợi là việc khổ sở nhất trên đời, nhưng ngoài chờ đợi cũng chẳng còn cách nào khác. Bình tĩnh suy nghĩ lại, nhờ mượn hơi Tiêu Đạc, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Mỗi ngày đều tụng kinh lễ Phật, thời gian còn lại thì có thể la cà bên ngoài.

Thời tiết ấm dần, chỉ là nàng không phát hiện ra. Những côn trùng trong rừng đã bắt đầu cất tiếng, ngắn dài nối tiếp nhau đầy nhịp điệu. Âm Lâu thích đi dạo loanh quanh lúc chạng vạng, lăng tẩm Đế Hậu có người dọn dẹp, xung quanh không có lấy một chiếc lá khô. Những ngôi mộ của các phi tần thì tương đối hẻo lánh, phần mộ nho nhỏ vây quanh nhau, cỏ đã mọc cao mà vẫn chẳng ai đến dọn. Nàng thường đi một vòng xa xa để thăm thú, lẳng lặng ở lại đó một lúc, trong lòng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy bi ai.

Chẳng biết bao lâu sau, có lẽ là hơn mười ngày, ngày hôm đó nàng đi qua phía sau Long Ân Điện, thấy từ xa xa có một bóng người đang bước qua cầu tới đây. Người đó mặc một bộ thường phục màu đen, trên eo đeo đai ngọc, bóng hắn kéo dài dưới ánh hoàng hôn.

Âm Lâu không thể hình dung được tâm tình của nàng khi đó ra sao nữa, quả thực giống như mặt trời ló khỏi mây, chiếu những tia sáng ấm áp nhất vào lòng nàng.

Nàng vẫy tay cười với Đồng Vân: “Nhìn kìa, cứu tinh của chúng ta tới rồi.”