Phù Đồ Tháp

Chương 1: Kinh tắc nhạn




Mùa xuân năm Long Hóa thứ mười một, trời mưa suốt một khoảng thời gian rất dài. Đô thành như bị ngâm trong hơi nước, ước chừng phải tới bốn mươi ngày rồi chưa nhìn thấy mặt trời.

Giang sơn mưa gió trập trùng, khắp nơi đều chìm trong nguy ngập. Bệnh tình của Nguyên Trinh Hoàng Đế đang kê cao gối ngủ trên long sàng ngày càng sa sút, hồi chiều còn nghe nói đã ngừng ăn uống, có lẽ không lâu sau sẽ phải sửa niên hiệu thôi.

Dù ai làm Hoàng Đế đi chăng nữa, đối với những cung quyến sống trong Càn Tây Ngũ Sở(*) đều chẳng quan trọng. Nữ nhân kiến thức hạn hẹp, không giống những đại thần trong triều lòng mang thiên hạ, các nàng chỉ biết mình tiến cung cùng lắm mới hơn một tháng, phong hào hèn mọn vừa được ban chưa lâu, những thứ tiếp theo sẽ nghênh đón các nàng không phải sủng hạnh, không phải vinh hoa, mà có lẽ làm am ni cô nơi thanh đăng cổ phật, là hoàng lăng chẳng thấy ánh mặt trời, là bức tường lạnh băng nơi địa cung ẩm ướt…

Ai mà biết được!

(*) Càn Tây Ngũ Sở: tên gọi chung của năm tòa viện nhỏ nằm ở phía tây lục cung.

“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ta sẽ không bao giờ tiến cung.” Một tuyển hầu(*) đứng dưới mái hiên nức nở, “Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, ai ngờ đâu…lại là một người đoản thọ.”

(*) Tuyển hầu: một tước vị của phi tần.

“Những chuyện này sao có thể đến lượt chúng ta tự mình làm chủ?” Một người khác che miệng nàng ta lại, liếc mắt nhìn quanh, đè thấp giọng mà nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, nhỡ người khác nghe thấy thì chỉ có nước bỏ mạng.”

“Bây giờ còn sợ cái gì, chỉ cầu ông trời mở mắt, bảo vệ cho Hoàng Thượng vạn thọ vô cương, để chúng ta sống lâu thêm hai ba năm, coi như được báo đáp phúc phần kiếp trước.”

Người ta thường nói một đời vua một đời thần, nữ nhân chốn hậu cung cũng chẳng tránh nổi đạo lý này. Một khi đã vào cung, mọi sự đều phụ thuộc vào Hoàng Đế. Quân vương khỏe mạnh an khang, dẫu các nàng không tự do tự tại, nhưng ít nhất tính mạng cũng được bảo toàn; Quân vương chết rồi, những phi tần có con cái có thể lui về vị trí thái phi, còn những người không con, phân vị thấp kém, gia đình mẹ đẻ không thể cậy nhờ, vậy thì dường như chẳng còn lối thoát.

Đất nước rộng lớn thối nát này có rơi vào tay ai cũng đều là tử cục không thể cứu vãn. Từ khi Đại Nghiệp khai quốc đến nay đã là 264 năm, hơn 200 năm này đã trải qua huy hoàng, cũng xuất hiện những vị chủ nhân anh dũng. Khi ấy khai hoang, lập nghiệp, dời đô, khiến cho chư hầu tám phía đều phải quy phục, xưng thần bốn phương, thịnh thế phồn hoa, các triều đại trước không ai sánh bằng. Thế nhưng vận mệnh quốc gia cũng có luân hồi, thiếu niên khí phách ngang tàng ngày trước đang dần dần già nua, kéo lê thân hình mập mạp, phản ứng trì độn. Sau này sẽ ra sao, không ai nói rõ được.

Âm Lâu đóng cánh cửa sổ trực linh lại, xoay người đi đến bên bàn pha trà. Nước trà trong chiếc chén sứ Thanh Hoa quay cuồng những vụn lá nhỏ.

“Uống trà đi.” Nàng đẩy chén trà về phía trước, “Bọt trà Tước Thiệt so với trà Trâm Ốc vẫn còn tốt hơn, quê ta là nơi trồng trà, vào cung rồi, ngay cả một cái lá trà cũng chẳng được sờ đến. Trước kia phải chọn những lá trà to đẹp, vậy mà nay chỉ có thể uống thứ cặn bỏ đi, đúng là đáng thương.”

Nàng luôn là như vậy, dường như đại sự trên đời đều chẳng liên quan đến nàng, khi nói chuyện trên mặt luôn mang theo ý cười, ngay cả khi bị châm chọc, nàng cũng vẫn là cười. Lý mỹ nhân lại không vui vẻ được như nàng, cầm chén lên nhíu mày thở dài: “Đã là lúc nào rồi, muội còn có tâm trạng phẩm trà sao!”

Đã lúc nào ư? Có lẽ là lúc sắp chết đến nơi rồi. Nàng cũng thấp thỏm, nhưng còn có thể làm gì! Nàng ngồi xuống, thổi thổi đám bọt trong chén, chậm rãi nói: “Chúng ta đều là phận cá chậu chim lồng, một khi vào cung, chuyện sống chết không còn là thứ có thể tự mình nắm giữ. Một ngày cũng chỉ có từng ấy thời gian. Chờ ý chỉ ban xuống, sau này sẽ ra sao, đành phải xem tạo hóa từng người!”

Lý mỹ nhân trầm mặc, im lặng nhìn nàng nửa ngày rồi mới nói: “Trách ta nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, nếu ngày ấy muội bị đuổi ra ngoài, hôm nay đã chẳng cần phải ngồi đây than ngắn thở dài.”

Âm Lâu nghe xong thì cười: “Đuổi ra ngoài thì sẽ sống tốt sao? Nói không chừng còn chẳng bằng hiện tại. Huynh đệ không muốn gặp, tương lai phải gả đi cũng chẳng hy vọng được sánh đôi cùng người tốt. Một nha đầu ngốc không có tiền đồ, giữ được mai mối của di nương đã tốt lắm rồi, còn mong có thể nhảy một bước lên tận trời xanh? Kỳ thật hiện tại cũng không cần quá mức sầu lo, những Y chính ở Thái Y Viện đều có tay nghề cả, có lẽ sẽ sớm chế tạo ra phương thuốc gì đó, chẳng mấy chốc là trị khỏi bệnh của Vạn Tuế Gia thôi.”

Khuyên nhủ một phen, ngược lại chính mình cũng thấy nhẹ nhõm. Tuy bệnh tình Hoàng Đế đã kéo dài hai năm không khởi sắc, nhưng rốt cuộc vẫn còn chưa tắt thở. Giống như trước kia từng cũng suýt chết vài lần, chẳng phải vẫn cứu lại được đó sao, lần này nhất định cũng sẽ như vậy thôi, đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan thôi mà.

Về mối giao tình của Âm Lâu và Lý mỹ nhân, khi nãy cũng đã nói đến. Các nàng tiến cung cùng một đợt, giống như những học sinh cùng quê thi đỗ, cũng có thể coi như đồng liêu. Bước qua cánh cửa cung là gian phòng nghiệm thân, khi đó nàng đã gây ra một trận náo loạn chê cười, chính Lý mỹ nhân giúp nàng giải vây.

Con nhà lành tham gia tuyển tú, trước tiên phải đảm bảo sự trong sạch. Thái giám trong cung thất đức, trước đây đã từng xảy ra chuyện bức hại cô nương, sau này bởi vì Thượng Cung Cục không muốn để xảy ra sơ sót, không biết tại sao lại nghĩ ra một phương pháp rất diệu kỳ: Lấy một chậu chứa đầy bột mì đặt trên đầu giường đất, lệnh cho cô nương tham tuyển ngồi xổm lên trên rồi cho ngửi hạt tiêu, sặc đến nỗi phải hắt xì, dựa vào lực gió phóng ra mà kiểm tra. Nghe nói nếu là xử nữ thì bột mì dưới thân sẽ không chút sứt mẻ, còn nếu đã phá thân…vậy thì đời này coi như xong.

Trước kia nàng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này, sau khi tiến cung mới biết. Khi đó nàng ngu ngốc, Thượng cung lệnh cho nàng nằm lên giường đất nhắm thẳng vào bột mì, nàng nhắm thẳng, nhưng lại là dùng mặt. Kết quả là hắt xì bắn thẳng vào cái chậu, làm cho bột mì bắn đầy người Thượng cung. Nhìn nàng run như cầy sấy, đầu óc thiếu linh hoạt, vậy thì lại càng không thể tiến cung, cho dù giữ lại cũng chỉ làm thục nhân(*) là cùng. May mà Lý mỹ nhân trượng nghĩa, nói thay nàng hết lời, cho nên nàng mới không bị đưa về nhà. Không hiểu trời xui đất khiến ra sao, thế mà lại được phong làm tài nhân(*).

(*) Tài nhân, Thục nhân: Tước vị của phi tần.

Đương nhiên, dù có là tài nhân thì cũng chỉ là một tài nhân phải uống vụn trà, vẫn chẳng được ai để vào mắt. Nhưng chỉ cần không bị đưa vào Hoán Y Cục(*), được thảnh thơi ngắm trăng thưởng hoa, vậy đã là điều may mắn nhất cuộc đời. Nàng không mơ tưởng đến hoàng ân mưa móc, Hoàng Đế triền miên trên giường bệnh, hậu cung sớm đã chỉ là cái thùng rỗng kêu to. Chỉ là tình trạng Hoàng Đế đã thành ra như vậy mà vẫn tuyển tú ba năm một lần, bên trong đang tính toán cái gì, mới nghĩ thôi đã khiến người ta sợ hãi.

(*) Hoán Y Cục: Nơi giặt quần áo.

Một trận gió thổi tới, cánh cửa sổ bật mở toang, những giọt mưa dày đặc ào ào dội lên trang sách, xối ướt cả mặt bàn. Lý mỹ nhân đứng dậy gài cửa, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi nàng: “Muội nói xem liệu chúng ta phải làm triều thiên nữ không?”

Âm Lâu rùng mình một cái, chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hà tất phải nói ra!

Cái tên triều thiên nữ, nói thẳng ra chính là tuẫn táng người sống. Đại Nghiệp kiến quốc nhiều năm như vậy, nhưng tập tục xấu xa này vẫn chưa hề bị hủy bỏ. Trong mắt những người nắm quyền, sinh mạng các nàng còn chẳng bằng một con kiến. Hoàng Đế là chúa tể của vùng đất Hoa Hạ mênh mông, là ông trời của tất cả con dân cõi này. Khi còn sống thì hưởng vinh hoa phú quý, khi chết đi cũng phải mang theo một đoàn người xuống hầu hạ. Một khi Hoàng Đế băng hà, các thái giám nội quan sẽ bắt đầu lên danh sách. Đây là cơ hội rất tốt để báo tư thù, nếu không thể hãm hại đối phương trên triều thì tính kế con gái của đối phương, từng người từng người đều phải bỏ mạng.

Có điều đây cũng không phải là cái chết vô ích, từ đây tang gia sẽ có một tên gọi riêng, chính là “Triều Thiên Nữ Hộ”. Thứ vinh quang này sẽ được đời sau thừa kế, Hoàng Đế đời kế tiếp sẽ ưu tiên những gia đình này, coi như là khen ngợi “đạo nghĩa ủy thân” của các nàng.

Rốt cuộc là có chết hay không, không ai nói chắc được, còn phải xem vận khí. Âm Lâu buông chén trà xuống: “Nếu như mạng lớn, được xuất gia hoặc thủ lăng, còn coi như tìm được một đường sống.”

Lý mỹ nhân chậm rãi lắc đầu: “Chỉ sợ chẳng đến lượt chúng ta, Thái Tổ Hoàng Đế băng hà táng theo tới 120 người. Thành Tông Hoàng Đế thì ít hơn một chút, nhưng cũng hơn 40 người. Những Hoàng Đế sau nhiều thì bảy tám chục, ít thì năm sáu chục, đến bây giờ đã thành thường lệ. Muội tính xem trong Càn Tây Ngũ Sở này có bao nhiêu người? Còn thêm những phi tần được ngự hạnh nhưng không có con cái nữa, vậy là vừa đủ.”

Vừa đủ, chỉ một người cũng đừng hòng trốn thoát. Số lượng triều thiên nữ tuy không có quy định, nhưng chỉ có thể nhiều hơn, không có chuyện ít đi. Nàng giương mắt nhìn mưa rơi ngoài hiên, trong mũi có chút cay cay: “Chúng ta chẳng nói làm gì, những phi tần từng được sủng hạnh cũng chẳng chạy thoát, thật đáng buồn.”

“Muội còn có tâm tư thương hại người khác sao? Chúng ta vẫn còn trong sạch mà đã phải tuẫn táng, vậy mới càng đáng buồn.” Lý mỹ nhân phủi chiếc áo hoa, chậm rãi đi đến trước cửa: “Âm Lâu, bây giờ người có thể cứu chúng ta cũng chỉ có những hoạn quan trong Tư Lễ Giám kia thôi.”

Nói đến Tư Lễ Giám đã đủ khiến cho người ta sợ vỡ mật. Trước kia Thành Tông Hoàng Đế trọng dụng hoạn quan, dùng thế lực để chèn ép các đại thần trong triều, đơn giản là xuất phát từ việc áp chế lẫn nhau. Ai dè những Đế Vương đời sau đều noi theo, còn thành lập nha môn tập sự. Thậm chí thái giám Chưởng ấn(*) còn có thể thay Hoàng Đế phê hồng, một tay nắm giữ triều chính. Chuyện tuẫn táng phi tần này, đương nhiên cũng nằm trong phạm vi quản lý của Tư Lễ Giám.

(*) Chưởng ấn: người nắm quyền, người đứng đầu.

Âm Lâu ngẩn ngơ nhìn nàng: “Tỷ có tính toán gì chưa?”

Lý mỹ nhân có chút khó khăn, nhưng vẫn dứt khoát nói: “Ta nhớ đã từng kể cho muội nghe thái giám Bỉnh bút(*) Diêm Tôn Lãng, muội còn nhớ không? Hoàng Thượng ôm bệnh liên miên, đã có những phe cánh bắt đầu ra tay. Chúng ta ở chốn hậu cung không nơi nương tựa, còn có thể chạy trốn đi nơi nào? Chờ đến khi chiếu thư ban xuống, mọi thứ đều đã muộn rồi.”

(*) Thái giám Bỉnh bút: một chức vụ của hoạn quan trong Tư Lễ Giám, quyền lực chỉ đứng sau thái giám Chưởng ấn. Hầu hết các hoạn quan nổi tiếng đời nhà Minh đều từng giữ chức Bỉnh bút.

Âm Lâu hoảng sợ: “Tỷ muốn thương lượng với hắn sao? Lần này mà đi, vậy thì sẽ mãi mãi nằm trong tay hắn.”

Lý mỹ nhân cười xót xa: “Ta cô độc một mình trong cung, còn có thể làm gì? Cũng chỉ là muốn ta làm đối thực với hắn, ta chấp nhận. So với chết đi, cái nào nặng cái nào nhẹ, căn bản không cần phải ước lượng.”

Ánh mắt nàng tĩnh mịch, có lẽ đã hạ quyết tâm rồi. Lúc đầu Âm Lâu còn đần độn, đến bây giờ mới thực sự cảm nhận được cơn khủng hoảng tận thế sắp ập tới. Khi thật sự cùng đường, không có gì là không thể. Thứ gọi là đối thực kia, chính là thái giám và cung nữ kết đôi sống cùng nhau. Tuy rằng không làm được “chuyện đó”, nhưng cũng coi như đã kết nghĩa phu thê, đây chính là chuyện cả đời.

Những nữ nhân trong cung không có nhiều quyền lựa chọn, một vài thái giám có quyền thế bành trướng tới một mức độ nhất định, những cung nữ thấp kém không còn thỏa mãn được lòng tự tôn dị dạng của bọn họ, vì thế liền thò nanh vuốt về phía cũng cung phi cấp thấp. Hoàng Đế thì sao, bởi vì quá mức ỷ lại vào những hoạn quan đó, thêm nữa phi tần đông đảo chẳng sợ thiếu hụt, cho dù có nghe thấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, không buồn truy cứu.

Sánh đôi với thái giám, phàm là người có chút kiêu ngạo thì nào ai tình nguyện? Nhưng thời thế xoay vần, chẳng cần biết có bì được với những quan lớn hay không, nhưng so với nam nhân tầm thường bên ngoài rõ ràng là hơn hẳn. Thời trước đã từng xảy ra chuyện thái giám hành hạ người đối thực đến chết, Hoàng Đế nghe xong cũng chỉ phạt 20 trượng, án tử cứ như thế mà nhẹ nhàng khép lại. Nếu Lý mỹ nhân chui đầu vào, há chẳng phải vừa ra ổ sói lại chui hang hổ hay sao?

Âm Lâu muốn khuyên nàng suy nghĩ lại, nhưng mà dựa vào cái gì đây? Chuyện sống chết kề lên cổ, mỗi người đều có lựa chọn của mình. Lý mỹ nhân bước đi, mưa gió thổi tung vạt áo nàng, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất giữa làn mưa bụi mênh mông. Âm Lâu bám vào tấm bình phong ngơ ngác nhìn theo, trong lòng cảm thấy phiền muộn, mọi người đều có đường đi của mình, chỉ có chính mình thân cô thế cô, ngoài chờ chết ra cũng chẳng còn cách nào khác.

“Chủ tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Khi đầu nàng đang quay mòng mòng, tỳ nữ Đồng Vân lại bám đuôi, “Nếu như Lý mỹ nhân thuyết phục được Diêm thái giám, liệu có thể kéo chúng ta đi cùng một phen?”

Âm Lâu giương mắt nhìn trần nhà: “Đã lúc này rồi, còn ai cứu được ai?”

Đồng Vân khóc nức nở dậm chân: “Đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, chủ tử nên mau chóng suy xét đi mà!”

Nàng cũng không muốn ngồi im chờ chết. Nhưng mà lực bất tòng tâm, biết làm sao được?

“Em bảo ta tự bò lên giường thái giám? Nhưng mà ta không làm nổi.” Nàng ngượng ngùng rời tầm mắt, “Hơn nữa dù ta có tình nguyện cũng chẳng có ai thèm ngó đến ta! Chắc chắn bây giờ Tư Lễ Giám rất nổi tiếng, ta chẳng muốn đi xem náo nhiệt đâu, hay là tới Ngự Mã Giám thử xem? Ngự Mã Giám bây giờ cũng chẳng kém…Ta lưu lạc đến mức để cho thái giám lựa chọn, chẳng còn thiết tha gì nữa.”

Đồng Vân cảm thấy bất lực: “Còn sống quan trọng hay là thể diện quan trọng? Những nơi khác đều vô dụng, hiện tại chỉ có Chưởng ấn, Bỉnh bút của Tư Lễ Giám mới là người nắm quyền sinh sát. Nếu có thể bám vào thái giám Chưởng ấn kia, vậy là mạng của chúng ta cũng được bảo vệ rồi.”

Thái giám Chưởng ấn đồng thời cũng là Đề đốc của Đông Tập Sự Xưởng(*), quyền khuynh thiên hạ. Khi Âm Lâu mới tiến cung đã từng nhìn thấy người của Đông Xưởng từ đằng xa xa. Hắn dẫn đầu một đội ngũ dài, đầu đội mũ ô sa mạ vàng, áo choàng thêu quỳ hoa, duệ táp thêu chim loan, tay áo trái phải thêu kim mãng, đi qua từ đài ngắm trăng bằng cẩm thạch trắng, khí thế kia phô trương như núi, khiến nàng đến nay vẫn không thể nào quên.

Nhưng mà thái giám hiểm độc xảo trá, nào có chuyện dễ dàng kết giao tình! Nàng tựa vào chiếc tủ bách bảo sơn son mà cảm thán, thái giám Chưởng ấn Tiêu Đạc nịnh nọt chủ tử, dựa vào sủng tín của Đế Hậu mà bố trí ngục thất, hãm hại người trung lương. Nếu dính dáng tới hắn, chỉ sợ lại càng chết nhanh hơn!