Phù Diêu

Chương 806




Mặc dù không quá rõ ý của Lãnh Vũ nhưng Vương Quốc Hoa vẫn nghe theo. Ý của Lãnh Vũ chính là lệnh, Vương Quốc Hoa rất kịp thời ngậm miệng, đồng thời cũng mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa.

Tư thế này rõ ràng nhắn một tin là Vương Quốc Hoa nhận lệnh của Lãnh Vũ.

- ý của bí thư Lãnh đúng là rất chuẩn xác, kết hợp ý kiến của chủ tịch Giản và phó chủ tịch Vương.

Khương Kiệt giơ tay nói chuyện, y nắm bắt rõ tiết tấu. Bí thư mở miệng, y làm trưởng ban thư ký không đứng ra ủng hộ sao được.

- Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí Lãnh Vũ.

Giản Trường Thanh phản ứng rất nhanh, thuận thế xuống thang.

Những người khác lên tiếng phụ họa, Vương Quốc Hoa lại không nói gì. Khương Kiệt mỉm cười đề nghị.

- Có thể do văn phòng ủy ban cung cấp một trụ sở làm việc, phái ra hai lão đồng chí phụ trách chính. Lão đồng chí có tính nguyên tắc mạnh, kinh nghiệm phong phú nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

Vương Quốc Hoa mơ hồ nhận ra một tia âm mưu, hắn cứ thế mỉm cười xem trò. Đề nghị của Khương Kiệt làm cho không khí đọng lại. Giản Trường Thanh đương nhiên sẽ không nói, đây là việc của bên chính quyền.

Lãnh Vũ cũng không định cho người khác cơ hội, y khoanh tay lạnh nhạt nói.

- Cứ như vậy đi, không ai có ý kiến khác thì tan họp.

Vương Quốc Hoa thấy rõ Lãnh Vũ tuy lui một bước nhưng lại xoay người mượn Lưu Linh của Giản Trường Thanh mà đè ép một số cán bộ dám đưa ra âm thanh khác biệt.

Vương Quốc Hoa đang đi ra, Khương Kiệt đuổi theo nói.

- Quốc Hoa, nghe nói có mấy người bạn của anh tới?

Vương Quốc Hoa gật đầu không nói, đối phương nhiệt tình là có ý gì? Khương Kiệt cẩn thận nhỏ giọng nói.

- Có hai lão đồng chí than oán nhiều, không lợi cho đoàn kết. Tôi đã phản ánh tình hình này với bí thư Lãnh. Ý của bí thư Lãnh là tìm một vị trí cho bọn họ.

Vương Quốc Hoa xuống tầng một, Khương Kiệt cũng đi theo. Cảnh này có không ít người nhìn thấy.

Vương Quốc Hoa dừng lại nhìn Khương Kiệt tầm phút mới cất bước rời đi. Khương Kiệt đương nhiên biết ý của Vương Quốc Hoa, y chỉ có thể lặng lẽ đứng đó nhìn Vương Quốc Hoa đi hẳn. Thực ra việc này Vương Quốc Hoa kiếm không ít lợi, Giản Trường Thanh nắm mảng tài chính trong tay, phương án của Vương Quốc Hoa đụng vào giới hạn của Giản Trường Thanh. Công khai ngân sách như vậy, mặc kệ anh có mục đích gì nhưng sao có thể thoát khỏi sự giám sát của chính quyền? Vương Quốc Hoa không chịu nhượng bộ vì thế kết quả chỉ có thể là thỏa hiệp.

Việc này nói ra cũng có chút phức tạp, ba phương diện quấn vào nhau. Lãnh Vũ sẽ làm hết cả nhiệm kỳ, Giản Trường Thanh lại sắp lui vì thế kết quả va chạm có thể nghĩ đến. Lãnh Vũ là muốn ôm cây đợi thỏ, đợi Giản Trường Thanh lui. Về phần Vương Quốc Hoa, hai lão đồng chí giám sát mà thôi, muốn đụng tay đụng chân ư? Khương Kiệt phải chịu trách nhiệm.

Vấn đề là hai tên đen đủi nào bị đá sang Ban xóa đói giảm nghèo tỉnh?

Vì việc này Khương Kiệt coi như nợ nhân tình với Vương Quốc Hoa. Đương nhiên trưởng ban thư ký cũng có thu hoạch lớn. Chiều hôm đó đã có văn bản được đưa ra, hai đồng chí … bị đuổi tới làm thành viên giám sát ngân sách xóa đói giảm nghèo do tư nhân góp vốn. …

Vương Quốc Hoa mặc kệ Khương Kiệt làm như thế nào, dù sao đến lúc ấy đối phương sẽ phải cung cấp trụ sở làm việc. Chẳng qua Vương Quốc Hoa cũng có chút phiền phức nhỏ, ví dụ như hắn vừa về văn phòng, Phương Đoan Minh đã đến xin chỉ thị.

- Sếp, A Phương xuất viện, tôi không định để cô ấy về lại khách sạn làm. Ngài xem có thể an bài cô ấy vào quỹ tài chính xóa đói giảm nghèo không?

Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn gật đầu nói.

- Tôi nói chuyện với lão Du một chút.

Việc này vừa xác định xong, Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống Lưu Diệu Hồng đã tới cửa.

- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói về quỹ xóa đói giảm nghèo, có chuyện này tôi mong ngài giúp một chút. Nhà tôi có đứa cháu học xong đại học mà không có việc làm, ngài giúp một chút để nó đến quỹ công tác, học tập một thời gian.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng thấy buồn cười. Một phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh không lo được việc cho cháu sao?

Thấy lãnh đạo kinh ngạc, Lưu Diệu Hồng đương nhiên muốn giải thích.

- Quỹ này nói như thế nào cũng là một tổ chức trực thuộc ban xóa đói giảm nghèo tỉnh mà. Sau khi vào quỹ tôi sẽ bố trí cho nó tham gia cuộc thi công chức, có thể qua thì có thể thuận lợi vào ban làm việc.

Vương Quốc Hoa thầm mắng một câu nhưng vẫn gật đầu.

- Được, tôi nhận lời.

Lưu Diệu Hồng vui vẻ rời đi.

Người này vừa đi, người kia lại tới. Nghiên Lệ vào rót nước trà cho lãnh đạo, sau đó tìm cơ hội nói chuyện.

- Lãnh đạo, tôi có một cô em họ tốt nghiệp trung cấp và được phân công công việc không quá tốt, quỹ …

Vương Quốc Hoa mỉm cười xua tay nói.

- Đừng nói nữa, tôi nhận lời. Đúng, vừa nãy Lưu Diệu Hồng cũng đến nói chuyện có đứa cháu. Tôi không rõ sao y lại vui vẻ khi được tôi nhận lời đến thế.

Nghiên Lệ nghe vậy không khỏi nhăn nhó lắc lắc mông vài cái nhỏ giọng nói.

- Trưởng ban thư ký Lưu vui là vì y đến nhờ lãnh đạo, lãnh đạo lại nhận lời.

Ồ, ra là thế. Có thể được lãnh đạo nhận lời chính là việc đáng để vui mừng. Ví dụ như Lưu Diệu Hồng đến nói với hai lão đồng chí thành viên giám sát kia một câu. “Họ hàng tôi là do chủ tịch Vương điểm danh đưa vào quỹ”

Chỉ câu này đủ để hai vị tự động dán chữ “Vương” to tướng cho cô bé nhân viên kia.

Vương Quốc Hoa đuổi Nghiên Lệ đi, hắn thở dài một tiếng.

Phương Đoan Minh lại tiến vào, y cười hì hì nói.

- Sếp, ở trụ sở hôm nay có ai không biết uy danh của ngài. Trước đây không nói, chỉ chuyện hôm nay ngài tiện tay là lấy ra được năm trăm triệu để dùng. Ở tỉnh Nam Quảng này có ai làm được như vậy chứ?

Ý chính là thực lực kinh tế của chủ tịch Vương làm cho người khác thán phục.

Phương Đoan Minh còn nói thêm.

- Quỹ tài chính xóa đói giảm nghèo do ủy ban giám sát thì về sau chuyển biên chế cũng dễ.

Việc Vương Quốc Hoa không coi vào đâu nhưng trong mắt người khác lại không như vậy. Điểm này làm Vương Quốc Hoa đột nhiên có một nhận thức hoàn toàn mới. Anh đừng xem quỹ này là do tư nhân góp vào, nhưng thuộc danh nghĩa của Ủy ban xóa đói giảm nghèo tỉnh, ra ngoài làm việc người bên dưới sẽ coi đó là nhân viên tỉnh xuống làm việc.

Vương Quốc Hoa nghĩ cũng đau đầu.

Khương Kiệt rất nhanh có động tác, chiều đã có thông báo. Ủy ban xóa đói giảm nghèo tỉnh Nam Quảng thành lập văn phòng quỹ tài chính. Hai lão đồng chí bị điều tới làm trưởng, phó giám sát, cấp bậc đãi ngộ không đổi. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy rất hào phóng điều hai xe từ văn phòng tỉnh ủy đến, còn cấp một khoản tiền cho Quỹ kia. Cùng lúc đó trụ sở làm việc của quỹ cũng được duyệt.

Việc này hết giờ làm việc Vương Quốc Hoa nói Du Phi Dương. Du Phi Dương lắc đầu nói.

- Việc này nếu là ở bên Mỹ…

Vương Quốc Hoa vội vàng chặn lại.

- Dừng, dừng…

Hai người cùng nở nụ cười rồi nói sang việc khác. Vương Quốc Hoa vậy mới biết ba tên kia mới sáng ra đã tập hợp người rời đi nhưng phòng không trả.

Vương Quốc Hoa kinh ngạc nói.

- Tôi nói này, ông không phải cứ bỏ tiền ra rồi mặc kệ chuyện tới đâu thì tới chứ?

Du Phi Dương cười nói:

- Đương nhiên, chẳng lẽ ông còn muốn tôi trả tiền lương hàng tháng cho người của quỹ ngân sách sao?

Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, xem ra ở Mỹ người đi làm việc này đều là tình nguyện, không nhận lương. Vì thế hắn đành lấy máy điện thoại ra gọi cho Khương Kiệt.

- Trưởng ban thư ký, đãi ngộ cho nhân viên công tác ở quỹ ngân sách làm như thế nào?

Khương Kiệt đành phải ôm việc này vào người.

- Coi như là hợp đồng. Chuyện này có ý nghĩa trọng đại, tỉnh ủy, ủy ban đều coi trọng.

Vương Quốc Hoa dập máy mới hiểu tuy mình đã làm trong nhà nước không ít năm nhưng có rất nhiều vấn đề chưa rõ. Bảo sao Lưu Diệu Hồng cùng Từ Nghiên Lệ đều vui vẻ. Ủy ban xóa đói giảm nghèo tỉnh muốn danh nghĩa thì phải trả tiền lương.

- Tôi nói này, ông phải trả một phần tiền lương mới được. Lượng công việc của quỹ này rất lớn, ông cũng cần phái mấy nhân viên chuyên môn đến để đảm bảo tài chính không có vấn đề gì.

Vương Quốc Hoa cảm thấy việc này không thể làm sơ sài.

- Cái này tôi biết, người làm việc cụ thể là việc của ông. Nghiệp vụ của tôi là tuyển ba người, một làm bên tài vụ, một người làm thủ quỹ, một người làm tổng giám đốc. Ba người người này tôi trả lương.