Phù Diêu

Chương 740: Gặp lại Tôn Khiết (4)




Quách Khánh Hạo gọi điện đến để làm gì? Quan hệ giữa Quách Khánh Hạo và Vương Quốc Hoa đến bước nào? Vấn đề này hiện lên trong đùa Lục Vĩnh Hạo. Y vô thức hỏi.

- Bí thư Quách nói gì vậy?

Nói xong Lục Vĩnh Hạo lại hối hận, y tự nhận mình luôn bình tĩnh trước mọi việc mà lại như thế này sao?

- Chỉ Lan vào trong đi.

Lục Vĩnh Hạo có chút khó chịu nhìn cô gái kia, y thầm nghĩ cô ả này không biết ý gì cả, nếu là Thải THanh đã sớm đứng lên rời đi rồi.

Cầm điếu thuốc Lục Vĩnh Hạo đưa tới, Vương Quốc Hoa châm xong cười nói.

- Có người nói tôi mấy câu trước mặt bí thư Quách, không phải lời hay gì cả. bí thư Quách muốn biết tôi định dừng ở bước nào trong vụ việc xảy ra ở Viện phúc lợi?

Lục Vĩnh Hạo thoáng giật mình, hai hàng lông mày nhíu lại,vẻ mặt trầm xuống. Y lấy tay xoay xoay bật lửa khá lâu mới nói.

- Ý của bí thư Quách chắc là định tận dụng việc này làm gì đó nhưng suy nghĩ đến cảm nhận của cậu nên gọi điện tới hỏi.

Vương Quốc Hoa mỉm cười:

- Lục huynh nói chắc không thật rồi. gì mà bận tâm cảm nhận của tôi. Anh cứ nói thẳng bí thư Quách lo tôi làm quá mức không chịu phối hợp thực hiện ý đồ của y. Điểm này ngay lúc nghe điện tôi đã rõ nhưng không tỏ thái độ mà thôi.

- Hả.

Lục Vĩnh Hạo kêu lên, chiếc bật lửa rơi xuống bàn.

- Quốc Hoa, cậu có ý gì?

Lục Vĩnh Hạo bình tĩnh lại, Vương Quốc Hoa nói đến như thế này chắc sẽ không giấu nữa.

- Chưa nghĩ kỹ mà thôi, thực ra nói ý của lãnh đạo là ý của tôi cũng không khó, nhưng tôi lại có chút không cam lòng, không thể tỏ thái độ như vậy.

Vương Quốc Hoa nói không hoàn toàn là thật nhưng Lục Vĩnh Hạo lại coi là thật. Vương Quốc Hoa không cần phải giấu diếm ở vấn đề này, nếu đã mở miệng tức là muốn hợp tác.

Lục Vĩnh Hạo suy nghĩ thật nhanh, y cần phải nghĩ cẩn thận về việc hợp tác với Vương Quốc Hoa. Nguyên nhân là y biết đối phương không phải kẻ dễ lợi dụng. Vương Quốc Hoa dừng lại mỉm cười nhìn Lục Vĩnh Hạo. Bản thân Vương Quốc Hoa cũng đang phải suy nghĩ khánhiều. Hắn thật lòng không thích Lục Vĩnh Hạo, tên này quá bạc tình bạc nghĩa. Nhưng nhìn từ góc độ khác thì Lục Vĩnh Hạo là một chính khách tốt hơn Vương Quốc Hoa nhiều.

- Cậu nói tiếp.

Lục Vĩnh Hạo hạ quyết tâm đánh cuộc một phen. Y đánh cuộc Vương Quốc Hoa có phải là kẻ qua sông đoạn cầu không.

Vương Quốc Hoa đang định nói thì máy điện thoại vang lên.

Vương Quốc Hoa cầm nghe rồi cười ha hả đáp.

- Lão lãnh đạo có gì cần chỉ thị?

Lãnh Vũ ở đầu kia hơi kinh ngạc rồi hạ giọng cười nói.

- Không tiện à, tôi gọi điện báo với cậu một việc là đã có văn bản phê duyệt. Cứ như vậy đi.

Vương Quốc Hoa bỏ máy xuống, Lục Vĩnh Hạo cười hỏi.

- Lão lãnh đạo?

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Chủ nhiệm Lãnh, năm đó do một tay chủ nhiệm dìu dắt tôi. Lão lãnh đạo vừa nói bảo đã có văn bản phê duyệt hạng mục điện phân nhôm, tôi coi như đã làm được chút công việc cho dân chúng thị xã Thiết Châu.

Lục Vĩnh Hạo nghiến nghiến răng, hạng mục này là như thế nào thì sao y không biết chứ? Vương Quốc Hoa nói quá hời hợt, nếu là người khác nhất định sẽ cao hứng đến phát cuồng rồi.

Vương Quốc Hoa cũng không bình tĩnh như bề ngoài. Tuy kết quả vốn là như vậy nhưng khi văn bản chưa có thì vẫn còn ẩn số.

- Ha ha, vậy phải chúc mừng Quốc Hoa, chúng ta nên tiếp tục đề tài vừa nãy mới được.

Lục Vĩnh Hạo quyết định kéo đề tài về chỗ cũ.

- Ha ha, phải nói từ lúc đoàn khảo sát hạng mục đến tỉnh ta, có người mời tôi đến chỗ của Tôn Khiết, mục đích là bảo tôi bỏ qua hạng mục này.

Vương Quốc Hoa dừng lại, Lục Vĩnh Hạo cười cười một tiếng.

- Thù mới hận cũ gộp lại.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Lục Vĩnh Hạo nói tiếp.

- Tôn Khiết không đơn giản.

- Tôi biết, nhưng lần này bọn họ thật quá đáng, tôi không nhịn được. Sao, Lục huynh có hứng thú tranh thủ một chút chức phó chủ tịch thường trực kiêm bí thư thị ủy Tân Thành không? Chẳng qua cắn miếng này không hoàn toàn là thịt, còn có cả sắt đá nữa.

- Bí thư Mã vừa đi, cái này ..

Lục Vĩnh Hạo khá do dự, mặc dù sức hấp dẫn rất lớn nhưng phải xem mình có ăn được không? Nhưng đề nghị này không dễ bỏ qua. Lục Vĩnh Hạo thấy Vương Quốc Hoa đang nở nụ cười, y hơi tức giận nói.

- Quốc Hoa, cậu không cần gài tôi, cậu nói xem mình muốn làm gì đi.

Vương Quốc Hoa thu nụ cười.

- Tôi ư? Tôi muốn một điểm công bằng.

Lục Vĩnh Hạo còn tưởng mình nghe lầm, mặt lộ cười lạnh nhưng quan sát Vương Quốc Hoa một lúc thì y lại thấy có chút không đúng. Vương Quốc Hoa mới nhận chức bí thư thị ủy vài ngày, hắn làm như vậy có lợi gì? Cẩn thận suy nghĩ thì thấy Vương Quốc Hoa đây là muốn đòi tỉnh đừng có lúc nào cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của thị xã Thiết Châu sao?

Chỉ riêng một Viện phúc lợi, viện trưởng cấp cao nhất mới là phó huyện, Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể coi như không thấy, hoặc là nói có thể lấy ra làm giao dịch nho nhỏ, nó không tổn thất gì đối với hắn cả. Còn về thù mới hận cũ, Vương Quốc Hoa không phải kẻ hẹp hòi như vậy. Đối phương muốn che lại rồi bỏ ra chút gì đó là đủ mà. Lục Vĩnh Hạo lúc đầu cũng nghĩ thế. y vốn không định hùa theo Vương Quốc Hoa, muốn Vương Quốc Hoa đi trước tiên còn mình xem tình hình mà quyết định. Bây giờ tình hình nhìn như không có biến hoá mấy, Vương Quốc Hoa vẫn đi trước nhưng Lục Vĩnh Hạo lại không tiện hạ quyết tâm. Bởi vì y đang do dự khi biết được mục đích của Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa đã nói rõ thái độ, Lục Vĩnh Hạo cắn răng suy nghĩ khá lâu mới lên tiếng.

- Nói vậy cậu muốn làm như thế nào?

- Nếu không có bất ngờ thì chiều tối nay đài truyền hình thị xã Thiết Châu sẽ đưa tin, mai báo sẽ đưa, chuyện đã không còn đườn cứu vãn nữa.

Vương Quốc Hoa dứt câu, Lục Vĩnh Hạo gật đầu nói.

- Được, lợi dụng truyền thông gây áp lực nhưng chuyện này về sau không thể làm nữa, phải khống chế tốt bên truyền thông.

Vương Quốc Hoa cười chớp chớp mắt vài cái.

- Nếu như tôi nói tôi không định làm lớn chuyện thì sao?

Lục Vĩnh Hạo run lên đôi chút.

- Cậu có ý gì?

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Ninh Huy Đạt nhất định đã chạy, không bắt được y, vậy anh nói tôi có thể làm như thế nào?

- Ý của cậu là Diêu Khải Minh không thoát được tội giám sát bất lực. Không đúng, tôi nghĩ xem đã, vậy Tôn Hạc Niên thì sao?

Lục Vĩnh Hạo suy nghĩ thật nhanh.

- Công ty của tên Ninh Huy Đạt bây giờ có đi điều tra cũng chưa chắc điều tra được gì. Chẳng qua nếu đài truyền hình tỉnh đã làm chuyên đề về công ty Huy Đạt, trưởng ban Tôn còn xuất hiện trên màn ảnh.

Lục Vĩnh Hạo mở to mắt ngồi thẳng dậy gật đầu nói:

- Chắc vẫn còn tài liệu này, chẳng qua việc này đâu thể ảnh hưởng được gì Tôn Hạc Niên?

Vương Quốc Hoa nở nụ cười nhìn Lục Vĩnh Hạo, đối phương vỗ đầu nói.

- Tôi nói ngay là cậu không có ý tốt mà. Hôm qua lão Thái khá sốt ruột nhưng y nếu muốn tiến bộ thì quá khó khăn.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Nếu như tôi nói với bí thư Quách là chuyện ở Viện phúc lợi lãnh đạo nói làm đến đâu sẽ tới đó, anh cảm thấy sẽ được cái gì? Còn cả bí thư Mã nữa chứ, Lục huynh không ngại gặp y. Tôi tin bí thư Mã cũng không hy vọng mình vừa đi là tỉnh Đông Hải có biến động mạnh. Nhưng chỗ bí thư Quách thì Lục huynh cũng phải đi theo để cùng gánh áp lực mới được.

- Được, cứ làm như vậy đi.