Lục Vĩnh Hạo chưa từng thấy Nghiêm Giai Ngọc nhưng không ngại y liếc mắt cái là nhận ra người phụ nữ đầy quyến rũ kia là tổng giám đốc tập đoàn Mỹ. Một nữ tổng giám đốc có thể lặng lẽ cùng Vương Quốc Hoa tới Tân Châu đã nói rõ vấn đề. Trước đó y chỉ biết Vương Quốc Hoa có tác dụng không nhỏ trong việc thu hút đầu tư lần này.
- Bí thư Lục.
Vương Quốc Hoa tiến lên một bước đưa tay ra.
- Quốc Hoa, cảm ơn.
Lục Vĩnh Hạo nói một câu nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vương Quốc Hoa hiểu ý của y nên kinh ngạc nói:
- Lãnh đạo nói như vậy làm tôi rất xấu hổ.
Lục Vĩnh Hạo thầm nghĩ tiểu tử này còn được, biết cao thấp. Lục Vĩnh Hạo đến một chuyến là đã cho Vương Quốc Hoa mặt mũi, gặp mặt thái độ của Vương Quốc Hoa lại là việc khác.
- Đây là Nghiêm tiểu thư từ Mỹ tới phải không? Hoanh nghênh, hoan nghênh đã tới Tân Châu.
Nghiêm Giai Ngọc rất bình thản bắt tay đối phương.
- Tôi chỉ là có thẻ xanh, ăn cơm của người Mỹ mà thôi, quốc tịch vẫn không thay đổi.
Nghiêm Giai Ngọc đã từng làm ở nhà nước nên biết tâm lý đám quan chức cho nên nói mình chưa nhập tịch Mỹ.
Bí thư thị ủy đến phòng giải quyết sự cố giao thông khiến người phụ trách đơn vị này sợ hãi. Một đám người vội vàng ra nghênh đón.
Nhìn mấy tên cảnh sát ân cần chào hỏi, Lục Vĩnh Hạo sa sầm mặt lại nói:
- Trình độ xử lý sự cố của đội cảnh sát giao thông Tân Châu cao thật đó.
Câu này rất có sức sát thương, phó đội trưởng Trần phụ trách trực ban không tính là oan uổng, nhưng đứng ở góc độ nhà nước nhìn thì lại oan uổng. Thư ký của Phó thị trưởng thường trực Lâm Khiếu gọi cho một vị lãnh đạo cục nói con gái nuôi của sếp bị tai nạn xe, mời đội cảnh sát giao thông kịp thời xử lý một chút. Phó cục trưởng phụ trách quản lý đội cảnh sát giao thông kiêm đội trưởng gọi điện cho phó chi đội trưởng Trần, vậy họ Trần có thể làm gì?
Chỉ có thể nói hắn số đen đụng phải tấm sắt. Đương nhiên họ Trần biết rõ hôm nay không thể ra khỏi phòng sự cố, đi ra thì cuộc sống tốt về sau cũng đến cuối. Chuyện này mình một mình gánh vác sau mới có cơ hội xoay người.
- Bí thư Lục, chuyện hôm nay là trách nhiệm của tôi, không quản đội ngũ tốt, ngài xử như thế nào tôi cũng chịu. Ngài xem trời nắng như vậy, ngài hay là vào trong ngồi.
Họ Trần nói rất dứt khoát đồng thời cuối cùng còn bỏ thêm chút kỹ xảo. Lục Vĩnh Hạo liếc cái là nhận ra tâm tư của đối phương. Y cười cười nhìn đối phương rồi quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, thấy thế nào?
- Nghiêm tiểu thư, cô thấy sao?
Vương Quốc Hoa chuyển vấn đề ra ngoài. Nghiêm Giai Ngọc đã từng làm ở nhà nước nên hiểu hai người kia đang làm gì. Nghiêm Giai Ngọc cũng hiểu Vương Quốc Hoa sao lại chuyển vụ việc sang cho mình.
- Đây là chuyện của Cục công an thành phố Tân Châu nên do Đảng ủy Cục công an xử lý, về phần cá nhân tôi chỉ có một yêu cầu công bằng.
Lần này đến lượt Lục Vĩnh Hạo giật mình, ả họ Nghiêm này lại hiểu quá rõ vấn đề ở trong đó. Như vậy chuyện không ra khỏi hệ thống công an coi như cho Bí thư Lục thể diện. Trước đó Nghiêm Giai Ngọc còn nghĩ Vương Quốc Hoa chuyển phương hướng là tránh mâu thuẫn trực tiếp, Nghiêm Giai Ngọc nói gì cũng không quan hệ đến hắn.
Lục Vĩnh Hạo đột nhiên ý thức được trước đó Vương Quốc Hoa đã nói chuyện với Nghiêm Giai Ngọc. Vì thế Nghiêm Giai Ngọc khi đưa ra đề nghị cũng xuất phát từ lợi ích của Vương Quốc Hoa. Lục Vĩnh Hạo cũng có thể kết luận hai người này có quan hệ mờ ám.
Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy, có quan hệ với phụ nữ theo Lục Vĩnh Hạo thấy đó là bình thường. Nhưng có quan hệ bất chính với một tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Mỹ thì đúng là bất bình thường.
Vấn đề trong đó Lục Vĩnh Hạo sẽ không truy cứu, cũng không đi hỏi.
- Nếu Nghiêm tiểu thư nói như vậy thì việc này để Đảng ủy Cục công an xử lý.
Lục Vĩnh Hạo có chút nuối tiếc, y vốn hy vọng Vương Quốc Hoa không chịu bỏ qua thì mình sẽ thuận tay xử lý hai cán bộ, để Vương Quốc Hoa nhớ kỹ việc hôm nay. Ai nghĩ tên Vương Quốc Hoa này lại “rộng lượng” như vậy, chết sống không cho mình cơ hội.
- Chờ chút, tôi còn có một yêu cầu.
Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên nói như vậy, Lục Vĩnh Hạo ngẩn ra nói:
- Mời Nghiêm tiểu thư nói.
- Cho một chiếc xe, xe của tôi bị đâm rồi.
Lục Vĩnh Hạo lập tức hỏi họ Trần.
- Có thể giải quyết không?
Họ Trần nói ngay:
- Không vấn đề gì.
Nói xong y còn cảm kích nhìn Nghiêm Giai Ngọc.
- Tôi xem rồi, chỉ đâm vào sau xe mà thôi, không chú ý sẽ không thấy, không cần xe khác.
Vương Quốc Hoa nói xen vào, Nghiêm Giai Ngọc nói ra một chữ “Không” sau đó ai oán nhìn Vương Quốc Hoa.
- Xe là do người ta mượn.
Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói.
- Tôi biết rồi, cứ làm như vậy đi. Hôm nay trời nóng như vậy mà kinh động đến Bí thư Lục làm tôi rất bất an, cô còn lấy việc nhỏ này làm phiền Bí thư Lục sao?
Lục Vĩnh Hạo có thể nhận ra Vương Quốc Hoa nhận tình của mình nếu không đã không nói như vậy với Nghiêm Giai Ngọc. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng chỉ giới hạn như vậy, sau này nên làm như thế nào thì phải xem tình hình.
Thư ký của Lục Vĩnh Hạo nhận được điện, y đứng sang bên nghe rồi nhỏ giọng nói bên tai Lục Vĩnh Hạo. Lục Vĩnh Hạo ngẩn ra một chút cầm lấy đi sang nghe.
Lục Vĩnh Hạo nghe điện người khác chỉ có thể chờ. Nghiêm Giai Ngọc không hề khách khí kéo Vương Quốc Hoa đi vào dưới hành lang còn, cô nhỏ giọng nói:
- Anh có quan hệ trông khá bình thường với Lục Vĩnh Hạo kia?
- Em cảm thấy một thường vụ tỉnh ủy cần đến xử lý việc nhỏ này sao?
Vương Quốc Hoa nói rất nhỏ chỉ mình Nghiêm Giai Ngọc nghe được. Nghiêm Giai Ngọc ngẩn ra một chút:
- Em biết rồi, chẳng qua anh phải bồi thường em đó.
- Cho chết.
Vương Quốc Hoa đáp lại, Nghiêm Giai Ngọc có chút đắc ý nói:
- Em không cần chết, chết không đứng dậy được.
Được, Vương Quốc Hoa quyết định không nói chuyện này với cô, lát sẽ dùng hành động giải quyết.
Lục Vĩnh Hạo mặt mày khá nặng nề đi về. Y đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, xin lỗi, tôi định mời cậu ăn tối nhưng bây giờ có việc gấp. mặc kệ nói như thế nào thì chuyện hôm nay tôi còn phải cảm ơn cậu.
- Bí thư Lục có việc gấp thì mau đi, tôi ở đây không có vấn đề gì lớn. Ngài cũng biết tôi lặng lẽ đến là không muốn quá nhiều người biết.
Vương Quốc Hoa rất chân thành đáp lại một câu, Lục Vĩnh Hạo hiểu ý cười nói:
- Tôi có thể hiểu, cứ như vậy đi, tôi bảo thư ký ở lại.
Vương Quốc Hoa gật đầu:
- Không tiễn.
Đưa mắt nhìn Lục Vĩnh Hạo lên xe rời đi, Nghiêm Giai Ngọc nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không biết, chắc không quan hệ với anh.
Lục Vĩnh Hạo rời đi, Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc ngồi ở văn phòng chờ kết quả xử lý. Không đầy hai phút sau một đám cảnh sát tiến đến, tên cầm đầu vừa đến cửa đã tươi cười nói:
- Trưởng phòng Tương, xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn.
Họ Tương là thư ký của Lục Vĩnh Hạo. bí thư thị ủy đến phòng giải quyết sự cố làm Cục công an chấn động, vì thế dừng hội nghị đang diễn ra vội vàng chạy tới. Ai ngờ đến chậm một bước nên chỉ gặp có thư ký.
- Trưởng phòng Tương, anh làm việc đi.
Không đợi thư ký Tương trưng cầu ý kiến, Vương Quốc Hoa đã chủ động mở miệng. đối phương cung kính nói:
- Tôi ra ngoài một chút, ngài chờ.
…
- Trưởng phòng Tương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện gì thì lát anh hỏi người phụ trách ở đây là biết.
- Trưởng phòng Tương, bình thường anh cũng chiếu cố Cục công an, lúc rảnh cho tôi mặt mũi, tôi mời khách.
- Để sau đi.
- Hai vị kia có lai lịch gì vậy trưởng phòng Tương?
- Đừng hỏi thăm, không phải việc tốt với anh đâu.
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.