Phù Diêu

Chương 574: Lựa chọn




Vương Quốc Hoa đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tới làm Chu Hồng vô thức nhắm mắt lại. Vài phút sau Chu Hồng tức giận mở mát muốn đốp trả ai ngờ Vương Quốc Hoa đã chuyển tầm mắt đi, khóe miệng còn nở nụ cười như có như không. Từ góc nhìn củ Chu Hồng thì Vương Quốc Hoa cầm tờ giấy gõ gõ lên mặt bàn như đang suy nghĩ gì đó. Chu Hồng cảm thấy nụ cười của Vương Quốc Hoa quá chói mắt, còn chói mắt hơn ánh mắt vừa rồi, thậm chí có thể nói chán ghét. Rõ ràng Vương Quốc Hoa đang ngồi nhưng Chu Hồng lại có cảm giác mình phải nhìn lên cao.

- Tiền thu ở đường cao tốc không phải do văn phòng đường cao tốc tỉnh quản lý sao? Sao lại có chuyện của cục Giao thông ở đây?

Vương Quốc Hoa lại hỏi một câu, Chu Hồng có chút tức giận nhưng thoáng cái là biến mất.

- Đường cao tốc từ thị xã lên tỉnh dài 230km, trong đó một nửa do thị xã lo tài chính, theo thỏa thuận với tỉnh thì thị xã được thu một nửa.

- Thỏa thuận từ lúc nào?

Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm hỏi tiếp, ngực Chu Hồng bắt đầu nhấp nhô như gặp chuyện không công bằng gì đó.

- Năm năm trước, cụ thể tôi không rõ.

- Cô kích động gì thế?

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói.

- Không có gì.

Chu Hồng cố nhịn cơn quay cuồng trong lòng mà bình tĩnh nói. Nguyên Chấn Thiên trước đây chưa từng có vẻ mặt như vậy. Chu Hồng cảm thấy mình trở nên nhỏ bé trước mặt Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói:

- Tài chính dành cho quảng trường thư giãn tạm thời để đó. Mai tôi muốn gặp người của tập đoàn điện tử Ân Châu. Ngày kia tôi gọi người cục Giao thông tới, mọi người gặp mặt nói chuyện.

Miệng Chu Hồng há hốc, sao lại có việc này. Cô vốn nghĩ hắn sẽ gây khó dễ không ngờ hắn lại chấp nhận.

- Há hốc mồm như vậy làm gì? Chuyện của tập đoàn điện tử tôi còn dám nhận, cục Giao thông nho nhỏ đáng gì? không sợ nói với cô, cục Giao thông không muốn giao quyền thu phí thì tôi có thể yêu cầu Sở giao thông cắt tiền cấp hàng năm cho cục.

Vương Quốc Hoa hừ một tiếng đầy sát khí.

Chu Hồng hoảng sợ, tên Bí thư Vương này khác quá nhiều so với cô đoán. Vốn tưởng là một tên có lai lịch, dựa vào quan hệ mà bò, không ngờ vừa gặp đã làm người ta thấy áp lực lớn hơn Nguyên Chấn Thiên nhiều. Nguyên Chấn Thiên nếu nói là nặng nề thì Vương Quốc Hoa chính là sắc bén.

Nhưng sau sự sắc bén của Vương Quốc Hoa giấu thứ gì? Chu Hồng có chút không xác định nên hỏi một câu:

- Ngài tin được tôi?

Vương Quốc Hoa gật đầu với cô.

- Cô còn nợ tôi một câu trả lời, vừa rồi cô không trả lời.

Chu Hồng suy nghĩ một chút nói:

- Ồ, vấn đề kia ư? Làm ở nước ngoài quá mệt, đâu có nhẹ nhàng như làm quan trong nước. ăn uống đều do quốc gia trả tiền, tiền thuốc cũng có thể được chi trả.

- Ha ha ha.

Vương Quốc Hoa cười rất lớn, rất thật lòng. Chu Hồng nói đúng là thật, Vương Quốc Hoa cũng thích nghe lời thật, lời thật mặc dù khó nghe nhưng nó vẫn là thật.

- Có gì đáng cười chứ? Tôi nói đều là thật.

Chu Hồng chu miệng lẩm bẩm nói.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cô bây giờ có thể đi, tín nhiệm được tạo ra từ hai phía. Nói thẳng ra cô làm tôi giật mình, rất khó ngờ là cô lại thẳng thắn với tôi như vậy, hy vọng trước mặt tôi cô vẫn được như vậy.

- Ồ, tôi đi.

Chu Hồng rất khó hiểu, hắn tin mình sao?

- Tin thì sao chứ? Không tin thì sao chứ? Cô có thể làm việc tốt, tôi dám dùng cô.

Vương Quốc Hoa ngồi trên ghế lẩm bẩm nói.

Có thể thi vào học viện Worton thì đầu óc đương nhiên là đủ, sự thông minh đó đặt vào quan trọng vẫn làm y phát triển tốt. Chu Hồng vừa xinh đẹp vừa có trí tuệ, nói là tài sắc vẹn toàn cũng không quá đáng. Phụ nữ xinh đẹp trong xã hội dễ dàng trở thành bình hoa, bình hoa này lại ăn lúc còn trẻ, khi về già sẽ bị vứt sang bên.

Chu Hồng đương nhiên không phải bình hoa, cũng không muốn làm một bình hoa. Một cái đầu thông minh cùng với khuôn mặt xinh đẹp kết hợp lại có thể nói là rất có uy lực.

Tổ hợp này làm cô gần như luôn đạt được thành công trong quan trọng, dù là người như Nguyên Chấn Thiên cũng không ngăn cản được uy lực của cô. Đương nhiên, Chu Hồng không phải dựa vào việc bán nhan sắc mà kiếm vị trí, theo cách cô nói chính là dựa vào cái đầu để kiếm cơm, gương mặt chẳng qua chỉ là tài nguyên phụ trợ mà thôi.

Nguyên Chấn Thiên vội vàng lên Bắc Kinh “dưỡng bệnh”, Chu Hồng cũng ý thức được cục diện chính trị ở thị xã Ân Châu nhất định sẽ có rung chuyển kịch liệt. Rất nhiều chuyện trong mắt Chu Hồng thấy là cô không muốn xen vào, cô chỉ làm tốt công việc của mình, cũng không có tinh thần trọng nghĩa dư thừa. Một người muốn làm ra sản nghiệp trong chính trị đã khó, một người phụ nữ muốn thành công càng khó hơn nữa.

Dựa vào cái đầu thông minh, mấy năm qua Chu Hồng vẫn có thể làm cho mình tiến lên vị trí mới. Chẳng qua lần này khi nhận được lời “uy hiếp” của thị trưởng Vương Suất, Chu Hồng cảm thấy có chút không đúng. Chẳng qua dựa vào kinh nghiệm, Chu Hồng vẫn tự tin sẽ bảo vệ tốt cho mình. Phải biết rằng trước đó Chu Hồng đã chuẩn bị rất đầy đủ, nghĩ tới đủ tình huống có thể xảy ra, kể cả phải dùng tới tài nguyên cơ thể.

Khi Chu Hồng đã chuẩn bị đủ thứ đến gặp phó bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa, kết quả cô có chút bất ngờ phát hiện các loại chuẩn bị không dùng tới được. trong nháy mắt khi vào văn phòng Bí thư Vương, Chu Hồng chỉ biết tài nguyên cơ thể của mình không có tác dụng.

Ánh mắt rõ ràng của Bí thư Vương làm người ta xấu hổ, hoặc là Bí thư Vương nhìn mình như một người qua đường mà thôi.

Tài nguyên cơ thể không có cửa phát huy, trong lòng Chu Hồng không khỏi cảm thấy may mắn khi gặp một thủ trưởng không quá hứng thú với nữ sắc. Đương nhiên Nguyên Chấn Thiên có ham mê nữ sắc nhưng không có gan, cùng lắm chỉ là vuốt tay, chạm nhẹ vào mông một cách có chừng mực mà thôi. Mà tên Vương Quốc Hoa này còn không có ý bắt tay giống như là không muốn chiếm tiện nghi này.

Tâm trạng Chu Hồng trở nên khá phức tạp. Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp việc này ở văn phòng Vương Quốc Hoa, tất cả chuẩn bị đều không có tác dụng. Tập tài liệu dầy với đủ số liệu trong tay cô, Vương Quốc Hoa thậm chí còn không thèm nhìn lấy một lần, cuối cùng cô phải cầm nguyên tập ra ngoài.

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Vương Quốc Hoa không phải đám quan liêu tham lam như người ta nghĩ, cũng không ngu xuẩn như cô nghĩ, càng không phải là ra vẻ lão luyện.

Nói như thế nào nhỉ? Vương Quốc Hoa cho Chu Hồng cảm giác chính là một thanh kiếm treo trên cổ, thanh kiếm không ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí bức người từ trên ép xuống, tất cả như nắm trong tay hắn. Dưới áp lực vô hình này, Chu Hồng thậm chí cũng không dám trả lời vấn đề như trước đây, không nói mấy câu vòng vo mà là ngoan ngoãn nói thật. Ở Mỹ thành công không có may mắn, tại trong nước cũng là như vậy. Chẳng qua phương thức cố gắng khác nhau, thành công cũng được báo đáp khác nhau. Nói cách khác làm quan chức ở Mỹ và ở Trung Quốc có đãi ngộ khác nhau một trời một bậc. Ví dụ như Chu Hồng làm cục trưởng cục Tài chính mà nói, quan chức tìm cô làm việc đều ít nhất mang thuốc, rượu ngon tới, thẻ mua sắm… đây đều là bình thường, ăn uống cũng có thể quên. Tiền lương của Chu Hồng gần như không dùng đến, quyền lợi mang tới chẳng những được no đủ về tinh thần, vật chất cũng không hề kém.

Một người bình thường nói thật không khó, một quan chức nói thật lại có chút khó khăn. Nhất là ở vấn đề mà Vương Quốc Hoa đưa ra, theo bình thường thì trả lời phải xem thành ba tiêu chuẩn.

Nói thật Chu Hồng được một kết quả khá bất ngờ. Chu Hồng ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa xuống lầu, cô có cảm giác khác hẳn so với việc gặp lãnh đạo trước đây. Chu Hồng rất tốt công sức tổ chức ngôn ngữ, muốn miêu tả cảm nhận của mình cô đột nhiên phát hiện không ngờ chỉ tìm được hai từ, hai từ này chính là “tín nhiệm”, hoặc nói cách khác chính là Vương Quốc Hoa tín nhiệm Chu Hồng, việc này lại phải xem biểu hiện sau này của Chu Hồng.

Một khái niệm trong đầu càng lúc càng rõ ràng, Chu Hồng bước đi không còn nhẹ nhàng như trước mà càng lúc càng nặng nề. Trên đời này, nhất là trong chính trị không có tín nhiệm tự nhiên mà đến. Nói không dễ nghe là dựa vào gì mà tín nhiệm cô? Nói càng khó nghe chính là đến bậc của Vương Quốc Hoa có thể tín nhiệm mấy người chứ? Nói cách khác tín nhiệm của Vương Quốc Hoa dựa trên việc Chu Hồng sau này làm như thế nào. Dù cho Chu Hồng sau này không ngừng nghe chuyện, Ủy ban kỷ luật dù không tìm được biện pháp gì động vào Chu Hồng thì Vương Quốc Hoa vẫn có thừa lý do để điều cô đi tới vị trí thích hợp hơn.

Gần tiếng sau khi Chu Hồng rời đi, Vương Suất tới văn phòng Vương Quốc Hoa. Vào cửa thấy Giang Triều Sinh ở gian ngoài, Vương Suất nở nụ cười nói:

- Triều Sinh, Bí thư Vương đang bận à?

Vương Suất cũng không kỳ vọng quá cao vào Vương Quốc Hoa, phải biết Cao Nguyên là cựu thư ký của bí thư tỉnh ủy cũng phải ngã ngựa. Vương Suất cũng thừa nhận lúc trước mình có ý xem trò cười, chỉ là không ngờ bí thư Hứa bị tát vào mặt lại tức đến thế. Hậu quả việc mất mặt quá nghiêm trọng, đây là điều mà Vương Suất không thể giải thích nổi.

Vương Suất không phải Vương Quốc Hoa, y căn bản không biết được sự đau đớn trong lòng Hứa Nam Hạ. Có nguyên nhân vì tiếc cho Cao Nguyên, cũng có nguyên nhân vì sự hủ bại của quan trọng Ân Châu. Đứng ở góc độ của Hứa Nam Hạ nhìn nhận việc của Cao Nguyên không phải ở góc độ cá nhân mà ông đứng ở góc độ toàn cục để nhìn nhận vấn đề.

Nếu như giải thích Hứa Nam Hạ tức giận vì chính Cao Nguyên, đó là quá sai lầm. Cao Nguyên đó là gieo gió gặt bão, Hứa Nam Hạ thầm tiếc hận nhưng không quá tức giận. Nhưng từ việc này thấy sự xấu xa của quan trọng Ân Châu, đây mới là nguyên nhân chính khiến ngọn lửa giận của Hứa Nam Hạ phát tác.

Thực tế hai năm trước tỉnh ủy từng trao đổi với Nguyên Chấn Thiên, hy vọng y lui về tuyến hai sớm, đáng tiếc Nguyên Chấn Thiên kiên trì muốn phát huy sức lực còn lại. Bởi vì tư cách già, tỉnh ủy không thể làm quá. Hơn nữa khi đó Hứa Nam Hạ mới nhận chức chưa lâu, đang phải điều hòa bộ máy tỉnh ủy nên ông tạm để việc đó lại không nhắc tới nữa.

Đúng là vì nguyên nhân này nên trong sự kiện lần ày, Nguyên Chấn Thiên mới có thể gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu, mà không xử lý trách nhiệm chính của Vương Suất vốn là người phụ trách chính.

Vương Suất cũng có nỗi khổ của mình. Nguyên Chấn Thiên làm quá nhiều năm ở thị xã Ân Châu, y làm thị trưởng cũng đâu dễ chịu gì. Nguyên Chấn Thiên cchanwgr những là bí thư thị ủy, còn là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, điều này có ý nghĩa gì trong chính trị? Ý nghĩa ở địa bàn Ân Châu này, Nguyên Chấn Thiên tuyệt đối là một tay che trời. không phát hiện bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ mặc dù rất tức giận nhưng biện pháp xử lý Nguyên Chấn Thiên cũng không quá kịch liệt sao?

Vấn đề là nỗi khổ của Vương Suất không ai hiểu, ít nhất chính hắn cho rằng như vậy.

Cho nên ở rất nhiều chuyện, Vương Suất đầu tiên suy nghĩ chính là hậu quả. Y nói chuyện với Chu Hồng không phải là muốn thử dò xét thái độ của Vương Quốc Hoa sao?

Vương Suất không ngờ Vương Quốc Hoa lại tỏ thái độ tín nhiệm Chu Hồng, đây là điều mà Vương Suất không ngờ đến. Dù sao sự lợi hại của Chu Hồng, Vương Suất cũng biết. Đương nhiên đứng từ góc độ của Vương Suất nhìn Chu Hồng thì căn bản không coi cô là đối thủ đủ tư cách, chẳng qua chỉ là một con nhím xinh đẹp mà thôi.

Vương Suất lần này đến không thể nghi ngờ là muốn chứng thực một chút xem chuyển biến của Vương Quốc Hoa là vì đâu.

- Thị trưởng Vương tới, vào ngồi đi, tôi đang có việc cần nói với anh.

Vương Quốc Hoa ở phòng trong nghe thấy rõ ràng, hắn liền nói vọng ra. Vương Suất có chút bất ngờ không ngờ Vương Quốc Hoa dứt khoát như vậy.

Vào trong, Vương Quốc Hoa không ngồi tại chỗ mà đứng ở giữa phòng chủ động đưa tay ra. Vương Suất vội vàng tiến lên bắt tay:

- Bí thư, không làm phiền công việc của anh chứ?

Vương Quốc Hoa cười cười mời đối phương ngồi xuống.

- Anh nếu không đến thì tôi cũng định mời anh tới. chuyện là như thế này, tôi vừa gặp Chu Hồng và phát hiện cô ta là một nhân tài hiếm có.

- Chu Hồng có năng lực cá nhân mạnh, hơn nữa thái độ rất tốt. Anh yên tâm, nguồn tài chính cho quảng trường tôi sẽ cân nhắc thay anh, quyết không làm chậm trễ công trình của anh.

Vương Suất cười nói:

- Ồ, tôi muốn biết bí thư bây giờ suy nghĩ như thế nào?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tôi đã xem qua về hồ sơ xây dựng quảng trường, khu kinh doanh xung quanh đã làm khá tốt, tôi nghĩ đây là nguồn tài chính chủ yếu phải không?

Vương Quốc Hoa nói tới cái này, Vương Suất không khỏi lộ vẻ buồn rầu, y khẽ gật đầu.

- Không sợ bí thư chê cười chứ khu kinh doanh xung quanh mặc dù làm khá tốt nhưng ủy ban thị xã không kiếm được bao nhiêu lợi ích. Quảng trường chủ yếu là dựa vào vay vốn ngân hàng để mà chống đỡ, kết quả này khác quá nhiều so với suy nghĩ ban đầu của tôi. Đáng tiếc tình hình phát triển sau đó không phải do tôi có thể quyết định được.

Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi nhíu mày nói:

- Là bên trong nội bộ ủy ban thị xã có vấn đề ư?

Vương Suất gật đầu nói:

- Lúc ấy có quá nhiều khác biệt.

Vương Quốc Hoa đứng lên đi một vòng quanh phòng, dừng lại hắn rất quyết đoán nói:

- Yêu cầu dừng lại, do anh cầm đầu tiến hành kiểm tra chất lượng công trình và tư chất nhà thầu. Mia không được, ngày kia đi, tổ chức hội nghị thường vụ thảo luận việc này. Chẳng qua thị trưởng cần phải cung cấp đạn dược cho tôi.

Vương Suất đứng lên nói:

- Cái này không phải vấn đề, trong tay tôi có không ít đơn tố cáo về chất lượng công trình.

Lúc này Vương Suất tiến vào một trạng thái rất kỳ diệu, y đột nhiên có cảm giác đối mặt với tri kỷ. Không sai, chính là loại cảm giác này. Thực tế Vương Suất đi một vòng tròn lớn chính là đẩy việc này ra. Vương Quốc Hoa không phụ tín nhiệm của Vương Suất, rất nhạy cảm nắm được bản chất của vấn đề.

- Hợp tác tốt đồng chí Vương Suất.

Lúc này Vương Quốc Hoa đưa tay ra, Vương Suất dùng hai tay nắm chặt tay Vương Quốc Hoa.

- Hợp tác tốt.

Đúng, hai người chỉ có một con đường là hợp tác. Vương Quốc Hoa không phải Dương Quốc Minh, không ngu ngốc đứng đối diện với Vương Suất. Từ tác phong làm việc và kinh nghiệm trước đây của Vương Suất mà nói thì bí thư, thị trưởng có thể hợp tác hay không chủ yếu là do bí thư.

Vương Quốc Hoa dùng hành động thực tế nói cho Vương Suất biết chuyện bên chính quyền thì tôi ủng hộ anh.

Vương Quốc Hoa tung cành ô liu tới, Vương Suất không có lý do không nắm lấy. Có Vương Quốc Hoa ủng hộ, Vương Suất có thể dùng lý do điều tra chất lượng công trình và tư chất nhà thầu để phá vỡ một vài hợp đồng đã ký kết.

Nắm quyền lực trong tay, chỉ cần có danh nghĩa chính đáng thì muốn xử lý nhà đầu tư có gì là khó. Trước đây bị Nguyên Chấn Thiên đè xuống, bây giờ Vương Quốc Hoa gật đầu, Vương Suất thấy được hy vọng tổng hợp quyền lực bên ủy ban thị xã.

Thực tế từ góc độ của Vương Suất nhìn vấn đề thì Vương Quốc Hoa có thái độ này đã là đủ rồi. Nếu như Vương Quốc Hoa có hứng thú với công việc bên ủy ban thị xã, Vương Suất còn lo lắng. Đương nhiên ở điều kiện hiện nay Vương Suất không có cửa mà lo lắng, về phần sau này còn phải qua được cửa này đã.

- thị trưởng, con người của tôi thì về sau anh sẽ biết, chuyện công việc thì tôi có nguyên tắc rất rõ ràng.

Trước khi ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Vương Suất được Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy.

Chẳng lẽ hắn đã nhận ra gì ư? Vương Suất không khỏi có chút lo lắng. Vương Suất rất cố gắng suy nghĩ từng chi tiết một ở chuyến đi lên tỉnh lần đó, không tìm được sơ sót gì. Nói cách khác chuyện mình đi gặp chủ tịch tỉnh Đoạn Phong thì ngoài thư ký và lái xe bên cạnh ra, không ai có thể biết, trừ khi tin lộ ra từ phía chủ tịch tỉnh.

Loại trừ khả năng lộ tin thì còn lại một kết quả đó là thái độ của Vương Quốc Hoa rất rõ ràng.

Vương Suất có một suy nghĩ rất rõ ràng, mặc kệ là kết quả gì thì bản thân y cũng không có lựa chọn nào khác nữa. Vương Quốc Hoa tuy sau khi nhận chức có biểu hiện rất cứng rắn nhưng đều là nhằm vào vấn đề đặc thù. Sự cừng rắn đó mang lại ảnh hưởng gì? Vương Suất tạm thời không thể để ý tới. Ngay cả câu nói cuối cùng trước khi đi ra kia, Vương Suất cũng không coi là thật. Còn có là thật hay không phải xem sau này. Cục diện bây giờ là hai người liên thủ hợp tác để khống chế các bên của mình.

Phải nói Vương Suất đoán đúng phân nửa, Vương Quốc Hoa lúc này cần nhất chính là yên ổn một phía, chỉnh hợp một phía. Trước khi làm việc này, Vương Quốc Hoa cần phải có đạt được thỏa thuận với Vương Suất, đây là nguyên nhân mà Vương Quốc Hoa đưa ra hứa hẹn với Vương Suất. Về phần Vương Suất nếu có thể làm tốt công việc bên ủy ban thị xã, Vương Quốc Hoa sao không vui vẻ nhìn thấy.

Vương Suất nghĩ như thế nào, Vương Quốc Hoa không quan tâm. Hắn nhìn đồng hồ rồi bảo Giang Triều Sinh gọi Trác Quốc Cường tới.

Trác Quốc Cường vừa ngồi xuống, Vương Quốc Hoa đã rất trực tiếp nói:

- Trưởng ban thư ký, trước khi nói chuyện tôi hy vọng anh chủ tịch tỉnh thành khẩn trả lời tôi một vấn đề.

Trác Quốc Cường có chút ngạc nhiên nhưng y vẫn đứng lên nói:

- Ngài cứ hỏi.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Tôi có thể tín nhiệm anh không điều kiện không?

Lời này làm Trác Quốc Cường rất chấn động, một câu hỏi nhìn như đơn giản nhưng thực ra bao hàm quá nhiều nội dung, cái này phải xem anh giải thích như thế nào. Giải thích đầu tiên của Trác Quốc Cường chính là nghĩ tới tỉnh ủy sẽ điều chỉnh bộ máy thị ủy Ân Châu, điều này là rất dễ dàng nghĩ tới, nếu không Vương Quốc Hoa đến làm phó bí thư thị ủy chủ trì công việc làm gì? Sau đó Vương Quốc Hoa cần một trợ thủ có thể tín nhiệm, mà lựa chọn này rơi vào đầu mình. Còn có Vương Quốc Hoa cần một nguồn thông tin về bộ máy thị ủy, nó lại dựa trên trụ cột phía trước. Còn có … tóm lại chỉ trong nháy mắt trong đầu Trác Quốc Cường đã hiện lên vô số vấn đề.

- Bí thư, tôi tuyệt đối trung thành với sản nghiệp của Đảng.

Trác Quốc Cường từ từ bình tĩnh lại sau đó có chút kích động lớn tiếng nói. Hình tượng một trưởng ban thư ký chưa mất đi cảm giác sứ mạng của Đảng viên hiện lên trước mắt Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đoán được Trác Quốc Cường nói không sai, nếu không y sẽ trả lời là “Tôi nguyện làm việc cho bí thư”….

- Trưởng ban thư ký, có thể có một đồng chí như anh là điều tôi vui mừng.

Vương Quốc Hoa vươn hai tay ra. Nói thẳng sản nghiệp của Đảng, Vương Quốc Hoa không quá trung thành. Hoặc là nói trong đầu hắn không có quan niệm làm chiến sĩ. Vương Quốc Hoa không phải không có lý tưởng, chỉ là lý tưởng không phải là thế giới đại đồng mà là cố gắng để làm cho càng nhiều người bình thường dưới sự lãnh đạo của hắn đạt được lợi ích. Lý tưởng này rất đơn giản, nhưng càng là lý tưởng đơn giản thì càng khó làm.

- Cảm ơn bí thư đã tin tưởng.

Trác Quốc Cường có chút kích động giống như lấy lại ý chí hồi còn đi học.

- Trưởng ban thư ký, tôi muốn có nhận thức rõ về bộ máy thị ủy, cái này phải dựa vào anh.

Vương Quốc Hoa trực tiếp nói ra, nó hơi khác so với trước đây. Đương nhiên đây là do vị trí dưới mông quyết định cái đầu. Vương Quốc Hoa trước đây làm việc đều phải bận tâm nhiều, Vương Quốc Hoa bây giờ đã chủ trì công việc một thị xã, hắn thấy không cần thiết phải vòng vo với vị tổng quản của mình.

Trác Quốc Cường gần như không hề suy nghĩ mấy đã nói:

- Bí thư, cục diện của thị xã Ân Châu thực ra không quá phức tạp. Hầu hết thành viên bộ máy thị ủy đều do Nguyên Chấn Thiên một tay đề bạt. Chẳng qua chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy. Nguyên Chấn Thiên nói như thế nào nhỉ, người nhà của y rất tham mà Nguyên Chấn Thiên lại khá sợ vợ. Kết quả mấy năm qua Nguyên Chấn Thiên không ngừng điều chỉnh cán bộ. Nguyên Chấn Thiên mặc dù có uy tín cao nhưng lại làm không ít quan chức có ấn tượng không tốt.