Phù Diêu

Chương 572: Tín nhiệm (1)




Văn phòng Vương Quốc Hoa ở tầng sáu, trụ sở văn phòng thị ủy có tổng cộng tám tầng. Trác Cường Quốc mở cửa, Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:

- Hai tầng bên trên làm gì?

Trác Cường Quốc phản ứng rất nhanh nói:

- Tầng bảy là trung tâm hoạt động, tầng tám là trung tâm lưu trữ.

- Lúc nãy vào thang máy sao tôi thấy mọi người vẫn tiếp tục chờ mà không vòa cùng tôi?

Vương Quốc Hoa lại hỏi một câu, Trác Cường Quốc mặt lộ vẻ do dự, lát sau y mới nói:

- Trước đây theo ý của bí thư Nguyên thì một chiếc là chuyên dụng của y.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ quy định này. Anh lát sai người dán thông báo.

Vương Quốc Hoa thấy cửa bên cạnh viết chữ văn phòng bí thư, lại nhìn văn phòng mình không có biển, hắn có chút khó hiểu hỏi:

- Sao văn phòng tôi không có biển?

Tay Trác Cường Quốc run lên thiếu chút nữa làm rơi chìa khóa.

- Biển đã làm xong, chiều là treo lên được. Trước đây ở tầng này chỉ có văn phòng của bí thư Nguyên, gian này vẫn để trống.

- Tôi biết rồi.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói rồi lững thững đi vào văn phòng.

Trong văn phòng cũng chia hai gian, bức tường phòng trong làm bằng kính, gian ngoài lát đá cẩm thạch, gian trong trải thảm. Vương Quốc Hoa đứng phát hiện từ trong có thể nhìn ra ngoài, ngoài không thấy trong.

Trác Cường Quốc phát hiện Vương Quốc Hoa chú ý việc này liền giải thích:

- Đây cũng là ý của bí thư Nguyên, văn phòng của y cũng bố trí như vậy.

Vương Quốc Hoa nở nụ cười khá quái lại, Trác Cường Quốc hơi cúi đầu nói:

- Nếu bí thư không hài lòng thì tôi bảo người đi sửa.

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Không cần, đi mua giấy dán tường là được, tôi không quen rình coi người khác, nếu ngay cả thư ký cũng không thể yên tâm thì tôi còn yên tâm vào ai.

Trác Cường Quốc được chỉ thị liền đi ra, Vương Quốc Hoa đóng cửa lại một mình đối mặt với văn phòng lớn như vậy. Vừa nãy lên lầu Vương Quốc Hoa đã thấy cả tầng sáu từ cầu thang chia làm hai bộ phận. Văn phòng của Vương Quốc Hoa ở bên phải, văn phòng Nguyên Chấn Thiên trước đây ở bên trái.

Nói cách khác nửa bên phải vốn không sử dụng.

Cục Tài chính kêu ngào, sao trụ sở này lại to lớn như vậy? Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng nhìn quanh một vòng không khỏi nở nụ cười lạnh. Từ nhận chức đến bây giờ Vương Quốc Hoa vẫn tỏ vẻ cứng rắn chính là đợi phản ứng của đối phương.

Nghiêm khắc mà nói Cao Nguyên bị ngã ngựa không có quan hệ với người khác. Nhưng Vương Quốc Hoa phải làm người khác biết bí thư Hứa rất tức giận vì mất mặt.

Vương Quốc Hoa biết một điều vấn đề của Cao Nguyên mặc dù có quan hệ với một vài thường vụ nhưng không phải là điều rõ ràng.

Trác Cường Quốc đi ra khoảng vài phút liền quay lại, cửa khép hờ nhưng y vẫn gõ cửa đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng mới vào.

- Bí thư Vương, chuyện đã phân phó xong, bây giờ có ba việc cần ngài quyết định.

Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trên ghế bình tĩnh nhìn Trác Cường Quốc.

- Anh nói đi.

Trác Cường Quốc lần này không lấy sổ mà đứng đó nói:

- Một là vấn đề ăn ở, ăn thì có thể giải quyết ở nhà ăn, ở thì phòng của ngài cũng đã chuẩn bị xong chẳng qua còn phải lắp đặt lại, tạm thời ngài phải ở tại khách sạn Ân Châu. Ở đó là nơi thị ủy đặt làm nơi tiếp đón khách, điều kiện khá tốt. Vấn đề thứ hai là thư ký của ngài, ngài điều người từ Văn phòng tỉnh ủy tới hay là chọn người ở văn phòng thị ủy, còn có vấn đề lái xe.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn Trác Cường Quốc:

- Anh thấy sao?

- Chuyện thư ký và lái xe thì tôi sao có thể quyết định thay lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa cười cười nói:

- Anh bố trí đi, tôi có một điều kiện là lái xe nhất định phải là quân nhân xuất ngũ.

Trác Cường Quốc rõ ràng đã có chuẩn bị, Vương Quốc Hoa vừa nói, y đã trả lời được ngay:

- Sau tuyển chọn thì thư ký ở văn phòng thị ủy có ba người thích hợp, đều tốt nghiệp đại học, ngòi bút chắc chắn, có hơn bốn năm kinh nghiệm. Có nên bảo bọn họ lên đây bây giờ không?

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Trác Cường Quốc một lúc:

- Anh tự quyết định, yêu cầu tuổi không dưới 30, có kinh nghiệm công tác cơ sở sẽ được ưu tiên. Vấn đề lái xe anh cũng giải quyết luôn, tuổi không quan trọng.

Trác Cường Quốc thoáng giật mình sau đó mới miễn cưỡng nói:

- Bí thư, như vậy không tiện lắm.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Tôi nếu ngay cả trưởng ban thư ký cũng không tín nhiệm thì công tác ở thị ủy còn triển khai như thế nào? Anh an bài đi, việc này tôi chỉ có thể dựa vào anh.

Trác Cường Quốc không kiên trì nữa, hắn gật đầu nói:

- Được, tôi đi làm ngay.

Vương Quốc Hoa không sợ người khác động tay chân ở vấn đề thư ký, lái xe của mình, nếu có người dám làm như vậy hắn còn tìm không thấy. Đương nhiên trực giác nói cho hắn biết Trác Cường Quốc có thể sử dụng một chút. Vương Quốc Hoa mới tới cũng cần người giúp đỡ, nếu muốn nhanh chóng mở cục diện thì cần phải đoàn kết, sử dụng một ít người, Trác Cường Quốc là trưởng ban thư ký, ở tình huống không thể điều chỉnh thì Vương Quốc Hoa chỉ có thể tranh thủ hắn.

Năm phút sau Trác Cường Quốc dẫn một người đàn ông khoảng 30 tuổi tới.

- Bí thư Vương, vị này là Giang Triều Sinh, 33 tuổi, đã từng phó chủ tịch thị trấn một thời gian, bây giờ là nhân viên cấp trưởng phòng ở văn phòng thị ủy.

Trác Cường Quốc rất đơn giản giới thiệu.

Vương Quốc Hoa liếc nhìn Giang Triều Sinh một chút, đối phương thấp hơn Vương Quốc Hoa, đứng đó trông rất yên tĩnh, không có vẻ nhiệt huyết như cán bộ trẻ, là người đã trải qua sóng gió.

- Giang Triều Sinh hả, anh làm việc ở cơ sở mấy năm?

Vương Quốc Hoa cười nói, Giang Triều Sinh bình tĩnh nói:

- Năm năm, năm trước mới vào văn phòng thị ủy.

Trả lời ngắn gọn, không thừa một chữ, nói xong liền yên tĩnh đứng đó, vẻ mặt không có biến hoá gì hết.

- Được, bắt đầu từ bây giờ anh là thư ký của tôi, cụ thể còn cần chuẩn bị gì thì anh hỏi trưởng ban thư ký. Anh xuống trước chuẩn bị, chiều bắt đầu làm việc.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xua tay, bước chân Giang Triều Sinh đột nhiên trở nên nhẹ bẫng như đang bay. Vương Quốc Hoa thầm vui vẻ, xem ra người này có thể yên tâm sử dụng.

Giang Triều Sinh vừa đi ra, Trác Cường Quốc cười nói:

- Bí thư Vương, theo chỉ thị của ngài thì lái xe cũng đã chọn ra, tôi bảo y lên đây chứ?

Vương Quốc Hoa gật đầu, Trác Cường Quốc lập tức ra ngoài bắt chuyện. một người trẻ tuổi nhanh chóng tiến vào, đối phương mặc quân phục nhưng không đeo sao.

- Thủ trưởng.

Tên này vào cửa liền giơ tay chào rồi đứng ngay ngắn tại đó.

- Đây là địa phương, anh gọi tôi là bí thư đi.

Vương Quốc Hoa cười cười, tên này khá khẩn trương, sau khi vào không đợi Trác Cường Quốc giới thiệu đã vội vàng chào.

- Ha ha, Bí thư Vương, cậu ta tên Lưu Tranh vừa xuất ngũ nên không hiểu mấy quy định ở địa phương.

Trác Cường Quốc nói như vậy, trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng hiện ra một tia nghi ngờ. Trác Cường Quốc thấy thế vội vàng nói:

- Lưu Tranh trong Quân đội đã lập công ba lần, lúc phân phối thì lãnh đạo bên quân đội nhiều lần nhờ tôi vừa lúc thị ủy thiếu một lái xe nên cậu ta được ưu tiên cân nhắc.

- Ồ, Tiểu Lưu là người địa phương?

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói.

- báo cáo bí thư, nhà tôi ở thị trấn Cảng Môn, báo cáo xong.

Lưu Tranh lớn tiếng nói rồi lại đứng nghiêm, Vương Quốc Hoa xoa xoa tai cười ha hả nói:

- Sau này nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, lỗ tai cũng rát rát. Thị trấn Cảng Môn? Cảng Ân Châu không phải là chỗ nhà cậu ở đó chứ?

= Báo cáo Bí thư, ngài nói không sai, nhà chúng tôi trước đây là thôn Cảng Môn, sau đó cảng Ân Châu mở rộng liền đổi thành trấn.

- Trưởng ban thư ký, chính là y.

Vương Quốc Hoa cười cười đưa ra kết luận.

Trác Cường Quốc ngoài mặt không có phản ứng gì giống như đây là điều rất bình thường. Y bảo Lưu Tranh rồi cùng ra.

Thực tế giờ phút này Trác Cường Quốc đang rất kích động. Thư ký thêm lái xe, mình đề cử, Vương Quốc Hoa đều chọn, điều này có ý gì? Đây chính là tín nhiệm mình.