Phù Diêu

Chương 530: Vị trí




Trong lời nói của Hứa Nam Hạ đã nhắn nhủ hai ám chỉ. Một là ở điều kiện cùng mưu cầu lợi ích chung với chủ tịch tỉnh Đoạn Phong, hai bên đã thỏa hiệp. Quan hệ giữa bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh từ trước đến giờ đều khá vi diệu, đến cấp độ này dù ai có xu thế mạnh một chút cũng sẽ chủ động nhượng bộ, hình thành cục diện kiềm chế lẫn nhau.

Đến giai đoạn ủa Hứa Nam Hạ mà muốn lên một bước nữa có thể nói là khó như lên trời. Một người quá cứng rắn thường không thể đoàn kết đại đa số đồng chí. Hôm nay đã không phải thời kỳ chiến tranh, phong cách cánh tay sắt đã không còn là chủ đạo nữa.

Chuyện này do Thượng Quan Thiên Phúc thúc đẩy, Hứa Nam Hạ đương nhiên sẽ không ngại chia phần cho Đoạn Phong.

Thứ hai Thượng Quan Thiên Phúc này mặc dù khá nghe lời nhưng không phải nhân vật đơn giản, thông qua chuyện này sẽ biết được y có con đường quan hệ bên trên.

Hai ý này Hứa Nam Hạ sẽ không nói rõ, có hiểu hay không là do năng lực của Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa quả nhiên không làm Hứa Nam Hạ thất vọng, thoáng suy nghĩ một chút đã nói:
- Nếu chủ tịch tỉnh nhiệt tình như vậy thì không ngại để y vất vả một chút. Dù sao chủ tịch tỉnh quản tài chính, bắt kinh tế, Hứa thúc chỉ cần nắm giữ vĩ mô, phương hướng là được rồi.

Đây coi như là một cuộc thi, câu trả lời Vương Quốc Hoa đưa ra làm Hứa Nam Hạ rất vui vẻ, có ý như con ngoan trò giỏi. Ông gật đầu nói:
- Cháu có thể thấy như vậy là rất tốt, công tác xóa đói giảm nghèo lần này có thành tích không nhỏ, các đồng chí tổ công tác đều vất vả. Chú sẽ nói với Thượng Quan Thiên Phúc bảo thưởng một cách thích đáng, khuyến khích tính tích cực của các đồng chí.

Hứa Nam Hạ rất nhanh chuyển đối từ trưởng bối sang làm bí thư, nói chuyện cũng nghiêm túc hơn. Vương Quốc Hoa rất tự giác đứng lên nói
- Cháu đi gặp trưởng ban thư ký Thượng Quan để chứng thực việc này.

Hứa Nam Hạ gật đầu, Vương Quốc Hoa cáo từ đi ra. Lúc đi tới văn phòng Thượng Quan Thiên Phúc, Lục Duệ thấy Vương Quốc Hoa liền cười đứng lên:
- Chánh văn phòng Vương tới, trưởng ban thư ký đang nói chuyện với trưởng ban Trương Ban Tuyên giáo.

- Trưởng ban Trương?
Vương Quốc Hoa do dự một chút, Trương Thiên Hào không phải lên chức rồi sao?

- Đúng, từ Ban Tuyên giáo trung ương phái xuống, gần như là đi cùng lúc với trưởng ban thư ký.
Lục Duệ giải thích như vậy, Vương Quốc Hoa thế mới hiểu.
- Vậy tôi ở ngoài đợi.

Lục Duệ nhỏ giọng nói:
- Tôi vào hỏi một chút, không chừng trưởng ban Trương cũng muốn gặp anh. Đúng, trưởng ban Trương tên Trương Hiên Thạc.
Lục Duệ thật ra rất cẩn thận, biết Vương Quốc Hoa vừa về nên cố ý nhắc nhở một câu.

Vương Quốc Hoa cảm kích gật đầu cười. Lục Duệ vào không lâu đã ra bảo Vương Quốc Hoa có thể vào.

Vương Quốc Hoa vào cửa phát hiện bên trong không chỉ có hai người, Trác Thải Hà lúc nãy nói chuyện với hắn cũng có mặt ở đây. Ba người bên trong khá thân thuộc, nói chuyện cười đùa vui vẻ.

- Ha ha, chánh văn phòng Vương của chúng ta đến rồi.
Thượng Quan Thiên Phúc cười chào một tiếng.
- Trưởng phòng Trác cậu cũng đã gặp, vị này cũng là lãnh đạo của cậu, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy – Trương Hiên Thạc.

Trương Hiên Thạc có dáng người tầm trung cao hơn 1m7.

Vương Quốc Hoa vội vàng đi lên dùng hai tay bắt tay lãnh đạo:
- lãnh đạo.

Trương Hiên Thạc hơi béo, tay có nhiều mồ hôi, trên mặt luôn nở nụ cười:
- Chánh văn phòng Vương còn trẻ có tài, trưởng ban thư ký Thượng Quan gọi tôi tới đây để bàn về việc đưa tin công việc của tổ xóa đói giảm nghèo lên báo tỉnh.

Vương Quốc Hoa đương nhiên phải nói vài câu khiêm tốn, không dám, đều là lãnh đạo chỉ đạo gì gì đó… tóm lại ôm một tôn chỉ đó là làm ra tành tích đều là do lãnh đạo cấp trên chỉ đạo chính xác. Mấy câu xáo rỗng này Vương Quốc Hoa bây giờ há mồm là ra.

Trương Hiên Thạc cười nói với Trác Thải Hà:
- Đến chỗ anh ngồi chứ?
Hai người rất phối hợp cười đi ra. Thượng Quan Thiên Phúc đưa tới cửa mới quay đầu lại cười nói:
- Quốc Hoa, lần này có thể khiến Văn phòng trung ương coi trọng, cậu đúng là phải cảm ơn trưởng phòng Trác. Nếu không phải trưởng phòng Trác xem văn bản tôi gửi lên, thấy có giá trị phổ biến thì dù tôi có lầm gì nữa cũng vô ích.

Lời này nghe như thuận miệng nhưng thực tế lại khác. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên chọn im lặng, câu này hắn không tiện trả lời.

Thượng Quan Thiên Phúc thấy hắn như vậy liền cười cười một tiếng mới nói:
- Bí thư Hứa đã nói chuyện thưởng tổ công tác với tôi, cậu thấy nên làm như thế nào thì thích hợp?

- Cái này vẫn do lãnh đạo quyết định.
Vương Quốc Hoa không tiện ôm việc này, mà cái này cũng không tiện ôm.

- Hay là như vậy, tổ công tác xóa đói giảm nghèo sẽ được văn phòng khen ngợi một lần, cụ thể tới cá nhân thì sẽ căn cứ vào tình hình thực tế mà đưa ra đãi ngộ thích hợp với cấp bậc, còn có cuối năm bình xét tiên tiến cũng sẽ được tăng điểm.
Thượng Quan Thiên Phúc nói xong liền chờ phản ứng của Vương Quốc Hoa.

Cái gọi là thưởng theo cấp bậc chính là thêm đãi ngộ phía sau chức vụ. Vấn đề như cấp phó huyện thêm khen thưởng sẽ đãi ngộ như cấp huyện. Có khen thưởng này sau đề bạt sẽ được ưu tiên cân nhắc. Về phần cá nhân tiên tiến cũng là một tài sản chính trị, phải nói phương án này rất ổn thỏa.

- Có phải là nên thêm thưởng về vật chất nữa không?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói.

Thượng Quan Thiên Phúc ngẩn ra nhưng lập tức gật đầu nói:
- Cũng đúng, vinh dự không thể coi là cơm ăn. Như vậy đi, lấy danh nghĩa của văn phòng thưởng 50 ngàn, cậu đưa ra một phương án trình lên.

Vương Quốc Hoa nói:
- Cứ chia theo đầu người, tôi thì không cần tính, chủ yếu là do các đồng chí làm mà thôi.

Thượng Quan Thiên Phúc cười cười một tiếng gật đầu nói:
- Được, cứ như vậy đi.

- Trưởng ban thư ký còn gì cần phân phó không?
Vương Quốc Hoa cẩn thận hỏi lại một câu. Thượng Quan Thiên Phúc thản nhiên nói:
- Tạm thời không có việc quan trọng gì, cậu về nghỉ đi.

Vương Quốc Hoa đứng dậy cáo từ đi ra, Lục Duệ tiến vào dọn dẹp, Thượng Quan Thiên Phúc cười khổ nói:
- Tên Vương Quốc Hoa này rất giảo hoạt, muốn dùng hắn không ngờ hắn lại né tránh. Xem ra sau này muốn nắm hắn cũng khó khăn.

Lục Duệ cười nói:
- Tôi thật ra nghe nói qua về vài việc của Vương Quốc Hoa, hắn có một biệt danh không biết ngài đã nghe chưa?

Thượng Quan Thiên Phúc cười ha hả nói:
- Vòng tròn của người trẻ tôi ít xen vào, có gì cậu nói xem.

Lục Duệ nói:
- Ở Bắc Kinh có một vòng tròn khá lỏng, các thành viên đều là con cháu quan chức, bọn họ bình thường tiếp xúc không ít với Vương Quốc Hoa và gọi Vương Quốc Hoa là Tài thần.

- Hả.
Mặt Thượng Quan Thiên Phúc cứng lại, thuận miệng nói:
- Còn có việc này?
Vòng tròn mà Lục Duệ nói thì Thượng Quan Thiên Phúc cũng nghe thấy, chỉ là một đám người này không ngờ lại gọi Vương Quốc Hoa là tài thần? Đúng là lạ.

- Đúng thế, tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe được mà thôi.
Lục Duệ cười cười trả lời, Thượng Quan Thiên Phúc lúc này mới gật đầu nói:
- Ừ, xem ra tôi đúng là chưa đủ hiểu về Vương Quốc Hoa này, nếu không phải cậu nhắc thì tôi đúng là đánh giá thấp tên này.

Mặc kệ đánh giá thấp hay không Vương Quốc Hoa rời đi cũng thấy dễ dàng. Chuyện đến trình độ này về cơ bản không có việc của hắn. Sau đây là sân khấu biểu diễn của các lãnh đạo, đó không phải việc Vương Quốc Hoa có thể xen vào.

Về phần Hứa Nam Hạ bảo Vương Quốc Hoa nghe Thượng Quan Thiên Phúc nói, Vương Quốc Hoa cũng đã làm việc mình cần làm, bây giờ có thể yên tâm nghỉ ngơi. Dù sao bên Ban giám sát, Vương Quốc Hoa không lo có loạn. Quách Tử Minh là người đáng tin cậy, hơn nữa Vương Quốc Hoa còn có đầy cơ sở ngầm, xảy ra chút chuyện cũng đừng mong thoát khỏi tai mắt của Vương Quốc Hoa.

….

Kết thúc chương trình thời sự, Diệp Vũ vội vàng ra khỏi phòng quay thuận tiện bật điện thoại di động thấy có hai cuộc gọi nhỡ. Trong đó có một cuộc làm Diệp Vũ rất căm tức, một cuộc còn lại là của Du Phi Dương. Trương Thiên Hào không gọi tới, Diệp Vũ thầm thấy may mắn.

Sau khi Trương Thiên Hào lên chức, quan hệ của hai người rõ ràng không bằng trước đây. Nguyên nhân chủ yếu trong đó là do Trương Thiên Hào, trước đây đều là do hắn hẹn thời gian gặp Diệp Vũ.

Diệp Vũ cũng nghe được vài tin đồn nói là có một diễn viên chính ở đoàn ca múa tỉnh trong một lần Trương Thiên Hào đi thị sát, ăn trưa hai người có lẽ ngồi cạnh nhau. Người phụ nữ kia Diệp Vũ đã gặp, trẻ hơn Diệp Vũ không ít.

Trong lúc hoảng hốt Diệp Vũ mới nhớ mình năm nay đã gần 30. Mặc dù dáng người và dung mạo không thay đổi mấy nhưng so với mấy cô gái trẻ thì Diệp Vũ quả thật thấy mình già.

Vào phòng trang điểm riêng, máy điện thoại vang lên, Diệp Vũ nghe xong có chút khó chịu nói:
- Tôi không rảnh, thế đi.

Nói xong Diệp Vũ dập mạnh máy xuống bàn, mặt âm trầm nhìn tới. Lát sau tâm trạng có lẽ tốt hơn chút, Diệp Vũ cầm máy gọi số rồi nở nụ cười đầy quyến rũ sau đó nhẹ nhàng nói:
- Anh tìm em à? Không biết em đang làm việc sao?

- Anh biết, chỉ là muốn báo với em một tiếng gần đây anh phải sang Mỹ một chuyến, em muốn đi theo thì anh đưa em đi.

- Em thật ra cũng muốn đi nhưng phải xem an bài được không đã.



Lúc Diệp Vũ gọi điện, Vương Quốc Hoa đang ở trong một quán café khá mờ. Vương Quốc Hoa đeo kính râm nhàn nhã ngồi uống. Trời khá tối nên không dễ nhìn ra người.


Vương Quốc Hoa đợi không lâu thì một người đàn ông tóc cắt cua tiến vào, dưới ánh sáng yếu ớt trông tên này khá hèn mọn, mặt mày âm trầm. Ngồi xuống hắn bỏ một tập hồ sơ dày xuống nói:
- Ông chủ, thứ anh muốn ở trong. Nhớ là gửi tiền vào tài khoản đó.

Bỏ đồ, người đàn ông đứng lên đi ngay. Vương Quốc Hoa nhét hồ sơ vào túi đeo, bỏ lại trăm đồng rồi đứng dậy đi.

Về tới nhà, ra mở cửa cho hắn là cô bé Hiểu Lâm. Mặc dù đã ở đây vài hôm nhưng cô bé thấy Vương Quốc Hoa đeo kính râm như đặc vụ cũng có chút sợ mà bỏ chạy.

Vương Quốc Hoa biết đây là do Hiểu Lâm có ấn tượng từ lần đầu gặp, lúc ấy mình khá hung dữ nên làm cô bé sợ.

Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ vào cửa, Hiểu Lâm ngoan ngoãn lấy đôi dép ra ngồi xuống đưa cho hắn. Thực ra việc này Vương Quốc Hoa đã bảo Hiểu Lâm không cần làm nhưng mỗi lần chỉ cần Hiểu Lâm mở cửa đều làm như vậy. Vương Quốc Hoa không quá hiểu tâm trạng của cô bé, điểm này hắn đúng là không hiểu, thấy Hiểu Lâm kiên trì nên thôi không nói nữa.

- Mấy dì đâu?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói một câu, Hiểu Lâm đã lấy lại giọng nói nhưng không muốn nói chuyện với Vương Quốc Hoa. Ít nhất trong thời gian này Vương Quốc Hoa nói chuyện với Hiểu Lâm chưa đầy ba câu.

- Đi ra ngoài.
Bỏ lại một câu Hiểu Lâm chạy nhanh về phòng. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao? Vào toilet đứng trước gương nhìn mình, Vương Quốc Hoa thấy mình cũng có vài phần giống đặc vụ.

Tháo kính ra, Vương Quốc Hoa vào thư phòng mở tập hồ sơ. Bên trong đều là các bức ảnh và mấy dòng minh họa. Vương Quốc Hoa xem từng bức. Từ nhật ký mấy bức ảnh này có thể thấy nó bắt đầu từ ba tháng trước.

Nữ nhân vật chính trong đó chính là Diệp Vũ, nam nhân vật có hai, một người Vương Quốc Hoa nhận ra, một người không quen biết. Người đàn ông không nhận ra có ít bức ảnh, chỉ có ba bức đều chụp trong một ngày. Từ bức ảnh có thể thấy người đàn ông đang tranh cãi với Diệp Vũ.

Nhìn mấy dòng chữ minh họa, người đàn ông cao to kia tên Văn Kiên Cường, làm huấn luyện viên ở một trung tâm thể hình. Người đàn ông còn lại thì Vương Quốc Hoa không quan tâm, tên này và Diệp Vũ có quan hệ gì đã sớm được chứng minh.

Từ từ gập văn bản lại, Vương Quốc Hoa cảm thấy có chút đau đầu. Hắn không biết nên nói với Du Phi Dương như thế nào. Tình cảm giữa huynh đệ nếu vì người phụ nữ Diệp Vũ này mà xuất hiện vết rạn sẽ rất phiền phức.

Hắn đang đau đầu thì cửa phòng được mở ra, Hiểu Lâm mang cốc trà vào bỏ lên bàn rồi ra.

Ôi, không muốn nói một câu với mình sao? Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nhìn theo Hiểu Lâm:
- Cảm ơn.

Hiểu Lâm thoáng dừng một chút sau đó đi thật nhanh. Vương Quốc Hoa chuẩn bị xem tì nghe thấy tiếng mở cửa, hắn vội vàng nhét đồ vào trong ngăn. Điều tra chuyện riêng tư của người ít người biết sẽ hay hơn.

- Thư phòng có đèn, chắc về rồi.
Nói chuyện là Lưu Linh. Vương Quốc Hoa cũng đi ra. Hiểu Lâm ngoan ngoãn đi lên cười ngọt ngào;
- Hai chị.

Mẹ chứ, đối xử quá khác nhau. Vương Quốc Hoa rất khó chịu thở dài một tiếng nói:
- Sao giờ mới về?

Lưu Linh cười nói:
- Có một cửa hàng thời trang mới khai trương, Sở Sở cứ kéo em đi xem một chút.

Vương Quốc Hoa đi tới trừng mắt nhìn Sở Sở bụng bự:
- Vận động một chút là cần thiết nhưng nơi đó nhiều người tem tới làm gì?
Nói là vậy nhưng Vương Quốc Hoa vẫn cẩn thận đưa tay ra dìu Sở Sở vào trong.

Sở Sở không thèm để ý cười nói:
- Đàn ông sao có thể hiểu được niềm vui đi dạo siêu thị, mua sắm chứ? Giải thích với anh cũng không hiểu. Đúng, còn một tuần nữa là em nghỉ sinh. Lưu Linh, bà nói tôi ở đây hay là lên Bắc Kinh.

Lời này có chút đột nhiên, Lưu Linh nhưng thật ra rất trấn định trả lời:
- Tôi không biết, xem ý của Quốc Hoa đi.

Sở Sở ngồi xuống, cười hỏi Vương Quốc Hoa:
- Anh nói xem.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Hay là về Nam Sơn đi, có mẹ và chị gái chăm sóc em cũng tốt hơn là lên Bắc Kinh.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Hay là lên Bắc Kinh đi, chỉ là tìm bảo mẫu hợp ý không dễ. Không bằng bảo mẹ lên Bắc Kinh với em.

- Vậy tốt hơn hết là bảo mẹ tới thành phố Việt Châu, còn lên Bắc Kinh gì chứ?
Vương Quốc Hoa vừa nói xong liền phát hiện vẻ mặt Sở Sở không đúng, mẹ nó chứ, trúng bẫy rồi. Quả nhiên Sở Sở muốn chính là điều này, cô lập tức nói.
- Cứ như vậy đi, nhớ gọi điện cho mẹ đó.

- Anh đi tắm đã.
Vương Quốc Hoa cười khổ vào toilet, Sở Sở đúng là giỏi đầm hầm. Sở Sở bây giờ không tiện nhưng lại không muốn trơ mắt nhìn Vương Quốc Hoa và Lưu Linh ở bên nhau mà không có phần của mình. Gọi mẹ chồng tới thì giữa Vương Quốc Hoa, Lưu Linh dù ở trong nhà cũng ít phần sống động hơn.

Cuối cùng kỳ nghỉ cũng kết thúc. Hôm nay là thứ hai trời còn chưa sáng Vương Quốc Hoa đã dậy ra ngoài chạy bộ một vòng, mua đồ ăn sáng, vội vàng ăn rồi mới đi làm.

Sau khi Vương Quốc Hoa ra ngoài, Lưu Linh và Sở Sở mới ngồi vào bàn ăn. Hai người phụ nữ vừa ăn vừa nói chuyện.

- Cái này, hay là tôi chuyển ra ngoài.

- Không hay, hai người có thể ra ngoài thuê phòng ở khách sạn.

Vương Quốc Hoa tâm trạng vui vẻ không biết cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ. Hắn đến văn phòng vừa mới mở cửa đã nghe thấy có người nói chuyện:
- Chánh văn phòng đến sớm vậy.
Nhìn lại là Mạnh Khiết, hắn gật đầu đi vào trong. Bàn ghế rất sạch không một hạt bụi.

Chi tiết nhỏ này làm Vương Quốc Hoa rất thoải mái. Xem ra dù mình không ở đây thì vẫn khống chế được cục diện trong tay.

- Chánh văn phòng Vương, đây là hóa đơn chi trả gần đây, ngài xem một chút.
Mạnh Khiết cười cười đưa tới, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nói:
- Có vấn đề gì không?
Mạnh Khiết lắc đầu, Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy cần gì xem. Cô làm việc, tôi yên tâm.

Mạnh Khiết vui vẻ rời đi, Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ có nên tổ chức họp hay không thì Lục Duệ đã xuất hiện ở cửa nói:
- Chánh văn phòng Vương đến rồi à, ha ha, sáng nay tổ chức hội nghị biểu dương.

- Thư ký Lục vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười mời đối phương vào.

Lục Duệ cười nói:
- Còn có một việc đó là bên ban tài chính đã phê tiền thưởng xong, chánh văn phòng Vương lát nữa tan họp có thể báo nhân viên đến lĩnh tiền thưởng.

Cái gọi là hỗ trợ xóa đói giảm nghèo thực ra là đổi một cái tên, dù sao ở cơ quan tỉnh ủy nên phát tiền thưởng không thể quá rõ ràng, vinh dự mới là quan trọng nhất.

Vương Quốc Hoa đi tới phòng hội nghị, mọi người gần như tới đông đủ. Thấy Vương Quốc Hoa tới, ai cũng nhiệt tình chào. Ở giữa phòng hội nghị có một tấn biểu ngữ đại hội biểu dương rất to. Đây là do Vương Quốc Hoa tranh thủ cho mọi người. Nhân viên của tổ công tác đều nghĩ nếu không phải do Vương Quốc Hoa dẫn đoàn thì dù anh có làm tốt hơn nữa cũng không có đãi ngộ này.

- Ha ha, nhân lúc lãnh đạo chưa tới tôi tuyên bố việc này. Lãnh đạo tỉnh ủy thấy mọi người vất vả nên sau khi tan họp mọi người đến phòng tài vụ lấy tiền hỗ trợ công tác, mỗi người đều có phần. Chỉ việc này thôi.
Vương Quốc Hoa nói xong cười cười tìm vị trí ngồi xuống.

Mọi người đã quen cách làm này của Vương Quốc Hoa, cũng biết Vương Quốc Hoa chỉ cần khi làm việc không phạm sai lầm thì hắn sẽ không nói gì. Thực ra trong mắt mọi người thì Vương Quốc Hoa là thủ trưởng dễ ứng phó nhất. Đáng tiếc ở tỉnh thành Vương Quốc Hoa không thể lãnh đạo mọi người. Rất nhiều người thầm nghĩ như vậy nhưng không tiện để hiện ra trong lòng.

Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống đã thấy có thêm bài tay thò vào túi mình. Hắn đảo mắt thấy ngay tên Dương Hổ. Tên Dương Hổ này tốt nghiệp đại học chia tới văn phòng tỉnh ủy chưa đầy năm, có lẽ còn chưa được rèn luyện qua nên khá to gan. Bình thường cũng chỉ có hắn dám to gan lấy bao thuốc trong túi Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa không tức còn cười cười chụp tay Dương Hổ:
- Rút gì mà rút, có kỹ thuật này sao không ra ga kiếm ăn?
Mọi người cười phá lên, Dương Hổ có chút xấu hổ gãi đầu. Vương Quốc Hoa mở cặp lấy ba bao thuốc để lên bàn.
- Quy củ cũ, hút thì tự mình lấy.

Phải nói chỉ cần họp mọi người đều có thói quen hút thuốc của Vương Quốc Hoa. Nếu không lúc Vương Quốc Hoa ở huyện Lâm Vượng thì sao trong xe có nhiều thuốc như vậy?

Mọi người chia nhau thuốc cười ói vui vẻ, cửa phòng hội nghị mở ra, Vương Quốc Hoa người đầu tiên dập thuốc.
- Có tình huống.

Mọi người cố nhịn cười dập thuốc, đi vào là Thượng Quan Thiên Phúc. Thấy cảnh bên trong, y cười nói:
- Náo nhiệt thật đó.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Trưởng ban thư ký.

Thượng Quan Thiên Phúc cười gật đầu lững thững đi tới bàn chủ tịch, đi sau nửa bước là Tần Nhất Hà cùng phó trưởng ban thư ký Cao. Ba vị ngồi xuống, phòng hội nghị thoáng cái trở nên yên tĩnh.

- Ừ, tôi nhìn ra được đây là đội ngũ rất kỷ luật, có tính chiến đấu.
Thượng Quan Thiên Phúc mở miệng là nói như vậy lập tức được đáp lại bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thượng Quan Thiên Phúc cười cười giơ tay lên, đợi tiếng vỗ tay dừng lại mới nói:
- Có đồng chí không đủ tự giác tưởng mình giấu bên dưới là tôi không nhìn thấy. Mọi người nói trên bàn này có phải thiếu một người không?

- Đúng.
Mọi người đồng thanh nói.

Thượng Quan Thiên Phúc lúc này mới cười nói:
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, mời lắng nghe lời kêu gọi của các đồng chí.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng đứng lên quay đầu lại trừng mắt nói:
- Hừ, hút không thuốc của tôi còn bán đứng tôi.