Phù Diêu

Chương 528: Đề phòng




Vương Quốc Hoa hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở văn phòng. Hôm nay hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Nhà mới lắp đặt rất sang trọng. Theo ý của Lưu Linh nên riêng tiền lắp đặt nhà này đã mất 500 ngàn, tiền mua căn nhà này cũng chỉ bằng từng đó tiền.

Căn nhà một triệu miễn cưỡng coi như nhà cao cấp ở thời này.

Vương Quốc Hoa chủ động xin xuống bếp nhưng không được đồng ý. Theo cách nói của Sở Sở và Lưu Linh thì hắn vất vả ở ngoài, bên cạnh không có ai chăm sóc. Cho nên hắn cần chính là sớm đi tắm, xem Tv, tóm lại đừng tranh chiến trường mà hai người vợ muốn thể hiện tình cảm với hắn.

Sáng hôm sau thức dậy Vương Quốc Hoa cẩn thận nhấc chiếc đùi trắng nõn ra, lặng lẽ bỏ bàn tay trên ngực ra. Đứng lên rửa mặt, vào bếp nấu mì đi ra thì thấy Lưu Linh đã dậy rửa mặt.

Vương Quốc Hoa ra ngoài, lão Ngũ đang lau xe, thấy Vương Quốc Hoa liền cười cười mở cửa xe. Vương Quốc Hoa lên xe đến tỉnh ủy. TỚi văn phòng, Mạnh Khiết ân cần chào hỏi rồi nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng, vừa nãy phó trưởng ban thư ký Tần tới đầy hung hãn, bảo tôi thông báo ngài đến văn phòng y một chuyến.

Vương Quốc Hoa hiểu ý gật đầu hỏi đã thông báo họp chưa. Hắn thấy còn thời gian nên tới văn phòng Tần Nhất Hà. Văn phòng phó trưởng ban thư ký Tần ở gian ngoài, thư ký thấy Vương Quốc Hoa cũng rất khách khí đứng lên chào.

- Trưởng ban thư ký Tần có chút chuyện, chánh văn phòng Vương chờ chút.

Vương Quốc Hoa nghe vậy nhìn đồng hồ nói:
- Tôi còn hội nghị phải tham gia, lát nữa tôi tới.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi thẳng, việc này hắn không quá để ý.

Vương Quốc Hoa đi chưa đầy một phút đồng hồ Tần Nhất Hà đã về. Thư ký vội vàng báo cáo nói Vương Quốc Hoa đến rồi đi vì nói phải họp. Tần Nhất Hà nghe xong xanh mặt đập bàn nói:
- Trong mắt không có lãnh đạo.

Hội nghị tổng kết tổ công tác xóa đói giảm nghèo diễn ra ở tầng một. Các nhân viên liên quan đã tới, thành tích xóa đói giảm nghèo là này khá tốt, còn có vết xe đổ của Trần Khải Hoa nên mọi người đều phục Vương Quốc Hoa. Hôm qua lúc về trưởng ban thư ký Thượng Quan Thiên Phúc gặp toàn thể thành viên của tổ, hơn nữa không ngừng khen ngợi. Vốn là cuộc đi đầy không ngờ về lại như là được đãi ngộ tốt vậy, trong lòng mọi người đều thấy hy vọng mới. Đương nhiên có thể mang tới hy vọng cho mọi người chính là Vương Quốc Hoa. Bởi vì có kinh nghiệm ba tháng ở tổ xóa đói giảm nghèo nên những người này về nhắc tới Vương Quốc Hoa đều nói “chánh văn phòng Vương của chúng tôi” như thế nào, như thế nào… đều lấy tự hào vì làm lính cho Vương Quốc Hoa.

Ngoài tuyên bố kỷ luật của tổ công tác, Vương Quốc Hoa cho mọi người ấn tượng chính là rất có sức tương tác, trên mặt luôn nở nụ cười. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Vương Quốc Hoa cười cười tiến vào thân thiết nói chuyện với mọi người, lúc này hắn mới ho khan một tiếng:
- Được rồi, bây giờ họp.

Mọi người yên tĩnh, Vương Quốc Hoa bắt đầu nói:
- Hội nghị tổng kết hôm nay thực tế lúc ở huyện Lâm Vượng chúng ta đã tiến hành. Vì vậy đây là hội nghị lần hai nhưng hội nghị này không thừa.

Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói làm mọi người bị lây, ai cũng vô thức ưỡn lưng cẩn thận nghe Vương Quốc Hoa nói. Họp với Vương Quốc Hoa thường không quá dài, một hai ba điều, nói xong là tan họp, mọi người về làm việc. Cho nên không ai cảm thấy Vương Quốc Hoa lại đọc báo cáo dài để người ta nhàm chán cả.

- Hội nghị hôm nay có một nhiệm vụ đó là cẩn thận tổng kết kinh nghiệm xóa đói giảm nghèo lần này. Hơn nữa không phải tôi nói cho mọi người nghe mà là mọi người nói chuyện, tìm người ghi chép cuối cùng tổng kết lại. Cái này đồng chí giỏi viết tự giác một chút đến ngồi cạnh tôi, không nên để tôi điểm danh.

Nói câu này trên mặt Vương Quốc Hoa không còn vẻ nghiêm túc nữa là lộ nụ cười.

Tất cả mọi người có thể từ nụ cười của Vương Quốc Hoa cảm nhận hàm nghĩa đặc biệt, nhất định là có việc tốt.

Hai người giỏi viết khá tự giác ngồi bên cạnh Vương Quốc Hoa, sau đó dưới sự chủ trì của Vương Quốc Hoa, mọi người thoải mái nói chuyện. Mọi người đã quen với hội nghị theo hình thức này vì vậy hội nghị diễn ra rất thành công, tiến bộ cũng rất nhanh. Chưa đầy hai tiếng hội nghị đã kết thúc, văn bản tổng kết có mấy ngàn chữ. Vương Quốc Hoa dặn hai người ghi chép bảo bọn họ bàn nhau viết một bản báo cáo, trước khi hết giờ làm đưa hắn.

Vương Quốc Hoa tuyên bố tan họp cũng tỏ vẻ mọi người có thể về nhà nghỉ, ừ, hai người viết báo cáo sẽ được tiền làm thêm, còn có Vương Quốc Hoa tài trợ riêng hai bao thuốc lá.

Mọi người biết ý tản đi, bây giờ còn trong thời gian nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ này do Vương Quốc Hoa tranh thủ cho mọi người trước khi công tác xóa đói giảm nghèo kết thúc, thời gian là mười ngày.

Ra khỏi phòng hội nghị, Vương Quốc Hoa đến văn phòng trưởng ban thư ký Tần. Thư ký thấy Vương Quốc Hoa liền cẩn thận đứng lên nói:
- Chánh văn phòng Vương, trưởng ban thư ký Tần đang bận, anh chờ một chút.

Tên thư ký này không phải người do Tần Nhất Hà mang từ Ban Tuyên giáo đến, là người ở văn phòng tỉnh ủy. Hắn biết chọc giận Vương Quốc Hoa sẽ gặp kết quả gì, ngay cả lãnh đạo trực tiếp của Vương Quốc Hoa cũng bị lật đài nữa chứ. Chẳng những thế tên Vương Quốc Hoa này còn thăng quan như thường, bây giờ là phó chánh văn phòng, ủy viên Đảng ủy văn phòng.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
- Vậy tôi chờ chút.
Thư ký thở dài một tiếng đi vào thông báo, lát sau hắn mặt mày xám xịt đi ra cười cười xấu hổ với Vương Quốc Hoa rồi ngồi xuống vị trí.

Lần này Vương Quốc Hoa biết rõ khả năng có thể xảy ra, rất tự nhiên cầm tờ báo đọc. thời gian từ từ trôi qua, nửa tiếng sau Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- trưởng ban thư ký Tần nếu bận thì chiều tôi quay lại.

Vừa nói hắn không đợi thư ký trả lời đã xoay người đi. Vương Quốc Hoa vừa đi, cửa trong phòng mở ra. Tần Nhất Hà mặt mày lạnh lùng nhìn cửa hừ một tiếng rồi cũng ra ngoài. Trưởng ban thư ký Tần trực tiếp tìm đến văn phòng Thượng Quan Thiên Phúc, thông báo xong vào nói:
- Trưởng ban thư ký, Vương Quốc Hoa quá kiêu ngạo.

Thượng Quan Thiên Phúc rất bình tĩnh nhìn hắn rồi thản nhiên nói:
- Sao vậy?

- Sáng tôi tự mình tới Ban giám sát mời hắn đến văn phòng tôi một chuyến, không ngờ hắn nói phải họp, đến chỗ tôi, tôi không ở đó rồi đi ngay. Vừa nãy hắn lại tới chỗ tôi, tôi vừa lúc có chút chuyện cần hoàn thành bảo hắn đợi một chút, không ngờ đi ra thì hắn lại đi, quả thực là quá kiêu căng, trong mắt căn bản không có tôi là phó trưởng ban thư ký phụ trách quản lý.
Tần Nhất Hà đầy tức giận nói, Thượng Quan Thiên Phúc kiên nhẫn nghe xong rồi nói:
- Tôi biết rồi, để tôi tìm Vương Quốc Hoa hỏi tình hình.

Tần Nhất Hà không ngờ Thượng Quan Thiên Phúc phản ứng bình thản như vậy, hắn ngẩn ra một chút rồi nói:
- Được, tôi đi phản ánh với bí thư Trương.

Nói xong Thượng Quan Thiên Phúc quay đầu đi thẳng, không nói một câu chào hỏi gì cả. Thượng Quan Thiên Phúc cầm bút máy trong tay bẻ mạnh giống như phát tiết tâm trạng, sau đó nhẹ nhàng vứt vào thùng.

Lục Duệ lúc này tiến vào, cẩn thận rót thêm nước trà mới nói:
- Trưởng ban thư ký, ngài đừng quá để ý. Phó trưởng ban thư ký Tần gần đến tuổi, cậy già lên mặt cũng là rất bình thường.

- Gì mà cậy già lên mặt, hắn là ỷ thế hiếp người.
Thượng Quan Thiên Phúc lạnh nhạt nói như vậy, y thoáng suy nghĩ rồi đứng lên lững thững đi ra cửa.

Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng Tần Nhất Hà liền chạy tới văn phòng Hứa Nam Hạ. Trong lòng hắn biết rõ Tần Nhất Hà muốn làm gì nên phải đến chỗ bí thư Hứa báo cáo qua trước.

Cao Nguyên nhìn thấy Vương Quốc Hoa liền hừ một tiếng nói:
- Tôi nói Vương Quốc Hoa, cậu đúng là không cho tôi mặt mũi.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói chuyện, Cao Nguyên lẩm bẩm nói:
- Cậu còn cười ư, nhớ nợ một phần tốt của tôi đó. Đi vào đi, bí thư Hứa bây giờ không có việc.

Vương Quốc Hoa cười cười, thuận tay đưa cho hắn hai bao thuốc:
- Bố vợ tôi cho tôi đợt tết, chỉ còn hai bao này.

- Thứ tốt, vậy mới được chứ.
Cao Nguyên lập tức nở nụ cười. Chuyện Trần Khải Hoa thì Cao Nguyên thật đúng là không cần phải để ở trong lòng, chỉ là muốn ra vẻ một chút mà thôi. Cao Nguyên hẹp hòi nhưng Vương Quốc Hoa muốn làm tốt công việc của xóa đói giảm nghèo thì đề bạt Trần Khải Hoa là bắt buộc.

Hứa Nam Hạ lúc này đang rảnh, ông đang cầm cốc trà đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe thấy tiếng động ông quay đầu lại nhìn thấy Vương Quốc Hoa đang thò đầu vào, ông cười mắng:
- Làm gì mà lấm la lấm lét thế?

Vương Quốc Hoa cười hì hì đi vào nhỏ giọng nói:
- Cháu mang chút đặc sản miền núi về, cháu tới hỏi một câu xem dì có nhà không, trưa cháu mang tới nhà.

Hứa Nam Hạ trừng mắt nói:
- Trợn mắt nói dối, cháu không biết tự mình gọi điện hỏi à? Nói đi, có việc gì tìm chú?

Vương Quốc Hoa cười cười đi vào nói qua ý của Thượng Quan Thiên Phúc, sau đó nói sáng mình bận họp nên có chút hiểu lầm với phó trưởng ban thư ký Tần. Hứa Nam Hạ nghe vậy nhíu mày nói:
- Tần Nhất Hà này làm như thế nào vậy hả? Cháu bây giờ còn là tổ trưởng tổ xóa đói giảm nghèo, tổ xóa đói giảm nghèo còn chưa tuyên bố giải tán, hắn dựa vào gì mà sai cháu?

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Thượng Quan Thiên Phúc day day trán cười khổ nói:
- Lúc trước Trương Thiên Hào nói để Tần Nhất Hà thay lão Tào, tôi không để ý việc này. Không ngờ Tần Nhất Hà lại hẹp hòi như vậy.


Vương Quốc Hoa nói:
- Chuyện của y thì không cần nhắc lại. Cháu chủ yếu là muốn xin nghỉ một thời gian, bên phía trưởng ban thư ký Thượng Quan thì ngài xem có nên mời y lại đây, ngài thay mặt hỏi một câu. Tổng kết kinh nghiệm xóa đói giảm nghèo trình lên Văn phòng Trung ương là việc tốt, chú cũng nên biết một chút chứ?

Bốp, Hứa Nam Hạ đưa tay vỗ đầu Vương Quốc Hoa, không nặng như bố đánh con.

- Chú còn cần cháu dạy chú làm việc ư? Cút, thằng bé toàn ý đồ xấu.

Vương Quốc Hoa sờ đầu cười hắc hắc đi ra. Hắn vừa đi chưa lâu Thượng Quan Thiên Phúc đã tới, y cười cười đi vào nói:
- Bí thư Hứa, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài.

Thượng Quan Thiên Phúc quả nhiên nói chuyện tổng kết kinh nghiệm ra, báo cáo xong y còn nói một câu nữa:
- Chuyện này đáng lẽ trước đó tôi nên báo cáo với ngài nhưng hôm qua Vương Quốc Hoa vừa về, tôi hơi cao hứng nói chuyện một lúc và quên việc này đi.

Vẻ mặt Hứa Nam Hạ rất bình tĩnh không nhìn ra mất hứng hay cao hứng, ông chỉ bình tĩnh nói:
- Chuyện này anh xem rồi làm. Nói tóm lại tổ công tác xóa đói giảm nghèo đạt thành tích, là kinh nghiệm quý giá cho tỉnh ủy về sau triển khai công việc trong phương diện này. Đồng chí Văn phòng Trung ương nếu cảm thấy có giá trị tham khảo thì sửa lại rồi trình lên trên.

Đây coi như là khẳng định Thượng Quan Thiên Phúc, Thượng Quan Thiên Phúc cười nói tiếp:
- Còn có việc này, phó trưởng ban thư ký Tần không biết vì sao rất bất mãn với đồng chí Vương Quốc Hoa, vừa nãy còn đến chỗ tôi nói cái vài điều, còn nói muốn đi gặp báo cáo với bí thư Trương Thiên Hào.

Thượng Quan Thiên Phúc nghe vậy nhướng mày nói:
- Hắn nói gì?

Thượng Quan Thiên Phúc không nhanh không chậm nói qua câu chuyện, Hứa Nam Hạ gật đầu nói:
- Tôi biết rồi.

Bên kia có thể nói là náo nhiệt. Tần Nhất Hà đến văn phòng Trương Thiên Hào, vừa vào đã kiện cáo. Trương Thiên Hào cố nhịn chờ hắn nói xong mới nói:
- Lão Tần, Vương Quốc Hoa là tổ trưởng tổ công tác xóa đói giảm nghèo, lẽ ra hắn bây giờ đang nghỉ ngơi, công việc ở Ban giám sát thì anh phải tìm phó chủ nhiệm phụ trách mà không phải là Vương Quốc Hoa.

Tần Nhất Hà ngẩn ra một chút nhưng vẫn không phục nhỏ giọng nói:
- Vậy hắn không đợi tôi nói mà đã đi cũng là không coi lãnh đạo vào đâu.

Trương Thiên Hào nghe xong không nói gì, lát sau mới nói:
- Anh về đi, tôi biết rồi.

Chút tật xấu của Tần Nhất Hà, Trương Thiên Hào biết rõ nhưng vì sao mang hắn tới đây? Chủ yếu là có hai nhân tố. Thứ nhất ở văn phòng cũng cần có người trung thành tuyệt đối. Thứ hai tính Tần Nhất Hà hơi thối, Trương Thiên Hào muốn hắn đến giúp đỡ đè người bên dưới. Người bên dưới này chủ yếu là ở cấp phó giám đốc sở. Ví dụ như Vương Quốc Hoa chính là một mục tiêu trong đó. Phó chánh văn phòng trẻ tuổi kiểu gì chẳng có chút kiêu ngạo. Ít nhất trước đây Vương Quốc Hoa làm Trương Thiên Hào có ấn tượng này.

Trước đây Trương Thiên Hào ở bình thường thì chuyện này không để ý được. Bây giờ hắn là phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ, Vương Quốc Hoa gần như ở ngay dưới tầm mắt. Văn phòng mặc dù là địa bàn của Thượng Quan Thiên Phúc nhưng làm phó bí thư Đảng đàn, Trương Thiên Hào cảm thấy cần phải thể hiện sự tồn tại của mình.

Xử lý quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Tần Nhất Hà như thế nào, Trương Thiên Hào tạm thời chưa nghĩ ra. Chủ yếu là sau lưng Vương Quốc Hoa có Hứa Nam Hạ, hơn nữa tân trưởng ban thư ký Thượng Quan Thiên Phúc thì hắn cũng thăm dò ra được, lúc này tùy tiện làm gì đó là không ổn.

Tần Nhất Hà có chút không cam lòng về càng vứt trả hai văn bản Ban giám sát đưa tới. Cao Quyên Quyên tức giận thiếu chút nữa nổi ầm lên tranh cãi với thư ký của Tần Nhất Hà.

Vương Quốc Hoa thật ra không biết việc này. Lúc này Vương Quốc Hoa đang liên lạc với Du Vân Vân rồi mang theo mấy túi lớn đến nhà. Vừa vào, hắn còn dõng dạc nói:
- Dì, cháu mang ít quà đến cho dì, đều là thực phẩm xanh sạch.

Vương Quốc Hoa rất chăm chỉ, đi ra đi vào bốn năm lần mới xong hết. Du Vân Vân cười cười nhìn hắn làm, cô đưa khăn tay ra nói:
- Đứa bé này, khó khăn lắm mới từ nông thôn về mà không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Vương Quốc Hoa tiếp nhận khăn tay lau mồ hôi, Du Vân Vân lại rót nước cho hắn.
- Dì, cháu về đây, mấy tháng không ở nhà, bụng vợ cũng to lên làm cháu không yên tâm.

Vương Quốc Hoa đi không lâu Hứa Nam Hạ đã về, nhìn mấy thứ đồ nông sản, trứng gà chất như đống trong nhà, ông cười nói:
- Quốc Hoa đến à? Thằng bé này.

Du Vân Vân cầm cặp nói:
- Vâng, nước không kịp uống đã về. Nói gì mà vợ bụng to nên lo lắng. Đúng rồi lão Hứa, anh quan tâm tới Phi Dương đi, nó cả ngày không ở nhà, vợ cũng không biết nó đang làm gì.

Hứa Nam Hạ không nói chuyện, chắp tay sau lưng bình tĩnh đi vào thư phòng.

Vương Quốc Hoa vừa ra ngoài sân liền nhận được cuộc điện thoại, giọng đối phương khá âm trầm nói:
- Ông chủ, người anh muốn điều tra về cơ bản đã xong, lúc nào chúng ta gặp mặt một chút?

Vương Quốc Hoa tạm thời không có thời gian nên nói:
- Chờ vài ngày đi, không gấp. Đúng, có phải kinh phí không đủ không? Tôi gửi thêm anh 20 ngàn nữa.
Người bên kia trả lời:
- Kinh phí đã đủ, không đủ liền theo quy định, chuyện làm anh hài lòng thì mới thanh toán nốt.

- Không vấn đề gì, tôi cam đoan không thiếu một đồng.

Dập máy Vương Quốc Hoa cảm thấy trong đầu mình như quên chuyện gì đó. Hắn bảo lão Ngũ lái xe rồi đột nhiên vỗ đầu nói:
- Sao tôi lại quên việc này.

Vừa nói Vương Quốc Hoa cầm máy gọi điện cho Vương Quốc Duy nói ra việc muốn cung cấp máy tính cho trường tiểu học thị trấn Trường Kiều. Vương Quốc Duy không nói một câu đáp ứng quyên tặng 30 máy vi tính. Vương Quốc Hoa cho hắn số điện thoại của lão Túy, lúc này mới xem như làm xong một việc.

Tổng kết kinh nghiệm trong chính trị có thành công, có thất bại. Tổng kết kinh nghiệm thất bại về ý nghĩa nào đó là tổ chức hội nghị phê bình, bắt một con dê chịu tội. Tổng kết kinh nghiệm thành công thì lại phải xem tổng kết như thế nào. Mấu chốt là xem kinh nghiệm này có đáng phổ biến hay không, có đáng phải phổ biến không, nó lại phải xem theo nhu cầu của ai, xem theo nhu cầu chính trị. Cái gọi là kinh nghiệm thành công một khi lọt vào tổng kết phổ biến thường thường đều là rất tốt, hơn nữa được phóng đại vô hạn.

Việc này Vương Quốc Hoa không quá am hiểu nhưng hai người viết lại có sở trường. Có lẽ nhận thấy đây là cơ hội nên đám nhân viên tổ công tác xóa đói giảm nghèo rất đoàn kết. Nhân lúc tổ công tác còn chưa chính thức tuyên bố giải tán, mọi người tạm thời buông tha nghỉ ngơi mà tập trung ở phòng hội nghị bàn mưu tính kế, vừa họp vừa tổng kết. Những người này làm như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không biết. Chiều đi làm thuận tiện vào xem hai người kia thì không ngờ mấy chục người đều ở trong đó, mọi người vừa ăn cơm hộp vừa sôi nổi nói chuyện.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình đứng cửa nói:
- Sao không ai về vậy?

Một phó tổ trưởng đứng ra nói:
- Chánh văn phòng Vương, dù sao mọi người về cũng là nghỉ nên làm xong việc này rồi nghỉ cũng được.
Nhìn vẻ mong chờ của mọi người, Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là tiết lộ một chút thiên cơ.

- Tổng kết này không chỉ là nhấn mạnh kinh tế, chính trị cũng rất quan trọng. Cứ như vậy nếu như tất cả mọi người đều ở lại làm thì làm cho xong đi.
Vương Quốc Hoa nói xong liền ra xe lấy hai tút thuốc, nghĩ một chút rồi lấy thêm hai tút nữa, cốp sau hòn toàn trống không, đây đều do Vương Quốc Hoa tự mình bỏ tiền ra mua.

Bỏ lại bốn tút thuốc, Vương Quốc Hoa mỉm cười rời đi trong tiếng hoan hô của mọi người. Hắn vừa trở lại Ban giám sát liền nhận được điện của Vương Quốc Duy nói máy vi tính dã chuẩn bị xong.
- Cái này có nên tuyên truyền một chút không? Làm kinh doanh khi làm việc tốt sẽ sợ người khác không biết.
Vương Quốc Duy gọi điện là nghĩ nếu Vương Quốc Hoa không muốn tuyên truyền thì thôi.

Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ đã nói:
- Nên làm, lát tôi liên lạc với tỉnh đoàn do bọn họ ra mặt tỏ vẻ chính thức một chút. Bên phía đài truyền hình thì ông tìm Du Phi Dương, thằng này bây giờ cặp kè với nữ phóng viên Diệp đó.

Tổ công tác xóa đói giảm nghèo làm ra động tĩnh lớn như vậy nên khiến không ít người bị kinh động. Lẽ ra tổ công tác này sau khi về là có thể tuyên bố giải tán nhưng không biết tân trưởng ban thư ký Thượng Quan Thiên Phúc quên việc này hay vì nguyên nhân gì khác, dù sao mọi người bây giờ chỉ được thông báo nghỉ.

Làm cả buổi chiều, báo cáo chính thức ra lò, Vương Quốc Hoa khen bằng miệng vài câu, sáng sớm hôm sau hắn tìm đến Thượng Quan Thiên Phúc. Trưởng ban thư ký khá nhiệt tình mời Vương Quốc Hoa vào rồi không vội vàng đọc mà nói chuyện vài câu. Đề tài nhanh chóng nói đến Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa không có nhiều quan hệ ở Bắc Kinh nên chỉ có thể nói theo vài câu.

- Đúng, đợt tết tôi còn cùng uống rượu với Sở huynh, y có nói tới cậu.
Thượng Quan Thiên Phúc cười cười đột nhiên nói một câu như vậy. Vương Quốc Hoa đúng là không biết nên nói như thế nào. Cũng may Thượng Quan Thiên Phúc không có tiếp tục đề tài này mà nói sang việc khác. Vương Quốc Hoa tìm cơ hội cáo từ đi ra.

Thời gian còn sớm, Vương Quốc Hoa còn đang trong thời gian nghỉ ngơi, hắn tự lái xe đến giúp Sở Sở. Năng lực học tập của Sở Sở rất mạnh, mấy chiêu âm hiểm mà Vương Quốc Hoa dạy thoáng cái đã vận dụng tốt.

Vương Quốc Hoa ở đến trưa đã nghe không ít chuyện đắc ý mà Sở Sở đã làm. Bây giờ ở Công ty xây dựng số hai thì Sở Sở đương nhiên là lớn nhất.