Phù Diêu

Chương 463: Không gấp




Bỏ lại 100 đồng nói là tiền taxi, Vương Quốc Hoa từ từ rời đi. Ở trong phòng Hoàng Kiên đã về, mặt mày chán nản nhìn gương mặt không cam lòng của Hoàng Nhàn, y buồn bực nói.
- Thực ra ngay từ đầu bố đã không cho rằng sẽ có thể đả động được hắn. Nhưng không nếm thử thì bố lại không cam lòng.

Hoàng Kiên luôn dùng tiền tài mở đường chưa bao giờ thất bại, bây giờ nó đã đến cuối. Hoàng Kiên không giải thích được là Vương Quốc Hoa sao có nhiều tiền như vậy. Mình cố gắng bao năm mà tiền còn không bằng người ta.

- Chuyện Vương Quốc Hoa có tiền không được nói với bất cứ ai. Ngoài ra chuyện của em con thì theo tự nhiên, không làm gì cả tránh cho chọc vào phiền phức lớn hơn.
Hoàng Kiên nói làm Hoàng Nhàn không thể giải thích. Cô kinh ngạc nói:
- Vậy Tiểu Cường thì sao ạ?

- Để Tiểu Cường chịu thiệt một chút cũng là tốt, không phải việc xấu. Trực giác nói cho bố biết người ta vốn không định làm gì chúng ta, chẳng qua thế sự khó liệu, chuẩn bị một chút vẫn hơn. Chẳng may người ta nhằm vào tập đoàn Tam hải chúng ta thì sao? Hắn có tiền nhưng tập đoàn lớn như vậy, ai thấy không động tâm.
Lời này của Hoàng Kiên cũng có lý.

Đừng nhìn chỗ dựa của Hoàng Kiên là thường vụ tỉnh ủy nhưng thực tế y biết trước quyền lực tuyệt đối thì đừng nói là một nhà kinh doanh, dù anh có giàu nhất tỉnh cũng là miếng thịt béo trong mắt người ta. Hoàng Kiên có thể khẳng định chính là nếu có người tham tiền của nhà mình thì nhất định sẽ mở miệng rất lớn, cắn miếng thật to. Hoàng Kiên cũng biết mình lập nghiệp bằng cái gì. Làm Hoàng Kiên buồn bực là con mình chủ động chọc vào Vương Quốc Hoa. Cho nên Vương Quốc Hoa nói để Tiểu Cường chịu thiệt chút cũng không sao, Hoàng Kiên hơi tán thành.

Thực ra khi Hoàng Nhàn đưa ra ý muốn lén trao đổi, Hoàng Kiên biết con gái muốn làm gì, cũng biết Hoàng Nhàn không thể thành công. Người như Vương Quốc Hoa nếu có thể vì một người phụ nữ mà thay đổi quyết định đúng là lạ. Càng đừng nói ở việc này từ phản ứng của Lâm Củng có thể thấy nó liên quan tới đấu tranh quyền lực trên tỉnh.

Sau khi chủ tịch tỉnh Miêu Hàm lui, cách làm của Lâm Củng có biến hoá không ít, điểm này Hoàng Kiên thấy rõ. bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ rất lợi hại.

Vương Quốc Hoa vừa lên taxi thì máy điện thoại vang lên, không ngờ là Trầm Diệu Minh gọi tới.

- Trầm Diệu Minh, anh không sợ Long Nam Sinh phê bình tay anh quái dài sao?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói một câu, Trầm Diệu Minh bên kia cười hì hì nói.
- Cái này chỉ cần ngài hài lòng thì phê bình vài câu có đáng gì.

Trầm Diệu Minh khó khăn lắm mới có cơ hội dốc sức cho viện trưởng Du và chủ tịch Vương, vì thế hắn phải cắn chặt không bỏ. Bên Sở công an vứt Trầm Diệu Minh không cho vào xem thẩm vấn làm Trầm Diệu Minh tức tối. Người do mình bắt, mình là người đầu tiên tới hiện trường mà sao không có việc của mình. Hắn không thể đáp ứng.

- Đừng nói mấy câu đó, nói đi, ý của ai? Long Nam Sinh không phải người như vậy.
Một câu của Vương Quốc Hoa đã nói rõ bản chất, Trầm Diệu Minh vô thức rụt cổ thầm nghĩ chủ tịch Vương nhạy bén thật, bảo sao trẻ như vậy đã làm chủ tịch quận.
- Cái này Long Nam Sinh không biết, người bên dưới làm theo trình tự bình thường. Tôi muốn đến kiểm điểm với ngài, thái độ lúc trước không đủ kiên quyết, không kiên trì đưa người về phân cục.

- Bây giờ biết hối hận rồi ư? Tôi nói anh thế nào bây giờ? Được rồi, tôi tới Sở công an, anh chờ ở cửa.
Vương Quốc Hoa dập máy rồi quyết định đi xem một chút, thuận tiện mượn chiếc xe lái về. Vương Quốc Hoa vừa dập máy thì lại có người gọi tới, là Ngôn Lễ Hiếu.

- Quốc Hoa, cậu ở đâu? Vừa nãy bận quá không bỏ thời gian được, tôi giờ đưa xe cho cậu.

- Tôi vừa nãy định đi mua xe, vừa từ cửa hàng ô tô đi ra.

Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Ngôn Lễ Hiếu cười nói:
- Không cần như vậy, tỉnh ủy mặc dù không so với nơi khác nhưng chủ nhiệm văn phòng giám sát là do phó chánh văn phòng kiêm nhiệm, cậu là chức phó thực tế là lãnh đạo cụ thể, có xe riêng. Hơn nữa cậu muốn đi xe thì đi đâu chẳng có được xe tốt.

Ngôn Lễ Hiếu nói rất tự tin. Sau lần trước Ngôn Lễ Hiếu đã biến hoá rất lớn. Ngoài mặt thì khiêm tốn nhưng trong lòng lại rất tự tin. Trong thời gian này Ngôn Lễ Hiếu hung hăng thu thập một vài người. Lúc hắn gặp chuyện thì đám người kia nhảy lên nhảy xuống.

Chuyện của Vương Quốc Hoa, Ngôn Lễ Hiếu không dám sơ sót, tự mình đến Sở công an chờ. Thấy Vương Quốc Hoa xuống taxi liền đi lên chào đón.

- Chủ tịch Vương ra ngoài làm việc sao có thể đi taxi? Gọi điện tới là tôi tự đến đưa ngài đi ngay.
Câu này do Trầm Diệu Minh nói, còn Ngôn Lễ Hiếu không cần như vậy.

- Tạm thời tôi định tới cửa hàng ô tô nên không cần gọi.
Vương Quốc Hoa nói một câu, Ngôn Lễ Hiếu là người đứng xem không khỏi thầm than thái độ này của Vương Quốc Hoa là rất chiếu cố cho Trầm Diệu Minh.

Ngôn Lễ Hiếu tự nhận nếu Trầm Diệu Minh hỏi mình như vậy, mình chỉ cười cười không đáp, không giải thích như Vương Quốc Hoa làm gì.

Vương Quốc Hoa vừa vào Sở công an, Long Nam Sinh đã đứng ở bậc thang đợi. Y nhìn thoáng qua Trầm Diệu Minh rồi đưa tay về phía Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa đến sao không báo trước một tiếng, tôi cũng tiện nghênh đón.

Thái độ của Long Nam Sinh không phải giả vờ mà thật sự kính trọng Vương Quốc Hoa. Chuyện này này Long Nam Sinh rất “cảm kích” Vương Quốc Hoa. Y là phó giám đốc thường trực nên muốn nịnh bợ bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh cũng khó khăn, lần này có thể gặp mặt bí thư tỉnh ủy là điều trước đây không dám nghĩ tới.

Long Nam Sinh đang tự hào mình là người của bí thư tỉnh ủy, sau này xem lão Lương kia còn dám làm gì mình không?

Nửa tiếng trước giám đốc Lương gọi Long Nam Sinh lên hỏi về vụ án. Long Nam Sinh rất tự tin nói.
- Vụ án này bí thư tỉnh ủy Hứa tự mình hỏi tới.
Câu này làm giám đốc Lương có chút tức tối, nếu là trước đây Long Nam Sinh dám như vậy sao? Giám đốc có quyền phân công, Long Nam Sinh dám làm loạn thì y sẽ trực tiếp cho Long Nam Sinh quản hậu cần, công đoàn.

Vì vậy cảm giác chống đối được giám đốc làm Long Nam Sinh rất hưng phấn.

Có bí thư tỉnh ủy làm chỗ dựa, mình lại làm chân chạy cho viện trưởng Du thì còn phải sợ ai.

Hơn nữa có Vương Quốc Hoa làm trung gian nên Long Nam Sinh có thể tự mình báo cáo với bí thư tỉnh ủy, không có lần báo cáo này thì y sao có thể lên mặt với giám đốc? Hừ trước đây lão Lương chạy gần chủ tịch tỉnh Miêu Hàm, làm chân chó cho chủ tịch tỉnh.

Long Nam Sinh như thấy vị trí dưới mông lão Lương đang vẫy tay với mình. Vì thế lúc gặp Vương Quốc Hoa, Long Nam Sinh ra ngoài đón cũng có sao chứ?

- Giám đốc Long khách khí quá, tôi nghe nói chiều thẩm vấn nên muốn nghe một chút để tiện báo cáo với viện trưởng Du.
Vương Quốc Hoa nói như vậy chính là lấy lý do nếu không hắn sao có thể quan tâm vụ án?

- Cái này dễ thôi, đám người kia bị nhốt ở trại tạm giam, chúng ta sang đó. Vụ án này sở rất chú trọng.

- Như vậy làm phiền giám đốc Long.
Vương Quốc Hoa cười cười nói. Long Nam Sinh coi như yên tâm, Vương Quốc Hoa bàng quan không tranh đoạt. thực tế Long Nam Sinh cũng không nghi ngờ Vương Quốc Hoa có ý tranh công, nhưng người ta có thể nói như vậy chính là phong độ.

Trong cả phòng thẩm vấn to lớn Hoàng Cường trông rất bình tĩnh, theo hắn thấy không có gì không thể dùng tiền giải quyết.

Vương Quốc Hoa đứng ở cửa sổ nhìn thoáng qua chép miệng nói.
- Cái đầu vàng kia thật đáng ghét.

Long Nam Sinh ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng nói với người phụ trách trại tạm giam.
- Xảy ra chuyện gì vậy hả? Theo quy định thì đầu nhuộm sao có thể giữ lại?

Người phụ trách có chút buồn bực giải thích.
- Không phải còn chưa có kết luận sao, mới chỉ tạm thời giam giữ cho nên….

- Cho nên gì hả? Đừng nghĩ tôi không biết vấn đề ở đây, thằng này nhìn qua rất dễ chịu. Cho anh mười phút tôi không muốn thấy bộ tóc vàng đó.
Long Nam Sinh nghiêm khắc ra chỉ thị.

- Các người muốn làm gì, làm gì….
Khi Hoàng Cường kêu thảm, Vương Quốc Hoa đã rời đi. Mục đích của hắn đã đạt được, không cần ở lại.