Phù Diêu

Chương 374-2: Ngoan (2)




Két, Cao Thăng đạp phanh, mấy xe đằng sau đi theo thấy rõ Cao Thăng lôi cổ Lý Quốc Quang ra xe, sau đó xe của chủ tịch Vương rời đi. Lý Quốc Quang đứng tại chỗ chỉ tay vào chiêc xe không nói được gì.

Cuối cùng vẫn là Giản Hòa Phương dừng xe mở cửa, Giản Hòa Phương lạnh lùng nhìn Lý Quốc Quang. Tên này Lý Quốc Quang kêu một tiếng chui vào xe, miệng còn lẩm bẩm một tiếng:
- Món nợ này từ từ tính.
Giản Hòa Phương nhướng mày ra vẻ không nghe thấy gì.

Vì sao Vương Quốc Hoa ra tay đấm Lý Quốc Quang, mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Chẳng qua Lý Quốc Quang bị đánh còn ngoan ngoãn đi theo càng làm người ta phải suy nghĩ. Thậm chí có người nói ông nội chủ tịch Vương là một vị lãnh đạo ở Quân ủy trung ương cũng có người dám tin. Mấy điều này là hậu quả không ngờ tới từ cơn giận của Vương Quốc Hoa.

Ngôn Bá Thân làm việc khá đắc lực. Khi đám người Vương Quốc Hoa xuất hiện ở hiện trường, công an đã tạo thành bức tường người trước cửa hóa chất Minh Viễn, chặn đám người đang kích động. Trưởng công an quận Ngôn Bá Thân giơ loa đứng ở trên một cái hộp gỗ lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí, mời mọi người không nên kích động. Lãnh đạo quận đã tới, nhất định sẽ làm chủ cho mọi người.

Không thể không nói dân chúng thời này vẫn còn sợ chính quyền, chỉ đứng ở trước cổng đòi công bằng chứ không có hành vi quá khích. Trưởng công an quận nói tuy không ai tin nhưng khi lãnh đạo ủy ban xuất hiện thì rất có thể ngăn chặn cục diện.

Đám người Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, quần chúng đang kích động cũng bình tĩnh lại đôi chút. Vương Quốc Hoa không để ý đến lời khuyên của Diêu Hiểu Hoa mà đi thẳng lên trước. Quần chúng tự giác nhường đường, không ai làm ồn. Có thể bởi vì chủ tịch và các phó chủ tịch quận tới, cũng có thể do ở đây có mấy trăm công an trấn áp.

Ngôn Bá Thân không ngờ nhiều phó chủ tịch quận tới như vậy, hắn đi lên chào Vương Quốc Hoa, lớn tiếng nói:
- Báo cáo chủ tịch quận, công an quận nhận lệnh duy trì trật tự, xin mời cho chỉ thị.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Làm rất tốt, xin mời tiếp tục.
Vừa nói hắn vừa cầm loa, chờ các phó chủ tịch đứng ra sau lưng, lúc này hắn mới lớn tiếng nói với dân chúng:
- Thưa các đồng chí, tôi là chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, chuyện xảy ra ở đây tôi đã biết, nguyên nhân tôi cũng hiểu. Tôi rất đau lòng vì việc này, tôi xin lỗi mọi người.

Vừa nói chuyện, Vương Quốc Hoa cúi đầu thật sâu. Đám người phía sau ngẩn ra một chút rồi rất nhanh cúi đầu theo. Lãnh đạo chủ yếu của ủy ban quận tới không nói, vừa lên đã cúi đầu xin lỗi quần chúng. Đây là chuyện lần đầu diễn ra ở quận Hồng Sam. Quan đều có mắt cao hơn trán, bình thường sao có thể dùng mắt nhìn quần chúng nhân dân? Vương Quốc Hoa không giống đám quan chức kia, vừa lên đã nhận trách nhiệm về mình, còn xin lỗi.

Hơn ngàn người dân trợn tròn mắt. Sau một lú xao động, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu giơ loa lên thì quần chúng đối diện rất tự giác im lặng. Vương Quốc Hoa đã dùng hành động của mình để lấy được sự tự tin của quần chúng.

Đối với cục diện này, Vương Quốc Hoa không hề đắc ý mà chỉ thầm cảm khái quần chúng bây giờ còn biết nói lý, hơn chục năm sau đều là đám “điêu dân” không nói lý. Nhưng đó cũng là do quan chức ép buộc. Mà quần chúng nhân dân nếu không bị ép tới cùng thì ai muốn tốn thời gian đi gây chuyện chứ. Ở nhà chơi mạt chược vẫn tốt hơn ra chịu nắng thế này mà. Càng đừng nói không ít dân chúng tới đây phải xin nghỉ làm.

- Đầu tiên tôi cam đoan với mọi người hóa chất Minh Viễn phải dừng sản xuất cải tổ, đến khi phòng bảo vệ môi trường kiểm tra thấy đạt yêu cầu mới cho phép khôi phục sản xuất. Điểm này mời mọi người giám sát, không làm được tôi xin tự từ chức.

Một câu cam đoan như viên đạn rơi xuống mặt nước yên tĩnh, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Vương Quốc Hoa một lần nữa cầm loa lên, tiếng vỗ tay im lại như được huấn luyện.
- Sau đây tôi xin cam đoan với mọi người, tôi tự mình lên tỉnh mời cơ quan chức năng xuống điều tra rõ bệnh của quần chúng có phải liên quan tới hóa chất Minh Viễn hay không? XIn mời mọi người yên tâm, tôi dùng nhân cách của mình đảm bảo nhất định sẽ không gian lận ở vấn đề này. Nếu ai dám động tay động chân một khi bị tôi biết thì dù kiện lên tận trung ương tôi cũng kiện.

Ầm.. lại là tiếng vỗ tay rất lớn vang lên.

Vương Quốc Hoa lần thứ ba giơ loa lên, lại chỉnh tề yên tĩnh.
- Điểm thứ ba tất cả quần chúng nhân dân bị bệnh sẽ do ủy ban quận tạm thời chi trả mọi viện phí. Chuyện sau khi điều tra rõ chân tướng thì trách nhiệm của ai sẽ là của người đó. Được rồi, tôi đã nói xong ý của mình, các đồng chí đã nghe rõ chưa?

- Nghe rõ.
Tiếng la rung trời vang lên.

- Xin mời mọi người tin tưởng vào chính quyền, cảm ơn.

- Chúng tôi tin tưởng chính quyền. Chúng tôi tin tưởng chủ tịch Vương.
Lần đáp lại này không quá chỉnh tề, có tiếng lặt vặt. Đột nhiên có người từ trong đám người xông lên, cảnh sát đang định chặn thì người này dừng lại. Hắn đưa tay về phía Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch quận, cho tôi mượn loa dùng một chút.

Vương Quốc Hoa thấy đối phương là người trẻ tuổi, chắc trẻ hơn một chút một chút, hắn đưa loa tới. Cậu thanh niên kia cầm loa xoay người lớn tiếng nói:
- Tôi là Cố Tuyết Đông – thôn Miêu Nhãn, tôi tin vào lời cam đoan của chủ tịch Vương. Tôi thay mặt cá nhân mình đề nghị với mọi người một điều. Mấy thôn chúng ta tuyển ra tổ giám sát, phụ trách giám sát và nói chuyện với chính quyền, tránh phát sinh chuyện như ngày hôm nay. Tôi cho rằng chúng ta cần phải học được cách dùng vũ khí pháp luật bảo vệ lợi ích bản thân, mà không phải là tụ tập gây chuyện như ngày hôm nay. Nếu như mọi người đồng ý với ý kiến của tôi thì bây giờ về chọn đại biểu.

Nói xong Cố Tuyết Đông trả loa lại cho Vương Quốc Hoa, xoay người trở lại đám người. Khi đám người có dấu hiện tản đi, Vương Quốc Hoa một lần nữa giơ loa lên, hiện trường lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

- Đồng chí Cố Tuyết Đông vừa nãy nói rất đúng. Dùng vũ khí pháp luật bảo vệ lợi ích bản thân, đề nghị này rất tốt, rất hợp lý. Nhưng tôi còn muốn đưa ra một đề nghị. Tổ giám sát thay mặt lợi ích của mọi người có thể hay không duy trì trong thời gian dài. Chuyện hôm nay mọi người tự phát đoàn kết lại, nhưng sau này thì sao? Sau này còn có chuyện do một số cán bộ nhà nước không làm gây tổn thất lợi ích cho dân chúng, xin mời mọi người cẩn thận suy nghĩ đề nghị này.

Vương Quốc Hoa nói làm đám quan chức và cảnh sát đều giật mình, quần chúng nhân dân đối diện cũng giật mình. Đâu có chuyện quan chức khuyên quần chúng lập tổ chức chuyên môn chống đối chính quyền? Vương Quốc Hoa đứng im tại đó, quần chúng mang theo nhiều tâm trạng tản đi. Một loạt quan chức nhìn về phía Vương Quốc Hoa, ánh mắt khá phức tạp.

Đám người tản đi hơn phân nửa, Vương Quốc Hoa mới thở dài một tiếng. Đối mặt với ánh mắt phức tạp của đám cấp dưới, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên. Lúc này một nhóm người từ trụ sở hóa chất Minh Viễn chạy tới.

Vương Quốc Hoa không muốn gặp người phụ trách của hóa chất Minh Viễn. Hắn quay đầu lại nói một câu với Lý Quốc Quang:
- Chuyện sau đây do anh phụ trách, nếu như lau sạch đít thì đâu xảy ra chuyện như thế này?
Vương Quốc Hoa nói đi là đi, Lý Quốc Quang không thể làm gì khác hơn là lưu lại xử lý công việc.

Những người khác ở lại cũng không tác dụng gì. Sự kiện quần thể luôn là điều mà quan chức đau đầu nhất. Chuyện hôm nay cũng là do Vương Quốc Hoa quyết đoán ra mặt, dám cam kết như vậy nên mới ổn thỏa. Vương Quốc Hoa không muốn gặp người phụ trách của hóa chất Minh Viễn nguyên nhân là do đám người không dám chịu trách nhiệm, chuyện xong mới ra, Vương Quốc Hoa sợ gặp mình không khống chế được sẽ đánh người.

Điểm thứ nhất mà Vương Quốc Hoa hứa nếu Lý Quốc Quang không làm được thì về sau không có mặt mũi gì ở lại quận Hồng Sam nữa, sẽ phải tự cút đi. Điểm này Lý Quốc Quang biết rõ. Thật lòng mà nói Lý Quốc Quang rất tức Vương Quốc Hoa, hắn nhịn không phát tác hoàn toàn là vì Sở Sở.

Lý Quốc Quang nhỏ hơn Sở Sở một tuổi, lúc còn bé hay bị Sở Sở ăn hiếp nhưng không ít lần được Sở Sở quan tâm. Trong mắt Lý Quốc Quang thì hắn coi Sở Sở là chị ruột. Sở Sở có tình cảm với Vương Quốc Hoa, Lý Quốc Quang dù là ngu cũng nhận ra được. Vì thế dù rất khó chịu nhưng hắn vẫn phải nhịn.

Vương Vệ Đông đen đủi, hắn xuất hiện không đúng lúc, vừa lúc Lý Quốc Quang đang điên tiết. Vương Vệ Đông đi tới không ngờ còn cười hì hì bắt chuyện:
- Bí thư Lý, tôi…

Lý Quốc Quang nhìn chằm chằm tới với ánh mắt sắc hơn dao làm Vương Vệ Đông không dám nói thêm nữa.

- Ai cho phép anh sản xuất?

Vương Vệ Đông không trả lời được, hắn thầm nghĩ không phải đã thỏa thuận xong rồi ư? Sao bây giờ hắn còn nhìn chằm chằm không bỏ? Hóa chất Minh Viễn là sản nghiệp của ai mày còn không rõ sao?
- Hay là ngài gọi cho Miêu Lập Hằng?

Vương Vệ Đông nếu không mang Miêu Lập Hằng ra, trực tiếp nhận sai thì Lý Quốc Quang còn không tìm được cơ hội phát tác. Kết quả Vương Vệ Đông mù mắt, lấy Miêu Lập Hằng ra để mình có chỗ dựa, nhưng hắn lại làm Lý Quốc Quang tức điên lên.

- Anh muốn dọa tôi hả? Được, giỏi. Hôm nay tôi nói một câu, trước giờ làm buổi chiều hóa chất Minh Viễn phải nộp phạt một triệu, sau đó nói tiếp. Cuối cùng mời anh nhớ kỹ nếu giỏi thì anh tiếp tục sản xuất.
Bỏ lại ccaua này, Lý Quốc Quang xoay người đi, trước khi đi còn lớn tiếng nói với người của phòng bảo vệ môi trường.
- Lưu vài người lại theo dõi, giám sát 24/24, chỉ cần có dấu hiệu sản xuất lại thì lập tức báo cáo.

Lý Quốc Quang cứ như vậy rời đi lưu lại Vương Vệ Đông đang run run, còn một đám nhân viên của phòng bảo vệ môi trường mang vẻ mặt châm biếm.