Phù Diêu

Chương 364: Ủy quá vu hạ




Vương Quốc Hoa rất tự nhiên gật đầu nói.
- Các cậu ra ngoài làm gì?

Ngô Minh Chỉ nói.
- Tôi về nhà một chuyến, Cao Thăng cứ muốn đưa về.
Vương Quốc Hoa nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Minh Chỉ, hắn cười ha hả nói.
- Trong nhà có gì khó khăn à? Cứ nói với tôi.
Thực ra Cao Thăng đi theo là lo Ngô Minh Chỉ có vấn đề gì.

- Không có gì khó khăn cả. Em gái tôi làm ở một công ty tư nhân, có một nhân viên trong công ty trêu nó, con bé tức quá lấy đồ đập vỡ đầu người ta. Tôi vì thế phải đi giải quyết.

Vương Quốc Hoa gật đầu cầm túi trước mặt lên. Ngô Minh Chỉ biết ý đi rót trà sau đó ngồi ở đối diện chờ.
Cầm túi trong tay Vương Quốc Hoa phát hiện không đúng bởi vì vừa mở ra xem trang đầu tiên, thấy chữ trên đó hắn không khỏi hoảng sợ.

Trang đầu viết bốn chữ lớn :Trầm oan khó tẩy”
Chỉ bốn chữ thì chưa tính, vấn đề là bốn chữ không phải viết bằng mực mà là bằng máu, do viết đã lâu nên nó đen lại, nhiều chỗ còn đông lại.

Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên vẻ mặt không thèm để ý tới việc gì của Hà Vạn Niên. Hắn thừ người ra một lúc lâu mới giở trang. Quyển sổ hơn nửa đầu là nhật ký của một người, lối viết chỉnh tề, nét chữ thanh tú, người viết nhất định là phụ nữ.

Nội dung mấy tờ đầu có thể nói rất bình thường, chỉ là hết giờ làm rồi về nhà… nhưng ở giữa đột nhiên có một tờ giấy trắng, sau đó là những dòng nhật ký khá lộn xộn. Bắt đầu từ tờ này khiến cách viết đã có biến hoá không nhỏ. Nội dung mấy tờ trước nếu nói là nhật ký trong sáng của thiếu nữ thì mấy tờ sau dần trở nên bừa bộn, điên cuồng.

Đây là đoạn chuyện về một thiếu phụ kết hôn và một người đàn ông có biệt danh “Hằng”. Nữ nhân vật chính sau đêm không ghi chép đó liền liên tục ghi chép chuyện gian tình. Chồng nữ nhân vật chính là người hà khắc, mà người đàn ông họ Hằng lại là người phong lưu, có nhiều cách thức, tư thế trên giường. Như người phụ nữ định nghĩa bằng lời viết thì chính là hưởng thụ cảm giác của người phụ nữ.

Nhật ký tới cuối cùng chỉ có một dòng.
- Hàng nói chỉ là chơi mà thôi ….
Xem tới đây Vương Quốc Hoa khép lại quyển nhật ký, xoa đùa. Rất rõ ràng nội dung phía sau đã bị xé đi không ít, nhưng ai xé?

- Minh Chỉ, về nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng dậy lên lầu. Ngô Minh Chỉ đang xử lý văn bản chào hắn rồi rời đi.

Vương Quốc Hoa ngồi trước máy vi tính một lúc thì cửa mở ra. Cao Thăng tiến vào đứng ở cửa nói.
- Em gái Ngô Minh Chỉ đã kết hôn, có một con trai, hai vợ chồng đều đi làm thuê.

Vương Quốc Hoa không quay đầu lại chỉ nói.
- Bảo Đổng di an bài một chút, đi làm cũng được, tự kinh doanh cũng được.

Cao Thăng lặng lẽ đóng cửa ra ngoài. Vương Quốc Hoa nằm xuống giường suy nghĩ được lúc thì máy điện thoại vang lên. Bên trong truyền tới tiếng của Chu Lạp Phong.
- Văn Đông đã ra rồi, có trách nhiệm lãnh đạo không tốt khiến cấp dưới gây sai phạm, tạm thời đình chỉ công tác ở nhà, chờ tổ chức quyết định. . .

Vương Quốc Hoa không ngờ Hứa Nam Hạ làm việc nhanh như vậy, chẳng lẽ nói Tông Lan đã có lựa chọn? Nghĩ tới lời Cao Nguyên nói, Vương Quốc Hoa không khỏi tự giễu mình. Chỉ cần Văn Đông không nói gì, không có chứng cứ rõ ràng, Hứa Nam Hạ chỉ cần tìm một cơ hội tùy ý hỏi một câu là đủ.

- Biết rồi.
Vương Quốc Hoa rất đơn giản nói một câu, Chu Lạp Phong bên kia thở dài một tiếng mới dập máy.

- Hắn nói gì vậy?
Văn Đông ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi một câu. Chu Lạp Phong cười khổ nói.
- Chỉ nói biết rồi.

Văn Đông là người đàn ông hơn 40, hơi béo, mặt mày có chút tiều tụy nói.
- Dù nói như thế nào thì nhân tình này chúng ta đã nợ hắn.

- Đúng thế, thằng này …
Chu Lạp Phong lại thở dài một tiếng. Vương Quốc Hoa chỉ nói hai chữ làm Chu Lạp Phong cảm thấy áp lực rất nặng nề. Nếu như Vương Quốc Hoa trực tiếp đưa điều kiện, Chu Lạp Phong còn không đến mức như vậy. Chuyện của Văn Đông đúng như Vương Quốc Hoa nghĩ, trong hội nghị thường lệ buổi chiều, Hứa Nam Hạ thuận miệng nói rồi không đợi Tông Lan báo cáo đã chuyển đề tài.

- Có cần chú cảm ơn một chút không?
Văn Đông cẩn thận hỏi. Chu Lạp Phong biết rõ ông chú họ này nghĩ gì.

- Được rồi, chút tiền của chú thì không đáng con số lẻ của hắn.
Chu Lạp Phong không hề khách khí phản bác.
- Phải kiếm gì đó mới đả động được hắn. Người này không ngờ có thể làm Du Vân Vân mở miệng nói giúp, đúng là hiếm có.

- Bên giáo dục do chú phụ trách có không ít gái đẹp…
Trên gương mặt cẩn thận của Văn Đông lộ vẻ vô sỉ, Chu Lạp Phong nghe xong không khỏi thở dài nói.

Văn Đông đảo đảo mắt đột nhiên vỗ tay cười nói.
- Chú nghe nói Miêu Vân Đông vẫn đang mong lên chức. Dương Quốc Minh – thị xã Giang Đông đề nghị với tỉnh ủy việc này, tỉnh cũng có người nói giúp. Với năng lực của chú thì tuy trên tỉnh không có cửa mấy nhưng thành phố thực ra có thể động chút đầu óc.

Chu Lạp Phong lúc này gật đầu nói.
- Không cần gấp, trước hết lặng lẽ chuẩn bị đã.

Chuyện công ty dược Huy Hoàng đầu tư vào khu công nghệ cao rất nhanh truyền ra. Nhà máy của công ty thuốc cũ công ty dược Huy Hoàng cũng không buồn giục chuyển đi nữa, giống như bọn họ quên mất còn có khu đất này.

Tân chủ nhiệm khu công nghệ cao do Đặng Ngâm đề cử là nguyên phó chánh văn phòng ủy ban quận Lôi Hoành. Sau khi được thông qua trong hội nghị thường ủy, Đặng Ngâm rất vui vẻ.

Trưởng phòng tài chính Tần Hòa bây giờ đang rất không thoải mái ngồi chờ ở văn phòng chủ tịch quận. Vương Quốc Hoa gọi điện thoại gọi Tần Hòa tới, Tần Hòa lần này không lấy cớ nữa. Tần Hòa vốn định không hợp tác, chỉ cần nhắc một chữ tiền là hắn sẽ không ý kiến.

Ai ngờ ngồi ngoài hai tiếng mà Vương Quốc Hoa vẫn không có ý mời vào. Tần Hòa rất tức giận, cũng muốn làm ầm lên nhưng không dám. Bởi vì Vương Quốc Hoa là chủ tịch quận. Tần Hòa có thể lấy cớ chống quyết định của chủ tịch quận nhưng đến văn phòng thì đối phương muốn hắn chờ bao lâu hắn phải chờ. Đương nhiên Tần Hòa cũng có thể lấy lý do không tới nhưng một hai lần còn được, nhiều lần Vương Quốc Hoa vẫn có cớ để phát tác. Vương Quốc Hoa có quyền quản lý tài chính.

Chờ đợi rất khó chịu, càng khó chịu chính là ngồi đợi hai tiếng Ngô Minh Chỉ vào đưa tài liệu, ra lại nói.
- Chủ tịch quận tạm thời có việc không rảnh, trưởng phòng Tần có thể về một chút.
Tần Hòa thiếu chút nữa hộc máu. Hắn đứng lên nhìn chằm chằm vào Ngô Minh Chỉ, kết quả thấy ánh mắt coi thường của đối phương, Tần Hòa không nói gì.

- Đúng, trưởng phòng Tần, chủ tịch quận mời anh sáng mai 8h tới.
Ngô Minh Chỉ nói vọng theo, người Tần Hòa run run lát sau mới bình tĩnh lại được.

Ngô Minh Chỉ cười lạnh một tiếng rồi đi vào trong.
- Chủ tịch, hắn đi rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên, chắp tay sau lưng nói.
- Sao mấy hôm nay không thấy Lý Quốc Quang?

- Lên công tác ở cục bảo vệ môi trường tỉnh, chuyện này tôi quên nói với ngài. Chủ tịch Lý bình thường không hay đi làm nên tôi quên..
Ngô Minh Chỉ có chút khẩn trương nói, Vương Quốc Hoa chỉ thản nhiên nói.
- Sau này chú ý một chút.

Ngô Minh Chỉ đi ra mà áo ướt đẫm mồ hôi. Câu nói nhẹ nhàng vừa nãy của Vương Quốc Hoa thực ra mang theo ý không hài lòng. Ngô Minh Chỉ thầm mắng mình sơ ý, sau này chuyện lớn chuyện nhỏ phải báo cáo với chủ tịch Vương.

Lúc Tần Hòa nổi giận rời đi, văn phòng Diêu Hiểu Hoa lại gặp áp lực không nhỏ. Hai vị phụ trách của công ty thuốc cũ đang ngồi ăn vạ trong văn phòng hắn.

Hai người này trước đó mấy ngày Diêu Hiểu Hoa bảo người của Văn phòng ủy ban gọi điện tìm bọn họ nói chuyện chuyển đi, bọn họ lấy cớ không ở quận, sau đó nói không quản được nhân viên công ty gây sự. Bây giờ bọn họ lại phải đến nhờ lãnh đạo ra mặt hẹn nói chuyện với công ty dược Huy Hoàng.

Diêu Hiểu Hoa đang khá vui vẻ. Lúc tạm thời chủ trì công việc, công ty dược Huy Hoàng tìm tới cửa nhiều lần, Diêu Hiểu Hoa cũng không nhiệt tình tiếp đón mấy nhưng vẫn phải tỏ thái độ gọi hai người kia tới, nhưng bọn họ không phối hợp làm Diêu Hiểu Hoa rất tức giận.

- Lão Trương, Lão Lý, chuyện để công ty dược Huy Hoàng thực hiện thỏa thuận thì các anh bảo công nhân tuyển ra đại biểu nói chuyện với công ty đi.

Diêu Hiểu Hoa cố nhịn câu đuổi khác.

- Chủ tịch Diêu, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Lão Trương sốt ruột đưa tay gãi đầu. Diêu Hiểu Hoa biết rõ chuyện công nhân gây rối không chấp hành thỏa thuận chính là do hai tên này kích động. Vấn đề là Diêu Hiểu Hoa biết sau lưng bọn họ còn có người nếu không chỉ riêng lời này của lão Trương, Diêu Hiểu Hoa đã có thể tát hắn rồi.

- Tôi đang bận, cứ như vậy đi.
Diêu Hiểu Hoa vừa nói vừa cúi đầu xem văn bản, hai người kia nhìn nhau cúi đầu rời đi.

Hai vị này cũng khá buồn bực. Lúc trước có người tỏ vẻ nếu công ty dược Huy Hoàng buông tay thì chính quyền sẽ không ngồi im không quản. Nhưng khi công ty dược Huy Hoàng đầu tư xây dựng nhà máy mới ở khu công nghệ cao, không cần nhà máy cũ nữa, bọn họ tìm người kia nói chuyện, bên kia bảo hai người đến tìm chính quyền, nói việc này hắn không quản.

Hai người muốn rút lui nhưn vấn đề là toàn thể nhân viên công ty trước đó bị hai người kích động, giờ không muốn quản cũng không được. Hai vị không dám về nhà, mỗi ngày đều có không ít người chờ ở cửa nhà để chặn hỏi. Diêu Hiểu Hoa đương nhiên sẽ không nhận việc này vào mình, trong lòng hắn rất vui vẻ. Ai đứng sau vụ việc này, Diêu Hiểu Hoa không khó đoán ra. Tình hình bây giờ là nhân viên người nhà của công ty thuôc đang kêu than đòi đồ ăn. Lúc trước Diêu Hiểu Hoa ra mặt phối hợp, bên công ty không chịu phối hợp, bây giờ ư? Hừ.



Lúc trước khi Vương Quốc Hoa đứng ra đòi giữ lại khu công nghệ cao, Diêu Hiểu Hoa đã nghĩ tới kết quả nhưng không ngờ kết quả lại tới nhanh như vậy. Càng không ngờ chính là đã đầu tư chục triệu mà công ty dược Huy Hoàng lại coi như không. Không phải là chục triệu sao? Đây là câu đầy khí phách. Diêu Hiểu Hoa có thể khẳng định Vương Quốc Hoa đứng sau lưng việc này. Diêu Hiểu Hoa vui vẻ chắp tay sau lưng đi tới văn phòng Đặng Ngâm. Hắn cười hì hì nói.
- Lão Đặng, công ty dược Huy Hoàng đầu tư bao nhiêu vào khu công nghệ cao?

Đặng Ngâm nói:
- 15 triệu, xây dựng cả khu sản xuất và nhà tập thể, tiền đã chuyển vào tài khoản ban quản lý khu công nghệ cao, giai đoạn sau đây là thi công.
Đặng Ngâm cũng rất vui vẻ, hai người nhìn nhau cười.
Diêu Hiểu Hoa nói một câu:
- Anh làm việc đi, tôi có việc cần báo cáo với chủ tịch Vương.

Chính quyền luôn ở thế yếu lần này không ngừng phát lực. Người ngoài thấy thì đều là việc nhỏ, không tạo ra sóng gió gì nhưng người bên trong lại thấy tân chủ tịch không hề đơn giản, cứng, mềm đều giỏi. TỪ việc sát nhập khu công nghệ cao đến phúc lợi nhà ở, rồi tới công ty dược Huy Hoàng đầu tư vào khu công nghệ cao, nhân viên bên ủy ban quận bước đi cũng thẳng lưng hơn.

- Chủ tịch, vừa nãy hai người phụ trách của nhà máy thuốc tới tìm tôi, đề nghị chính quyền ra mặt phối hợp đàm phán với công ty dược Huy Hoàng.
Diêu Hiểu Hoa vào ngồi nói chuyện, Vương Quốc Hoa đưa thuốc tới nói.
- Đàm phán, không phải đã có thỏa thuận sao?

Vương Quốc Hoa giả ngu, Diêu Hiểu Hoa cố nhịn cười nghiêm túc nói.
- Đúng là có thỏa thuận nhưng nhà máy thuốc không chịu thực hiện, ủy ban ra mặt mấy lần nhưng không có kết quả.

- Như vậy hả, thỏa thuận giữa chính quyền và công ty dược Huy Hoàng cần phải chấp hành, không thể phá hủy tính công tín của chính quyền.
Vương Quốc Hoa nói rất rõ, ai gây ra thì tự đi mà lau mông. Khu đất bên nhà máy thuốc đừng ai mong có được.

Được chỉ thị, Diêu Hiểu Hoa rất hài lòng cười nói.
- Được, tôi sẽ làm theo chỉ thị của chủ tịch.

Vương Quốc Hoa cũng rất hài lòng bởi vì chuyện này Diêu Hiểu Hoa đã cho ra một câu trả lời, bây giờ dù ai muốn chơi tiếp thì hắn cũng không ngại.

Trong văn phòng Miêu Vân Đông lúc này lại đang có cảnh khác. Miêu Vân Đông đầy tức giận gầm lên với tâm phúc Trịnh Quốc.
- Anh nói xem, đây là như thế nào hả?
Trịnh Quốc cúi đầu nhưng trong lòng rất bất mãn. Chuyện là do Dương Quốc Minh gọi tới nói, thị xã có ý đề nghị tỉnh ủy việc thăng cấp cho Hồng Sam, thuận miệng cũng nói ra việc tổng giám đốc Đổng – công ty dược Huy Hoàng không nể mặt thị trưởng Dương.

Sau đó Miêu Vân Đông ám chỉ một câu thỏa thuận giữa công ty dược Huy Hoàng và nhân viên nhà máy thuốc Hồng Sam không công bằng. Thủ trưởng lên tiếng, chánh văn phòng quận ủy còn không ngoan ngoãn đi làm theo sao? Chuyện do một tay Trịnh Quốc thực hiện, bây giờ chuyện đã tới mức không thể kết thúc êm đẹp, Miêu Vân Đông không ngờ đổi hết sang cho Trịnh Quốc.

Mặc dù đang thầm mắng trong lòng nhưng Trịnh Quốc vẫn phải ngoan ngoãn nghe mắng và nghĩ biện pháp xử lý.

- Bên chính quyền không chịu phối hợp, không bằng khiến nhân viên nhà máy thuốc cử đại biểu đi đàm phán. Chẳng qua bên công an cũng cần nói trước một tiếng.
Trịnh Quốc cẩn thận nói, Miêu Vân Đông sa sầm mặt lại nhìn chằm chằm vào Trịnh Quốc không nói gì.

Trịnh Quốc thấy Miêu Vân Đông không tỏ thái độ, hắn lại thầm chửi. Chuyện này là do ý của mày, bây giờ tao đưa ý tưởng, mày lại không gật đầu là sao? Chẳng qua theo ánh mắt càng lúc càng lạnh của Miêu Vân Đông, Trịnh Quốc thầm mắng mình quá ngu. Mẹ nó chứ, chuyện này chỉ có thể làm, không thể nói.

- Bí thư, ngài làm việc, tôi có chút chuyện cần xử lý.
Trịnh Quốc quyết đoán chọn rời đi, Miêu Vân Đông hừ một tiếng không nói chuyện. Chờ Trịnh Quốc rời đi, Miêu Vân Đông mới cười lạnh một tiếng với ngoài cửa. Thư ký Tiểu Hà đi vào nói:
- Bí thư, Chánh văn phòng Trịnh vừa nãy mặt mày rất khó coi.
Miêu Vân Đông nhìn thoáng qua Tiểu Hà nói.
- Lắm miệng, đi làm việc của anh đi.

Ở công an quận, Tiền Tứ Hải đang trong văn phòng nghe điện, Ngôn Bá Thân vào thấy mặt hắn khá khó coi nên biết ý lui ra. Đợi một lát Ngôn Bá Thân tay cầm một tập giấy đi vào, thấy Tiền Tứ Hải đang tức tối, hắn đi lên cười cười đưa tờ giấy tới.
- Trưởng phòng, làm phiền ký một chữ.

Tiền Tứ Hải nhìn thoáng qua rồi ký tên.
- Lão Ngôn, anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện vài câu.
Ngôn Bá Thân ngồi xuống, đưa thuốc tới.

Tiền Tứ Hải do dự một chút mới nói.
- Lão Ngôn, nghe nói nhân viên nhà máy thuốc có tâm trạng không yên, anh biết không?

Ngôn Bá Thân lén nhìn vẻ mặt Tiền Tứ Hải rồi thở dài nói.
- Sao không biết, 110 đã sang đó vài lần, nhân viên chặn nhà giám đốc và bí thư nhà máy lại. Vấn đề người ta không đánh không phá phách, chỉ muốn nghe một câu nói. Việc này làm bên 110 không ngừng oán giận, cảnh sát chúng ta không có biện pháp gì, bên kia báo cảnh sát thì chúng ta không phải cử người sang sao?

Tiền Tứ Hải không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ nội thành. Hắn lấy nước chè vẽ một vòng ở khu phố trung tâm. Ngôn Bá Thân híp mắt không nói, lát sau mới nói.
- Trưởng phòng, tiền phạt vẫn còn ở trong quỹ.

Mắt Tiền Tứ Hải sáng lên, hắn cười cười vỗ vai Ngôn Bá Thân.
- Đi, hết giờ rồi, trưa đi uống rượu.

Ngôn Bá Thân nhíu mày nói:
- Trưởng phòng, uống rượu chắc thôi, miễn cho bà chủ nhà hàng Dao Thuần nói tôi chuốc lãnh đạo. Thằng con nhà tôi học cấp một, mỗi ngày đưa đón không tiện.

Tiền Tứ Hải có chút xấu hổ cười nói.
- Chuyện này dễ làm, anh đi tìm chủ nhiệm Hoa, nói là tôi phê duyệt, xe Nissan trong ga ra do anh dùng.

Ngôn Bá Thân có chút do dự nhỏ giọng nói.
- Trưởng phòng, bên chủ nhiệm Hoa không có ý kiến chứ? Lần trước tiếp công đoàn Cục công an thị xã, chủ nhiệm Hoa cũng có ý kiến. Mông cô ta to lắm, tôi không dám sờ loạn. Mông của chủ nhiệm Hoa – văn phòng rất to, người ở công an quận ai cũng biết.

Tiền Tứ Hải hừ một tiếng nói.
- Không có gì, anh cứ nói đây là ý của tôi.

Ngôn Bá Thân lúc này mới cười rời đi.

Trương Dao Thuần –- Chủ nhà hàng Dao Thuần vốn mở một trung tâm mát sa, kết quả không biết trêu chọc đồn công an như thế nào mà không ngừng bị làm phiền. Trương Dao Thuần thông qua quy hoạch quyến rũ Tiền Tứ Hải rồi chuyển sang mở nhà hàng ăn uống.

Tiền Tứ Hải chờ Ngôn Bá Thân đi liền ra ngoài xuống lầu. Trương Dao Thuần này không quá đẹp chẳng qua mông vểnh, ngực to, dáng người rất được.

Lần đó được Trương Dao Thuần mời ăn cơm, Tiền Tứ Hải đã bị Trương Dao Thuần bắt lấy. Trương Dao Thuần trước từng làm vợ bé cho nhà kinh doanh Hongkong, còn sang Hongkong ở một thời gian, công phu trên giường cực cao, giỏi nghe ngóng cảm nhận của đàn ông nên làm Tiền Tứ Hải mê mẩn.

Ngôn Bá Thân về văn phòng lập tức lấy máy gọi điện báo cáo với Vương Quốc Hoa. Mai nhân viên nhà máy thuốc sẽ đến văn phòng công ty dược Huy Hoàng gây rối. Tiền Tứ Hải đã quyết định mượn việc đi nộp tiền phạt lên Cục công an thị xã để né tránh chuyện này.

Vương Quốc Hoa nghe xong hỏi một câu:
- Anh cảm thấy bên cảnh sát sẽ phản ứng như thế nào?

Ngôn Bá Thân vội vàng giải thích.
- Cái này rất đơn giản, 110 gọi tới đồn công an, sau đó đồn công an tìm một lý do xe hỏng giữa đường hoặc gì đó, nửa tiếng sau mới tới. Tiền Tứ Hải né tránh có lẽ là sợ chủ tịch quận, không muốn xen vào trong đó. Bên đồn công an có lẽ đã được nhắc trước.

Vương Quốc Hoa im lặng một lúc mới nói.
- Tôi biết rồi.
Chuyện không hề phức tạp, chỉ là có một ít kẻ vẫn chưa sợ. Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, hắn theo thói quen lấy thuốc ra thì máy điện thoại vang lên. Bên trong truyền tới tiếng của Mạnh Vũ Vi:
- Mai là cuối tuần rồi, có lịch gì không?

Vương Quốc Hoa nghe giọng không đúng nên nói.
- Em đang làm gì thế?
Mạnh Vũ Vi yêu kiều cười nói:
- Sao? Tối mai bí thư Lâm bay lên Bắc Kinh, không cần người ta đi theo…

Vương Quốc Hoa đảo đảo mắt.
- Anh đang có chuyện phiền lòng, anh một lòng muốn kéo hạng mục vào khu công nghệ cao nhưng có người cứ quấy rầy.

- Nói chi tiết, em xem có thể giúp gì không.

Vương Quốc Hoa nói qua chuyện của công ty dược Huy Hoàng, Mạnh Vũ Vi trong lòng mặc dù hơi ghen tị nhưng vẫn biết vị trí của mình ở đâu.
- Anh nói nên làm gì bây giờ?
Mạnh Vũ Vi có chút nặng nề nói.
- Em có thể để sáng mai Lâm Tĩnh đột nhiên xuống không?
Mạnh Vũ Vi hiểu ý cười hì hì nhỏ giọng nói.
- Anh xấu quá, chẳng qua em thích.

- Dám nói anh xấu ư? Xem ra chưa dạy bảo được cô này rồi.
…..
Ngô Minh Chỉ tiến vào nói.
- Chủ tịch, ngài có điện thoại, Lưu Linh gọi từ tỉnh về.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Lưu Linh chác là vừa xuống tỉnh thành đã gọi điện, sao lại gọi về văn phòng, có điện thoại di động cơ mà. Hắn cầm lên ừ một tiếng.
- Về rồi à, sao không gọi vào điện thoại di động?

Lưu Linh nói.
- Em không gọi được, chuyện làm xong rồi. Hai đại biểu của công ty bên Mỹ cũng đi theo em về Trung Quốc, sau khi tới xem tình hình là có thể ký hợp đồng. Bên ngoài gọi là tập đoàn Star Mỹ và tập đoàn Huy Hoàng liên doanh thành lập công ty. Có một chuyện em muốn hỏi ý kiến anh.

- Em nói đi.

Lưu Linh nói.
- Em thành lập một công ty mới, công ty liên doanh lần này không cần danh nghĩa của tập đoàn Huy Hoàng nữa.

Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được giọng đau xót của cô, hắn cười nói:
- Chuyện này không cần nói với anh, em tự quyết định. Thật ra Du Phi Dương có nói gì không?