Phù Diêu

Chương 278: Không quen




- Làm thế nào ư?
Khương Nghĩa Quân không hiểu. Y quay đầu lại nhìn Vi Vi.

Vi Vi cũng không hiểu, Khương Nghĩa Quân buông tha khả năng cô ả có thể giúp mình. Hắn quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa:
- Kinh doanh siêu thị chứ làm gì nữa? Tôi vẫn nghĩ rằng kinh doanh siêu thị chính là nhanh tay nhanh mắt, lợi dụng cơ hội chiếm thị trường. Ví dụ như cách làm của tôi bây giờ có bốn siêu thị ở thị xã Lưỡng Thủy, cơ bản bao trùm cả nội thành. Có thể nói bây giờ ở thị xã Lưỡng Thủy thì chỉ có siêu thị của tôi. Đúng, trên sách nói về chuỗi siêu thị thì tôi làm chắc cũng được như vậy chứ?
Khương Nghĩa Quân có chút đắc ý nói.

- Mở rộng nhanh như vậy ông có nghĩ đến vấn đề tài chính thiếu hụt không?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Khương Nghĩa Quân khó hiểu hỏi:
- Tài chính gì chứ? Bây giờ ở siêu thị toàn là người đua nhau đưa hàng tới, lúc nào trả tiền đều do tôi quyết định.

Theo Vương Quốc Hoa nhứ thì siêu thị đầu tiên của thị xã Lưỡng Thủy chỉ làm ăn tốt trong nửa năm rồi đóng cửa. Sau đó không ngừng có siêu thị mới được khai trương nhưng thành công không nhiều. Thành bại chính là nằm ở tố chất của nhà kinh doanh.

Kinh doanh siêu thị như thế nào thì Vương Quốc Hoa không có kinh nghiệm, chẳng qua trong đầu hắn biết thủ đoạn kinh doanh của siêu thị nước ngoài.

- Lợi nhuận thế nào không?
Vương Quốc Hoa vừa nhắc tới cái này, vẻ đắc ý trên mặt Khương Nghĩa Quân thoáng cái biến mất không ít. Y thở dài nói:
- Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của siêu thị của tôi không phải là các siêu thị khác mà là các hộ kinh doanh cá thể. Các cửa hàng kia có giá thấp hơn siêu thị không ít. Kinh tế thị xã Lưỡng Thủy bây giờ cũng chưa quá phát đạt, vì thế giá thấp rất có sức hấp dẫn đối với người dân.

Khương Nghĩa Quân nói đầy bất đắc dĩ, Vương Quốc Hoa biết đây là chuyện đau đầu nhất của y.

- Vấn đề này ông có thể cân nhắc làm như thế nào lấy được quyền kinh doanh sản phẩm độc quyền của một ít khu vực. Kinh doanh siêu thị như thế nào thì tôi không hiểu nhiều, ông có thể ra ngoài xem một chút. Hoặc là tìm một ít nhân viên chuyên môn hỗ trợ.
Bây giờ quy mô của Khương Nghĩa Quân còn chưa quá lớn, Vương Quốc Hoa quyết định tạm thời nói vài hình thức kinh doanh mình biết ra.

- Hắc hắc, chuyện này thực ra tôi đã làm, vấn đề như là hóa mỹ phẩm, quần áo, sản phẩm của các công ty bên ngoài muốn tiến vào siêu thị, tôi yêu cầu làm đại lý độc quyền.
Thấy Vương Quốc Hoa nhìn mình với ánh mắt khen ngợi, Khương Nghĩa Quân không khỏi có chút đắc ý nở nụ cười:
- Không nói cái này, Vi Vi đi lấy rượu, thuận tiện gọi hai chị em lên tiếp rượu.

Sau khi Vi Vi đi, Vương Quốc Hoa lúc này mới nói:
- Có chuyện này có lẽ cần ông giúp một chút.

Khương Nghĩa Quân nói:
- Vụ mua bán gì ông không cần nói cứ tính tôi một phần là được.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nói qua về kế hoạch lập công ty hợp tác thương mại nông nghiệp ở huyện Phương Lan ra. Hắn chính là muốn Khương Nghĩa Quân ra mặt lập công ty này, chức năng chủ yếu là bỏ tài chính giúp đỡ nông dân nuôi gia súc.

- Bây giờ chỉ là bước đầu tiên, sau này tôi còn định sản xuất nông nghiệp xanh ở huyện Phương Lan. Tôi rất coi trọng hình thức kinh doanh này.
Vương Quốc Hoa không nói nhất định sẽ có lãi nhưng vẫn làm mắt Khương Nghĩa Quân sáng lên. Cây xanh hàng năm lãi vài triệu, đó là do Vương Quốc Hoa chỉ điểm giúp. Siêu thị bây giờ không dám nói nhiều nhưng hàng năm cũng lãi được mấy trăm ngàn.

- Việc này tôi sẽ làm, tôi bỏ nửa tài chính chiếm 50% cổ phần, không quá đáng chứ?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Tôi chỉ có thể cho ông 30%, ông còn phải bỏ ra một triệu.
Vương Quốc Hoa vốn tưởng Khương Nghĩa Quân sẽ mặc cả, không ngờ người này nói.
- Được, 30% cũng không ít.
Vương Quốc Hoa cẩn thận nghĩ không khỏi cười nói, thầm nghĩ mình đấu đá nhiều trong nhà nước, không ngờ lại nghĩ ai cũng sẽ như vậy.

Khương Nghĩa Quân dứt câu đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Lão đại, con ả vừa nãy thế nào? Hơn mét bảy, hai chân đúng là rất có sức.

- Ông đó, mau tìm một con bé mà kết hôn. Khương thúc đang mong ôm cháu đó.
Vương Quốc Hoa mắng, Khương Nghĩa Quân cười hắc hắc nói:
- Kết hôn? Ông cho rằng tôi ngu tìm một ả quản mình sao? Nhưng thật ra ông mau kết hôn đi. Tôi nghe người ta nói Ban tổ chức cán bộ khảo sát cán bộ thì gia đình ổn định cũng là một tiêu chuẩn đó.

Vương Quốc Hoa giơ chân định đá, Khương Nghĩa Quân không tránh mà cười hì hì:
- Cô ả này là nhân viên công ty dệt nghỉ việc được tuyển vào làm nhân viên bán hàng, tôi thấy liền muốn nhận ả ngay. Nhưng tôi đã nói trước tiền có thể nhưng kết hôn thì không. Không đến 40 tuổi tôi không tính tới lấy vợ, có con.

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười mắng.
- 40, theo cách chơi của ông tôi sợ ông không đầy 30 đã hết năng lực đàn ông. Không thấy sách nói số lần làm việc này của đàn ông có hạn sao? Ông chơi nhiều đến lúc ấy đừng trách không ai kế thừa gia sản.

Khương Nghĩa Quân nghe vậy không khỏi lo lắng. Y vuốt cằm nói:
- Còn có việc này sao? Xem ra phải tìm một cô ả sinh một đứa con nuôi trước mới được.

Thằng này chính là kiếm được tiền không biết tiêu vào đâu. Không đợi Vương Quốc Hoa nói, Khương Nghĩa Quân nói tiếp;
- Lát nữa tôi bàn với Vi Vi kí hợp đồng sinh con. Con ả này được, sinh con chắc không quá khó coi.

Vương Quốc Hoa không còn gì để nói, thằng này càng nói càng hưng phấn. Khương Nghĩa Quân quay đầu lại nhìn cửa rồi nhỏ giọng nói:
- Lão đại, hai cô em mà Vi Vi tìm còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp cấp ba xong đã vào đây làm thuê, cái cần biết đều biết, chưa qua tay ai. Tối ông một ôm hai đúng là rất sung sướng.

- Vừa nhìn là biết ông quá kém cỏi, chưa từng nghe nói tới câu kẻ cắp gặp bà già sao?
Vương Quốc Hoa cười mắng, trong lòng hắn không muốn chọc đám phụ nữ bên ngoài này. Không phải Vương Quốc Hoa nghiêm chỉnh mà là hắn không muốn có qua lại với mấy người phụ nữ không quen thuộc này.

- Tôi đã cho tiền, mỗi đứa ba ngàn nên không vấn đề gì đâu.
Khương Nghĩa Quân lộ vẻ đau lòng, Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Ông đó, có chuyện này tôi phải nhắc ông, kinh doanh chân chính không sợ không kiếm được tiền, đừng tự chuốc phiền phức làm gì.

Khương Nghĩa Quân gật đầu. Cửa lúc này được mở ra, Vi Vi dẫn hai cô bé trang điểm hơi đậm tiến vào. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua, hắn chỉ vào chai rượu trong tay Vi Vi:
- Đổi bia đi, còn có, bảo hai cô này rửa mặt đi.

Ba người phụ nữ ngẩn ra, mấy cô vừa nãy trang điểm mất không ít thời gian, loại này đang lưu hành nhất vào lúc này. Khương Nghĩa Quân thấy ba người sững sờ liền tức giận nói:
- Không nghe lão đại nói gì sao?

Vi Vi vội vàng dẫn hai cô vào toilet thuận tiện gọi điện bảo người đưa bia lên. Khương Nghĩa Quân khó hiểu hỏi:
- lão đại, bây giờ đều lưu hành loại rượu vang này mà, uống ngon, ông không nếm thử ư?

Vương Quốc Hoa cười mắng:
- Ông là thằng nhà quê, về sau đưa ông đi vài nơi để đừng nói câu ngu như vậy.

Vi Vi ngồi xuống cạnh Khương Nghĩa Quân, cô cười nói:
- Lão đại, anh dạy một chút đi, miễn sau này bọn em mất mặt.

Vương Quốc Hoa nói qua về mấy loại rượu vang như Lafite, Latour… mấy cái tên này Khương Nghĩa Quân, Vi Vi chưa từng nghe tới. Hai cô gái rửa mặt xong đi ra ngồi xuống hai bên Vương Quốc Hoa.

- Ôi, đúng là thêm kiến thức, xem ra chúng ta uống rượu vang chính là rùa ăn lúa mạch, phí lương thực.
Khương Nghĩa Quân than thở, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chưa nói là phí, không uống rượu vang là do rượu nước ngoài ở chỗ ông sợ đều là đồ giả.

Nhìn đồng hồ thấy đã là 12h đêm, Khương Nghĩa Quân cười cười đứng lên.
- Muộn rồi, ngủ thôi.
Nói xong y còn cười cười với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhìn lại với vẻ coi thường.

Khương Nghĩa Quân cùng Vi Vi ra ngoài. Hai cô gái kia đứng lên dọn chén bát. Vương Quốc Hoa ngồi tại chỗ hút thuốc. Không lâu sau hai cô nhìn Vương Quốc Hoa nói:
- Đi ngủ thôi ngài.
Vừa nói hai cô cùng ngồi xuống giường chủ động cởi dây váy.

- Chờ chút.
Vương Quốc Hoa đứng lên nhìn đồng hồ:
- Tôi ngủ trước, các cô ngồi ở đây hai tiếng rồi nhân lúc không ai chú ý đi ra.

Hai cô gái giật mình cùng đứng lên.
- Không được, bọn em nhận tiền rồi. Ông chủ, bọn em đều chưa từng quan hệ.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi biết rồi, tôi không quen làm việc này với người lạ.