Phù Diêu

Chương 276: Ân uy




Mộ Dung có sức ảnh hưởng khá lớn trong giới văn nghệ tỉnh. Vương Quốc Hoa mới đưa được nửa tiếng mấy tờ báo trên tỉnh đã tới. Kết quả không thấy mặt mũi Vương Quốc Hoa ở đâu cả. Mọi người đành phải chọn lãnh đạo khác.

Mộ Dung biết chuyện này không nhịn được cười. Cô thầm nghĩ hắn đúng là thú vị, làm quan ai chẳng thích cái này chứ? Trước đó đài truyền hình thị xã tới huyện Phương Lan cũng là do hắn gọi tới, vậy mà bây giờ hắn lại chạy đi. Mộ Dung gọi điện cho Vương Quốc Hoa.
- Lãnh đạo, sao ngài không nhận phỏng vấn? Bọn họ là hướng về ngài mà.

Vương Quốc Hoa đang trên đường xuống xã. Hắn cười nói:
- Bảo phóng viên tuyên truyền huyện Phương Lan, đây mới là nguyên nhân chủ yếu tôi mời đoàn kịch xuống.

Biết rõ ý đồ thật của Vương Quốc Hoa, Điền Hổ không tiện nói gì nữa. Mộ Dung gọi điện báo việc này với Ngô Ngôn, Ngô Ngôn cười cười xuất hiện trước mặt từng phóng viên và nhân viên công tác, đưa mỗi người một phong bì nói đây là tiền chi phí đi lại của bọn họ. Đám phóng viên nhận được lập tức nói nhất định sẽ tuyên truyền tốt cho huyện Phương Lan.

Nhận tiền của người đương nhiên phải nói tốt cho người. Theo trình tự phóng viên bình thường đầu tiên phải phỏng vấn bí thư và chủ tịch huyện. Được phỏng vấn, tâm trạng Lâm Thiếu Bách và Uông Lai Thuận khá khác nhau. Lâm Thiếu Bách thì thấy đây là không bình thường, Vương Quốc Hoa còn trẻ thích náo động, nếu như nói không thèm nhận phỏng vấn của đài truyền hình thị xã là do coi thường, bây giờ đài truyền hình và báo tỉnh tới sao hắn chạy? Qua đó có thể thấy tâm cơ thâm trầm của đối phương. Có cấp phó như vậy ở bên cạnh không biết là chuyện tốt hay xấu. Có suy nghĩ này Lâm Thiếu Bách đối mặt với phóng viên thì thể hiện rất bình thường, không có ý kể công.

Sau khi được phỏng vấn xong, Lâm Thiếu Bách gọi điện cho Uông Lai Thuận nói qua cách nói của mình coi như thống nhất nội dung. Uông Lai Thuận cũng nói nhất định duy trì nhất trí. Chẳng qua dập máy y lại khinh thường bĩu môi. Với việc này, Uông Lai Thuận cho rằng chuyện này do ủy ban tự làm, Lâm Thiếu Bách nói gì mà quyết định của tập thể, tập thể do ai đại biểu? Không phải biến tướng chụp mũ lên đầu lth sao? Uông Lai Thuận đương nhiên không nghe theo Lâm Thiếu Bách vì thế khi được phỏng vấn liền nói gì mà chính quyền lo lắng cho dân chúng. Không ngờ có một phóng viên đặt câu hỏi:
- Kinh tế huyện Phương Lan xếp nhóm dưới trong toàn tỉnh, vậy ủy ban huyện có hành động gì trong phát triển kinh tế?
Câu hỏi rất xảo quyệt, Uông Lai Thuận thoáng cái cảnh giác tên phóng viên có thể muốn từ sự khác biệt của bí thư và chủ tịch huyện để tìm kiếm gì đó.

Cũng may Vương Quốc Hoa kéo về hạng mục hợp tác với Đại học nông nghiệp tỉnh nên Uông Lai Thuận có sẵn thứ để nói. Chỉ là lần nói chuyện này Uông Lai Thuận trọng điểm đặt trên người Vương Quốc Hoa. Y khen đồng chí Vương Quốc Hoa gì mà kiên định làm việc, hết lòng vì dân chúng. Khen xong, Uông Lai Thuận lúc này mới tỏ vẻ:
- Huyện ủy huyện Phương Lan là tập thể đoàn kết, đầy sức chiến đấu.

Uông Lai Thuận nói nửa ngày cuối cùng cũng có một câu có trình độ. Nhưng lời này không nên do hắn nói mà phải là của bí thư huyện ủy. Cũng may đám phóng viên không chú ý. Nhưng lời này truyền vào tai Lâm Thiếu Bách thì y lại khó chịu, cảm thấy Uông Lai Thuận muốn đoạt quyền.

Lâm Thiếu Bách gần đây theo sát Tương Tiền Tiến, chủ yếu là nhìn tới bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ sau lưng Tương Tiền Tiến. Lẽ ra Lâm Thiếu Bách lên thị xã thì báo cáo công việc phải tìm Nghiêm Hữu Quang, kết quả y lại liên tiếp nhảy đến trước mặt thị trưởng Tương Tiền Tiến. trong mắt Tương Tiền Tiến thì một bí thư huyện ủy cũng rất có giá trị. Y mới tới nên cần người vì thế không khách khí nhận Lâm Thiếu Bách.

Ở vấn đề theo ai thì Uông Lai Thuận tựu cẩn thận hơn nhiều. Hắn quyết định theo Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ thì hắn không tỏ thái độ.

Về phần Vương Quốc Hoa thì ai có thể ngờ hắn thoáng cái làm ra hai thường vụ thị ủy. Vương Quốc Hoa cũng không rõ Hoa Lâm và Diêu Bản Thụ là sao. Hắn cũng không dám cho rằng Lãnh Vũ là vì nể mặt hắn nên nâng hai vị kia lên.

Vương Quốc Hoa tới xã Điềm Tỉnh thì Bao Tiểu Tùng đang chỉ đạo dân chúng địa phương đào hầm. Điền Hổ khá hào phóng chuẩn bị mười mấy mẫu đất ở cạnh chính quyền xã rồi cho máy móc san phẳng.

Điền Hổ lúc này đang chống tay sau lưng lớn tiếng nói:
- Các người nghe cho rõ đây hạng mục này Bí thư Vương rất coi trọng, vì thế việc này nhất định phải làm cho tốt.

- Bí thư Điền, anh đây là chơi trò gạo thành cơm với tôi hả?
Vương Quốc Hoa lạnh lùng vang lên, Điền Hổ đang hăng hái thoáng cài lùn đi không ít. Y khom người cười nói:
- Ôi, lãnh đạo, ngài đến lúc nào vậy, sao lại tới đây, bẩn lắm.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn hắn:
- Trong mắt anh còn thấy tôi là lãnh đạo sao? Nếu còn thì chơi trò chém trước tâu sau này ư? Tôi nói với anh, chuyện nếu anh ra tay trước thì sau đây có khó khăn gì đừng tìm tôi, tự giải quyết đi. Làm không tốt tôi đề nghị huyện ủy cách chức anh.

Đám người bên dưới thấy Vương Quốc Hoa tức đều lui ra ngoài hơn mười bước. Điền Hổ gần đây nịnh bợ Ngô Ngôn và nghe được chỉ cần chịu làm việc thì Bí thư Vương sẽ không nói gì.

- Lãnh đạo không thể như vậy, tôi đây là chuẩn bị trước, ít nhất cũng mất 500 ngàn, ngài nói có dễ sao?
Điền Hổ vươn tay chỉ chỉ vài cái, trong đó cũng có ý kể công. Vương Quốc Hoa cười lạnh nói với hắn:
- Diễn đi, anh diễn tiếp đi. Đem bán cả anh cũng không đến 500 ngàn đâu.

Điền Hổ có chút xấu hổ gãi đầu. Chiêu này Vương Quốc Hoa quen dùng không ngờ đối phương lại dùng chiêu này với mình.

- Lãnh đạo, 500 ngàn không tới nhưng cũng phải 400.
Điền Hổ chủ động giảm 100, Vương Quốc Hoa không còn gì để nói.
- Nói chuyện với tôi anh có thể nói thật không hả. Anh có cần tôi tính cho anh là anh đã tiêu gì không? Biết lúc trước tôi ở thị xã Lưỡng Thủy làm gì không?

Điền Hổ lắc đầu, Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Phụ trách tổ thẩm định các công ty đấu thầu xây dựng đường cao tốc, cái này anh hiểu rồi chứ?
Vương Quốc Hoa chỉ vào công trường nói thêm:
- Vậy mà anh cũng dá nói 400 ngàn. Tôi thấy nhiều nhất là 100, đó là còn tính thoáng cho anh đó.

Điền Hổ lấy tay ra vẻ lau mồ hôi. Y cười hắc hắc nói:
- Lãnh đạo, đây không phải là do nghèo nên mới vậy sao?

Vương Quốc Hoa thấy Điền Hổ đã chịu thừa nhận nên hừ một tiếng:
- Tôi cảnh cáo anh, muốn đi theo tôi làm việc thì phải biết quy củ. Con người của tôi ghét nhất người khác nói láo. Hôm nay bỏ qua, lần sau thì cứ liệu.

- Được, tôi nhất định nhớ kỹ.
Điền Hổ liên tục gật đầu. Y thầm nghĩ Bí thư Vương sao sổ sách cũng tính chuẩn như vậy nữa.

Vương Quốc Hoa lúc này mới dịu giọng lại đôi chút.
Anh có ý gì thì tôi biết rõ. Nhìn kinh tế của xã không khởi sắc nên sốt ruột. Nhưng công việc một là một, hai là hai.
Điền Hổ liên tục gật đầu.
- Sau này tôi nhất định làm theo ý lãnh đạo, sẽ nói thật với lãnh đạo.

- Nói thật với tôi vậy với lãnh đạo khác thì sao?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Điền Hổ do dự một chút:
- Lãnh đạo khác thì lúc cần khen thì vẫn phải tự khen một chút.

Vương Quốc Hoa vừa tức vừa buồn cười:
- Cán bộ cơ sở như các anh tôi biết rõ. Được rồi, nếu anh thuyết phục được giáo sư Bao thì tôi không nói gì. Sau đây anh trình báo cáo lên huyện, phê khoản tiền chuyên dụng là 500 ngàn. Tôi nói với anh, huyện bây giờ còn chưa có tiền, tôi còn đang suy nghĩ tìm nhà đầu tư đó.

Vương Quốc Hoa cũng đã có đối tượng để kéo. Đó là đám người Khương Nghĩa Quân. Hạng mục này nếu nhìn về lâu dài nhất định là kiếm được tiền. Chỉ cần giải quyết con đường tiêu thụ thì sẽ không vấn đề gì.

Dùng cả ân lẫn uy thu phục Điền Hổ, Vương Quốc Hoa bảo đối phương dẫn mình đi tìm Bao Tiểu Tùng. Đến nơi hắn thấy Bao Tiểu Tùng mặc như một nông dân, y đang đứng trong hố chỉ đạo nông dân làm việc.

Vương Quốc Hoa đi tới chào và kéo Bao Tiểu Tùng đi lên.
- Giáo sư, ngài ở bên chỉ đạo là được, xuống dưới toàn bùn đất.

Bao Tiểu Tùng cười ha hả không thèm để ý việc này. Y cầm thuốc Vương Quốc Hoa đưa tới rồi chỉ vào hầm.
- Cậu thấy không, hầm này có thể đảm bảo đủ thức ăn cho mười con trâu trong ba tháng. Theo thí nghiệm của tôi thì một con trâu ít nhất kiếm được một ngàn, ăn thức ăn nhanh này thì không đầy một năm là bán được.

- Công trình nghiên cứu cuối cùng đã được áp dụng vào thực tế. Quốc Hoa, tôi phải cảm ơn cậu.

Vương Quốc Hoa nghe không khỏi có chút xấu hổ.