Ngô Xuân Liên lúc này nhỏ giọng nói:
- Thăm này do tôi lấy.
Cô vừa xen miệng vào, ông lão cười nói:
- Cô có tướng phú quý, theo đàn ông nào thì người đó thịnh vượng, chẳng qua có một khuyết điểm sợ là không thể làm chính thê.
Lời này làm mặt Vương Quốc Hoa hơi đổi, ông lão tiếp tục nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Tướng mạo của cậu rất kỳ quái, tôi không nhìn thấu. Tôi thu thêm của cậu năm xu nên nói thêm một câu: Đại bàng một ngày có gió đồng thổi sẽ bay chín ngàn dặm.
Trên đường về Vương Quốc Hoa không ngừng suy nghĩ, Ngô Xuân Liên thật ra lại vui vẻ. Ông lão nói cô mang lại phú quý cho người đàn ông của mình, đó không phải là tốt cho Vương Quốc Hoa sao? Về phần chính thê hay không thì cô từng có suy nghĩ nhưng rất nhanh tan biến. Cô biết mình không xứng với Vương Quốc Hoa, chính thê của Vương Quốc Hoa nhất định là con nhà quyền quý.
Xe vừa vào nội thành, Diêu Bản Thụ gọi điện tới báo địa chỉ. Vương Quốc Hoa đến nơi thấy Diêu Bản Thụ và Trần Vĩ Quốc đã sớm chờ ở đây.
Trần Vĩ Quốc vội vàng mở cửa xe, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên thừa nhận. Có đôi không nên khiêm tốn nếu không trong lòng người ta sẽ suy nghĩ.
Mục đích mời khách của Diêu Bản Thụ là gì? Vương Quốc Hoa đoán được ngay. Ai chẳng muốn tiến bộ, đối với việc này Vương Quốc Hoa thật sự không tiện thò tay. Chuyện của Hoa Lâm đã là quá đáng, hắn không thể vì Diêu Bản Thụ mà đến nhờ Hứa Nam Hạ. Một là do hai người không có quan hệ sâu xa gì, hơn nữa hắn mà đến không chừng Hứa Nam Hạ đá đít ra khỏi Hứa gia.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn không lộ ra ngoài mặt. Từ bên trong cửa có một người phụ nữ đi ra chào, Diêu Bản Thụ giới thiệu là họ Miêu –- Chủ nhà hàng này.
Có thể do có Ngô Xuân Liên ở đây nên họ Miêu cũng lên tiếp. Trần Vĩ Quốc uống liền ba chén coi như xin lỗi, Diêu Bản Thụ cũng uống ba chén tỏ vẻ ở địa bàn của mình lại làm Vương Quốc Hoa bị chịu thiệt.
Ngô Xuân Liên có chút khẩn trương, có hai vị quan lớn nhận lỗi với Vương Quốc Hoa. Đây là quan lớn trên thị xã, huyện Phương Lan đâu thể so được. Cô lúc này càng sùng bái Vương Quốc Hoa hơn.
Vương Quốc Hoa đợi hai người biểu diễn xong, hắn cầm chén uống hết rồi nói:
- Bên bí thư Nghiêm thì tôi thật ra có thể nói một câu, chẳng qua tân thị trưởng Tương Tiền Tiến là ai chắc cục trưởng Diêu cũng biết.
Tương Tiền Tiến còn chưa chính thức nhận chức, tin tức này chỉ có lãnh đạo trên tỉnh mới biết, Diêu Bản Thụ không biết. Vương Quốc Hoa đột nhiên thả ra tin này làm Diêu Bản Thụ rất giật mình. Tân bí thư Nghiêm Hữu Quang đã chính thức được bổ nhiệm, Diêu Bản Thụ ít nhiều phải có thái độ. Chẳng qua xuất phát từ tình bạn nên Vương Quốc Hoa lộ thêm tin tân thị trưởng là thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa coi như tình tận nghĩa, Diêu Bản Thụ biết rõ. Y không khỏi cau mày hút thuốc. Trần Vĩ Quốc ngồi bên vốn nghĩ lần này chủ yếu là xin lỗi không ngờ Vương Quốc Hoa lại trực tiếp nói ra câu kia.
Nhân lúc Diêu Bản Thụ đang khổ sở suy nghĩ, Trần Vĩ Quốc cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, thằng con nhà tôi cuối năm sẽ tốt nghiệp trung cấp, tôi đang buồn không biết nó đi được đâu, hay là để nó đến huyện làm chân chạy một chút được không?
Trần Vĩ Quốc nghĩ mãi mới ra chiêu này. Y tung con mình ra chính là muốn đối phương thích xử lý thế nào cũng được. Thứ hai tên Trần Tiểu Sơn nếu tiếp tục thả rông thì sớm muộn cũng có chuyện xảy ra. Có thể đi theo Vương Quốc Hoa mặc dù là chân chạy thì về sau cũng có tiền đồ rất lớn. Thứ ba có ràng buồn này thì hai bên liên lạc cũng càng thuận tiện hơn. Trần Vĩ Quốc không phải Diêu Bản Thụ, hắn nếu muốn lên vị trí cục trưởng thì có không ít trở ngại. Diêu Bản Thụ cho dù muốn giúp thì cũng chỉ có quyền đề cử với thị ủy, quyền quyết định là trong tay thị ủy. Vị trí cục trưởng Cục công an luôn là vị trí nhiều người đỏ mắt nhìn vào. Gần đây vừa có tin đồn Diêu Bản Thụ sẽ lên chức mà người trong cục đã điên cuồng chạy quanh, có quan hệ gì đều dùng hết.
Vương Quốc Hoa cười với hắn:
- Để nói sau đã, chuyện của cục trưởng Diêu quan trọng hơn.
Giọng không lớn nhưng Diêu Bản Thụ nghe rõ. Trần Vĩ Quốc hơi giật mình thầm nói đúng, lão đại vẫn là cục trưởng mà. Y thầm mắng mình quá nóng nảy, cũng may Diêu Bản Thụ không suy nghĩ việc này.
- Bí thư Vương, ngài đừng có hại tôi suy nghĩ mãi như vậy, cho một câu được không?
Diêu Bản Thụ rất khó khăn đưa ra quyết định đó là buộc vào với Vương Quốc Hoa. Anh bảo tôi theo ai thì tôi nghe người đó.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Diêu Bản Thụ lại quyết định như vậy. Hắn vẫn có chút đau đầu với việc này.
- Tôi hả, tôi theo phái tiêu dao.
Diêu Bản Thụ trợn tròn mắt, tên Vương Quốc Hoa này có ý gì? Chẳng qua y rất nhanh hiểu được. Có lẽ hắn muốn mình nghe lời hắn, nghe lời chính là phái tiêu dao, không nghe lời thì anh ở phái khổ cực.
Một người cấp phó giám đốc sở nghe lời một cấp phó huyện có vẻ hoang đường nhưng cẩn thận nghĩ theo tốc độ thăng quan hiện nay thì năm sáu năm sau Vương Quốc Hoa sẽ cùng cấp với mình. Diêu Bản Thụ cũng không có hy vọng quá lớn, cả đời lên được cấp giám đốc sở đã là quá may mắn.
- Ha ha, Bí thư Vương phái nào tôi phái đó.
Diêu Bản Thụ hạ quyết tâm. Nói thật dù nói là nghe lời đối phương nhưng thực tế trong lúc nhất thời Vương Quốc Hoa cũng chưa lên được thị xã được. Diêu Bản Thụ cũng không muốn bỏ qua cơ hội này bởi vì chỗ dựa của Vương Quốc Hoa không đơn giản, đứng cùng phái với hắn thì có thể ngồi ổn định.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói. Hắn vừa nãy là nói thật, cả hai bên hắn đều không tiện đứng về một phía.
Thấy Vương Quốc Hoa lộ vẻ trầm ngâm, Diêu Bản Thụ tưởng hắn đang nghĩ biện pháp nên khá vui vẻ. Lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn ra hiệu xin lỗi rồi nghe.
- Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ là người như thế nào?
Không ngờ là Lãnh Vũ gọi tới. điều này làm Vương Quốc Hoa vừa khẩn trương vừa hoảng sợ. Hắn vội vàng che máy ra hiệu Diêu Bản Thụ đừng lên tiếng, sau đó nói:
- Trưởng ban Lãnh, Diêu Bản Thụ bởi vì vụ án ở Phương Lan nên tôi có tiếp xúc, rất quyết đoán, lão luyện, nghe nói vốn là nhân viên cũ của giám đốc Lãnh.
Diêu Bản Thụ nghe xong không khỏi nhướng mày thầm nói có hiệu quả ngay. Y rất cảm kích Vương Quốc Hoa. Diêu Bản Thụ thật không ngờ trưởng ban Lãnh lại gọi điện tới hỏi Vương Quốc Hoa về mình.
Thực ra Vương Quốc Hoa cũng không rõ nguyên nhân, Lãnh Vũ ở bên kia chỉ ừ một tiếng.
- Biết rồi.
Nói xong Lãnh Vũ dập máy ngay. Vương Quốc Hoa đang khó hiểu thì Diêu Bản Thụ đã lao lên cầm tay hắn lắc lắc:
- Quốc Hoa lão đệ, cảm ơn.
Trần Vĩ Quốc ở bên hoàn toàn căng cứng. Mẹ nó chứ, không thể hiểu nổi nữa, Trưởng ban Lãnh không ngờ gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Trưởng ban Lãnh là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nói ra ai dám tin chứ? Mình tận mắt thấy còn không dám tin nữa là.
Rốt cuộc là sao lại vậy? Tỉnh ủy tranh đoạt rất kịch liệt vì chức bí thư đảng ủy chính pháp thị xã Bắc Câu. Chủ tịch tỉnh Hàn gần đây vẫn mang theo đuôi cũng đứng ra nói ủng hộ ai đó, phó chủ tịch tỉnh Cao Thắng Lợi cũng nói ra người của mình, bí thư đảng ủy chính pháp cũng có ứng viên của mình, phó bí thư đảng đàn cũng đưa ra đề cử. Lần này Hứa Nam Hạ không tranh đoạt vì lúc trước đã đưa Tương Tiền Tiến lên làm thị trưởng thị xã Bắc Câu.
Vấn đề là gần đây chủ tịch tỉnh Hàn cùng chủ tịch Cao đi lại rất gần, ngay cả trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Hướng Kiên Cường cũng có ý đứng về phía họ Cao. Điều này Hứa Nam Hạ sao có thể chấp nhận. Bọn mày tranh đoạt có thể nhưng kéo bè kết phái là không thể.
Có suy nghĩ này nên Hứa Nam Hạ thầm ám chỉ Lãnh Vũ sao anh không đề cử ai đó. Anh là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cơ mà. Chuyện trong tỉnh Lãnh Vũ đương nhiên biết rõ. Y vừa mới đỡ Hoa Lâm lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị xã Bắc Câu vì thế không tiện thò tay tiếp. Bây giờ Hứa Nam Hạ ám chỉ, Lãnh Vũ đương nhiên biết ý đây là khuấy nước đục lên, như vậy mới làm bí thư Hứa hài lòng. Vấn đề là trong tay y không có ứng viên thích hợp. Lãnh Vũ đột nhiên nhớ tới lần trước Vương Quốc Hoa tới nhà nhắc đến chuyện của huyện Phương Lan, cũng nói đến cục trưởng Cục công an thị xã Bắc Câu – Diêu Bản Thụ. Lãnh Vũ biết Hứa Nam Hạ chỉ là muốn mình quấy rối, không cho mấy tên kia đứng gần nhau, đối phương không đấu thì sao thấy được bí thư Hứa là quan trọng nhất của tỉnh ủy. Vì thế đề cử ai cũng được.
Trên hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Lãnh Vũ vẫn luôn vô tư không có ý dựa vào ai. Nếu như Lãnh Vũ đề cử ai đó thì sẽ khiến mọi người đau đầu. Đối đầu với Lãnh Vũ thì ai cũng phải suy nghĩ một chút. Sau này ai muốn đề bạt người nào đó thì qua cửa trưởng ban Lãnh như thế nào? Đây cũng chính là ý mà Hứa Nam Hạ muốn Lãnh Vũ xuyên vào một tay. Tôi cho các người cạnh tranh, bây giờ có người tranh đoạt cùng các anh, người này các anh lại không muốn làm mất lòng.
Vì thế trước khi diễn ra hội nghị thường vụ, Lãnh Vũ gọi điện xác nhận một chút miễn đề cử người của ai đó. Vương Quốc Hoa nói rất rõ ràng, Diêu Bản Thụ không phải người của ai mà là người của Lãnh Kiến Quân. Lãnh Kiến Quân có quan hệ khá tốt với bí thư Hứa, cứ như vậy Diêu Bản Thụ coi như là người của bí thư Hứa.