Phù Diêu

Chương 195: Tận tụy




Vợ già ở nhà sao so được với Quách Liên trẻ tuổi xinh đẹp. Nghiêm Đông Lai hết giờ làm không về nhà mà đến thẳng nhà Quách Liên, ai ngờ đến nơi lại thấy phòng khách hỗn loạn như có trộm.

Nghiêm Đông Lai vội vàng chạy vào phòng ngủ thấy Quách Liên nằm trên giường, lưng quay về cửa, tóc tai bù xù. Nghiêm Đông Lai càng sợ chạy tới hỏi:
- Cưng, em sao thế?

Quách Liên ngồi dậy nhìn Nghiêm Đông Lai nói:
- Em theo anh lâu như vậy đã có gì làm không đúng ý anh? Anh thì hay rồi, vừa kéo quần lên là không coi anh em vào đâu, tôi lên thị ủy kiện anh hiếp tôi.

Nói chuyện cả chiều với Điền Hổ, Vương Quốc Hoa có không ít thu hoạch. Trên người Điền Hổ đầy mùi khí phách, làm việc ở xã Điềm Tỉnh không phải y không muốn làm theo ý mình mà có quá nhiều cản trở. Nhất Quách Tùng có chỗ dựa là Nghiêm Đông Lai nên càng gây khó dễ hơn.

Ví dụ như tình hình hạn hán hiện nay Điền Hổ đã nhiều lần đề cập nhưng chính quyền không cọi trọng. Nhất là Quách Tùng không chú tâm tới công việc ở xã, chỉ nhìn chằm chằm lên huyện, nhưng Quách Tùng lại có quyền lực khá lớn ở xã nên Quách Tùng chẳng làm được gì.

Điền Hổ làm ở xã Điềm Tỉnh hơn năm nên y biết khá rõ tình hình trong xã, cũng hiểu thôn nào có bao hộ, tình hình thu nộp thuế thế nào. Cuộc nói chuyện dài này khiến Vương Quốc Hoa dần thay đổi cách đánh giá về Điền Hổ, từ khó chịu chuyển sang thưởng thức.

Trời dần tối, Vương Quốc Hoa muốn về huyện, lầm lãnh đạo phụ trách nông nghiệp nên hắn phải chú ý đến đợt hạn hán này nếu không sẽ gây ra hậu quả nặng nề. Trước khi lên xe Điền Hổ do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Bí thư Vương, chống hạn rất quan trọng nhưng ở huyện Phương Lan này còn có một chuyện khác càng quan trọng hơn.

Vương Quốc Hoa dừng lại:
- Anh nói đi.

Điền Hổ khẽ cắn môi nói:
- Bí thư Vương, tôi xuất thân quân nhân nên nhiều chuyện tôi không quen nhìn, đây cũng là nguyên nhân mà tôi bị đẩy ra khỏi công an huyện. Vấn đề lớn nhất hiện nay của huyện Phương Lan chính là hơn trăm mỏ than tư nhân lớn nhỏ.

Vương Quốc Hoa trầm giọng nói:
- Tôi không phải chủ tịch, cũng không phải bí thư huyện ủy nhưng vấn đề này tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo chủ yếu.

Xe dần rời xa, Điền Hổ đứng đó nhìn không biết làm như thế nào. Trong lòng Điền Hổ đột nhiên có cảm giác vị phó bí thư trẻ tuổi này có thể mang lại biến hoá tốt đẹp cho huyện Phương Lan.

Vương Quốc Hoa dựa phía sau xe cầm sách đọc giống như chưa xảy ra chuyện gì. Ngô Ngôn ngồi bên trên do dự một chút cuối cùng không nhịn nổi nên nói:
- Bí thư Vương, Điền Hổ nói không sai.

Vương Quốc Hoa từ từ ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ngô Ngôn:
- Nhiều chuyện, tôi còn cần cô dạy mình làm gì sao?

Đến huyện trời đã tối, Vương Quốc Hoa vừa vào, Ngô Xuân Liên đã tươi cười đi lên đón.

- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa chặn tay cười nói:
- Cảm ơn thì không cần nói.
Bao lời nói bị chặn tại cửa, nhìn hắn đi tới, Ngô Xuân Liên mím chặt môi như hạ quyết tâm gì đó.

Gọi cho Chu Lập Quốc mấy lần mà đều không nghe máy, Vương Quốc Hoa nhíu mày bỏ điện thoại xuống. Điện thoại của chủ tịch huyện mà gọi không được sao? cuối cùng hắn gọi cho thư ký Tiểu Ngưu, kết quả đại học cũng ấp úng không nói rõ được Chu Lập Quốc đi đâu, chỉ biết hết giờ làm lãnh đạo tự lái xe đi, giờ không liên lạc được nữa.

Vương Quốc Hoa có chút bực mình, dự định mai phải nói Chu Lập Quốc. Hắn suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tôn Trường Thanh, Tôn Trường Thanh bên kia rất nhanh nghe điện, y khách khí nói:
- Đồng chí quân đội có việc gì vậy?

Vương Quốc Hoa chào một câu rồi báo cáo, Tôn Trường Thanh nghe xong lạnh nhạt nói:
- Điện thoại nói không rõ, đến văn phòng tôi nói chuyện.

Tôn Trường Thanh dập máy có chút bất ngờ, chuyện này Vương Quốc Hoa phải báo cáo với Chu Lập Quốc mới đúng, sao lại gọi điện cho mình? Tôn Trường Thanh vừa khó hiểu vừa coi trọng vấn đề mà Vương Quốc Hoa phản ánh. Dù như thế nào thì y cũng là bí thư huyện ủy, chuyện quan hệ đến mấy trăm ngàn người dân thì không thể đối đãi bình thường.

Tôn Trường Thanh cũng khó hiểu là sao Vương Quốc Hoa mới tới biết việc này mà không có ai khác báo cáo với mình.

Vương Quốc Hoa tới huyện ủy, xe Tôn Trường Thanh cũng vừa tới. Vương Quốc Hoa đi lên chào, Tôn Trường Thanh gật đầu nói:
- Không cần khách khí.

Hai người vừa lên lầu, Vương Quốc Hoa cũng báo cáo sơ qua dấu hiệu hạn hán ở các xã, cũng có ý nói có một số lãnh đạo xã không đủ coi trọng.

Tôn Trường Thanh ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ. Lúc đầu phân công tuy có ý là gây khó dễ cho Vương Quốc Hoa nhưng thật ra Tôn Trường Thanh cũng có ý muốn xem vị phó bí thư trẻ tuổi này làm được gì. Không ngờ mới mấy ngày mà đối phương đã phát hiện vấn đề.

- Chuyện này Chu Lập Quốc biết chưa?

Tôn Trường Thanh nhìn như vô tình hỏi, Vương Quốc Hoa nói không gọi được cho Chu Lập Quốc.

Tôn Trường Thanh biết rõ Chu Lập Quốc có vai trò gì ở huyện Phương Lan. Chu Lập Quốc làm chủ tịch nhưng coi như không có. Chu Lập Quốc bị người túm lấy nhược điểm nên gần như buông tha việc ở huyện, một lòng một dạ muốn được điều đi. Tôn Trường Thanh rất coi thường người như Chu Lập Quốc, đồng thời cũng cảm thấy thời gian gần đây có điểm không đúng.

Nghĩ đến chuyện con trai mình làm, Chu Lập Quốc có chút thất thần.

Vương Quốc Hoa im một lúc lại nói:
- Bí thư.

Tôn Trường Thanh hả một tiếng rồi có chút áy náy nói:
- Xin lỗi, tôi nghĩ việc khác. Quốc Hoa, cậu phản ánh tình hình rất quan trọng, ngày mai thông báo xuống, yêu cầu lãnh đạo chủ yếu các xã lên họp việc chống hạn.

Tôn Trường Thanh nói câu này làm Vương Quốc Hoa yên tâm. Mặc kệ sau hội nghị các xã có làm theo đúng chỉ thị hay không nhưng ít nhất huyện ủy xuất hiện sẽ tạo ra tác dụng. Từ góc độ công việc mà nói, Vương Quốc Hoa phải thừa nhận phản ứng của Tôn Trường Thanh trong việc này là phù hợp với thân phận một bí thư huyện ủy.

Vương Quốc Hoa đứng lên ra về, không ngờ Tôn Trường Thanh đột nhiên cười nói.
- Sáng nay tôi nhận được điện của Lý Dật Phong, anh ta khen cậu rất nhiều, nói không nỡ để cậu đi. Lúc trước học trên trường Đảng tỉnh tôi và Lý Dật Phong cùng phòng. Lý Dật Phong là người luôn kiêu ngạo không ngờ lại coi trọng cậu như vậy, còn nói muốn đặt cậu lên vị trí phát triển kinh tế thì mới không phí tài năng.

Vương Quốc Hoa không nghĩ Tôn Trường Thanh lai nói tới Lý Dật Phong. Lý Dật Phong bây giờ đã là thường vụ thị ủy nên cao hơn Tôn Trường Thanh một bậc.

- Làm công việc gì đều cần dùng hết sức lực của mình, làm tốt công việc thì mới không có lỗi, không làm thất vọng dân chúng.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói một câu, Tôn Trường Thanh nghe xong cười ha hả.

Vương Quốc Hoa vừa định đi, điện thoại của Tôn Trường Thanh vang lên, là Nghiêm Đông Lai.
- Bí thư Tôn, Vương Quốc Hoa chạy tới xã Điềm Tỉnh chỉ tay chỉ chân, Quách Tùng đến chỗ tôi tố khổ.

- Bí thư Tôn, ngài xem có phải nên nhắc nhở đồng chí Quốc Hoa không nên quá hà khắc với các đồng chí bên dưới không?
Tôn Trường Thanh nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Tôi biết rồi, mai lại nói tiếp.

Vừa nói y dập máy nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa hôm nay đến xã Điềm Tỉnh đã thấy gì.

Vương Quốc Hoa không giấu mà nói chuyện đã xảy ra cho Tôn Trường Thanh nghe. Tôn Trường Thanh nhe rất cẩn thận, nghe thấy Vương Quốc Hoa chưa từng gặp Quách Tùng, Tôn Trường Thanh hừ một tiếng. Rất rõ ràn Quách Tùng đây là có tật giật mình nếu không sao vội vàng đi kiện cáo như vậy. Quách Tùng có quan hệ như thế nào với Nghiêm Đông Lai thì Tôn Trường Thanh biết rõ. Thực ra Tôn Trường Thanh cũng coi thường Nghiêm Đông Lai chẳng qua Nghiêm Đông Lai tuyệt đối nghe lời nên có nhiều việc hắn bỏ qua.

- Một số đồng chí ở xã không biết cách làm việc.
Tôn Trường Thanh mắng một câu rồi nói tiếp
- Đồng chí Quốc Hoa đã nói thì chúng ta phải xử lý việc này.

Vương Quốc Hoa biết ý của đối phương là muốn việc ở xã Điềm Tỉnh được xử lý theo hướng một số cán bộ xã dùng bạo lực, hắn gật đầu không nói gì mà rời đi.

Tôn Trường Thanh có chút bất ngờ vì biểu hiện của hắn. Nghĩ đến những hành vi của Vương Quốc Hoa từ lúc nhận chức đến nay, Tôn Trường Thanh đột nhiên có một suy nghĩ mình đề phòng quá mức như vậy có phải là quá không?

Về nhà khách, Vương Quốc Hoa không có tổ trưởng chơi game. Hắn vẫn suy nghĩ mãi Tôn Trường Thanh là người như thế nào? Từ góc độ bí thư huyện ủy thì y tuy bá đạo nhưng cũng tận tụy với công việc, ít nhất so với Chu Lập Quốc thì thái độ đối với công việc của Tôn Trường Thanh tốt hơn nhiều.