Phù Diêu

Chương 186: Hội nghị thường vụ huyện ủy




- Chủ tịch Vương, văn phòng của ngài đã bố trí xong, tôi dẫn ngài đi xem một chút?
Ngô Ngôn nói, Vương Quốc Hoa nghe xong thấy không đúng, Chu Lập Quốc chưa tiễn khách, sao ả lại nói thế?

Vương Quốc Hoa vô thức nhìn Chu Lập Quốc phát hiện một tia tức giận trong mắt đối phương nhưng Chu Lập Quốc lại không nói gì, không ngờ cam chịu sự vô lễ của Ngô Ngôn. Vương Quốc Hoa có chút giật mình thầm nghĩ tình hình còn không ổn hơn mình nghĩ.

- Tôi không có việc gì, đồng chí Quốc Hoa đi đi.
Chu Lập Quốc nhìn như bình tĩnh nói nhưng Vương Quốc Hoa có thể nhận thấy hơi thở đối phương không quá bình thường.

Vương Quốc Hoa vẫn nở nụ cười;
- Tôi đi trước, gặp lại chủ tịch sau.

Ngô Ngôn đi trước dẫn đường, vừa đi thi thoảng quay đầu lại cười. Ngô Ngôn lắc mông hơi quá giống như biểu hiện cặp mông rất to của mình.

Vương Quốc Hoa không thích như vậy, hắn thích đong đưa một cách tự nhiên chứ không phải cố ra vẻ như vậy. Trụ sở ủy ban là căn nhà ba tầng, văn phòng Vương Quốc Hoa ở tầng hai, Ngô Ngôn dẫn hắn tới trước một văn phòng rồi nói:
- Chủ tịch Vương, ngài xem một chút có gì không hài lòng thì nói, tôi lập tức sửa lại.
Vừa nói Ngô Ngôn vội vàng bật điều hòa, thuận tay còn bật đèn, đóng cửa lại. Làm xong Ngô Ngôn còn đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Ngài đưa áo khoác cho tôi treo lên.

Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý Ngô Ngôn đã cởi áo khoác ra, bên trong lộ ra thân hình với đường cong khá đẹp. Ngô Ngôn này giỏi thể hiện ưu thế của mình nhưng hành vi này lại làm Vương Quốc Hoa phản cảm.

Khẽ nhíu mày, Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không cần, sắp hết giờ làm rồi, chị không có việc gì khác thì xin mời về trước, tôi muốn quen thuộc tình hình một chút.

Lời này mặc dù hàm súc nhưng không hề khách khí. Nụ cười trên mặt Ngô Ngôn cứng lại một lúc mới khôi phục bình thường:
- Chủ tịch làm việc, tôi không làm phiền.

Ngô Ngôn nói xong liền xin ra, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Chánh văn phòng, chị quên aos khoác.
Câu nhắc này làm mặt Ngô Ngôn đỏ lên, cũng may Vương Quốc Hoa đang cúi đầu nhìn bàn, Ngô Ngôn vội vàng cầm lấy rồi đi ra.

Cao Thăng vẫn đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn lướt qua Ngô Ngôn sau đó từ từ đi vào văn phòng.

- Ả này không đứng đắn.
Cao Thăng vào nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa cười cười lấy thuốc ra châm hút:
- Tôi biết, cậu cảm thấy ánh mắt của tôi kém như vậy sao?

Cao Thăng nở nụ cười ngồi xuống nói:
- Vương ca, tôi đã xem một chút, nơi này làm tôi thấy rất không thoải mái. Mặc kệ đi đâu đều cảm thấy có người lén nhìn mình.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cậu ở trong quân đội quá lâu, qua thời gian nữa là quen thôi. Sau này sẽ đối mặt chuyện phức tạp hơn nữa. Cậu là người duy nhất tôi có thể tin ở đây, nhất định có người muốn nhằm vào cậu. Cậu phải coi chừng mỹ nhân kế hay gì gì đó.

Cao Thăng chép miệng khinh thường nói:
- Trong mắt tôi chỉ có hai loại người, kẻ thù và người nhà.

Trước khi hết giờ làm Ngô Ngôn quay lại lần nữa nhưng lần này quy củ hơn nhiều. Cô ả nhỏ giọng xin chỉ thị:
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Chu bố trí tiệc mời ngài, ngài xem lúc nào có thể tham dự?
Vương Quốc Hoa nói:
- Không cần, tôi thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ.
Vương Quốc Hoa đã suy nghĩ kỹ, dù huyện này có vấn đề gì thì mình chỉ cần làm tốt công việc của mình, chuyện đấu đá khác mình không nên xen vào.

Ngô Ngôn một lần nữa xám xịt rời đi. hết giờ Vương Quốc Hoa cùng Cao Thăng vào một quán nhỏ bên đường ăn cơm. Lúc tính tiền Vương Quốc Hoa không khỏi thầm than và nhớ đến các cửa hàng ăn nhanh sau này.

Về nhà khách, trời đã tối đen. Vương Quốc Hoa vừa đi tới sân đã có một người chạy ra cười hì hì cúi đầu nói.
- Lãnh đạo Vương.

Nói thật cách gọi với Vương Quốc Hoa khá loạn. Bên huyện ủy gọi là Bí thư Vương, bên ủy ban gọi chủ tịch Vương. Qua ánh đèn Vương Quốc Hoa thấy là Mao Nhạn, cô bé này tai thính thật. Vương Quốc Hoa đâu biết xe hắn vừa vào sân bên trong đã nhận được điện, Mao Nhạn ở gian ngoài nên phải ra đón.

- Ừ, chào cô.
Gọi như thế nào thì Vương Quốc Hoa cũng mặc cô ta.

Lững thững đi vào trong, Mao Nhạn đứng đó nhìn theo với ánh mắt khá buồn. Nhìn hắn, lại nhìn bộ đồ mới mua mình đang mặc, cô thấy mình đẹp không ngờ hắn không thèm nhìn một cái. So sánh với Ngô Xuân Liên, Mao Nhạn có tham vọng hơn nhiều. Không nghĩ thành vợ lãnh đạo nhưng cũng nghĩ thành người thị xã, mặc dù cái giá khá lớn nhưng nghĩ đến vẻ hâm mộ của người trong thôn và sự tự hào của bố mẹ, Mao Nhạn cảm thấy mình có nỗ lực như vậy cũng đáng.

Ngô Xuân Liên đang lau nhà thấy Vương Quốc Hoa vào lập tức đỏ mặt nhỏ giọng nói;
- Bí thư Vương, tối em tắm muộn nên chưa kịp lau nhà, ngài yên tâm, em làm xong ngay.

Vương Quốc Hoa thấy tóc cô vẫn đang ướt nên nói:
- Đi lau khô tóc trước, trời còn lạnh, đừng để bị cảm. Tôi không có việc gì, sau này ngày lau lần là được.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi vào trong, bật máy tính sau đó ngồi xuống ghế híp mắt nghĩ gì đấy.

Ngô Xuân Liên bưng chén trà lên rồi lặng lẽ đi lau dọn tiếp.

Tối không có việc gì khác làm, Vương Quốc Hoa trực tiếp ngồi trước máy vi tính chơi game.

Có máy vi tính nên thời gian trôi khá nhanh, chơi một chút đã tới 9h tối.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa dậy từ 7h như thói quen. Hắn đang đánh răng thì Ngô Xuân Liên bê một chiếc khay đi vào. Cô đặt lên bàn xong gọi:
- Bí thư Vương, ăn sáng.
Vương Quốc Hoa đi ra khỏi wc cười nói với cô:
- Cảm ơn.
Ngô Xuân Liên vội vàng nói:
- Không cần, việc này em nên làm.
Ngô Xuân Liên có chút không quen vì Vương Quốc Hoa khách khí như vậy. Trước đó cô vẫn nghĩ phục vụ lãnh đạo là một ông già. Trước khi lên huyện cán bộ lớn nhất mà Ngô Xuân Liên gặp chính là trưởng thôn. Không ngờ bí thư Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy, Ngô Xuân Liên vô thức nghĩ đến em trai đang học năm thứ nhất của mình.

Bữa sáng là một bát cháo, hai cái quẩy, một cốc sữa, rất hợp khẩu vị của Vương Quốc Hoa. Hắn vừa ăn xong, Cao Thăng đi vào nói:
- Vương ca, chánh văn phòng Trương tới.

Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ mình quên chuyện của Cao Thăng nên cười nói:
- Cậu ở thế nào? Tối qua đầu hơi loạn nên quên hỏi.
Cao Thăng cười nói:
- Ở ngay phía đối diện, căn phòng thứ ba. Tôi không sao, sáng ăn sáng ở nhà ăn.
Cao Thăng biết Vương Quốc Hoa muốn nói gì nên chủ động nói trước.

Vương Quốc Hoa nhớ tới cuộc nói chuyện đêm đó, Cao Thăng nói lúc ở trong núi còn ăn thằn lằn, vì thế cũng không cần lo cho cuộc sống của đối phương.

Trụ sở huyện ủy là căn nhà năm tầng, phòng hội nghị ở tầng một. Vương Quốc Hoa vừa tới đã bị Trương Mặc ngăn lại:
- Bí thư Vương, còn mười phút nữa mới họp.
Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ nói:
- Không phải nói 9h sao?

Trương Mặc nói:
- Vốn xác định là 9h nhưng bí thư Tôn tạm thời có việc phải lên thị xã nên chậm một chút.

Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý, trong sân đã đỗ không ít xe.
- Bí thư Tôn có uy tín rất cao.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi đi vào trong phòng họp. Trương Mặc đứng đó mặt khá khó coi. Vương Quốc Hoa đây là ám chỉ Tôn Trường Thanh không coi ai ra gì, Trương Mặc sao không hiểu.

Mấy người trong phòng đều đã gặp mặt, sau mấy câu khách khí Vương Quốc Hoa tìm được chỗ ngồi của mình.

Chu Lập Quốc lúc này cũng ở trong phòng, y đang lạnh lùng xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Chỗ ngồi hôm nay khá lạ, Vương Quốc Hoa là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực không ngờ lại ngồi cuối cùng ở hội nghị thường ủy. Chu Lập Quốc thầm nói Tôn Trường Thanh này định giở trò nên mới làm vậy. Có phải thấy Vương Quốc Hoa còn trẻ nên dễ bắt nạt không?

Vương Quốc Hoa cũng ý thức được vấn đề này, cũng phát hiện một vài người nhìn mình với ánh mắt phức tạp. Chẳng qua hắn không hề đặt câu hỏi về vị trí của mình mà trực tiếp ngồi xuống.

Ngồi xong, hắn nhắm mắt lại không thèm để ý người xung quanh. Gần như là một giây trước khi tới 9h10, cửa phòng hội nghị mở ra, Tôn Trường Thanh xuất hiện ở cửa.

Nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, Tôn Trường Thanh đột nhiên tức giận nói:
- Trương Mặc đâu? Anh làm gì vậy hả?

Trương Mặc vội vàng chạy vào nói:
- Bí thư Tôn, tôi ở đây?
Tôn Trường Thanh chỉ vào vị trí của Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Xảy ra chuyện gì thế này? Đồng chí Vương Quốc Hoa là phó bí thư hày là phó chủ tịch thường trực mà anh bố trí vị trí như thế nào? Đầu anh là đất sét à?

Giọng rất lớn, Vương Quốc Hoa muốn không nghe được cũng chỉ có một lý do – hắn điếc.