Phù Diêu

Chương 159: Phú ông trăm triệu




- Đồng chí Dật Phong, anh tới đây một chút.
Ôn Xương Thịnh nói nghe khá vui vẻ giống như có chuyện tốt.

Lý Dật Phong không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Tôi tới ngay.

Ôn Xương Thịnh dạo gần đây rất đắc ý. Đường cao tốc kia khiến y thành người đi đầu trong cải cách của tỉnh. Thị xã và tập đoàn Huy Hoàng ký hợp đồng hợp tác coi như kết thúc thắng lợi việc này. Trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy – bí thư tỉnh ủy đã lên tiếng khen ngợi các đồng chí ở thị xã Lưỡng Thủy có tinh thần đổi mới, tinh thần cải cách, lời khen này đâu phải đơn giản. Ban tuyên giáo tỉnh ủy lập tức có phản ứng, Báo tỉnh quyết định tổ chức đưa tin chuyên đề, đài truyền hình tỉnh cũng có hành động. Đây là chuyện bí thư Hứa coi trọng, không thể sơ sót.

Ôn Xương Thịnh gọi Lý Dật Phong tới chính là vì việc này. Căn nguyên việc này nói ra chính là hai người Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong. Lý Dật Phong theo Ôn Xương Thịnh chặt hơn một chút, Tằng Trạch Quang có chỗ dựa trên tỉnh nên tính chất khác. Bởi vì việc này khi Ôn Xương Thịnh nhận được tin của Ban Tuyên giáo liền muốn mượn đề tài cục diện tốt đẹp của quận Lưỡng Thủy mà khai thác, tuyên truyền quận Lưỡng Thủy một chút. Ở việc chọn ai nhận phỏng vấn, Ôn Xương Thịnh khá chú ý.

Ban Tuyên giáo nghe theo ý của bí thư Hứa mà có hành động, hiệu quả mang tới ngay lập tức, có ý kiến muốn Ôn Xương Thịnh lên chức. Ở điều kiện này, Ôn Xương Thịnh sao có thể không vui.

Lý Dật Phong vội vàng đến trước văn phòng Ôn Xương Thịnh, Kiều Hạo Nam chào vài câu, Ôn Xương Thịnh đứng lên mời Lý Dật Phong ngồi xuống nói chuyện.

- Đồng chí Dật Phong, thành tích năm nay của quận Lưỡng Thủy rất đáng mừng, vừa lúc tỉnh muốn tuyên trình hình thức cải cách của thị xã Lưỡng Thủy, tôi ý định để truyền thông tuyên truyền luôn thành tích đáng mừng của quận Lưỡng Thủy. Tôi gọi anh là muốn anh về chuẩn bị một chút, chuyện này do bên ủy ban quận ra mặt làm. Bên đồng chí Tằng Trạch Quang thì tôi sẽ giải thích.
Ôn Xương Thịnh coi như đưa ra quyết định, Lý Dật Phong mặc dù có chút băn khoăn nhưng chỉ có thể đặt ở trong lòng.

- Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định chuẩn bị chu đáo.
Lý Dật Phong không vui mấy vì việc này, ngược lại còn có chút lo lắng.

Tằng Trạch Quang nhận được thông báo đã gần hết giờ làm buổi chiều. Thông báo do Ban Tuyên giáo thị ủy truyền xuống Ban Tuyên giáo quận ủy, ý là mời Ban Tuyên giáo phối hợp với bên ủy ban quận làm tốt công tác tuyên truyền, Ban Tuyên giáo đâu dám chậm trễ, lập tức tới báo cáo với Tằng Trạch Quang.

Nghe báo cáo xong, Tằng Trạch Quang sa sầm mặt đuổi người ra. Lưu Đông Phàm bên ngoài nghe thấy tiếng bịch, biết bí thư Tằng bẻ bút. Lưu Đông Phàm chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.

Ngay lúc Tằng Trạch Quang đang cẩn thận, Vương Quốc Hoa cười ha hả xuất hiện ở cửa, trong tay còn mang theo hai con gà rừng. Vừa vào đã nói:
- Sếp đâu, tôi mang gà rừng mà sếp thích ăn, thuận tiện mời sếp giải quyết hộ bữa tối.

Tằng Trạch Quang rất nhanh lấy lại thái độ bình thường, y cười mắng:
- Cậu đó, lại đến xin ăn rồi.

Vương Quốc Hoa theo Tằng Trạch Quang một thời gian, sao không biết tâm trạng của y có vấn đề nên có chút tò mò:
- Có chuyện gì vậy xếp?
Tằng Trạch Quang hài lòng nhìn hắn:
- Cậu đó, đúng là con giun trong bụng tôi.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nhỏ giọng nói:
- Đó là ngài không giấu trước mặt tôi, nếu không tôi sao có thể nhìn ra.
Tằng Trạch Quang thích nghe câu này.
- Tỉnh muốn tuyên truyền hành vi cải cách của thị xã Lưỡng Thủy, bí thư Ôn có hy vọng tiến bộ nên muốn giúp đỡ quận Lưỡng Thủy một chút, để truyền thông tuyên truyền bên ủy ban quận, còn muốn Ban Tuyên giáo quận ủy phối hợp.

Vương Quốc Hoa nhìn ngay ra vấn đề, hắn có chút xem thường mấy loại thủ đoạn của lãnh đạo. Người bên dưới có chút đoàn kết là lãnh đạo muốn tạo mâu thuẫn, nói dễ nghe là nghệ thuật thăng bằng, nói khó nghe là quyền thuật.

Chuyện này Vương Quốc Hoa không tiện phát biểu, chỉ có thể cười cười. Tằng Trạch Quang thấy Vương Quốc Hoa phản ứng như thế cũng hài lòng. Đối phương nhìn ra mà ra vẻ không thấy gì.

- Được rồi, không làm khó cậu, phối hợp tốt với chủ tịch Lý.
Tằng Trạch Quang vẫn coi trọng đại cuộc, chuyện này không thể thay đổi, tạo khó khăn cũng không tốt cho mình. Đương nhiên đây không phải rộng lượng mà là sự cân nhắc. Mặc kệ nói như thế nào y và Lý Dật Phong đang trong thời kỳ trăng mật, đến bây giờ coi như đi đến cuối theo cử động của Ôn Xương Thịnh.

Tằng Trạch Quang rất chiếu cố cho Vương Quốc Hoa, không muốn làm khó hắn. Tương lai Lý Dật Phong có tiếng tăm nhất định muốn đấu với bí thư thị ủy, điểm này Tằng Trạch Quang không muốn chấp nhận.

Vương Quốc Hoa cúi đầu suy nghĩ làm Tằng Trạch Quang thấy ấm áp trong lòng.
- Cậu suy nghĩ miên man gì thế? Nếu là người khác còn không muốn mau nói hết những việc mình làm cho truyền thông biết.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Tằng Trạch Quang đứng lên:
- Đi, ra ngoài uống vài chén, tối cũng không có việc gì.

….

Nửa tiếng sau, tiếng pháo rộn ràng vang lên. Đoạn đường cao tốc từ thị xã Lưỡng Thủy đến thị xã Lâm Giang được khởi công. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mạnh Tự Lực có mặt trong nghi thức khởi công, Tv, báo chí, đài phát thanh cùng ra trận, toàn bộ đưa tin về bài phát biểu của Bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ tại hội nghị thường vụ tỉnh ủy: “Nắm bắt cơ hội, tăng cường cải cách, xây dựng kinh tế của tỉnh ta” Đề tài này tuy rất bình thường nên không mấy người để ý, chỉ có một số người để ý chính là mấy từ trong tin tức này. Ví dụ như chữ thị xã Lưỡng Thủy xuất hiện tám lần, bộ máy lãnh đạo thị xã Lưỡng Thủy xuất hiện năm lần.

Cũng làm đường cao tốc là thị xã Bắc Câu cùng thị xã Giang Loan lại rất yên tĩnh, nó không thể không khiến một số người tập tủng nhìn vào thị xã Lưỡng Thủy. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi bí thư thị ủy Lưỡng Thủy – Ôn Xương Thịnh đã thành người nổi tiếng của cả tỉnh, rất nhiều người không thể không nghĩ tới thời gian hơn năm sau.

Cũng được tuyên truyền là quận Lưỡng Thủy, chủ tịch quận Lý Dật Phong là nhân vật chính. Một bài viết chuyên đề trên báo tỉnh tuy ở trang bốn nhưng cũng có hiệu quả rất rõ ràng, biến Lý Dật Phong thành ngôi sao chính trị mới lên.

Vương Quốc Hoa không có một tiếng động nào trong đợt tuyên truyền này, bản thân hắn không để ý nhưng có người thấy bất bình cho hắn. Nghiêm Hữu Quang tới tỉnh thành họp xong tới nhà Lãnh Vũ và nhắc đến việc này.

- Ban tuyên giáo thật quá đáng, trong tài liệu mà quận Lưỡng Thủy trình lên nhiều lần nhắc tới đồng chí Vương Quốc Hoa có tác dụng rất quan trọng trong đó, kết quả chờ lên báo thì đoạn đó bị xóa đi, như vậy làm sao cán bộ có thể hết lòng làm việc được?
Nghiêm Hữu Quang oán giận ai, Lãnh Vũ biết rõ.

Thực ra Lãnh Vũ cũng biết rõ việc này. Tài liệu tuyên truyền cuối cùng rơi vào tay bí thư Hứa, sau một phen phê duyệt chút nội dung về Vương Quốc Hoa được bỏ đi. Lãnh Vũ không khỏi thầm than cách làm cao thâm của Hứa Nam Hạ.

Lãnh Vũ biết khá rõ cách hành sự của Hứa Nam Hạ. Xóa đi tin về Vương Quốc Hoa, không phải Lãnh Vũ thất vọng về Vương Quốc Hoa, mà là thưởng thức, vì thế mới xóa đi.

- Nói những câu này làm gì? Không lợi cho đoàn kết.
Lãnh Vũ lạnh nhạt nói một câu, Nghiêm Hữu Quang sớm đoán sẽ gặp câu này, y oán giận chỉ là một thủ đoạn để trưởng ban Lãnh biết lập trường của mình.

Ôn Xương Thịnh muốn đi, làm phó bí thư Đảng đàn, là người địa phương Nghiêm Hữu Quang có thể lên hay không còn phải xem thái độ của Lãnh Vũ. Đương nhiên thái độ của chủ tịch Mạch cũng rất quan trọng.
….
Đồng thời thấy bất công cho Vương Quốc Hoa còn có Hứa Phỉ Phỉ. Nhân lúc rót trà cho Hứa Nam Hạ, Hứa Phỉ Phỉ nhìn ra bản thảo, đến khi báo đưa tin, Hứa Phỉ Phỉ cũng cố ý đến phòng bố đọc, kết quả tìm mãi không thấy tên Vương Quốc Hoa.

- Quá đáng.
Hứa Phỉ Phỉ không oán giận trước mặt bố mà nói chuyện này với Du Vân Vân.

Du Vân Vân cười cười đưa tay vuốt đầu cô bé:
- Phỉ Phỉ trưởng thành rồi.

….

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, thời gian đã đến cuối năm 95. Đợt tuyên truyền vừa rồi không ảnh hưởng mấy tới Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa gần đây rất khiêm tốn, nhất là biết trong mấy hội nghị quan trọng bên quận ủy, Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong có xung đột, Vương Quốc Hoa càng im ắng, cuộc sống càng thêm có quy luật. Hàng ngày đi làm, đi về đúng giờ, không thị sát mấy phòng ban mình phụ trách.

Thời gian trôi qua làm nhiều người quên Vương Quốc Hoa từng lộ răng nanh.

Một cuộc điện thoại đường dài, là Du Phi Dương gọi tới. Du Phi Dương đầy hưng phấn lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chúng ta thành phú ông trăm triệu rồi.

Chữ này trước đó Vương Quốc Hoa không nghĩ tới, bây giờ Du Phi Dương đột nhiên gọi tới làm hắn hơi giật mình.

Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng rất kích động chẳng qua hắn lại bình tĩnh nói với Du Phi Dương:
- Làm gì thế? Không phải trăm triệu tệ sao? Chờ ông biến nó thành Usd rồi hãy báo tin mừng với tôi.

Du Phi Dương im lặng một lúc rồi hét lên:
- Ông chờ đó.