Đỉnh núi cao nhất của núi thần Trường Thanh, Tiếp Thiên Phong.
Đỉnh núi cao ba nghìn trượng, sắc nhọn như đao dân vút lên trời, nơi cao nhất dường như được dựng vuông thẳng tắp trên dưới, lại phủ thêm một lớp băng tuyết thật dày trơn đến nỗi chim chóc cũng chẳng thể đậu.
Ngọn núi này rỗng ruột, thế nhưng trong phạm vi mấy trượng, đều được bao bọc bởi một vòm thạch nhũ lởm chởm dài không quá ba trượng, trong động cũng tích đầy tuyết, gió tuyết sắc buốt thổi trên ba nghìn trượng, lúc nào cũng gào thét không gì cản nổi.
Ở giữa động, một cái giá sắt hình người nối liền với đỉnh và nền động, trên giá có một vệt màu đen do máu khô đọng lại, như tỏ rõ nơi này từng treo đứng phản đồ của Thần điện.
Một trăm năm trước, Điện chủ thượng giới luyện công đến tẩu hoả nhập ma, nhân cơ hội này, đại vương bộ Dạ Xoa trong Thần điện - Tư Không Kỳ được coi là thiên tài võ công tuyệt thế kinh diễm, xưng hiệu là "Bất diệt kim thân(*)" nhân cơ hội này cấu kết với các bộ khác làm phản, khi sắp sửa thành công, lại bị Điện chủ đang hấp hối dùng một thần thuật chưa từng có ai thấy, một chiêu chế phục, lấy "Thí Thần Đinh"" đóng chặt xương bả vai, dùng "Phược Ma Tác" khoá tứ chi của Tư Không Kỳ lại, đóng tại nơi đỉnh cao Cửu Thiên, ngày ngày chịu đau khổ của gió buốt cắt xé, đại vương bộ Dạ Xoa từng một thời tung hoành ngang dọc, thân như sắt thép, không sợ thống khổ nhân gian phải đau khổ chịu đựng suốt trăm ngày trăm đêm, rồi chết ngay trên hình giá.
(*) Thân thể làm bằng vàng không thể diệt nổi.
Gió ở đây vốn không phải gió tuyết như bình thường, một đệ tử bình thường võ công vẫn còn, thân thể khỏe mạnh cùng lắm chỉ có thể chịu đựng trong ba ngày ba đêm, sau đó chắc chắn sẽ chết, vì vậy cho nên, Thần điện trừng phạt đệ tử chẳng cần đến hình đường, cứ để họ tiến vào Tiếp Thiên Phong giữa sườn núi là được.
Trên dưới Trường Thanh Thần điện, chỉ cần nghe thấy đỉnh Cửu Thiên là biến sắc, ngoài tổ sư lập giáo ba trăm năm trước đã từng ở đây suốt một tháng cùng với Dạ Xoa Vương sau khi bị bắt chịu hình ra, suốt trăm năm qua cho dù là đại vương các bộ hay các Trưởng lão đều không dám bước tới gần nơi đó một bước.
Giá treo trên đỉnh Cửu Thiên suốt một trăm năm mươi năm qua cuối cùng cũng nghênh đón một tế phẩm mới.
Ở giữa sườn núi, quân áp giải Thần điện đi phía sau đã dừng lại, giáp trụ quanh người đã phủ một lớp băng hơn nhẵn, còn một đám đệ tử cấp cao thì đi theo Khẩn Na La Vương lên núi.
Ở nơi cách đỉnh núi ba trăm thước, đệ tử này cũng không chịu đựng được, đứng ở vách đá, Khẩn Na La Vương tiếp lấy Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Để tự ta lên."
"Ta lên cùng ngươi." Một người tay áo bay bay, khoác trường bào xanh, đội quan cùng màu đi theo từ dưới chân núi lên, các đệ tử liền cung kính cúi người, hô: "Tứ Trưởng lão cũng đến rồi."
Tứ Trưởng lão vuốt râu cười cười, nói: "Nghe nói Thần điện có phản đồ, bản toạ cực kỳ phẫn nộ, đặc biệt đến xem sao."
Hắn ta nhìn Trưởng Tôn Vô Cực trên lưng Khẩn Na La Vương, nhíu mày, "Dù sao cũng chỉ là một phản đồ, sao xứng để ngài cõng hắn, để ta." Hắn ta duỗi tay áo ra kéo Trưởng Tôn Vô Cực, đẩy xuống đất thật mạnh.
Trưởng Tôn Vô Cực ngã trên mặt đất phủ đầy băng tuyết, miệng vết thương chấn động khiến máu lại trào ra thấm lên một khoảng băng, hắn lại vẫn không rên lên tiếng nào như trước, giương mắt thản nhiên nhìn qua Tứ Trưởng lão, sau đó liền quay mặt đi.
"Điện hạ." Tứ Trưởng lão nhìn hắn cười lạnh, "Ngài tung hoành trong Thần điện tác uy tác phúc, có lúc nào nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay không?"
"Quá khen." Trưởng Tôn Vô Cực khẽ ho khan, "Mấy lời nhận xét kia, bổn toạ cảm thấy... dùng trên người Tứ Trưởng lão nghe có vẻ hợp hơn một chút. "
"Bậy bạ!" Tứ Trưởng lão sắc mặt trầm xuống.
"Ba năm trước... lúc ngươi chưởng quản bộ A Tu La, tự mình tăng thu nhập từ thuế... phái người của mình vơ vét tài sản của giáo dân... trộm giữ quốc thuế”, Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi nói, "Điện chủ cũng muốn mời ngươi... ở lại đỉnh Cửu Thiên vài ngày, bản toạ... lúc đó đã cản lại, bây giờ nghĩ đến... lúc đó đừng nên con chó hung tàn... nhà ngươi."
"Ngươi!" Tứ Trưởng lão bị đâm vào vết sẹo cũ mà chẳng thể làm gì, trầm giọng quát: "Nếu không phải do chuyện xấu ngươi làm, Điện chủ căn bản sẽ không trách trên đầu bản toạ, bản toạ sao có thể mất đi vị trí đại vương bộ A Tu La! "Hắn ta càng nói càng giận, hung hăng nhấc chân phải đá về phía ngực Trưởng Tôn Vô Cực.
Khẩn Na La Vương vẫn khoanh tay cười lạnh đứng xem lúc này mới nói: "Trên núi băng trơn, cứ ở dưới này thì không hay cho lắm, chi bằng sớm đi lên đỉnh, còn có thứ để trừng phạt hắn, còn có nơi nào thích hợp hơn so với Thần Hống đâu."
"Đúng vậy." Tứ Trưởng lão cười, duỗi tay ra tóm lấy Trưởng Tôn Vô Cực, phi thân lên đỉnh, nhìn hình giá phủ đầy băng, nhướng mày cười lạnh nói: "Điện hạ à, ngài thấy không, đây đúng là quan tài thích hợp nhất cho ngài."
Hắn ta kéo Trưởng Tôn Vô Cực qua, lấy "Thí Thần Đinh" đóng xuyên qua hai vai cùng cổ tay của Trưởng Tôn Vô Cực, gắn qua lỗ hổng, lại bẻ cong đinh dài, lấy ra thêm một cái khoá tinh thiết khoá lại cơ quan, như vậy cho dù Trưởng Tôn Vô Cực không quan tâm đến chân nguyên mà giãy giụa, cơ quan vẫn chuyển động không ngừng này sẽ xé rách nửa người trên, dồn hắn đến chết.
Một loạt hành động này khiến máu tươi lại chảy ra, vệt máu trên hình giá băng tuyết vốn màu đen giờ lại nhuộm lên một màu đỏ mới.
Tứ Trưởng lão thô bạo, có ý trừng trị, Trưởng Tôn Vô Cực không rên một tiếng, tra tấn người mà lại chẳng nghe thấy người kêu khóc cần xin càng thấy vô vị, Tứ Trưởng lão phẫn nộ lùi lại, phủi tay áo cười nói: "Gió ở Thần Hống cũng thật tốt, bản toạ chỉ mới đứng ở đây một lúc đã có hơi không chịu nổi rồi."
"Làm sao như thế được." Khẩn Na La Vương thấy Tứ Trưởng lão vừa lùi ra, gió tuyết trên đỉnh Cửu Thiên lập tức rít gào quật lên người Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt chóp động, cười nói: "Trưởng lão khiêm tốn rồi, ngài thần công thâm hậu, sao lại sợ."
"Khẩn Na La Vướng đứng trên Cửu Thiên mà thần sắc vẫn không đổi, thần công cũng đã đạt đến cảnh giới."
Tứ Trưởng lão lập tức nở nụ cười, cười đến ý vị thâm trầm: "Chúc mừng Khẩn Na La Vương."
"Có chuyện gì vui chứ?" Khẩn Na La Vương lặng liếc hắn ta một cái.
"Đại vị Thần điện ai ai cũng biết, ngoài Thánh Chủ chỉ có Khẩn Na La Vương ngài mới có tư cách có được." Ánh mắt Tứ Trưởng lão chớp động, "Trước kia tâm ý Điện chủ chỉ hướng về Thánh Chủ, nhưng phản đồ đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ này, Điện chủ đã giao cho ngài xử lý, tâm ý trong đó, ngài có thể biết mà."
"Hy vọng như cát ngôn của Tứ Trưởng lão," Khẩn Na La Vương nhướn mày cười nói, "Nếu ta thực sự vinh hạnh có được đại vị, với tài cán, học thức của Tứ Trưởng lão, đại vương vị bộ Dạ Xoa, không phải ngài thì là ai."
Tứ Trưởng lão nghe được lời này thì mặt mày hớn hở, suýt nữa thì cúi người xuống "Chúc mừng chủ nhân", vừa chuyển mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực đang nửa khép mắt trên hình giá như đang suy nghĩ, khuôn mặt tái nhợt cười mà như không, lúc này mới nhớ ra mình đang mang thân phận Trưởng lão, liền cố gắng kiềm chế sắc mặt vui sướng, gật gật đầu nói: "Như vậy, chúc Khẩn Na La Vương sớm ngày được thoả mãn tâm nguyện."
"Ngài cũng vậy." Khẩn Na La Vương mỉm cười, chậm rãi rút ra một cái roi dài loé ngân quang từ trong người ra.
Tứ Trưởng lão bỗng nhíu mày, lấy làm lạ hỏi: "Hoá Thần Tiên(*)?" Chân mày hắn ta dựng lên, quay lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ngạc nhiên nói: "Khẩn Na La Vương sẽ dụng hình với tên này, theo ý thì thường phải làm, nhưng hoá thần tiên này đây phải là nhỏ, nhỡ đâu..."
(*) cái roi.
Hoá thần tiên, đến nguyên thần cũng bị luyện hoá, phá gần bẻ cốt, khổ không thể tả, trong Thần điện, người chết dưới roi này nhiều không đếm xuể, Tứ Trưởng lão nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, Khẩn Na La Vương hận Thánh Chủ thấu xương, nên dùng roi này. Tuy nhiên, ngày thường như thế cũng không sao, hiện giờ phản đồ này thân mang trọng thương, đã bị treo trên đỉnh Cửu Thiên chịu hình phạt gió tuyết Thần Hống, làm sao còn chịu nổi nỗi khổ của Hoá Thần Tiên? Hắn ta vốn chẳng quan tâm đến mạng sống của Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ là cảm thấy Điện chủ nếu còn chưa hạ lệnh xử tử phản đồ, Khẩn Na La Vương nhanh như vậy gây sức ép với đối phương chưa chắc bên ta đã có lợi.
"Trưởng lão yên tâm." Khẩn Na La Vương tay cầm roi dài, nhe răng cười: "Bản toạ tự biết chừng mực, chỉ muốn hắn sống không được, chết không xong."
Vuốt khẽ roi dài trong tay, Khẩn Na La Vương lắc lắc đầu, âm u mà ngạo nghễ nhìn Tứ Trưởng lão.
Lúc bắt gặp ánh mắt ấy, Tứ Trưởng lão nhận ra chút gì đó, đại vương muốn dùng hình, tất nhiên còn muốn giải tỏa oán hận nhiều năm, có lẽ sẽ có thêm vài thủ đoạn, không tiện làm ở trước mặt người khác, liền lui nhanh về sau, cười nói: "Trong điện còn có sự vụ, bản toạ đi trước."
"Mời Trưởng lão." Khẩn Na La Vương đưa tay ra tiễn.
Tứ Trưởng lão bước nhanh xuống núi, lúc đi được trăm mét, mơ hồ nghe thấy tiếng roi rạch ngang không trung, so vói gió tuyết của Thần Hống còn dữ dội hơn, từng tiếng "vút" kinh người vang lên khiến cả hắn ta cũng phải run rẩy lẩm bẩm: "Lực đạo lớn như vậy, sẽ không quất hắn đến chết chứ?”
Lập tức hắn ta lại cười lạnh, xoay người nhìn mây lượn lờ trên ngọn núi với vẻ khoái trá: "Chết luôn cũng được, sau này thiên hạ là của mình ta!"
Núi thần Trường Thanh bị bóng đen dày đặc bao chỉ chừa lại đỉnh núi, bởi đỉnh núi này cao hơn cả mây, quanh năm bị chôn trong mây mù lạnh lẽo, không thấy sắc trời.
Cuồng phong không ngừng rít gào giận dữ, từng đợt gió sắc như đao xuyên qua từng tầng hang động được ngưng kết từ băng.
Bên trong băng động, phía trên hình giá, người chịu hình lại cực kỳ im lặng, không kêu khóc không lên rỉ, không đau đớn, nếu không phải tầng băng trắng sáng đang phản chiếu bóng dáng của người đó, thì tựa như không có ai trên hình giá kia hết.
Đám đệ tử Thần điện vâng mệnh đóng quân phía dưới đó trăm trượng, ở trong hầm băng dưới tầng băng cứ như thế đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều nghe qua sự đáng sợ của Thăn Hống, cũng nghe nói đến cái chết thê thảm của đại vương bộ Dạ Xoa, cứ nghĩ rằng cả đêm sẽ vang lên tiếng rên thảm thiết không ngủ nổi, nào ngờ lại yên lặng đến thế.
Sau kinh ngạc chính là bội phục, Thánh Chủ không hổ là Thánh Chủ, lưu lạc đến tận đây mà không hề cúi đầu, trọng thương lại bị đưa đến đỉnh Cửu Thiên, thế nhưng vẫn cố gắng cầm cự, mà bọn họ ai cũng phải liên tục vận khí chống lạnh, chỉ mới một ngày đã không chịu nổi hàn khí nơi sườn núi, thật không biết Điện Hạ phải có nghị lực ra sao, mới có thể kiên trì đến tận bây giờ trong tình trạng bị khống chế hết võ công.
Dưới chân núi truyền đến tiếng bước chân, đệ tử đến thay ca tói, đám thủ vệ nhất thời vui mừng chạy hết ra đón, giậm chân tức giận nói: "Sao mà bây giờ mới đến, lạnh chết, lạnh chết..."
"Không phải bọn ta đến rất đúng giờ sao." Đệ tử nhận ca cũng nén giận, "Chúng ta còn đến sơm hơn một khắc đấy."
Hai nhóm người đấu võ mồm, chỉ lo giao ban, không hề thấy bên kia vách đá, có một bóng đen vô thanh vô tức nhẹ nhàng bay lên.
Bóng đen che mặt kia có khinh công siêu tuyệt, từ lưng chừng núi đi qua đám đệ tử, thân mình vừa khẽ cử động đã lướt vào bên trong hang động.
Mặt đất rải đầy những miếng băng như kính, người kia giống như bị kích động, rõ ràng võ công cao tuyệt nhưng lúc vào hàng động lại bị trượt, vừa lăn vừa trượt đến dưới chân Trưởng Tôn Vô Cực.
Người này cũng không đứng dậy, cứ thấy ôm lấy thắt lưng lạnh buốt của Trưởng Tôn Vô Cực, một lời cũng không nói, sau một lúc lâu hình như có vài giọt nước rỏ xuống, còn đương ở giữa không đã hóa thành băng, sau đó rơi xuống chạm lên trên bề mặt băng, phát ra từng tiếng leng keng.
"Đừng... khóc." Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, không nhìn người đó là ai, khẽ nói, "Cẩn thận... bị người khác nghe thấy..."
Người kia lập tức bình tình lại, đứng dậy, đi về phía sau Trưởng Tôn Vô Cực, đưa tay ra tháo xiềng xích trên thanh trụ.
Người này nhấc tay cực kỳ cẩn thận, một tay kéo dây xích, một tay cầm lấy đầu khoá, sợ động lung tung sẽ làm hắn bị thương thêm, nhung dù người đó dốc sức phá, đầu khóa cũng không mảy may xoay chuyển gì, Trưởng Tôn Vô Cực lại đau đớn kêu lên.
Người kia lập tức không dám động đậy nữa, ánh mắt trong bóng tối lộ rõ nét buồn bã, Trưởng Tôn Vô Cực khẽ nói: "Đừng... không phá được đâu... "
Người đó suy sụp buông thõng hai tay, khi ngón tay lạnh buốt của Trưởng Tôn Vô Cực chạm vào người đó, người đó giật mình, lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Trưởng Tôn Vô Cực, lại lấy ra một khối vải da màu đen, vén vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực áp lên ngực hắn.
Sau đó người đó lại đến trước hình giá, như muốn chắn thêm chút gió cho Trưởng Tôn Vô Cực, lại nghĩ đến phía sau lưng cũng có gió, liền chuyển tới sau lưng, cứ thế đổi tới đổi lui nhưng vô ích.
Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt ra, mệt mỏi nhìn bóng dáng bận rộn kia cười cười, cúi đầu nói: "Làm khó... muội rồi, thực ra... muội không cần phải xen vào... chuyện của ta."
Người đó lại như không đành lòng nhìn hắn tươi cười, giơ tay che mắt hắn lại, nói: "Đừng..."
"Chỉ mong muội... chỉ mong muội...", Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, thì thào, "Chỗ nàng ấy..."
Người đó im lặng buông tay rồi xoay đầu về hướng khác.
Trưởng Tôn Vô Cực lặng thinh, trong bóng đêm không người khóc cũng chẳng người rên rỉ, chỉ có sự yên tĩnh tồn tại, nhưng người ở trong cuộc cảm giác được sự trầm mặc đó mong manh dễ vỡ đến nhường nào. Bởi sự vùng vẫy không ngừng nghỉ cùng sự nhẫn nại cùng cực đã khiến tận đáy linh hồn họ chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng nỗi thống khổ này cựa quậy trong đêm đen tĩnh mịch, va đập vào vách băng trên động phát ra âm thanh từng hồi hợp với tiếng gió rống giận gào thét, khiến đỉnh núi cao nhất này như đang run rẩy.
Người đó rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, thân mình loạng choạng, đưa tay bám chặt vào vách động, đầu ngón tay ghim sâu vào tầng băng, rướm máu.
Sau một lúc tranh đấu gian nan, người nọ mới nói: "Muội sẽ tận lực..."
Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thở dài, nhoẻn cười, sắc mặt hắn trắng đến đáng sợ, khiến cho nụ cười ấy như hoa nở rộ trên băng tuyết, ánh sáng của nụ cười tươi đẹp ấy như phát ra hào quang.
Người đó nhìn thấy nụ cười ấy liền chậm rãi ngoảnh sang nơi khác, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm, "Việc gì phải khổ..."
Trưởng Tôn Vô Cực ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tầng băng hỗn độn trên đỉnh núi tuyết, chăm chú nhìn về hướng xa kia.
Nàng đã tới nơi đó chưa? Nàng có tiến vào tứ đại cảnh không? Hết thảy đều thuận lợi chứ?
Hy vọng nàng bình an khoẻ mạnh.
Đau khổ... là điều chắc chắn. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy được ở cùng nàng đó là một may mắn, may mắn này đủ để hắn cam tâm tình nguyện vì nàng một thân một mình gánh vác và vượt qua gian khổ.
Ý cười trên môi hắn lại rộ lên, hắn cảm thấy thỏa dù hắn kim tôn ngọc quý cả đời, là quốc chủ của gia giàu có, song thời khắc hắn vui vẻ nhất chính là lúc nàng chăm chú nhìn hắn, làm cho cuộc đời vốn nhạt nhẽo khô cằn của hắn, từ đó được lấp đầy.
"Việc gì... phải chịu khổ như vậy..." Người đó vẫn thẩt thần lẩm bẩm, "Huynh còn muốn vì nàng ta mà trả giá bao nhiêu nữa? Huynh từ bỏ giang sơn gấm vóc đã đành, chẳng lẽ đến cả mạng của mình, huynh cũng không quý trọng sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc, thật lâu sao mới nhẹ cười.
"Được ở bên nàng ấy... xuống địa ngục thì đã sao?""
Người che mặt kia ngạc nhiên xoay người.
"Đã vậy, muội sẽ đi."