Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 8 - Chương 18




Vừa đi vừa đẩy lớp tuyết đọng sang một bên, nàng thấy nhiều dấu vết hơn; dấu tích vũ khí hạ xuống, quần áo phục sức rải rác, còn có cả... vết máu.

Vết máu vẫn còn mới, đỏ tươi như ngọc san hô, làm lóa mắt Mạnh Phù Dao, không biết tại sao lòng nàng bỗng nhiên nhói buốt, sắc mặt tái nhợt, hai má chợt lạnh.

Nàng kinh ngạc sờ lên mặt mình, chạm trúng phải hai hàng nước mắt.

Nàng không biết tại sao, hai hàng nước mắt đó lại bất giác chảy xuống, gió lạnh gào thét trong sơn cốc nháy mắt như hoàn toàn đã kết thành băng.

Mạnh Phù Dao giật nảy mình.

Vì sao chỉ vừa nhìn thấy một vũng máu mà nàng đã đột nhiên rơi lệ?

Máu... Đời này, nàng đã gặp rất nhiều, có máu của mình, có máu của người khác, còn kinh hãi hơn so với vệt máu này, thế nhưng tại sao khi nhìn thấy vết máu này nàng lại đột nhiên rơi lệ?

Nàng kinh ngạc vuốt lên hai hàng lệ lạnh buốt, tim đập liên hồi.

Tâm ý gắn bó... tâm ý gắn bó...

Bạch quang lóe lên trước mặt, Nguyên Bảo đại nhân dột nhiên nhảy ra khỏi tay áo nàng chạy đi.

Nàng nâng tay, động tác chậm rãi như toàn thân đều bị trói chặt, thậm chí còn nghe thấy từng tiếng khớp xương vang lên, nàng không rõ mình nâng tay lên để làm gì, dường như nàng đưa tay lên để bắt thứ gì đó, như muốn bắt lấy cái bóng mờ đang nhìn nàng cười lôi hắn ra ngoài.

Nàng nhào về phía đó.

Nhào về phía vết máu trên tuyết kia.

Nàng dán mặt mình lên vết máu kia, nàng cảm giác được ở đây vừa mới có người nằm úp mặt trên nền đất toàn tuyết và máu, đó là ai? Người đó là ai?

Nàng chôn mặt trong lớp tuyết đẫm máu, ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng mà kì lạ, hương thơm này như đến từ một thế giới khác, thánh khiết và cao quý, như hoa sen trên Cửu trùng thiên rơi lạc trong tuyết sâu. Mùi hương này đã đồng hành cùng nàng trong suốt ba năm trời phiêu bạt, rất đỗi quen thuộc, in đậm trong tâm. Thế nên dù chỉ là lãng đãng thoáng qua, rất nhỏ rất nhạt, mà nó đã lấp đầy tâm tưởng nàng như một cơn hồng thủy quét qua vậy.

Oành...

Thoáng cái, cõi lòng và linh hồn nàng như tan nát.

Những mãnh vụn như thể hàng ngàn hàng vạn bông tuyết bay trên đỉnh núi thần, trôi nổi trong trời đất, rơi xuống nơi đâu thì xương cốt lạnh băng tới đó, dừng ở nơi đâu thì nơi đó liền nứt vỡ, không thể ấm trở lại, cũng chẳng thể thu về.

Nàng cứ thế chôn mặt trên nền tuyết đẫm máu kia, không màng đến sự lạnh buốt cùng đau đớn, cứ thế dằn vặt khôn nguôi, lớp tuyết nhuộm rõ màu máu ấy bị nàng bóp thành một mảng tuyết hồng hỗn độn, rồi lại từng chút từng chút rơi trên bờ mi, trên tóc nàng. Những bông tuyết màu phấn hồng tan chảy, hòa cùng với những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt nàng.

Tới cuối cùng, lớp tuyết dày gần ba thước dần đi, khắp mặt đất là một mảng tuyết vụn hồng nhạt còn máu, là máu từ trán nàng chảy ra trộn lẫn với tuyết đầy khắp người nàng, nàng quỳ chúi đầu xuống hố tuyết như mình vừa mới đào lên, hận không thể cứ thế mà chôn sống ở đây. Nàng lặng yên ôm lấy đầu mình, co rụt người lại, tựa như muốn ngủ mãi ở đây, vĩnh viễn cũng không muốn đối mặt vói nỗi đau đớn này.

Chợt có một bóng trắng lóe lên bên cạnh nàng, một cục bông gòn trắng lăn ra, nhằm một đường mà chạy.

Mạnh Phù Dao lập tức ngẩng đầu, vội nhìn theo hướng Nguyên Bảo đại nhân chạy đi.

Nguyên Bảo đại nhân chạy được một hồi với tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, tựa như ánh sáng đến ngay cả Phù Dao cũng không nhìn rõ, nàng muốn đuổi theo nó, thế nhưng Nguyên Bảo đang chạy bỗng nhiên dừng lại.

Nó đột ngột dừng lại giữa không trung rồi mới hạ xuống, sau đó đứng bất động trong tuyết.

Nó ngửa đầu, cố gắng ngẩng cái đầu nặng trịch của mình nhìn về nơi cao nhất trên Trường Thanh Thần điện, đôi mắt to tròn đen lúng liếng trừng ra thật to, hình ảnh trong con ngươi như hiện rõ toàn cảnh tượng mà nó nhìn thấy, hiện rõ vẻ kinh hoàng sợ hãi tột cùng của nó.

Trước đó, chủ tử đã phong bế kết nối tâm linh của nó, nhưng ngay mới vừa rồi, linh thức mở ra, nó đã cảm giác được hết thảy.

Chủ tử đang phải chịu khổ!

Nó liều mạng muốn chạy về hướng kia, lại bị mệnh lệnh trong lòng cưỡng chế bức lui.

Lùi lại!

Quay lại bên cạnh nàng!

Không thể để nàng ở lại nơi này!

Bảo vệ nàng!

Mệnh lệnh qua cảm ứng tâm linh cực kỳ suy yếu, nó khó khăn lắm mới cảm giác được, nghe thấy tiếng yếu ớt ấy càng khiến lòng nó như lửa đốt, nhưng lại không dám đi tiếp.

Cả đời trung thành với hắn, trung thành với tất cả mệnh lệnh của hắn.

Trong ý thức của nó, chưa từng vi phạm.

Nguyên Bảo đại nhân đứng giữa trời tuyết, chẳng mấy chốc thân thể bé xíu của nó đã bị tuyết bao phủ, nó vừa tiến lên hai bước, rồi lại lùi về phía sau ngay, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt xa xăm kia, rồi lại quay đầu nhìn Mạnh Phù Dao.

Mà thời khắc này, một con thú cưng cả đời được chủ tử che chở yêu thương chỉ biết ăn no lại ngủ, chưa từng biết đến nỗi khổ nhân gian như nó, rốt cuộc lúc này đây, lần đầu tiên cũng hiểu được tư vị khó xử giày xéo tâm can.

Ở phía sau, Mạnh Phù Dao vẫn quỳ gối ngay tại chỗ, cúi đầu gần như cầu xin nó, "Nguyên Bảo, đi đi, đi mau đi..."

Nguyên Bảo đại nhân trầm mặc lâu thật lâu, đôi ngươi đen nhánh dần dần hiện lên chút ánh sáng.

Sau đó nó xoay người nhảy lên tay nàng.

Nó ôm lấy ngón tay của Mạnh Phù Dao, chậm rãi gối đầu lên, sau đó cứ thế bất động.

Mạnh Phù Dao nhìn nó như vậy, ánh mắt từ khó hiểu chuyển thành lay động, cuối cùng là xót xa, đau đớn tột cùng.

Nàng không ép buộc, cũng không thúc giục nó, mà can thận đan những ngón tay lại, nhấc Nguyên Bảo lên ngang với trán mình, dùng cái trán còn dính máu của mình nhẹ nhàng áp lên trán nó.

Phút giây này, nàng hy vọng mình mới là chủ nhân chân chính của Nguyên Bảo, có thể hiểu rõ tâm tư nó, thấy được hết thảy những gì nó thấy, để có thể biết được sau khi Vô Cực rời đi, ở trong sơn cốc kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nàng không biết được chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng không cho phép nàng hành động thiếu suy nghĩ, cho đù có rời đi, hắn cũng đã sắp xếp sẵn con đường tiếp theo cho nàng hắn không muốn nàng vì hắn mà vứt bỏ lộ trình đã tính trước.

Hắn dùng cả đời mình để vạch sẵn đường đi cho nàng chẳng màng đến tính mạng.

Mỗi một bước nàng đi, đều giẫm trên tâm ý của hắn...

Mạnh Phù Dao run rẩy không ngừng, nghe thấy tiếng gió gào thét giữa đêm khuya, nghe thấy tiếng răng mình va đập, nghe thấy tiếng tim của Nguyên Bảo đại nhân nho nhỏ từng hồi, như thể đang nức nở khóc than.

Tiếng khóc nức nở kia như thể tiếng lòng nàng, mỗi lúc một rõ ràng, khiến cho ý thức nàng càng mơ hồ hơn, suy nghĩ trong đầu nàng càng rối loạn hơn, khiến cho đầu nàng như muốn vỡ tung.

Đau đớn làm cho nàng bừng tỉnh, nhớ tới lời dặn dò của Trưởng Tôn Vô Cực, trong lòng nhất thời cả kinh. Nàng không biết Vô Cực đã xảy ra chuyện gì, vậy nên bây giờ nàng phải trân trọng bản thân mình mới có thể có đủ sức mạnh để đi cứu hắn, sao cứ ở đây trầm luân trong đau đớn mà không chịu thoát ra?

Nàng lập tức đưa tay bắt lấy một nắm tuyết, xoa xoa lên cái trán nóng bừng của mình, đứng bật dậy, nhớ lại lời dặn dò của Vô Cực về sương khói xanh đen phía Tây Nam, liền phi thân lên, xoay người...

Vừa mới xoay người, đầu nàng chợt trống rỗng, khẽ nghiêng mình hạ xuống một nơi khác, cảnh vật hoàn toàn thay đổi.

Không còn nền đất phủ đầy tuyết trắng, không còn sơn cốc, bầu trời trên đỉnh đầu ngập tràn những vì sao sáng lấp lánh.

Mà chân nàng vẫn chưa chạm đất, người nàng vẫn không ngừng rơi, dường như nàng đang rơi xuống vực sâu thì phải!

Mạnh Phù Dao hoảng hốt, bỗng thấy cảm xúc hỗn loạn, đầu óc mê muội, dường như đã quay nhầm hướng đi rồi.

Nàng không đi về phía Tây Nam.

Nàng đi về phía cửa tử!

Đinh Cửu Thiên, Thần phạt chi địa.