Trong cuộc chạy trốn hỗn loạn, Mạnh Phù Dao thỉnh thoảng nhớ lại vài chuyện, rồi dần dần lại cảm thấy xa vời.
Thời gian sau đó, những hồi tưởng cũng nhanh chóng ít đi.
Nàng chạy đông chạy tây không phân phương hướng, cuối cùng cũng không còn phương hướng, thậm chí không biết qua bao lâu, chạy bao lâu. Lúc ban đầu có vẻ như nàng chạy vào trong một ngọn núi, ở trong đó dưỡng thương mấy ngày. Vết thương còn chưa lành hẳn, một đêm nàng bỗng nghe có tiếng người ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy bất an lại vội vàng chạy đi.
Lúc nàng chạy đi trên người không có tiền, ngửi thấy mùi của hoa quả liền chạy đến, hái dưa bẻ ngô, chọn lựa dưa hấu ngọt bằng cách ném dưa hấu bịch bịch xuống đất.
Lúc bẻ ngô nàng rất tham, như một con gấu mù vừa bẻ vừa kẹp một đống dưới nách. Nhưng nàng cũng chỉ bẻ theo hàng, giống hệt như con gấu mủ không lấy được bao nhiêu ngô lại làm lãng phí tất cả.
Nàng bẻ được một đống ngô vẫn còn đang ngậm đòng, chưa lớn lắm, lúc gặm có một dòng nước trắng sữa theo khóe miệng chảy xuống, mùi vị chát chát. Cái vị chát ấy cho nàng một cảm giác rất quen thuộc. Nàng dừng lại cầm chặt hái ngô ngẩng đầu lên trời, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra gì hết, lần mò lấy ra một viên thuốc nuốt xuống. Thuốc không còn nhiều, nàng phải dùng tiết kiệm.
Ăn xong lại nghĩ, rất lâu về trước mơ hồ nghe thấy có người nói với nàng:
"Người đời khổ sở chấp niệm để đạt được một thứ, vì nó mà lao về phía trước, thực ra thứ đó lại ở ngay bên cạnh."
Lời này rất đúng, nàng rất tán thành, rồi lại tiếp tục gặm ngô, gặm xong lại quên hết.
Gặm chán ngô, nàng muốn ăn thịt. Lúc ngang qua núi nàng liền săn thú. Dã thú trong núi bị nàng dọa chạy như điên, nhưng cũng có lúc người chạy trối chết là nàng - vì bỗng nhiên bệnh đau đầu của nàng bị phát tác lúc đang đi săn thú. Lúc đó nàng liền ôm mông lên ba chân bốn cẳng mà chạy, còn hay bị lợn rừng với sói đuổi chạy vòng vèo. Có một lần nguy hiểm nhất là rơi xuống vách núi, bị treo lơ lửng trên một ngọn cây ở trên vách núi, liền thỏa mãn ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đầu lại không đau nữa, nàng nghe thấy có người hỏi: "Ngủ đủ rồi à?"
Ngủ đủ rồi, nàng thoải mái tỉnh táo duỗi người.
Người đó lại nói với nàng: "Tại sao lại gầy như thế này?"
Đúng thật, nàng sờ sờ mặt, hình như đúng là gầy đi rồi. Nghĩ đến đây nàng rất bất mãn, một bước nhảy lên trên vách núi, ăn thịt con lợn rừng vẫn luôn chờ nàng ở phía trên vách núi để ăn thịt nàng. Một mình nàng gặm hết một cái chân sau của nó.
Nàng cũng không biết nên đi về hướng nào, dường như trong lòng có hai mong muốn, hình như hai mong muốn này mâu thuẫn với nhau? Ôi chao tại sao lại phiền phức như vậy? Vậy thì đi thôi.
Đi.
Đường càng đi càng xa, càng đi càng rộng rãi, càng đi càng ít người.
Không khí càng ngày càng ẩm ướt, gió càng lúc càng to, vị tanh mặn trong gió càng ngày càng nồng.
Một ngày nọ Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, ngửi thấy rất rõ mùi gió ẩm ướt. Ánh mặt trời ở đây đặc biệt ấm áp dịu nhẹ, không khí ở đây đặc biệt khoáng đạt thoải mái. Nàng nghe thấy trong gió có giọng nói phiêu diêu: "Phù Dao, đến khi nào phương hướng chúng ta nỗ lực theo đuổi có thể hợp lại thành một?"
Phù Dao.
Biển.
Đây là bờ biển.
Vị tanh mặn nồng đậm đó, là mùi của biển cả.
"Phù Phong có biển Ngạc Hải, phía bắc Ngạc Hải là hải cốc Tuyệt Vực." Có một giọng nói vang lên rất rõ ràng bên tai nàng. "Tuyệt Vực nằm hướng Bắc của đảo La Sát ở Ngạc Hải, đi sâu vào đại lục là Thương Khung."
Thương Khung...
Có cảm giác rất quen thuộc.
Nàng phải đến Thương Khung, đúng vậy.
Đi Thương Khung tìm ai đây?
Ai? Là ai?
Nàng móc ra một viên thuốc, nhấm nháp như gặm hạt đậu đến khi hết, lại bắt đầu nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn không động đậy được. Có vẻ như nàng lấy nhầm thuốc rồi, lại móc một viên thuốc khác ra ăn, lúc này mới nhớ ra.
Trưởng Tôn Vô Cực.
Mặc dù chỉ nhớ ra bốn chữ nhưng nàng lập tức nối hai đoạn kí ức lại với nhau. Phải đi - đi đến Thương Khung tìm Trưởng Tôn Vô Cực.
Tốt lắm, đã có kết luận, lại còn là kết luận có mục tiêu rõ ràng.
Mạnh Phù Dao sung sướng, nhếch mép cười "ha ha". Người qua đường đều vô cùng kinh ngạc đưa mắt đánh giá nàng - một tên ăn mày rách rưới mở to đôi mắt hơi đỏ, ngốc nghếch đứng trong trong đám người bận rộn bên bờ biển, đang ngẩng đầu lên trời cười xán lạn.
Nụ cười ấy sáng loáng cao quý, sáng khoái như bầu tròi xanh và gió biển lồng lộng, khiến người khác phải ngoái nhìn.
Nụ cười này xuất hiện ở một tên ăn mày quần áo tả tơi, trên người còn có vết thương thật sự là cổ quái. Thế nên lập tức có người thấy khó chịu, sải bước tiến đến hung ác đẩy tên ăn mày này một cái.
"Làm gì mà đứng chình ình ở đây như cục đá thế hả, vướng víu! Cút ra!"
Nhưng gã không đẩy được.
Người đó nhìn thì gầy yếu đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã, thế nhưng tên kia dùng hết khí lực cũng không thể làm người này di chuyển được một phân nào.
Ngược lại, người đó thình lình nghiêng đầu dùng đôi mắt hơi đỏ, tụ lại hết ánh sáng rất không bình thường "nhìn" tên kia một cái.
Chỉ một ánh mắt như thế, tên kia vốn chuẩn bị sẵn những lời mắng chửi bẩn thiu bỗng nhiên một chữ cũng không thể nói ra.
Chỉ cảm thấy ánh mắt như thế, vừa nãy còn thấy cái gì mà cười khẽ, ánh mắt ôn nhuận khoáng đạt, đột nhiên chuyển thành cứng rắn âm lạnh, cứ như một đao sắc nhọn chém "soạt" một cái, hay như một vệt lửa trực tiếp đâm vào trong tim gã.
Gã từ trước tới giờ chưa từng thấy ai có đôi mắt sắc bén như thế tựa như được tôi luyện hàng vạn hàng ngàn lần trong liệt hỏa địa ngục, có thể lấp lánh ánh lửa đỏ trong bóng tối.
Đó còn là đôi mắt của một tên mù!
Bến tàu trên biển rất hỗn loạn, đủ loại người vào nam ra bắc thường giao thiệp vói nhau, vẫn luôn có vài người có con mắt nhìn người. Nhìn thấy ánh mắt như vậy, trong lòng gã lập tức cảnh giác, vội vàng lùi lại nhưng đã muộn.
Người đó nhẹ nhàng đưa tay, tay vừa nhấc lên đã túm chặt gã, nắm trong tay tùy tiện điều khiển. Gã chỉ nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân ken két hỗn loạn vang lên, ngay sau đó người đó vung tay, ném rất tùy ý.
"Tùm!"
Thân hình béo mập vẽ lên một đường cung hình tròn trên không trung, rơi xuống biên xa mười trượng.
Tiếng động này khiến mọi người trên bến đều dừng lại. Ở đây vốn có phân chia thế lực, cú ném này của Mạnh Phù Dao khiến lão đại của bến tàu tưởng rằng kẻ thù đến cướp địa bàn, vừa hất đầu, một đám côn đồ ào ào xông lên bao vây.
Vây lại nhưng không dám ra tay, dù gì một chiêu lúc nãy của Mạnh Phù Dao quá dọa người, chúng chỉ dám bao vây đứng do dự quan sát từ xa.
Mạnh Phù Dao cười lạnh, ngậm một ngọn cỏ thoải mái hóng gió.
Trong ấn tượng của nàng có một thứ đặc biệt thích đứng đón gió, bày ra bộ dạng khoan khoái, nhưng nàng lại không nhớ ra là ai, hơn nửa, tại sao lại dùng "một thứ" để hình dung? Mạnh Phù Dao nghĩ một lúc không ra đáp án liền bỏ cuộc.
Đầu nàng bỗng nhiên lại đau.
Không đúng lúc, thời gian không hợp, địa điểm tình huống không hợp, đầu lại phát đau rất lộn xộn.
Mạnh Phù Dao "á" một tiếng ôm lấy đầu nhảy dựng lên, nhấc chân bỏ chạy.
Đám côn đồ lập tức kích động.
Thì ra tên này chỉ được cái dáng vẻ, là giả thôi!
Đám côn đồ rầm rầm bao vây, tay đấm chân đả gạch ngói như mưa ném loạn xạ, lốp bốp lốp bốp đập lên người Mạnh Phù Dao.
Đường đường là chủ tam quốc, Cửu Tiêu đại nhân, Đại Uyển nữ đế, lại bị một đám côn đồ ở Phù Phong Ngạc Hải đuổi đến mức chạy thục mạng, như gà bay chó chạy, nhếch nhác chẳng ra sao.
Vẫn may Mạnh Phù Dao không nhớ ra bản thân là ai.
Nàng một chút cũng không thấy nhục mà cứ thế tháo chạy, đầu đau như búa bổ còn mắt lại nhìn không rõ. Nàng vốn vẫn còn nhìn được chút đường nét, song bây giờ cái gì cũng không nhìn được. Đột nhiên nàng đâm vào một thứ rất cứng, nghe thấy "binh" một tiếng. Ngay lập tức một đám bụi màu xám tung lên, đập vào mặt nàng.
Nhiều sao quá đi... màu vàng...
Quay nào quay... quay nào quay...
Đường đường là chủ tam quốc, Cửu Tiêu đại nhân, Đại Uyển nữ đế lại bị một đám côn đồ ở Phù Phong Ngạc Hải đuổi đến mức phải chạy thục mạng, như gà bay chó chạy, nhếch nhác chẳng ra sao... sau đó đâm vào tường... tường vỡ... người ngất xỉu.
Mạnh Phù Dao "bộp" một tiếng ngã xuống, trước khi ngã xuống còn cảm giác có vô số người lao đến, còn mơ hồ nhận ra có ai đó nhào lên người nàng.
Hình như nàng nghe thấy có người hét: "... Các vị hạ thủ lưu tình, đó là tam đệ ngốc nhà ta…”
Mẹ ngươi mới ngốc!
Mạnh nữ vương nghĩ như thế.
Ngay sau đó nàng chìm vào trong bóng tối.
Lúc Mạnh Phù Dao tỉnh lại cảm giác bốn bề dường như đã tối đen, không gian có vẻ rất rộng rãi, dưới thân có cái gì đó lắc lư theo quy luật.
Tiếng sóng biển từng đợt truyền tới, tẩy sạch sự xa xôi, sáng rõ. Nàng ngồi dậy lắng nghe tiếng sóng bên tai, biết rằng mình hiện đang ở trên biển.
Phía dưới là một tấm đệm giường đơn xơ, khắp nơi chất đống dây thừng, thùng nước, đồ đạc lộn xộn, có vẻ như đây là nơi chứa đồ của con thuyền, cửa đang mở, gió biển vù vù.
Có tiếng bước chân đi đến, đưa một cái bát qua cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh, mạnh mẽ vươn eo, cười nói: "Tiểu ca, thật xin lỗi, đáng lẽ nên đợi huynh tỉnh lại rồi đưa huynh về nhà, nhưng mà Phong lão đại thúc giục chúng ta phải giao số cá cho năm nay. Nếu để huynh lại trên bờ huynh sẽ bị đánh, ta chỉ đành mang huynh theo ta ra biển."
Người dó uống nước ừng ực, kì quái hỏi nàng: "Sao uống? Không phải ai mới ngủ dậy cũng khát nướcsao?"
Mạnh Phù Dao "ừm" một tiếng, tập trung suy nghĩ tại sao bản thân dường như không hề có thói quen cầm bát nước rồi nhanh chóng uống. Sau đó nàng lại cảm thấy sự hào sảng lỗ mãng của thiếu niên này rất quen thuộc dường như trước đầy đã từng gặp người như vậy rồi. Có điều chút chuyện nhỏ này không đáng để nàng lấy thuốc uống, may mắn thì tự mình sẽ đột nhiên nhớ ra thôi.
Nàng từ từ uống nước, lại cảm thấy ở phía không xa như có một đôi mắt rơi trên người nàng thật lâu, bèn lập tức ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt đó vội quay đi, một bóng đen đung đưa không được tự nhiên lắm trong ánh sáng màu đỏ nhạt. Trên mạn thuyên vọng đến tiếng gõ tẩu thuốc vang "cách cách".
Thiếu niên bên cạnh cũng quay đầu nhìn, giải thích:
"A, đó là Mã lão gia, đại thúc nhà ta, chủ thuyền này, thúc ấy tốt lắm."
Hắn lặng lẽ đến gần, nói nhỏ vào tai Mạnh Phù Dao, "Vốn Mã lão gia không muốn ta mang huynh lên thuyền... ừm... Huynh phải nghe lời, đừng có chọc tức ông ấy."
Mạnh Phù Dao cười, hiểu ra rằng đại khái tên tiểu tử này trước tiên nói nàng là tam đệ ngốc nhà hắn, hắn muốn cứu nàng, Mã lão gia sợ phiền phức nên không đồng ý, cũng không biết tiểu tử này cầu xin bao lâu mới đổi được cơ hội để nàng lên thuyền.
Mạnh Phù Dao không để những chuyện trong này trong lòng, "ừ" rồi hỏi: "Ta ngủ mấy ngày rồi?"
"Ba ngày!" Thiếu niên vỗ vai nàng, "Huynh ngủ giỏi thật đấy, ngủ một mạch, đến lúc huynh tỉnh chúng ta đã đến giữa biển rồi."
Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nói: "Ngủ đi, chúng ta phải nhanh đến gần Sa Đảo, mùa cá bạch ở đó sắp tới rồi, chăm chỉ đánh bắt một chuyến, năm tiếp theo có thể nằm trên boong thuyền phơi nắng."
Hắn lật người, nằm dang rộng hai tay hai chân, sau đó lại làu bàu: "Cũng không biết có ai đến chia phần không, thuyền buôn ở đó rất nhiều, có lúc cũng thuận tiện kéo một mẻ. Có điều cũng may là tuyến đường bên đó hải tặc ít khi qua... này, sao huynh không ngủ?"
Mạnh Phù Dao ngơ ngẩn "nhìn" hắn nói: "Ây, sao ngươi lại ngủ ở đây?"
"Ta đương nhiên là ngủ ở đây rồi, đây là chỗ ngủ của ta mà."
"Mã lão gia không phải đại thúc nhà ngươi sao? Sao ngưoi lại ngủ ở phòng chứa đồ?"
Thiếu niên im lặng, mãi sau mới ảm đạm giải thích: "Cha ta chết sớm... Mã lão gia phải chăm sóc rất nhiều người...", một lúc sau tinh thần lại vui vẻ trở lại, cười nói: "Mã lão gia đối với ta đã rất tốt rồi! Ít nhất ta cũng được lên thuyền, kiếm tiền về nuôi mẹ ta."
Mạnh Phù Dao nghe xong câu này, trong lòng bỗng xao động, thấp thoáng nghe thấy có người sang sảng nói: "Mẫu phi ốm yếu, bất luận thế nào ta cũng muốn để người gặp ta một lần!”
Rồi lại dường như nghe thấy trong tiếng gió biển có người đang hát: “Thảo nguyên bát ngát, biển rộng mênh mông, con đã đi qua đang ở nơi nào... Núi non trùng điệp, trời cao xanh thẫm, con vẫn chưa về, tháng năm đằng đẳng mẹ vẫn ngóng trông..."