Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 6 - Chương 16




Mạnh Phù Dao chăm chú nhìn sắc mặt của hắn ta, nhất thời hiểu ra được, Ngọc Hành có thể nhại lại từng câu từng chữ của người khác với một giọng điệu y hệt như vậy là do hắn đã sử dụng một loại thủ thuật khống chế ý chí, tuy nhiên hễ muốn sử dụng món võ công bao gồm loại thủ thuật khống chế ý chí này thì nhất định phải nắm giữ ưu thế tuyệt đối, nếu không chỉ cần nhất thời lơ đễnh không cẩn thận lập tức sẽ bị công lực phản phệ, vốn là muốn giả mạo người khác nhưng rốt cuộc lại không thể thoát ra được. Khi nãy Trưởng Tôn Vô Cực chính là giả vờ đã bị hắn ta khống chế được, cố tình dụ cho hắn vận toàn công lực, sau đó đột nhiên thay đổi, trực tiếp đánh vào vết thương lòng đau đớn nhất của Ngọc Hành, công phá manh mẽ vào điều mà trong lòng hắn không muốn nhắc tới nhất, không chỉ vậy còn dùng lời lẽ độc ác cay nghiệt đặc trưng của bản thân để nắm chắc động thái của Ngọc Hành trong tay, Ngọc Hành lúc này sớm đã bị Trưởng Tôn Vô Cực dắt mũi kéo theo, vừa muốn không nhại theo nữa vừa không có cách nào ngừng lại được, kết quả của việc tiếp tục nhại theo này chính là bị thương.

Nếu không phải là sợ làm phiền đến Trưởng Tôn Vô Cực, Mạnh Phù Dao lúc này sớm đã ngẩng đầu cười một trận thật sảng khoái, Ngọc Hành ơi là Ngọc Hành, ngươi quả thực quá tự cao rồi, võ công của ngươi quả thật vượt qua hai người bọn ta, tuy nhiên, ngươi chớ có quên rằng, đứng trước mặt ngươi chính là đệ nhất hồ ly của Đại lục Năm châu này, coi thường huynh ấy, chẳng khác nào coi thường tính mạng của chính bản thân mình!

Mạnh Phù Dao vừa nghĩ vừa cảm thấy trong lòng vô cùng hả hê, vui đến mức rốt cuộc không thể nhịn được phải ngồi xuống một bên vừa ôm lấy đầu gối vừa cười thầm, tuyệt không phát ra chút tiếng động nào, vừa cười hớn hứ vừa lôi thanh đao Thí Thiên đen bóng ra, từ phía sau lưng Ngọc Hành âm thầm đâm tới.

"Vốn đã muốn nhân nhượng để được vẹn toàn, cũng không đổi lại được bốn chữ "gương vỡ lại lành"”. Trưởng Tôn Vô Cực vẫn ngẩng đầu nhìn trăng, giọng điệu tràn ngập thất vọng.

"Vốn đã muốn... Vốn đã muốn..." Ngọc Hành vùng vẫy vật lộn trong chính cơ thể của mình, sắc xanh nhợt trên khuôn mặt dần tan biến, nhường chỗ cho một màu trắng bệch, khuôn mặt nhợt nhạt như một tờ giấy mỏng, có thể nhìn thấy rõ gân xanh lờ mờ ẩn hiện dưới làn da.

Đao của Mạnh Phù Dao, vẫn còn cách hắn ta khoảng ba tấc.

Nàng không được phép cử động nhanh, nhanh một chút thôi sẽ phá vỡ bầu không khí đang đè nén xung quanh, cũng sẽ phá hỏng kết giới tâm chướng mà Trưởng Tôn Vô Cực khó khăn lắm mới có thể tạo ra.

"Chỉ có điều nhìn thấy nàng ở bên cạnh người khác, sớm tối bên nhau không rời, cảm giác đó sao có thể chịu nổi?" Gương mặt của Trưởng Tôn Vô Cực tắm trong ánh trăng như thể được tạo thành từ một viên bạch ngọc trắng ngần tinh khôi, đường nét sắc nhọn trơn tru như một pho tượng, giọng điệu lạnh nhạt nhàn nhạt tựa sắc trăng lạnh lẽo trong đêm khuya thanh vắng, không hiểu vì sao, Mạnh Phù Dao đột nhiên mơ hồ cảm thấy, những lời này của hắn hình như không chỉ đơn thuần là đang nói lên nỗi lòng của Ngọc Hành, mà còn có vài phần giống như là... tiếng lòng của hắn vậy?

"Chỉ có điều nhìn thấy nàng... sao có thể chịu nổi... sao có thể chịu nổi..." Ngọc Hành mấp máy môi, vì quá dùng lực mà tổn thương nguyên khí, máu nóng từ trong người dần dần ộc ra khỏi miệng.

Mũi đao sắc nhọn tỏa ra sát khí nồng đậm... chì còn cách một tấc!

Ánh mắt Mạnh Phù Dao lóe sáng, nàng biết thời cơ của đêm nay quả thực là trăm năm có một, thực lực của Ngọc Hành thuộc vào hàng tối thượng, chỉ vì một phút nhất thời không cẩn thận mà bị Trưởng Tôn Vô Cực đánh đúng vào chỗ hiểm, trong nháy mắt mất đi khống chế, thời khắc ngàn vàng này nếu như trôi qua mất, chắc chắn không bao giờ có lại lần thứ hai!

"Tương tư triền miên không dứt, giờ giờ khắc khắc dõi theo, chỉ mong nàng có thể để tâm đến ta dù chỉ một chút." Trưởng Tôn Vô Cực trầm giọng, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, vẫn giữ nguyên tư thế ngước đầu nhìn về xa xăm như cũ, đột nhiên ánh mắt hạ xuống tựa như một chiếc lá lìa cành chao nghiêng trong không trung.

Ánh mắt rơi xuống trên người Mạnh Phù Dao.

Lòng Mạnh Phù Dao chấn động, các ngón tay dường như mềm nhũn ra, Thí Thiên trong tay khẽ lung lay, suýt thì rơi xuống đất, nàng vội vàng nắm chặt lại như cũ, tiếp tục công cuộc giết người chậm chạp của mình.

Mũi đao chỉ còn cách một phân!

Chỉ có điều, trong tim tựa như một hồ nước phẳng lặng khẽ xao động vì một giọt mưa rơi từ trên cao xuống, bắn toé lên một tiếng rồi chìm nghỉm, nhưng để lại vô số gợn sóng lăn tăn xoay tròn, triền miên lan toả, chẳng dứt.

"Cả đời không có tâm nguyện gì khác, chí cầu được cùng nàng nắm chặt tay nhau. Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau."

"Cả đời..." Ngọc Hành đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, hai tròng mắt trợn trắng, từng đường tơ máu nổi lên vằn vện.

"Phập!" Một âm thanh sắc nhọn vang lên vào giờ khắc then chốt cuối cùng.

Ngọc Hành bất thình lình ngẩng đầu, cơ thể căng cứng, gân cốt toàn thân nổi lên cuồn cuộn.

Trưởng Tôn Vô Cực chấn động.

Mạnh Phù Dao lập tức dồn cả thân người về phía trước mũi đao đâm sâu!

"Roạt!"

Tiếng lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trong thịt cùng âm thanh rách toạc của lớp da bên ngoài cơ hồ cùng lúc vang lên toàn thân Ngọc Hành máu me bê bết bỗng nhanh như cắt lao về phía trước, hướng thẳng đến Trưởng Tôn Vô Cực, bàn tay mở to gắt gao túm lấy, kết quả chỉ bắt được không khí, Mạnh Phù Dao vì lo lắng cho Trưởng Tôn Vô Cực mà nhất thời kinh động, liền sau đó cảm thấy Thí Thiên trong tay nhẹ nhàng trượt đi, lưỡi đao quét qua một vật thể cong dài vô cùng cứng, cứ như vậy trượt khỏi cơ thể người trước mặt.

Mạnh Phù Dao không cam tâm, từ dưới đất vùng lên, thần thủ vừa mềm mại dẻo dai kinh người vừa cứng cỏi đến mức cơ hồ muốn xoắn cơ thể mình lại như một sợi dây đồng, còn chưa kịp quay đầu lại đã nhanh như cắt phóng ra một đao.

Ngọc Hành tránh được lưỡi đao kia thì toàn thân đổ gục xuống đất, ho ra mấy ngụm máu đỏ tươi, cơ thể đau đớn quằn quại trên nền đất tựa như một con mãng xà bò trườn, thoáng chốc đã trườn được đến bên cạnh Hoàng hậu Toàn Cơ vừa hoảng loạn chạy ra.

Hắn ta hoàn toàn đổ gục xuống nền đất, chỉ có cánh tay đầy máu vẫn gắng gượng bám chặt lấy gấu váy của Hoàng hậu Toàn Cơ, khóe môi nhếch lên, chậm rãi cười nói: "Nàng cũng có quan tâm đến ta..."

Hoàng hậu Toàn Cơ vùng ra khỏi những ngón tay của hắn ta, vừa giậm chân vừa thét lên: "Giết bọn chúng đi, mạng của bọn chúng không thể giữ lại!"

"Nói đúng lắm, quả thực không thể giữ lại." Mạnh Phù Dao giương lưỡi đao đen bóng lên ngang tầm mặt, hé miệng thổi bay những vệt máu dính trên mũi đao, cười lạnh, "Phá hỏng gian tình của hai ngươi, quả thực không thể giữ lại mạng."

"Đồ tiện nhân nhà ngươi!" Hoàng hậu Toàn Cơ bất thình lình quay đầu, hoảng loạn bước từng bước chao đảo về phía sau, hai tròng mắt đỏ sọc, phẫn nộ mắng ầm lên, "Ngươi mà cũng có tư cách nói bản cung chuyện này ư? Thiên hạ có ai mà không biết rõ nữ tử vô liêm sỉ nhất Đại lục Năm châu này chính là ngươi? Một tiện nhân tư chất tầm thường rẻ mạt như ngươi, dựa vào cái gì mà có thể được phong vương hầu của ba nước, đương nhiên chính là dựa vào..."

"Bốp!"

Một cái tát nảy lửa rõ kêu, tát mạnh đến mức đầu của bà ta quay hẳn về một bên, một vài lọn tóc rơi xuống từ mũ phượng trên đầu.

Trưởng Tôn Vô Cực lạnh nhạt thu hồi lại ống tay áo dài rộng, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần nói thêm một chữ nữa, không cần biết người chống lưng cho ngươi là kẻ nào, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi."

Giọng điệu của hắn rét lạnh mà bình thản, đến thần thái sắc mặt cũng hoàn toàn không hề bị dao động, Hoàng hậu Toàn Cơ ôm lấy mặt, liếc nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, một hồi lâu sau từ trong các kẽ răng mới có thể phát ra một vài tiếng:

"Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi cũng là đồ tiện..."

"Bốp!"

Âm thanh lần này còn vang hơn, cho thấy một cái tát nảy lửa hơn nữa, tát mạnh đến mức đầu của Hoàng hậu Toàn Cơ lại bị lật qua một bên.

Mạnh Phù Dao cười lạnh, xắn ống tay áo lên, gằn giọng nói: "Ngươi dám nói huynh ấy thêm một chữ nữa, ta không cần biết kẻ nào đứng sau bảo hộ cho ngươi, nhất định phải đích thân moi tim ngươi ra xem xem rốt cuộc là màu gì."

"Hai người các ngươi quả thực rất giỏi lên mặt." Ngọc Hành cuối cùng cũng lên tiếng, cũng không quan tâm đến hoàng hậu Toàn Cơ vừa la khóc um sùm vừa chạy trốn về phía sau lưng mình, chỉ lạnh lùng nhìn đăm đăm về phía Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao, "Tưởng rằng chỉ vì nhất thời không cẩn thận bị rơi vào bẫy của các người, là ta chắc chắn sẽ bại hay sao?"

Mạnh Phù Dao giương đao, "Ngươi có thể đến đây thử xem."

Ngọc Hành cười khẩy, vừa định lên tiếng thì thấy phía sau lưng đột nhiên bị ai đó đụng vào, Phượng Toàn ốm yếu gầy guộc không biết từ đâu bỗng nhiên lảo đảo bước đến đâm sầm vào hắn ta, sau đó tựa vào bệ cửa sổ không ngừng thở gấp, thều thào: "Sao lại thế này... Sao lại thế này..."

Mạnh Phù Dao nhìn nam nhân gầy như một cành củi khô trước mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh, một ý nghĩ táo bạo lướt qua trong tích tắc.

Lòng nàng nghĩ hình như mình đã từng sống ở trong Hoàng cung này, mà khuôn mặt của nàng cùng với nữ tử bí ẩn kia lại giống nhau như tạc, vậy người đó, liệu có phải cũng đã từng sống trong Hoàng cung này hay không? Vậy thì, Phượng Toàn có biết nàng ta hay không?

So với việc loanh quanh thám thính trong hoàng cung rộng lớn này, hễ gặp phải cảnh tượng gì quen thuộc là lại ngất đi, vậy chẳng thà thử để một người khác nhận ra nàng.

Nếu như hắn có thể nhận ra nàng, nếu như hắn có thể nhận ra nàng...

Mạnh Phù Dao đột nhiên phi thân lên cao.

Phất nhẹ tay áo, hỏa chiết tử trong tay áo rơi xuống những bụi cây cỏ xung quanh, hỏa chiết tử vừa gặp gió liền lập tức cháy rụi, tức khắc lửa đã bùng lên, chiếu sáng cả một cung điện tối tăm u ám.

Phượng Toàn đang dựa vào bệ cửa sổ hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Mạnh Phù Dao phi thân về phía hắn, giơ tay kéo lớp mặt nạ xuống...