Tên binh sĩ kia quát tháo một hồi, thấy mấy kẻ này vẫn không chịu rút ngân
lượng ra, vô cùng tức giận, gã phất tay gọi mấy tên nha dịch tới, chỉ
vào Mạnh Phù Dao, "Tên tà đạo này mang theo yêu vật, có ý định vào thành làm mưa làm gió, mau bắt lại!"
Mấy tên nha dịch mang theo xích sắt trói Phù Dao lại, nàng "giãy giụa kêu lên": "Quan gia, oan uổng quá..."
Bọn chúng nghiêng đầu, thấp giọng nói vào tai nàng, “Kêu oan uổng cũng vô
dụng thôi, mau bảo người hầu của ngươi đem mấy lượng bạc qua để quan gia trị thương, giam ngươi vài ngày rồi sẽ thả ra thôi, còn không... ha
ha.”
Trưởng Tôn Vô Cực cũng bổ nhào tới, ôm lấy tay một tên nha
dịch, "Quan gia, đừng mà, đứa trẻ nhà lão vẫn còn đang chờ vị đạo trưởng này đến giải hạn chữa bệnh cho mà, đáng thương cho ta, ba đời nhà ta
đều là con một, nếu cháu lão có xảy ra chuyện gì, tài sản vạn tiền nhà
lão biết để ai thừa kế đây..."
Con mắt dám nha dịch lập tức phát
sáng, nhà giàu! Gia tài vạn tiền! Trong nhà sốt ruột! Đang chờ cứu mạng! Gộp lại còn không phải một đống tiền chuộc sao!
Tội giết người, tội cưỡng hiếp, tội cướp bóc có thể không bắt, nhưng "tội giàu" nhất định phải bắt!
"Ngươi với tên yêu đạo này lén lén lút lút, rõ ràng không phải làm chuyện tốt! Nhất định phải tra xét rõ ràng!" Nha dịch chỉ thẳng Trưởng Tôn Vô Cực,
quát lớn: "Bắt tất cả lại!"
Tiếng xích sắt leng keng rơi xuống
khóa hai tên phạm nhân đang "kêu trời kêu đất" dẫn đi, dân chúng bốn bên đứng vây xem ngao ngán lắc đầu, có người vội vã khuyên Chung Dị, "Tiểu
đạo sĩ, mau xoay xở tiền bạc đến chuộc người, nếu không, đại lao huyện
Quan Nguyên chúng ta..."
"Rất cảm ơn mọi người." Chung Dị tươi
cười chắp tay, kéo Thiết Thành đang không cam tâm, có lòng mà không thể
cùng "bị bắt" kia đi, đáp lại: "Cho bọn họ ở thêm ba, năm ngày, càng
tốt...", để lại người kia kinh ngạc, nhìn theo bóng dáng bọn họ vui vẻ
rời đi, người nọ sờ sờ đầu, ngạc nhiên nói: "Bị dọa đến ngốc luôn rồi
sao?"
Từ song sắt nhà lao, một chén cơm thừa được ném từ bên
ngoài vào, cơm gạo màu xám cùng đậu hũ mốc meo văng ra đầy đất, mùi vị
chua thiu lập tức lan tỏa.
Mạnh Phù Dao ngồi xếp bằng, nhìn lên
trời, một lúc lâu sau mỉm cười xoay người lại nhìn người phía sau, "Đã
ăn bao giờ chưa? Ăn rồi thì ăn nữa đi, nếu chưa ăn thì mau về nhà ăn
đi."
Người sau lưng chớp chớp mắt, đáp lại: "Đừng khách khí, đừng khách khí, nàng ăn trước đi."
Hai người nhìn bát cơm kia, tự động quay đầu.
Đại lao âm u, ẩm thấp, khắp nơi đều là phân chuột với mạng nhện, trên nền
đất trải sợi bông cùng rơm rạ đã thối rữa, thỉnh thoảng còn có mấy con
chuột đen thui chạy qua, diện mạo so với Nguyên Bảo đại nhân đúng là một trời một vực.
Mạnh Phù Dao lấy chân đạp một con chuột đi, xoa
xoa cái mũi, lẩm bẩm: "Hi vọng tên kia nhớ mang cơm đến, ta muốn ăn thịt ngâm dầu, chân giò hun khói, vây cá hấp..."
Trưởng Tôn Vô Cực
cười nói: "Bây giờ thứ nàng có thể ăn hình như chỉ còn ta." Ống tay áo
của hắn buông xuống lộ ra cánh tay, xương cổ tay tinh tế hiện lên, trong bóng tối giống như ngọc thạch phát sáng. Mạnh Phù Dao nghe câu nói kia, lại nhìn đến cổ tay hắn, mặt bỗng dưng đỏ lên, nàng vội dời mắt đi, lại cảm giác được ngón tay Trưởng Tôn Vô Cực bỗng nhiên đè lên cổ tay nàng, Mạnh Phù Dao lập tức trở tay, ấn trụ cổ tay hắn, mỗi người đều dùng
công lực của mình vận hành một vòng bên trong cơ thể đối phương, một lúc lâu sau buông tay ra, nhìn nhau mỉm cười.
Hai người đều cảm thấy nụ cười của đối phương, vô cùng rực rỡ trong nhà lao âm u này.
Do tác dụng của viên thuốc Tông Việt đưa, chân lực của Mạnh Phù Dao và
Trưởng Tôn Vô Cực đã có sự hòa hợp tại khoảnh khắc cuối cùng, bên trong
hai người đều có chân khí thuộc về công lực của người kia, như vậy,
trong quá trình trị thương, họ có thể bổ sung lẫn nhau.
Trưởng
Tôn Vô Cực nắm tay nàng, đột nhiên chậm rãi nói: "Không biết tại sao,
đột nhiên ta cảm thấy đời này, dù đã đi qua nhiều nơi, nhưng cẩm tú hoa
đường, phủ vương công, hay núi sông biển hồ, miếu thờ, cung điện, cũng
đều không bằng chốn lao ngục này, cảm giác rất khác biệt..."
"Huynh thật là..." Mạnh Phù Dao cũng cười lên, cảm thấy mặt nạ lần này hình
như chưa được đeo chuẩn xác, luôn có cảm giác bị lệch, liền thò đầu nhìn xung quanh, không thấy có người, bèn bảo Trưởng Tôn Vô Cực che cho
nàng, để nàng tháo mặt nạ xuống chỉnh lại.
Hai người lưng tựa
lưng ngồi xuống, cả hai đều ngẩng đầu, tựa vào bóng lưng ấm áp của đối
phương, nghĩ đến cảnh tượng rối rắm của Toàn Cơ, kẻ địch ngoài sáng,
trong tối đều có hết. Mạnh Phù Dao chơi đùa mặt nạ trong tay, một lúc
lâu sau thở ra một tiếng, thấp giọng nói: "Cho ta ba ngày, cho ta ba
ngày..."
Lời còn chưa dứt, một bóng đen lóe lên trước mắt nàng,
một bàn tay gầy gò, xương xẩu đột nhiên duỗi qua song cửa gỗ, nắm lấy
bát cơm thiu kia, sau đó lập tức nhanh như chớp rút tay về.
Mạnh
Phù Dao quay đầu, nhìn thấy một tù nhân ở cách vách, y mặc một bộ quần
áo đầy bụi bẩn, đã không còn nhìn ra màu sắc nữa, đang vội vã nhét cơm
vào trong miệng, vừa ngốc nghếch nhìn nàng cười hề hề.
Mạnh Phù
Dao nhíu mày nhìn y, cảnh giác tránh ra xa một chút, nàng xoay người,
nhích tới phía ngọn đèn sáng trong phòng giam, kẻ kia đang cười toét
miệng hở ra hai chiếc răng cửa vàng sẫm, miệng nhai ngồm ngoàm quay lại
nhìn nàng.
Sau đó y đột nhiên khựng lại, buông tay, nắm cơm trong tay rơi xuống lả chã khắp nền đất, song y hoàn toàn không để ý, chỉ
chăm chú nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao, ánh mắt không ngừng biến đổi, do
dự... mê hoặc, hoài niệm... cuối cùng là hoảng sợ đến cùng cực.
Y đưa tay lên run run chỉ về hướng nàng, lời nói rời rạc không thành câu, từ trong kẽ răng cố gắng rít ra từng chữ, từng chữ một.
Y nói:
"Ngươi... ngươi... ngươi... Uyển..."