Toàn Cơ ngày 12 tháng 2 năm Thiên Thành thứ ba mươi, quân đội Tử Phi Phong của Hoàng triều
tiếng tăm vang dội, nổi danh khắp đất nước Toàn Cơ bằng sự ngang ngược
cùng kỹ năng tác chiến điêu luyện, lần đầu tiên kể từ khi thành lập, dã
gặp tổn thất nghiêm trọng.
Tối hôm ấy, trong một đêm mưa lớn, đám người Tử Phi Phong vì nắm giữ pháp chế mà ngang ngược phạm pháp, thừa
dịp đêm tối đã xông vào một gia đình giàu có, giết người, cường hiếp,
cướp của, đối với Tử Phi Phong, những chuyện này tuyệt không tính là
chuyện hiếm lạ, trước nay bọn chúng luôn như vậy, tuy nhiên đêm đó, bọn
chúng đã chọc phải một người không nên chọc.
Tiểu đội năm mươi người toàn quân bị diệt, kẻ nào cũng chết trong trạng thái vô cùng thê thảm.
Xa hơn một chút, bên ngoài trấn, một tiểu đội khác đáng ra nên tới cùng
tham gia đánh cướp, song kẻ hại người thành kẻ bị hại, chúng bị một nhóm mười người áo xám chặn giết, không sót một tên.
Đại Hoàng nữ nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra rõ vụ án động trời này, thế nhưng đêm
đó mưa quá lớn đã xóa đi toàn bộ dấu vết, điều duy nhất có thể nhìn ra
được từ bức tường viện đã đổ sụp và mặt đất vỡ nứt tại đình viện kia,
chính là người ra tay có võ công rất cao cường.
Thủ hạ của Đại
Hoàng nữ cũng là thủ lĩnh của Tử Phi Phong sau khi xem xét kĩ hiện
trường, bẩm báo lại rõ ràng, người ra tay không phải chỉ là một cao thủ
bình thường, nghi ngờ rằng người đó nằm trong hàng ngũ Thập cường giả
đứng đầu thiên hạ.
Tin tức này hoàn toàn không khiến cơn giận của Đại Hoàng nữ vơi đi, trưởng nữ của triều đình Toàn Cơ này là con gái
đầu tiên của Phượng Toàn, hung ác, bạo ngược, thống lĩnh tổ chức ám sát
số một trong vương triều Phượng thị với thân phận nữ nhân, oan hồn dưới
tay nàng ta nhiều không kể siết.
""Tìm đi!" Đại Hoàng nữ hất tung thư án, những công văn, tin báo trải dài trên bàn đều rơi hết xuống đầu vị đại quan nhị phẩm Tử Phi Phong.
"Không cần biết là kẻ nào! Mang đầu của hắn đến gặp ta!"
"Tử Phi Phong bắt đầu cuộc truy lùng khắp địa phận Toàn Cơ.”
Lợi dụng quyền lợi đặc thù trong đơn vị giám sát của Hoàng triều, dùng danh nghĩa "tróc nã trọng phạm giết người", gửi công văn tới tất cả các
thành, xã, bến tàu, điều động quan binh nghiêm ngặt canh ở cổng thanh,
tra xét khắp nơi, Đại Hoàng nữ đích thân gửi thư cho Thập nhất Hoàng tử
Phượng Tịnh Duệ ở Bắc Cảnh, Tam Hoàng tử Phượng Thừa Thiên ở Nam Cảnh,
yêu cầu hỗ trợ tìm kiếm. Tay sai của Phượng Tịnh Duệ gần đây liên tiếp
bị giết hại, thế lực lục lâm Bắc Cảnh vốn đã chiêu hàng thuận lợi lại
rục rịch không yên, có xu hướng muốn tạo phản, ngự sử trong triều bị
người khác xúi giục liên tục hạch hỏi y, một đống chuyện khiến y buồn
bực, nóng nảy, trên trán nổi lên bảy, tám cái nhọt, y lập tức đồng ý cho qua chuyện. Tam Hoàng tử ở Nam Cảnh lại giống như rất để tâm mà đáp
ứng, phái Thiết Vệ chuyên phụ trách những vụ án hình sự trong viện giám
sát đi hỗ trợ điều tra.
Cái chết của một trăm tên Tử Phi Phong đã chấn động triều đình Toàn Cơ, khiến hai thế lực lớn "Tử Phi Phong" cùng "Thiết Vệ" trước nay vì quyền lợi mà xung đột, như nước với lửa, cuối
cùng vì vụ án lớn này mà lần đầu tiên liên kết với nhau.
Ngày 13 tháng 2, ngọn núi phía sau trấn Đông Lan, đêm.
Đèn đuốc thắp sáng cả trấn Đông Lan, quan binh cùng Tử Phi Phong đều đang
lục soát xuyên đêm, sau khi náo loạn khiến cả trấn gà bay chó sủa vẫn
không thu được gì, đội trưởng một tổng đội đốt lửa, theo ánh lửa, ngước
mắt nhìn về phía ngọn núi sau trấn, nói: "Lục soát ở đó chưa?"
"Tổng đội trưởng, đã tìm ngay đêm hôm đó." Một tên Tử Phi Phong cung kính trả lời.
"Lục soát lại đi!" Tổng đội trưởng suy tư một lúc, sau đó quả quyết vung tay lên, "Đối phương rất có khả năng lợi dụng những nơi các người đã tìm
kiếm qua để lẩn trốn, chúng tin chắc các ngươi đã tìm kiếm rồi thì sẽ
không tìm lại lần nữa."
"Tổng đội trưởng anh minh."
Một đội năm trăm người tiến vào ngọn núi không lớn lắm, ánh đuốc thắp lên như những con rắn dài, trùng trùng, điệp điệp.
Phụ trách tìm kiếm phía bắc ngọn núi là một tiểu đội trưởng, hắn dẫn theo
năm, sáu người chia ra tìm kiếm, vì kiêng dè đối phương có thể là một
đại cao thủ, tất cả mọi người đều mang theo kì hoa hỏa tiễn, một khi
phát hiện ra, không được hành động trước mà phải nhanh chóng phát tín
hiệu.
Cơn mưa lớn hôm trước khiến con đường lên núi trở nên trơn
trượt, đất của ngọn núi này vốn đã là loại đất đỏ khá dính, hôm nay lại
càng thêm trơn dính vô cùng, bọn chúng vừa đi vừa ngã, dọc đường đi,
những tiếng cằn nhằn bực tức không ngừng vang lên.
Một tiểu đội
trưởng mang theo năm người, bị phân tới con đường gập ghềnh nhất, mang
theo tiếng than thở tới tận chân núi, gã vừa ngẩng mặt lên liền thấy có
một người đi tới.
Người đó đi rất thoải mái, tự tại, nhưng bước
đi lại có chút kì dị, từ xa xa giống như vừa lướt đi vừa nhảy tới, bóng
dáng phiêu dật đó trong đêm tối thật sự dọa người ta đến phát sợ, gã tới gần hơn nhìn kĩ mới biết, hóa ra là người kia đang đi trên một đôi cà
kheo bằng gỗ, trên lưng còn gánh một bó củi.
Nửa đêm canh ba đột
nhiên nhìn thấy một người như vậy, tự nhiên sẽ thấy vô cùng đáng nghi,
tiểu đội trưởng lập tức lấy kiếm ngăn lại, hét lên: "Kẻ nào!"
"Quan gia, tôi là người đốn củi ở trấn Đông Lan dưới núi." Người kia gỡ bó
củi xuống, hết sức cung kính trả lời, "Hôm qua mưa lớn quá, trong nhà
không còn củi dùng, chỉ có thể nhân đêm tối lên núi kiếm củi."
"Nửa đêm canh ba đi kiếm củi?" Tiểu đội trưởng dựng thẳng lông mày, cẩn thận đánh giá người kia, cảm thấy người này bộ dạng yếu ớt, không giống kẻ
có võ công, hắn sờ nắn kì hoa hỏa tiễn trong tay, cuối cùng lại buông
xuống.
"Thật sự hết củi đốt." Người kia bất đắc dĩ cười, sau đó
dỡ bó củi ra, nói: "Quan gia mệt rồi phải không? Nếu ngài không ngại có
thể nghỉ ngơi trên đống củi này, quanh đây đều ẩm ướt, chỉ có đám củi
này là khô thôi, ta vừa mới tìm thấy ở trong sơn động bên kia, còn có
rất nhiều cỏ khô nữa."
"Thật sao?" Mắt tên tiểu đội trưởng sáng lên, vội vàng hỏi: "Cái động kia ở đâu?"
Người kia chỉ về một phía, tiểu đội trưởng vội vàng ra lệnh cho năm kẻ thuộc
hạ đi đến đó xem xét, gã cũng vội vàng muốn đi, người gánh củi kia khom
người xuống gom củi, hướng về phía gã cười nói: "Quan gia không nghỉ
ngơi sao?"
"Tránh ra..." Tiểu đội trưởng mất kiên nhẫn còn chưa nói hết nửa câu, đột nhiên rơi vào ánh mắt mang theo ý cười của đối phương.
Ý cười trong ánh mắt ấy bình tĩnh, lại như mơ hồ nổi sóng, giống như mặt
biển gợn sóng trước khi bão táp tiến đên, nhìn qua như bất động, thực
chất biến hóa khôn lường, từng chút một kéo người ta vào trong.
Sau đó, gã liền cảm thấy trong đầu cũng như đang nổi sóng, ý thức hỗn loạn, trong lúc ngẩn nga liền có suy nghĩ hình như mình thật sự rất mệt, mơ
màng lẩm bẩm: “…… A, mệt quá đi..."
"Đúng vậy." Người nọ mỉm cười, "Tại sao lại không ngồi xuống nghỉ ngơi chứ?"
"Ừm... ngồi xuống." Tiểu đội trưởng cảm thấy đống củi kia thật khô ráo, thật
thoải mái, thật sự là nơi nghỉ ngơi thích hợp nhất cho bản thân sau một
đêm mệt mỏi, liền ngồi xuống.
Thế rồi, gã cảm thấy xương cụt bỗng nhiên tê rần, sau đó cảm giác này lập tức biến mất, gã ngồi đó, nghe
thấy tiếng nói rất mềm mại của đối phương: "Đợi bọn họ đến rồi, không
ngại để bọn họ cùng ngồi chứ, bận rộn cả một đêm, thật sự rất mệt."
"Đúng... đều ngồi."
"Người các ngươi cần tìm, ở trên đỉnh núi cơ." Người kia chỉ lên đỉnh núi, sau đó, lùm cây lay động, vài người cũng đang đi cà kheo đi ra, thản nhiên
đi đi lại lại trước mặt tiểu đội trưởng đang ngồi ngay ngắn, họ cầm lấy
vài chiếc giày tạo ra một đống dấu chân hỗn loạn, tiểu đội trưởng mờ mịt nhìn, giống như đang nhìn, nhưng thật ra chẳng hay biết gì cả.
Gã nói: "Đúng, ở trên núi, chưa hề đi."
"Người đó lợi hại lắm đó, ngươi nhìn thấy, người đó đang chờ các ngươi tìm thấy hắn, đại khai sát giới."
"Ta nhìn thấy, chờ chúng ta đến rồi đại khai sát giới…”
Mấy người kia tiến tới, một người trong số đó đỡ lấy "người gánh củi", nói: "Không sao chứ?"
Người nọ cười, vỗ vỗ lên tay đối phương, ánh mắt lại không hề rời tiểu đội trưởng, chỉ nói: "Chợp mắt một chút."
Cảm giác buồn ngủ lập tức ập tới, hai mí mắt tiểu đội trưởng nặng trĩu sụp xuống.
Mấy người kia tới bên cạnh gã, có người khe khẽ nói: "Muốn giết, muốn giết, ta muốn giết."
"Giữ lại mạng của hắn, vẫn còn hữu dụng." Là giọng nam mềm mại, trầm thấp lúc trước.
"Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn nhịn." Tiếng lẩm bẩm dần khuất xa.
Đoạn đối thoại kia vừa rơi vào đầu gã tiểu đội trưởng lại giống như cát chảy bị gió thổi bay đi, gã ngơ ngẩn ngồi đó, một lúc lâu sau mở mắt ra,
nhìn thấy năm tên thuộc hạ từ trong động đã trở về, không thu hoạch được gì, gã lập tức vẫy tay: "Mệt rồi phải không, đến đây ngồi đi."
Năm tên thủ hạ chẳng mấy khi thấy cấp trên hiền hòa như vậy, vừa mừng vừa lo ngồi xuống, sau đó đều im lặng.
Tiểu đội trưởng nâng ngón tay lên, chỉ về phía đỉnh núi, "Ở trên đó, ta nhìn thấy, kẻ đó rất lợi hại, nói đang chờ chúng ta lên đó, đại khai sát
giới."
Năm kẻ kia đồng thời nâng mắt lên, nhìn một, nói: "Ừm, ở trên đó."
Đêm 13 tháng 2, một tiểu đội Tử Phi Phong năm người tại núi Đông Lan phát
hiện "tung tích của địch", đối phương khống chế năm người, chuyển lời
cho thủ lĩnh rằng, hắn không hề rời đi, đang ở núi Đông Lan chờ Tử Phi
Phong tới, đại khai sát giới. Năm miệng một lời, ngôn từ chuẩn xác,
khiến người ta không thể không tin, huống hồ xung quanh núi không hề
phát hiện bất ki dấu chân xuống núi nào, nơi năm kẻ kia đứng lại có dấu
chân hỗn loạn hướng về đỉnh núi, so với lời năm kẻ kia thuật lại hoàn
toàn phù hợp.
Vì vậy, thủ lĩnh Tử Phi Phong cả đêm đuổi đến núi
Đông Lan, triệu tập hơn phân nửa thế lực dưới trướng, gắt gao bao vây
núi Đông Lan, tuyên bố: "Dù là con ruồi bay ra, cũng phải để lại bốn
chân."