Hắn ta nói đến đây, Mạnh Phù Dao đột nhiên nhớ tới viên thuốc màu trắng
Tông Việt tặng cho nàng, Tông Việt từng nói hắn có ý định dùng một loại
dược khác thay thế cho cây thuốc chỉ có ở Trường Thanh thần điện, cũng
là vị thuốc cuối cùng cần cho thuốc giải của độc khóa tình, hắn trải qua vô số lần mới luyện ra được viên thuốc kia, khó khăn lắm đến lúc sắp
thành công lại có sự biến đổi, vì vậy viên thuốc kia không có tác dụng
lớn đối với độc tính của khóa tình, tuy nhiên lại có thể nâng cao công
lực của nàng, chỉ là Tông Việt cũng đã nói, tác dụng của dược rất mạnh,
cần tu luyện lâu dài hoặc có cơ duyên nhất định mới có thể hòa hợp, bây
giờ tâm trạng nàng đang phiền muộn như vậy, rốt cuộc nên uống hay là
không uống đây?
Thấy nàng ở bên này cau mày suy nghĩ, Trưởng Tôn
Vô Cực dùng ánh mắt thăm hỏi nhìn qua, Mạnh Phù Dao đơn giản nói vài
câu, Trưởng Tôn Vô Cực liền nói: "Đưa cho ta."
Hắn nhận lấy viên
thuốc, vừa lật tay đã lấy ra một vật gì đó giống như nửa hạt châu, vật
nọ ánh lên ánh sáng lấp lánh, giống như một viên châu màu xám, Trưởng
Tôn Vô Cực đặt vật kia dưới ánh trăng, cẩn thận quan sát màu sắc của nó, thở ra một tiếng, "Thứ này thì nàng có thể dùng được rồi."
Mạnh
Phù Dao nhận ra đó chính là nửa phần luyện khí tinh hoa còn lại của
Nguyệt Phách, lúc đó Tông Việt để lại một nửa này nói là đợi công lực
của nàng tăng lên có đủ khả năng được thừa nhận thì đem ra dùng, sau đó
lại bị Trưởng Tôn Vô Cực lấy đi, Mạnh Phù Dao cũng quên luôn chuyện đó,
hôm nay Trưởng Tôn Vô Cực lấy nó ra đưa cho nàng, nó đã không còn giống
như lúc trước nữa mà mịn màng, trong suốt hơn thêm. Mạnh Phù Dao dùng
ngón tay nhẹ nhàng nhón lấy, cảm giác trơn bóng mà mát mẻ như ánh trăng
sáng rót thẳng vào đáy lòng nàng. Một lúc lâu sau, nàng thấp giọng nói:
"Thứ này là do huynh dùng công lực của bản thân nhiều ngày luyện nên
đúng không?"
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười không đáp, Mạnh Phù Dao
trầm tư thật lâu, sau đó đẩy vật kia lại phía hắn, "Ta biết rằng từ ngày đụng phải ta, võ công của huynh không hề có tiến triển, lúc đầu ta còn
không hiểu, hôm nay thì hiểu được rồi, một người quanh năm suốt tháng
đem chân khí tặng không cho người khác, liệu có bao người chịu được đây? Ta đã hiểu rõ thì sẽ không để huynh tiếp tục làm vậy, thứ này bây giờ
đã không còn là thứ Nguyệt Phách ban đầu đưa cho ta nữa, bởi vì có một
phần trong đó là tinh hoa của huynh, huynh lấy lại đi."
Trưởng Tôn Vô Cực chỉ mỉm cười, đột nhiên chuyển đề tài, "Nàng biết ta sợ nhất điều gì không?"
Mạnh Phù Dao hồ nghi nhìn hắn.
"Ta sợ nàng gặp nguy hiểm mà ta không kịp tới cứu." Trưởng Tôn Vô Cực khều
khều đống lửa, thản nhiên nói: "Nàng quá biết gây rắc rối cho mình, cũng quá độc lập, ta rất sợ lúc nào đó xảy ra chuyện gì, nàng không thể giải quyết mà ta lại không ở bên cạnh nàng, vì thế biện pháp tốt nhất chính
là giúp nàng đủ khả năng để có thể tự mình giải quyết, nàng phải mạnh,
mạnh hơn ta thì càng tốt.”
Hắn giơ tay, tay áo vừa nâng lên liền
chặn lại hơi thở của Mạnh Phù Dao, nàng đang mở miệng hít thở theo bản
năng, nháy mắt liền thấy viên đan dược nhỏ bé giống như hạt châu kia đã
lọt vào miệng mình, Trưởng Tôn Vô Cực ở đối diện còn sợ nàng nhả ra,
duỗi tay ra ấn vào cổ họng nàng, nàng chỉ có thể nuốt xuống bụng.
Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, hạ tay xuống, sờ lên mái tóc nàng, sau đó nằm
xuống không nói gì thêm nữa, Phù Dao thở dài, ngồi lên chiếc giường được trải bằng rơm. Đống lửa dần dần lụi tắt, mùi hương của hoa đào mới nở
đầu xuân lãng đãng trong không khí, hai bóng người chìm vào trong đêm
tối, một người đang ngồi, một người đang nằm, cả hai đều im lặng mở to
mắt, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Chung Dị thật sự làm hết
phận sự của một người dẫn đường kiêm luôn cả chân sai vặt, hắn ta tích
cực dẫn đường, tìm khách điếm để nghỉ chân, thậm chí đến cả đũa của Mạnh Phù Dao đã được luộc qua chưa, ngựa của nàng đã ăn no chưa hắn ra cũng
đều quan tâm, đương nhiên chuyện của nhũng người còn lại hắn ra không hề để ý một thứ gì, cả ngày cười ha ha giống như một đóa hoa chỉ nở xung
quanh Mạnh Phù Dao.
Trưởng Tôn Vô Cực luôn im lặng, đặc biệt vào
lúc Mạnh Phù Dao nói chuyện với Chung Dị thì càng trở nên im lặng hơn,
gần đây hắn rõ ràng cũng đang gia tăng khôi phục chân khí, môn võ công
của hắn luyện thật sự rất kì quái, có lúc sáng sớm nhìn sắc mặt của hắn
trong suốt, đến tối lại biến thành giống như ngọc, hắn và thú cung của
hắn không quan tâm tới chuyện gì khác, chỉ là trong lúc ăn cơm Nguyên
Bảo đại nhân luôn kiên quyết ngồi giữa Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô
Cực, cứ như vậy khiến mỗi lần Chung Dị muốn qua đó chen vào ngồi cùng
Mạnh Phù Dao thì chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi phía đối diện.
Mạnh
Phù Dao phát hiện ra, con đường Chung Dị dẫn bọn họ đi, không phải rừng
núi hoang sơ, cũng không phải đường lớn rộng rãi, hắn ta đã quen thuộc
đường đi tới trình độ khiến người khác phải chửi thề, có lúc đi qua một
thị trấn nào đó, rõ ràng chỉ có một con đường, vậy mà hắn có thể từ đám
cỏ trong vách tường của một nhà nào đó tìm ra một con đường tắt có thể
đi xuyên qua cả trấn, vừa nhìn liền biết con đường đấy đến cả trong trấn cũng có rất ít người biết đến, bốn phía đều là cỏ, chưa hề có người đi
qua.
Còn về cái tên có bộ dạng công tử nhà giàu kia tại sao đến
đường tắt trong một trấn nhỏ cũng nắm rõ như vậy, Mạnh Phù Dao không hề
hỏi qua, lai lịch của Chung Dị bất minh, là bạn hay là thù còn chưa rõ,
nhưng trước khi chưa rõ, có thể dùng được cớ gì nàng lại không tận dụng
cơ chứ.
Ngày hôm đó họ đã đi tới trấn Đông Lan huyện Quan Nguyên, nơi này đã thuộc lãnh thổ Toàn Cơ, tới được nơi đây, coi như đã thoát
khỏi phạm vi thế lực của Phượng Tịnh Duệ, tốc độ nhanh hơn mấy ngày so
với dự tính.
Trấn Đông Lan là một trấn không lớn, nhưng do gần kề huyện lớn Quan Nguyên, số dân cũng đến hai nghìn người, cũng coi là một thị trấn sầm uất, đường đi bằng phẳng, không biết nhà ai đang có việc
vui, mùi hương của cơm canh cùng tiếng chiêng trống từ xa xa vọng đến.
Sắc trời có chút âm u, hoàng hôn đang dần buông xuống. Mạnh Phù Dao buộc
ngựa lại cửa trấn, chống cằm, nhìn lên trời nói, “Thời tiết thật quái
đản, tám phần sẽ có mưa lớn.”
“Ý kiến của ta là chúng ta sẽ đi
lên ngọn núi phía sau trấn này." Chung Dị nói: "Nghe nói gần đây, bọn
người Tử Phi Phong của Hoàng hậu đang hoạt động xung quanh vùng này, tuy chúng ta không sợ chúng, nhưng cũng không nhất thiết phải va chạm với
đám cẩu tử đó, náo loạn trên đường sẽ rất phiền phức, nhưng trên ngọn
núi phía sau trấn kia cũng không có nơi nào tốt có thể ngăn mưa chặn
gió, nếu gặp phải mưa lớn, phải ngủ ngoài trời thì sẽ khá khó chịu."
Mạnh Phù Dao quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nàng biết từ sau khi lên
bờ, Trưởng Tôn Vô Cực đã liên lạc với Ẩn vệ, nếu như lên núi không có
chỗ trú mưa, bọn họ còn có thể tạm tránh đi, khổ cực nhất chính là những Ẩn vệ của Trưởng Tôn Vô Cực lúc ấy phải đứng bên ngoài chờ đợi, Trưởng
Tôn Vô Cực tất nhiên hiểu được suy nghĩ của nàng, liền noi: “An toàn là
trên hết."
Mạnh Phù Dao lại nhướn mày đáp, "Cái gì vậy, bắt ta phải trốn đông trốn tây sao? Mưa lớn còn bắt ngủ ngoài trời? Ta không chịu.”
May mắn là sau đo hai người tìm được một đình viện ở một trấn nhỏ dưới chân núi.
Mạnh Phù Dao cười nói: “Mưa thật lớn", rồi nàng quay ra nói với Trưởng Tôn
Vô Cực: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta thấy sắc mặt của huynh không tốt lắm."
Trưởng Tôn Vô Cực gật đầu. Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không hiểu sao tâm trạng rất bất an, luôn có cảm giác hết thảy đều không đơn giản như
vẻ bề ngoài, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nàng chợp mắt chìm
vào giấc ngủ nhưng mãi mà không thể ngủ yên, đột nhiên nghe thấy ngoài
cửa có tiếng động rất to, nàng ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, hóa ra là
trời đang nổi gió lớn, cửa sổ bị gió thổi đập vào tường, cơn gió này
thật to, suýt chút nữa đã làm rách cả cửa sổ.
Mưa lớn theo cửa sổ ùa vào, hắt ướt hết mặt và cổ Mạnh Phù Dao, nàng vội vã đứng lên đóng
cửa, đúng lúc đó, một tia chớp đánh xuống, toàn bộ đình viện đều sáng
lên, nhờ vào ánh sáng của tia chớp, Mạnh Phù Dao bỗng nhiên nhìn thấy
cửa sổ phía đối diện bị gió đập cũng đang mở ra, qua cửa sổ có thể nhìn
thấy Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi điều tức trên giường, nhưng hắn đột
nhiên ngã về phía sau.
Vừa chớp mắt, mọi thứ đều chìm lại trong
màn mưa gió tối đen, khoảnh khắc ấy chỉ hiện ra khi tia chóp lóe lên,
nhưng đã đủ khiến Mạnh Phù Dao kinh hãi, nàng nhảy qua cửa sổ, vội vàng
tiến vào gian phòng của Trưởng Tôn Vô Cực, nước đã lênh láng trên nền
đất trong phòng, nàng vừa tiến vào, một bóng trắng liền lao tớì, Mạnh
Phù Dao quát lên: "Con chuột kia, là ta đây! Đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Bào đại nhân ở trong bóng tối lớn tiếng kêu chít chít, tiếng kêu hoảng
loạn, không biết tại sao Mạnh Phù Dao như nghe thấy trong đó xen lẫn cả
tiếng khóc nức nở.
Nàng xông đến phía trước, sải bước lên giường, ngón tay vừa chạm vào Trưởng Tôn Vô Cực, lòng nàng liền giật thót, cơ
thể hắn lạnh ngắt, mạch dường như không còn đập nữa!
Trước mắt
Mạnh Phù Dao tối sầm lại, nàng vội vàng tự tát mình một, dựa vào cảm
giác đau đớn đển bỏng rát để lấy lại vài phần tỉnh táo, nàng bình tĩnh
cẩn thận bắt mạch lại, phát hiện ra Trưởng Tôn Vô Cực có vẻ do luyện
công quá gấp gáp mà sắp sửa tẩu hỏa nhập ma, nhưng dù sao hắn cũng là
người có năng lực phi phàm, ngay trước khi tẩu hỏa nhập ma đã nhanh
chóng ngừng thở, để tránh cho nội lực và cơ thể đồng thời bị phá hủy,
nhưng làm vậy cũng khiến bản thân hắn tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Mạnh Phù Dao vận công thăm dò trong cơ thể hắn, liền biết được hắn vì sao
lại xuất hiện trạng thái tẩu hỏa nhập ma này. Trưởng Tôn Vô Cực vì sử
dụng chân khí để giúp nàng trong một thời gian dài, khiến chân lực và
việc tu luyện của bản thân bị ngưng trệ, đến khi hắn muốn quay lại tiếp
tục luyện công pháp, lại nhất thời không thể chống đỡ môn vỗ công nhìn
như nước chảy mây trôi thực chất lại vô cùng mạnh mẽ này, nhưng vì mối
hận trong lòng hai người mà hắn quyết không từ bỏ, vì thế dẫn đến tình
trạng như vậy.
Hắn đến nước này, không phải là do nàng gây ra sao?
Mạnh Phù Dao cắn môi, dang tay dìu hắn ngồi dậy, một tay đỡ phía sau hắn,
"Chuột mập, mi đi gọi Thiết Thành dậy, đến canh chừng cho chúng ta, hiện tại chúng ta không thể bị quấy rầy được."
Nguyên Bảo đại nhân
như thể đang vô cùng lo lắng, nhảy lên nhảy xuống không ngừng kêu chít
chít, trong lòng Mạnh Phù Dao đang lo cho an nguy của Trưởng Tôn Vô Cực, đâu còn tâm trí quan tâm nó, phất tay liền đóng cửa sổ lại, cả nguời
ướt đẫm ngồi xuống, ngăn lại mưa gió sấm chớp ở bên ngoài.