“Haizz..." Mạnh Phù Dao đưa tay che mắt, miễn cưỡng đáp lại rồi lại im lặng, kéo dài giọng, “Người nào…á..."
"Đó là Phật..." Vân Ngấn chỉ vừa chớp mắt đã nhìn thay Mạnh Phù Dao rơi vào trạng thái ngủ gà ngủ gật, nhớ tới hôm nay nàng quả thật hết sức cực
khổ rồi, lấy đâu ra tinh thần để nghe chuyện xấu chứ, bèn cười cười, đắp chăn cho nàng sau đó thổi tắt đèn.
Trong phòng tối om, Vân Ngấn
cũng không rời đi mà đứng lặng yên, trầm tĩnh. Ánh trăng rọi vào ô cửa,
hắn lẳng lặng nhìn Mạnh Phù Dao ngủ.
Phù Dao, cuối cùng nàng sẽ
bay cao, còn hắn chỉ có thể theo sát bên cạnh nàng, nguyện làm đôi cánh
cho nàng, gặp được nàng là vận may của hắn.
Hắn cũng muốn có một ngày, cùng nàng sóng đôi cất cánh bay cao.
Mạnh Phù Dao dưỡng thương hai ngày, hai ngày này nàng bị Mông Cổ đại phu
hành hạ tàn nhẫn không thôi. Tông Việt đúng là một mầm mống phản nghịch
mà, lúc nào cũng chống đối nàng, còn trị thương cho cả Yến Kinh Trần.
Hắn vừa chê cười nàng vừa chữa trị cho nàng, Mạnh Phù Dao rên rỉ: "Ta
sắp sửa đánh nhau, huynh phải để cho ta nghỉ ngơi tốt chứ?" Tông Việt
chẳng buồn để ý, lạnh lùng đáp, "Cô thấy có ai mà chữa lành nội thương
trong vòng hai ngày không? Bây giờ chỉ có thể khiến nội thương không bị
bộc phát lại, cô phải cầu nguyện lúc tỷ võ không gặp được người có nội
công thuần âm, nếu không thương thế sẽ bộc phát, đừng nói là phải thắng
ba người, một người cũng không thắng nổi!"
Sắc mặt hắn lúc nói
chuyện trắng như tuyết, bình thản như không, kể từ hôm gặp Mạnh Phù Dao
và ai đó đến giờ, hắn vẫn cứ trưng bày vẻ mặt này mỗi khi nhìn thấy
nàng, khiến cho Nguyên Bảo đại nhân đi đại tiện xong phải cẩn thận đóng
kín cửa nhà cầu lại, vì sợ mùi thúi bay ra thì người nọ sẽ ném nó vào
lại nhà cầu. Mạnh Phù Dao cũng không dám mạnh miệng, thầm hận hắn, nàng
với Tông Việt và Hiên Viên công tử kia đúng là bát tự không hợp nhau mà, lần nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn nàng cũng muốn đập hắn một trận.
"Haixx..." Mạnh Phù Dao ấm ức bèn cảm thán với Nguyên Bảo đại nhân, "Mẹ nó, cố
nhân gặp nhau nơi đất khách quê người, vậy mà lại làm ngơ, đúng là thần
kinh có vần đề mà..."
Thượng Uyên Yến Kinh Trần đấu với Vô Cực
Quách Bình Nhung, rất rõ ràng, căn cơ Yến Kinh Trần không vững chắc bằng Quách Bình Nhung, nhưng lại có thiên phú, kiếm pháp nhẹ nhàng linh
động, như mây như khói lượn lờ, thế kiếm xuất trần, sau ba trăm chiều,
Yến Kinh Trần chiến thắng.
Vân Ngấn đấu cùng thiếu niên Toàn Cơ
Quận vương Hoa Ngạn, cũng là đệ tử của Nguyệt Phách, có công lực hùng
hậu, phong thái hiên ngang như Vân Ngấn. Hai người tựa như một đôi ngọc
thụ, ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.
Mạnh Phù Dao nhảy lên ghế đứng, quơ tay cổ vũ: "A Ngấn cố lên, A Ngấn cố lên.”
Nguyên Bảo đại nhân trong ống tay áo của nàng bị xoay mồng mồng 360 độ hết vòng này đến vòng khác...
Vân Ngấn bất đắc dĩ liếc nàng, xua xua tay, bình thản đưa tay ra làm động tác xin mời, "Xin mời!"
"Xin mời!"
Một chữ "Mời" còn ở bên miệng thì chớp mắt Hoa Ngạn đã đột ngột lao đến như một cơn gió, trong không khí lập tức vang lên những tiếng nổ nhỏ li ti, gió thổi cuồn cuộn, cuốn Vân Ngấn lùi về phía sau.
Mạnh Phù Dao
ngẩn người, nóng vội siết chặt bàn tay, "Người này thật dũng mãnh mà..." Nàng bóp bóp, bóp bóp, quên béng là Nguyên Bảo đại nhân đang ở trong
tay nàng…
Sắc mặt Vân Ngấn chẳng hề thay đồi, quát khẽ, "Hay!" tức khắc bay về phía trước, hai bên lao vào chiến đấu.
Đây mới thực là một trận đấu cân tài cân sức, phô bay đủ bản lĩnh của một
cao thủ dày dạn chốn gươm đao, chiêu thức, nội công, kỹ xảo... khiến mọi người cứ phải trầm trồ mãi không ngừng lại.
Mạnh Phù Dao lại lo
lắng trầm mặc, bởi vì nàng phát hiện, mặc dù nội lực của Hoa Ngạn mạnh,
song nếu đánh đến chiêu thứ 500 thì chắc chắn sẽ bại, nhưng mà Vân Ngấn
dù sao cũng chỉ mới học thêm kiếm pháp, chưa đủ bản lĩnh nên rất khó
đánh đến chiêu thứ 500.
Nàng siết chặt bàn tay, lòng thầm nghĩ cách sẽ an ủi thế nào khi Vân Ngấn bị thua.
Vậy mà qua đến chiêu thứ 400, Vân Ngân cũng không bị thua như dự đoán, sắc
mặt hắn chỉ tái nhợt, kiếm khí vẫn bén nhọn như lúc ban đầu, ý chí chiến đấu vẫn hừng hực không tan, kiếm quang như chim bay tung hoành bốn bể,
lại như sóng nước cuồn cuộn chảy về Đông!
Vân Ngấn quyết lòng, tuyệt đối không thể nào thua.
Hắn dùng tất cả tôn nghiêm cùng cố chấp của cuộc đời cho trận chiến này.
Hắn rất mệt mỏi, mệt đến mức hoa mắt, mệt đến mức trống ngực đập thình
thịch, các mũi thương ngang dọc xé gió chèn ép hô hấp hắn, khiến hắn cảm thấy như tất cả các mạch máu đều bị đông cứng, mỗi chiêu kiếm của hắn
đánh ra làm cho các mạch máu bị đông lại kia như muốn vỡ toang.
Vì vậy hắn cắn đầu lưỡi của mình, ngậm máu trong miệng, đau đớn và vị mặn
của máu khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp được người con gái ấy ở Huyền Nguyên sơn trang. Cô gái ấy có ánh mắt đen sáng ngời như băng tuyết,
lại tựa như một đóa hoa mọc nơi hoang dã, cô đơn mà kiêu ngạo, gió táp
mưa sa vẫn chẳng cúi đầu.
Hắn nhớ đôi mắt ấy, trong đêm cung biến Thái Uyên, do bất ngờ gặp lại nên hắn chưa kịp nhận ra nàng, nhưng ngay lập tức sau đó, hắn lại nhớ ra được đôi mắt đã in sâu vào trong tâm
hắn, mãi chẳng nhạt phai.
Hắn nhớ nàng bị chủy thủ cắm vào giữa chân, chảy máu không ngừng, nhưng vẫn bình tĩnh bày mưu tính kế giúp hắn.
Hắn nhớ cô gái vừa kiêu ngạo lại vừa thân thiết, vừa ranh mãnh lại vừa trong sáng ấy.
Phù Dao.
Ta có thể thua cô, nhưng tuyệt đối không thể thua người khác!
Chiêu thứ 500!
Hoa Ngạn bắt đầu khẽ thở dốc, hắn ta bị thương quá nặng, mặc dù nội công
của hắn ta rất mạnh mẽ, uy dũng cực độ, nhưng một khi sử dụng quá hạn
thì chẳng khác gì tự giết bản thân. Trước khi tham dự Đại hội, hắn ta đã được dặn dò rằng, nếu như vô tình gặp được Vân Ngấn hay Nhã Lan Châu,
thì mới có thể phát huy loại công pháp này, còn nếu gặp kẻ có nội công
thâm hậu như Cố Lăng Phong thì tuyệt đối không thể sử dụng.
Kết
quả rút thăm gặp được Vân Ngấn khiến hắn ta hết sức mừng rỡ, nên mới
liều lĩnh dốc hết công lực của mình ra ứng chiến, nhưng ngàn vạn lần
chẳng thể ngờ được, công lực của Vân Ngấn không kém hắn ta là bao, không những thế người này còn liều mạng tiếp được 500 chiêu của hắn ta.
Một khi công lực suy giảm thì thương pháp không còn dũng mãnh nữa, Vân Ngấn hít một hơi sâu, nén xuống đau đớn nơi lồng ngực, lập tức công kích dữ
dội hơn.
Ở chiêu thứ 587, hắn đánh roi trường thương trong tay Hoa Ngạn!
Hoa Ngạn cũng là một nam nhi quang minh lỗi lạc, vũ khí rơi xuống lập tức thẳng thắn nhận thua.
Ánh mắt hắn ta vẫn sáng ngời, tiến lên một bước, thành tâm thành ý vái chào Vân Ngấn, "Bội phục huynh đài."
Hắn ta bội phục sự kiên trì đó, ý chí bất khuất đó, dù trong nghịch cảnh
như thế nào cũng vẫn hiên ngang, hừng hực khí phách, xứng đáng là một
nam tử đầu đội trời chân đạp đất.
Vân Ngấn vẫn đứng thẳng tắp,
nghiêm nghị cúi chào, đang lúc mọi người trên võ đài vỗ tay thán phục
không thôi, hắn đã bước đến bên cạnh Mạnh Phù Dao, đăm đăm nhìn nàng
thật lâu, nhoẻn miệng cười.
Mạnh Phù Dao ôm đầu gối nhìn hắn, thở dài thườn thượt, lặng lẽ đưa cho hắn một cái khăn tay.
Vân Ngấn nhận lấy, che miệng lại ho khan, Mạnh Phù Dao chậm rãi nói: "Ta
không muốn nhìn thấy huynh ngay cả máu cũng không muốn nôn ra trước mặt
ta, nếu vậy cả đời này ta sẽ không xuất hiện trước mặt huynh nữa."
Vân Ngấn cười cười ngồi xuống ghế, Mạnh Phù Dao lấy thuốc trong ngực mình
ra nhét vào tay hắn, đứng lên vặn vặn cổ, giơ chân đá đá vài cái, mỉm
cười nói, "Đến lượt ta."
Vân Ngấn kéo tay Mạnh Phù Dao, nàng quay đầu lại nhìn vào đôi mắt sáng như ánh lửa cất chứa muôn vàn tâm sự,
thiên ngôn vạn ngữ của thiếu niên trước mặt, bỗng nhiên thoáng run sợ
trong một giây, ngay sau đó lại thản nhiên cười nói, "Yên tâm đi, ta
không học theo huynh đâu, nếu ta mà thua thì sẽ chịu thua, quyết không
gắng gượng nuốt máu xuống như huynh."
Nàng nghênh ngang đi lên võ đài, lúc ngang qua vợ chồng Yến Kinh Trần cũng chẳng buồn liếc mắt, Yến Kinh Trần nhìn thấy nàng thì cả người lập tức trở nên cứng đờ, Mạnh Phù Dao thấy hắn đứng lên cũng thản nhiên bước qua, nhưng lúc ngang qua Bùi Viện thì đột nhiên nàng nghiêng người, vấp chân một cái.
Bùi
Viện vốn không để ý đến nàng, bỗng cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó
va phải bèn nghiêng người né tránh, đưa tay ra chụp vào không trung,
Mạnh Phù Dao liền nhanh tay lẹ chân đưa tay ra đỡ, mỉm cười nói to: "Yến phu nhân sao thế?"
Bùi Viện lảo đảo xoay một vòng trước mặt Yến Kinh Trần, khiến tấm mạng che mặt bị hất bay lên.
Những người ngồi sau lưng Yến Kinh Trần đột ngột đồng loạt hoảng hốt "Á-"
Bùi Viện hét lên, thậm chí ả còn chưa hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra
kia thì bỗng thấy mắt mình sáng rõ, tấm khăn che mặt bấy lâu nay tự
nhiên bay lên, lộ ra gương mặt mà bấy lâu nay ả luôn giấu kín.
Hai vết gạch chéo trên gương mặt ả vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hiện ra
màu đỏ nhàn nhạt, tựa như một con rết đang bò khiến người nhìn cảm thấy
ghê tợn, hết sức đối lập với làn da trắng nõn mịn màng của ả, vì thế mà
càng trông ghê tợn hơn thêm.
Yến Kinh Trần kinh ngạc nhìn Bùi
Viện - bao nhiêu lâu nay nàng ấy vẫn luôn mang khăn che mặt, dù là vợ
chồng nhưng hai người vẫn chia phòng ngủ, hữu danh vô thực, hắn cũng
chưa từng nhìn thấy gương mặt nàng ấy từ lâu lắm rồi.
Thì ra, nàng ấy đã bị hủy đi dung nhan...
Khi Mạnh Phù Dao đứng trên võ đài thì Hiên Viên Quân đã chờ sẵn ở đó, đây
là một thiếu niên thanh lệ, vũ khí là một móc câu hình nửa mảnh trăng
non sáng chói.
Hai người chào nhau, "Xin-“
Lời còn chưa
dứt Mạnh Phù Dao đã nhào tới, không gian xung quanh bỗng dậy lên tiếng
gió gào thét, binh khí cắm nơi giá trên võ đài thoáng cái đã đổ xuống
lăn trên mặt đất.
Thật ra Mạnh Phù Dao dự định trong vòng ba
chiêu là sẽ giải quyết xong Hiên Viên công tử kia - nàng bị nội thương
không thể đánh lâu được.
Hiên Viên Quân ở đối diện mỉm cười e
thẹn, đầu ngón tay giữa phát ra một luồng sáng tựa như một tấm màng bao
bọc, tức thì ngăn cản toàn bộ đòn công kích của Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao nghiêng người, hô lên một tiếng tung mình bay lên cao, còn chưa xoay đầu thì đã trở tay đâm ngược về phía sau.
Hiên Viên Quân khẽ nghiêng người né tránh, thân hình người này mỏng manh nhẹ nhàng như ánh trăng, lại tựa như nước chảy trôi, trên võ đài chỉ loáng
thoáng hiện ra bóng dáng màu xanh nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện nhưng lại
tỏa ra sức mạnh như đã được tích lũy từ ngàn vạn năm qua.
Mạnh Phù Dao sử dụng Phá Cửu Tiêu, tạo ra gió lớn cuồn cuộn tấn công đối phương dồn dập!
Tiếng kinh hô dậy lên vang dội.
Mạnh Phù Dao vẫn còn đương ở giữa không trung đã dùng Thí Thiên nơi khuỷu
tay tấn công phía sau lưng đối phương, đây là chiêu thức mà nàng học lỏm của Tông Việt, nhanh nhất, tàn nhẫn nhất, linh hoạt nhất, một chiêu tất thắng!
Nàng muốn dùng chiêu kiếm này đặt trên cổ Hiên Viên Quân, kết thúc trận đấu này!
Nàng đáp xuống, tựa như chim loan từ chín tầng trời vỗ cánh xua tan tầng
tầng lớp lớp tuyết đọng, khiến gió lớn cuồn cuộn dấy lên mạnh mẽ.
Hiên Viên Quân chỉ khẽ nghiêng mình, lướt tới bên cạnh Mạnh Phù Dao, cực kì
nhanh lẹ, thì thầm: "Cho ta gặp hắn, ta sẽ thua ngươi."
Mạnh Phù Dao ngẩn ra, suýt chút nữa thì sặc nước miếng,
Nhóc con này, đến tham dự Đại hội Chân Vũ là để được gặp Tông Việt?
Xem ra nam nhân mà độc mồm độc miệng lại hết sức quyến rũ nha...
Hiên Viên Quân chĩa vũ khí về phía trước mặt nàng chờ nàng trả lời, Mạnh Phù Dao chỉ cười trừ.
Nàng cũng nhanh chóng đáp lại, "Đó là chuyện của hắn, ta không có quyền quyết định... cũng không cần ngươi thua."
Chữ "Thua" còn ở đầu lưỡi thì nàng đã xuất chiêu tấn công, Hiên Viên Quân
lập tức nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng cuối cùng hắn ta cũng chậm
một bước, hoặc nói là khoảnh khắc hắn ta dừng lại trong tích tắc kia, đã bỏ qua cơ hội tốt nhất đánh bại Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao quát khẽ, xòe năm ngón tay ra.
Trong lòng bàn tay nàng đột nhiên bắn ra ánh sáng cực kì rực rỡ, nhanh chóng
lan tỏa khắp xung quanh, còn sáng hơn cả ánh trăng của Hiên Viên Quân
kia, đẹp đẽ đến chói mắt, ánh sáng chính giữa lòng bàn tay bùng lên như
lửa đỏ, tỏa ra sức mạnh bức ép người ta không tài nào tránh né, sắc đỏ
như máu nhuộm đẫm không gian.
Phá Cửu Tiêu tầng thứ 6, "Nhật thăng"!
Ánh sáng bao phủ biển trời, chiếu rọi núi sông, xuyên qua Mặt trời!
Nắng vàng chan rải khắp nơi nơi, ánh trăng kia há còn sáng nữa?
Hiên Viên Quân tức thì cứng đờ, sau đó thụt lùi về phía sau, trố mắt nhìn mãi không thôi.
Trọng tài cất tiếng, phải há miệng mấy lần mới thốt ra được thành câu thành lời, "Mạnh Phù Dao, thắng!"
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Hiên Viên Quân không dám chớp mắt, chờ Mạnh Phù Dao thu tay về, Mạnh Phù Dao cứ vậy thản nhiên như không, ánh mắt Hiên Viên Quân nhìn Mạnh Phù Dao
thoáng chốc đã ửng đỏ.
Mạnh Phù Dao mắng thầm, đồ thỏ con!
Không phải ai đó muốn khóc, mà là không kiềm chế được!
Thật ra Mạnh Phù Dao còn thảm thương hơn Hiên Viên Quân, để đạt được tầng
sáu của Phá Cửu Tiêu nàng đã liều cả mạng sống của mình, giờ phút này
đây nàng có cảm giác như là, chỉ cần động đậy ngón tay thôi thì nàng sẽ
phun máu đầy đầu Hiên Vỉên Quân.
Yến Kinh Trần đứng cứng đờ, si
ngốc nhìn bóng lưng Mạnh Phù Dao, ban nãy hắn cứ đứng lên rồi lại ngồi
xuống, khi Phù Dao đánh ra chiêu thứ nhất, trước mắt hắn liền tối sâm,
chẳng còn hay biết gì nữa, rồi cứ ngẩn ngơ mãi không thôi.
Khi
Mạnh Phù Dao đánh ra chiêu cuối cùng, vào lúc ánh mặt trời chiếu sáng
rực rỡ, trong tiếng kinh hô dậy lên không ngừng, hắn mới bất giác "A"
lên một tiếng.
Âm thanh kia chứa đựng toàn bộ sức lực của hắn.
Người khác không biết, nhưng hắn là người tu luyện Lôi Động quyết, thế nên hắn nhận ra, chiêu thức kia chính là Phá Cửu Tiêu!
Vượt xa Lôi Động quyết, vô thượng tâm pháp đệ nhất thiên hạ, cao hơn Lôi Động quyết gấp trăm lần - Phá Cửu Tiêu!
Phù Dao... Phù Dao...
Yến Kinh Trần không biết mình đang gọi điều gì nữa, tâm tình như chìm xuống tận đáy vực sâu, đau đến ngây dại, thấm vào tận xương tủy hắn, khiến
hắn cảm thấy như đất trời quay cuồng, không thể thở nổi.
Những lời nàng nói ngày hôm nao cứ lẩn quấn mãi trong đầu hắn...
"Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ hối hận."
"Phụt --"
Yến Kinh Trần phun ra một ngụm máu tươi, thấm đỏ cả một mảng đất.
Mạnh Phù Dao đứng trên võ đài không ngừng túa ra mồ hôi, thấm ướt cả người
nàng, nàng cảm thấy như mình sắp sửa bị tẩu hỏa nhập ma rồi, chỉ đành
giương mắt nhìn đối phương, hy vọng hắn ta mau mau lui xuống, ấy vậy mà
tên nhóc ngốc nghếch Hiên Viên Quân kia chỉ đứng thừ ra khóc mà thôi.
Cứu mạng với... cứ như thế này sẽ có án mạng xảy ra đó...
Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, thoang thoảng hơi mát như
băng lạnh tan chảy, một bàn tay lành lạnh mà lại ấm áp nắm lấy tay nàng, bình tĩnh nói: "Mệt không, chúng ta đi."
Bàn tay đó dịu dàng mà
mạnh mẽ, như tỏa ra khí lạnh truyền vào huyết mạch nàng, làm cho huyết
mạch nóng hổi cuồn cuộn dấy lên trong người nàng như trở nên hiền hòa,
chậm rãi chảy về biển rộng bao la, sau đó nàng có thể cử động tay chân
mình.
Nàng còn sống.
Mạnh Phù Dao thở phào, nước mắt lưng tròng quay đầu lại cảm kích Vân Ngấn, thì thào, "Vân Ngấn à..."
Hắn vốn ngồi cách rất xa nàng, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại nhìn thấy rõ hiểm cảnh của nàng!
Nghỉ ngơi mấy ngày, vòng cuối cùng cũng đến, vòng thi đấu này diễn ra tại
đại điện Hoàng cung Thiên Sát. Khi bọn người Mạnh Phù Dao tới thì phát
hiện khách đến xem trên đại điện không nhiều lắm, xung quanh còn có
những tấm bình phong che chắn, phía sau đó là bao nhiêu mỹ nữ lụa là yêu kiều, hương thơm lan tỏa, có thể loáng thoáng nghe được oanh thanh yến
ngữ phát ra...
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên đứng ngây ngốc ở trong điện, chợt nghe tiếng hô to, "Bệ hạ giá lâm-"
Nàng nghe tiếng hô liền muốn quay đầu đi chỗ khác nhưng bỗng phát hiện ra
một vấn đề hết sức nghiêm trọng, nàng phải hướng về phía Chiến Nam Thành hành lễ. Thật là bực bội --
Mạnh Phù Dao bất mãn lắc đầu nguầy
nguậy, suy nghĩ xem làm thế nào để không phải hành lễ với Chiến Nam
Thành... Eo cứng đơ? Tay gãy? Mông bị thương? Khóe mắt nàng liếc thấy
một đoàn người chậm rãi bước lên điện, đến vị trí chủ và khách rồi ngồi
xuống, hình như còn thi lễ với nhau nữa, thật đúng là giàu sang sinh lễ
nghĩa dỏm đời mà. Lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của các nữ nhân
phía sau bình phong thì không khỏi càng thêm tức tối, mẹ nó chứ, đúng là một đám mê trai!
Sau đó nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình như khí thế không đúng!
Hình như không đúng người!
Hình như có tên nào đó mặc áo màu tím ngồi trên điện phía bên phải nữa, tay áo thêu chỉ bạc, quen quen?
Cả người nàng cứng đờ, vừa nghiêng đầu thì xương cổ đã phát ra tiếng kêu "cụp cụp".
Trên đại điện phía trước, có ai đó đang ngồi cùng bàn đối diện với Chiến Nam Thành, cẩm bào tím thêu rồng bạc, mão quan bằng ngọc, tóc dài đen
nhánh, da thịt như tuyết, đeo một nửa chiếc mặt nạ đồng, để lộ ra một
bên mặt đẹp như ngọc tạc, mắt môi tựa tiên nhân.
Cảm giác có ai
đó nhìn mình chằm chằm, người nọ khẽ xoay người lại mỉm cười cực kì nhẹ
nhàng, Mạnh Phù Dao liền cảm thấy từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đến cả áo lót và dây áo lót như bị lưỡi câu móc đứt bụp bụp, rơi xuống
mặt đất, nàng như đang lõa thể, còn người nọ thì cứ thản nhiên tao nhã
ngắm nhìn, thong dong chiêm ngưỡng, khiến lửa giận trong lòng nàng bùng
cháy dữ dội... mà người nọ lại còn đột nhiên nhìn nàng cười hết đỗi yêu
chiều.
Ngay sau đó Mạnh Phù Dao nghe được tiếng hắn nói, truyền vào tai nàng rõ mồn một dù cách rất xa.
"Phù Dao, ta nhớ nàng đến thật là khổ!"