Chiến Bắc Dã?
Huynh tính kế ta?
Mạnh Phù Dao ôm đầu, suy nghĩ có chút hỗn loạn - nghĩ kế hại ta? Muốn đánh ta ư?
Hôm nay lúc ở trên triều còn nhìn ta bằng ánh mắt vô tư lự, vậy mà sau đó lại âm thầm ra tay với ta?
Đầu óc Phù Dao quay cuồng, cảm thấy bề ngoài của Chiến Hoàng đế đâu có kém
cỏi đến nông nỗi này, hắn cũng không phải là không hiểu rõ tính khí của
nàng, rồi một lúc sau lại cảm thấy "đức hạnh" của hắn kể từ lúc cưỡng
hôn nàng ngay giữa ban ngày ban mặt thì đã bị suy sụp lắm rồi, chắc là
chuyện nào cũng dám làm.
Tiểu Thất ở trên cứ đi tới đi lui rầm
rầm, dường như giẫm đạp lên cơ quan nào đó. Lập tức vách đá phía sau
lưng nàng đột ngột phóng ra mấy sợi dây thừng kêu soàn soạt, như muốn
trói chặt nàng lên trên vách đá.
Mạnh Phù Dao liền nhẹ nhàng bay
lên, thân hình vút lên cao như một tia chớp, nàng phất tay, chiếc ghế
gãy ban nãy cũng bay lên cao, thế là nó bị mấy sợi dây thừng kia buộc
chặt ghim lên trên tường.
Tiểu Thất ở phía trên không nhìn thấy
động tĩnh bên dưới, chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở trên mặt đất, cứ
ngỡ là Mạnh Phù Dao đã bị trói lại rồi, hưng phấn nói, "Ha ha, cuối cùng cũng trói được bà la sát này, ta đến đánh chết bà!"
Hắn vặn cơ
quan định bụng nhảy xuống, đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu lẩm bẩm một
mình, "Có phải là vợ ta đâu, ta đánh làm gì chứ? Phải để Bệ hạ đánh mới
được."
Hắn vỗ đùi một phát, Tiểu Thất "Thông minh" cúi đầu bỏ đi, ồm ồm căn dặn thủ vệ ở cổng ngoài, "Trông coi cẩn thận nơi này, một con ruồi, con bọ cũng không được để bay đi!"
"Rõ."
Mạnh Phù Dao nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Thất xa dần, khóe miệng co rút lại - Trên đời này còn có kẻ chán sống!
Nàng đứng thẳng duỗi tấm lưng mệt mỏi - Dựa vào công lực của nàng và cơ thể
chứa đầy thuốc bổ dưỡng mà đại phu Mông Cổ đã tẩm bố nàng trong thời
gian qua, thì chút thuốc mê ít ỏi của Tiểu Thất không đủ khiến nàng bị
hôn mê, bất tính chút xíu là đã lợi hại lắm rồi.
Nàng vươn tay
bám lấy cái móc trên đỉnh đầu, nhíu mày. Trên đỉnh đầu nàng là một phiến đá cực kì nặng, muốn phá vỡ rất khó khăn, đành phải ra ngoài theo đường khác mà thôi. Nàng bình tĩnh lại, quan sát kĩ mật thất bằng đá này, bấy giờ mới phát hiện ra đây không phải là mật thất bằng đá đơn giản ở
trong lòng đất, mà là một con đường ngầm rất cổ xưa. Mặt tường loang lỗ, trên nền đất phủ một lớp tro bụi rất dày, xem ra nơi này từ lâu lắm rồi không có người.
Mạnh Phù Dao quét ánh mắt một lượt khắp căn
phòng đá, nàng nhìn chằm chằm dấu hiệu Kì Lân trên tường, đưa tay chạm
vào chỗ gồ lên trên mặt Kì Lân, một tiếng ầm phát ra khiến mặt đất rung
chuyển, âm thanh chấn động vang vọng khắp căn phòng, như đè ép tất cả
mọi thứ. Tuy nhiên nàng cảm thấy âm thanh này có gì đó khác thường, cơ
thể nàng lập tức xoay chuyển rồi bay vọt lên, ngay sau đó tiếng vật sắc
nhọn không biết phóng ra từ đâu xé rách không gian, vô vàn những mũi kim châm bắn ra ào ạt như mưa trút nước, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả
căn phòng đá!
Vô số kim châm bắn ra dày đặc cả không gian, căn
phòng đá chật chội xoay người cũng khó, ánh sáng phát ra từ kim châm đan xen ngang dọc, chi chít, những mũi kim châm đó như có thể đâm xuyên qua bộ lông dày đặc gai nhọn của một con nhím. Mạnh Phù Dao không còn nơi
nào để trốn, bèn dán chặt người mình lên nóc của căn phòng đá, liều mạng hóp bụng nén tim cho người mình mỏng đi. Trong bóng đêm, có những mũi
kim sượt qua chóp mũi, nàng có thể ngửi được mùi thuốc độc trên những
mũi kim ấy, hơi lạnh toát ra, thấu tận xương tủy. Nàng như cảm thấy chỉ
cần mình nháy mắt một cái là có thể kẹp được một cây kim châm!
Mạnh Phù Dao nín thở tĩnh khí, một cử động nhỏ cũng không dám động, giống
như con thằn lằn nằm trườn bò bên tường vậy, lâu thật lâu sau nàng mới
nghe được tiếng cơ nỏ phát ra rất khẽ, "két". Ám khí vừa bắn ra, Phù Dao liền bay xuống dưới, nàng vẫn chưa hoàn hồn, kiểm tra người mình thì
phát hiện áo trước ngực đã bị rách một lỗ, suýt chút nữa là nàng bị
thương rồi.
A Men!... May mà mimi của nàng chỉ có 34B.
Giờ phút này Mạnh Phù Dao sâu sắc cảm nhận được, có mimi nhỏ là một điều
may mắn đến nhường nào. Trong trường hợp đặc biệt như thế này, vào thời
khắc then chốt như thế này, có thể cứu nàng một mạng...
Trên bốn
mặt tường dày đặc lỗ kim, tường bằng đá kiên cố, cứng ngắc, vậy mà những cây kim nhỏ bé lại có thể xuyên qua, chứng tỏ là chiếc nỏ kia mạnh đến
nhường nào.
Tên khốn Tiểu Thất, muốn giết chết lão nương ta ư?
Đến lúc này, Phù Dao dám chắc kẻ khởi xướng chuyện này không phải là Chiến
Bắc Dã. Vì Chiến Bắc Dã tuyệt đối sẽ không ra tay sát hại nàng, về điểm
này Mạnh Phù Dao hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng ngồi xổm trong bóng tối
đảo mắt nhìn xung quanh, suy đoán, chắc chắn Chiến Bắc Dã không biết cái cơ quan khủng khiếp dưới địa đạo này. Bất luận thế nào thì Tiểu Thất
cũng là người của hắn. Lãnh đạo quản thúc cấp dưới không nghiêm, hoặc
giả như hắn cố ý ám thị hoặc bao che cấp dưới? Tóm hết tất cả lại thì
món nợ này nhất định phải tính sổ với hắn thôi!
Chiếc nỏ trên
tường đã bắn hết ám khí, cuối cùng cũng lộ ra một cửa ngầm. Mạnh Phù Dao dán mắt nhìn địa đạo đen kịt kia, lòng thoáng do dự đi hay không đi, vì cửa cơ quan vừa mới mở ra thôi mà đã ghê gớm đến vậy rồi, ai biết phía
trong còn có những gì chứ? Nhưng lúc này nàng thật sự không muốn ngoan
ngoãn ngồi đợi cứu binh đến, hay như đợi ai đó đến bắt trói đem đi, như
vậy thì mất hết thể diện còn gì. Mại đại vương anh dũng khí thế ngút
trời, từ trước đến nay chưa từng bị xấu mặt như vậy bao giờ.
Nghĩ trước nghĩ sau, quyết định, đứa trẻ bị bắt nạt mà không đánh lại thì
không phải đứa trẻ ngoan - - phải chỉnh Chiến Bắc Dã!
Nàng xé bỏ mấy chỗ bị rách của áo khoác ngoái, đau lòng cắn đầu ngón tay một
cái rõ đau, nhỏ vài giọt máu xuống mặt đất, vẩy vài giọt lên chỗ vải
rách - Hà hà! Lấy máu lừa người. Không thấy ta đâu thì các người tự mà
đoán nhé!
Chiến Bắc Dã biết trên thế gian này có một loại độc
tiêu hóa thi thể, mà Tông Việt thì lại không có ở đây. Hắn sẽ càng nghĩ
càng sợ, chờ ta ra ngoài rồi nhất định sẽ khiến cho các người gà bay chó sủa. Nếu như không phải chủ ý của huynh thì Tiểu Thất càng xui xẻo, cho huynh lo chết luôn! Ha ha!
Nàng oán hận đem phần áo rách ghép lại thành hình ngươi, thầm nghĩ, như thế này mới có sức sát thương cao.
Mạnh Phù Dao lách mình tiến vào đường ngầm tối đen, cánh cửa phía sau lập
tức chậm rãi khép lại. Mạnh Phù Dao nghĩ đến dấu hiệu Kì Lân kia, trong
lòng cảm thấy có chút quái dị. Vật tổ của gia tộc Chiến thị là chòm sao
Thương Long, mật đạo trong hành cung này vì sao lại dùng Kì Lân làm dấu
hiệu?
Còn nữa, hình như Kì Lân là vật tổ của quốc gia nào đó mà...? Sao tự dưng lại quên mất rồi.
Mât đạo rất tối, có hơi sơ sài, nền đất không lát gạch và gắn đèn trên
tường như các mật đạo thông thường của Hoàng cung. Mặt đất cũng nhấp nhô cao thấp không bằng phẳng. Vừa tiến vào, mùi bùn đất và mùi ẩm mốc đặc
trưng xộc vào mặt. Nhưng rõ ràng là có cửa ra vào cửa thông gió, vậy mà
không biết vì sao lại có tình trạng như vậy.
Trong tay nàng cầm
một phiến đá vụn, đi từng bước từng bước, đi suốt một nửa mật đạo cũng
không thấy bất kì động tĩnh nào, song cũng không dám lơi lỏng cảnh giác, nàng búng một viên đá nhỏ trong tay ra.
"Bụp."
Âm thanh phát ra vang vọng khiến Mạnh Phù Dao phải khựng lại, nàng nhíu mắt nhìn, búng ra thêm mấy viên đá nhỏ nữa.
"Bụp! - -"
Âm thanh phát ra vang vọng rồi lại đột ngột im bặt, cách một trượng phía
trước lộ ra một hang động lớn, dưới động đương nhiên là nước, nước cuồn
cuộn trào lên.
Địa đạo này xây dựng ở dưới nước ư?
Phù Dao quan sát hướng đi của mật đạo, cảm thấy cả mật đạo này không thể nào
chìm được xây dựng dưới nước, thủy đạo trước mặt nằm trong một góc của
mật đạo, chẳng trách mà các vách xung quanh đều dính đầy bùn. Nàng cẩn
thận nhớ lại địa hình của Bàn Đô, hình như khoảng ba trăm dặm bến sườn
núi Du Sơn có một con sông, nghe nói con sông này chảy ra ngoại thành,
không lẽ bây giờ nàng đã đi ra khỏi thành rồi?
Ở đây cơ quan không nhiều nhưng rất lợi hại, bất luận là ai khi bị rơi xuống thủy đạo này sẽ bị cuốn trôi ngay lập tức.
Mạnh Phù Dao bơi trong thủy đạo, mặt đất lại im hơi lặng tiếng khép lại.
Con đường phía trước bằng phẳng trở lại, cuối cùng nàng cũng đến tận cuối
mật đạo rồi - không có mật thất, cũng không có bất kì đồ vật nào, mà chỉ có một bức tường nhẵn bóng có kí hiệu Kì Lân trên đó, tựa như lúc đầu
vậy.
Rút kinh nghiệm lần đầu, nàng không dám tùy tiện động vào
dấu hiệu Kì Lân đó nữa, ánh mắt nàng quét một lượt rồi dừng lại ở phía
dưới của Kì Lân, có một điểm lồi nhỏ xíu ở đó. Theo bố cục thiết kế thì
đây mới đúng là chốt mở cửa, nàng hơi nghiêng mình, cẩn thận đưa tay ấn
vào chỗ lồi đó.
“Ào - -"
Mặt tường chính diện đột
ngột chuyển động về phía trước, lập tức, sóng triều cực mạnh ào ạt tràn
đến giống như một nhát búa trong suốt của người khổng lồ, đập vào lồng
ngực Phù Dao, hung hăng đẩy nàng đi, va vào bức tường phía sau - mà sau
lưng nàng, vốn dĩ là khoảng không dài tăm tối của mật đạo, nhưng ngay
khoảnh khắc nàng ấn vào điểm lồi kia thì phía sau nàng hai thước, thình
lình dựng lên một bức tường.
Mạnh Phù Dao bị dòng nước xô đẩy đập vào thành tường, đau đến mức hoa mắt chóng mặt sao vàng bay lòng vòng.
Càng tồi tệ hơn là, bức tường đằng sau lõm vào thành một cái phòng, rộng khoảng hai mét mà dài thườn thượt. Nước bên trong chảy ngược mà nhanh
vô cùng, trong phút chốc đã ngập đến cổ nàng rồi. Mặt nước không ngừng
dâng lên cao, không gian phía trên đầu có thể hít thở không khí càng lúc càng thu hẹp lại. Phù Dao vùng vẫy không thôi, muốn từ kẽ hở của dòng
nước chảy ngược này để lặn xuống mà đi ra ngoài, nhưng mà chỗ đó đã bị
đóng lại rồi, chỉ chừa một khe hở rộng bằng bàn tay. Nước vẫn tràn vào
không ngừng không nghỉ, càng lúc càng dâng cao, xộc vào miệng nàng,
không khí càng lúc càng ít dần, vách đá bên trên nặng nề đè xuống, khiến nàng cảm thấy như có một hòn đá lớn rơi xuống lồng ngực của nàng, đau
đến muốn tắt thở - qua được vài giây, nước tràn vào mũi nàng. Mạnh Phù
Dao thầm nghĩ, mình thật sự sẽ bị chìm chết trong mật thất quái đản này
rồi.
Chiến Bắc Dã, sau khi ta ra khỏi đây nhất định sẽ sẻ thịt
huynh, ý niệm này lóe lên trong đầu, nàng mỉm cười bất lực, ngay cả cái
mạng của mình có giữ nổi không còn chưa biết, lại còn nghĩ đến chuyện nọ chuyện kia. Nàng liều mạng vùng vẫy, nước ở xung quanh không ngừng
chuyển động, biết rằng làm như vậy thì dưỡng khí sẽ tiêu hao càng nhanh, song không thể bỏ lỡ bất kì hy vọng sống sót nào, một hồi lâu sau nàng
chạm được tay vào kí hiệu Kì Lân trên vách đá.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại còn lạnh hơn cả nước, Phù Dao do dự một thoáng.
Chạm vào Kì Lân rất có thể sẽ có ám liễn bắn ra lúc như ban đầu, nhưng thời
khắc này không còn lựa chọn nào nữa, một khi trúng tên thì kết cục là sẽ biến thành cái tổ ong vò vẽ.
Thế nhưng nếu không bị biến thành
tổ ong vò vẽ thì cũng sẽ bị nhấn chìm thành một quả bóng hơi, nàng không thích sự lựa chọn nào cả.
Nước không ngừng xộc vào mũi, trán
Mạnh Phù Dao nổi gân xanh, tim đập thình thịch, áp lực khổng lồ bao trùm lấy nàng, nàng cảm thấy chỉ ít giây nữa thôi thì mình sẽ ngạt thở,
phồng lên rồi nứt chết.
Cảm giác đó khó chịu chết mẹ đi được!
Chết thì chết nhanh đi!
Phù Dao đưa tay nắm lấy cơ quan phía dưới của Kì Lân!
"Ầm."
Mạnh Phù Dao đang nhắm mắt chờ chết thì bỗng nghe thấy âm thanh khác thường, không phải là tiếng nỏ hoạt động như lúc ban đầu, không khí trên đầu
bỗng thoáng đãng hơn, nàng vui mừng nhìn xuống dưới, nước đang rút dần.
Sau đó, nàng lọt vào một hang động khác, bèn vội vàng bò lên một phiến
đá, trèo lên trên.
Bộ dạng Mạnh Phù Dao vô cùng khó coi, nằm trên mặt đất thở hổn hển lâu thật lâu, nhớ lại suýt chút nữa thì sinh mạng
nhỏ bé của mình đã bị chôn vùi nơi mật đạo quái quỷ kia rồi, liền tức
tối mắng, "Chiến Bắc Dã, ta nhất định sẽ cho huynh nếm mùi nước sôi lửa
bỏng một phen..."
Nghỉ ngơi một hồi nàng mới khệnh khạng đứng
lên, lại ngẫm nghĩ một hồi nữa, hang động này giống với hang động ban
đầu nhưng lớn hơn nhiều, có chu vi khoảng năm trượng. Phía đối diện còn
có bàn ghế giường nhỏ, vài bộ quần áo lộn xộn, đại khái nơi này là một
gian mật thất của mật đạo này. Mạnh Phù Dao ngồi dưới đất hậm hực một
lúc lâu, vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường thì đột nhiên mang máng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Âm thanh rất mơ hồ, vọng đến từ rất xa.
Bốn bề mật thất tối tăm bỗng dưng phát ra một mùi kì quái, như là mùi tanh
hôi nhàn nhạt khiến người ta không kìm lòng mà liên tưởng tới tình cảnh
nơi rừng già hoang vu, những bộ xương trắng hếu và vô số thi thể bị khai quật lên dưới ánh trăng...
Mạnh Phù Dao kinh hãi đến mức da đầu giựt giựt.
Nàng chui ra khỏi mật thất qua lỗ thông gió trên đỉnh đầu.
Trong không khí phảng phất sương mù dày đặc như những tấm mành tơ đen lay
động, không biết từ đâu truyền đến âm thanh thê lương của chú chim bị
trúng tên. Âm thanh chớp nhoáng cắt qua đêm đen u ám, ánh mắt Mạnh Phù
Dao sáng ngời, lấp lánh như băng tuyết trong bóng tối đen kịt.
Một lúc sau, đột nhiên nàng phi thân lên, lần theo hướng phát ra âm thanh đó, quả nhiên có người đang nói chuyện với nhau.
Đêm hôm khuya khoắt, trong một khu rừng ở ngoại thành, có người đang thì thầm to nhỏ, là chuyện gì thế nhỉ?
".... Nghe nói là ở đâu đó gần đây, nhưng mọi người tìm suốt mấy ngày đêm rồi cũng chưa tìm thấy."
"Tám phần là giả ư? Năm xưa, cả nhà Văn Ý Thái tử đều được ban chết, gia sản đều xung vào quốc khố, cho dù có người trốn thoát nhưng lấy đâu ra tiền bạc để thành lập thế lực ngầm ở các quốc gia khác chứ?"
"Ngươi
thì biết gì hả? Ngươi quên là Văn Ý Thái tử và vị kia có quan hệ gì sao? Vị kia nắm đại quyền trong tay có gì mà không thể được chứ?"
"Ha ha... vị nào thế... Năm châu Đại lục đệ nhất sư tử Hoàng hậu à. Người
khác thì không nói, ngươi xem xem, tất cả con cháu của Hoàng thất kia
đều là con cái của bà ta... thật là lợi hại."
"Lúc nào rồi mà
còn nói chuyện lung tung nữa, việc mà Nhiếp chính vương dặn dò ngươi
quên rồi à? Nhất định phải tìm kiếm cẩn thận, bắt trọn hang ổ của hắn.
"Mọi người cầm lấy, muốn hỏi gì thì kín đáo một chút là được rồi, đại hình
đã hạ xuống lo gì không có giao đãi, hà tất bắt bọn ta ở đây nửa đêm lén lút khai quật mộ phần..."
Nhiếp chính vương tài trí mưu lược là
người kiệt xuất, ngài ấy muốn tìm sào huyệt của Tông Việt, tất nhiên có
cái lý của ngài ấy... ngươi lải nhải ít thôi, cẩn thận không lại nói lộ
hết ra. Địa vị của Tông Việt ở các quốc gia khác cực kì cao, giao du
rộng rãi, một khi để cho người ta biết hắn bị chúng ta bắt sẽ phiền phức lắm đó…”
Tông Việt!
Mạnh Phù Dao không còn nghe thấy câu sau nữa, đầu nàng ong ong, mắt trợn to lên, kinh ngạc không thôi.
Tông Việt bị bắt rồi ư? Nhiếp chính vương? Khắp Năm châu Đại lục chỉ có Hiên Viên quốc là có Nhiếp chính vương mà thôi.
Hiên Viên Thịnh bắt Tông Việt di sao? Nghe lời của hai người kia nói thì
Tông Việt là hậu duệ của Văn Ý Thái tử? Nàng chưa nghiên cứu quốc sử của Hiên Viên, chỉ mang máng nghe là, nhiều năm về trước, Hiên Viên Thịnh
phát động chính biến, giành chức Nhiếp chính vương. Còn vì sao hắn ta
không làm Hoàng đế, mà lại chọn một thiếu niên trong họ tộc làm bù nhìn, khi kể cho nàng nghe chuyện này Trưởng Tôn vô Cực không có nói, cũng
không nhấc đến Tông Việt.
Tông Việt du tẩu khắp đại lục, địa vị
tôn quý, nắm bắt thông tin nhanh nhẹn, bên cạnh lại có vô số thế ngầm và lực lượng thần bí hỗ trợ. Hon nữa, còn có mối quan hệ giữa hắn và Hiên
Viên Vận. Xem ra quả thật phù hợp với thân phận kia. Mạnh Phù Dao nhẹ
nhàng thở ra một hơi, dỏng tai thêm chút nữa, muốn nghe xem hai người
kia có nói lộ ra Tông Việt bị nhốt ở đâu không. Không ngờ lại không có
động tĩnh gì, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng lay động của gió, một con quạ
trên cao bỗng nhiên cất tiếng kêu thảm thiết: "Qua....ạ..t!"
Âm
thanh đó khàn khàn tang thương đến nỗi Mạnh Phù Dao toàn thân ớn lạnh,
nhớ đến hai người kia có nói là nơi này là một bãi tha ma, không nhịn
được liền mỉm cười, không phải đột nhiên nàng gặp quỷ chứ?
Sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân, giống như là tiếng bước chân của quỷ.
Cực nhẹ, nhẹ đến mức không thể nào nhẹ hơn.
Nếu không phải là thính giác của nàng cực kì nhạy bén thì nàng sẽ không phát hiện ra.
Nói cách khác là võ lâm cao thủ hạng tầm thường không thể nào phát hiện được.
Bước chân nhẹ nhàng kia đang bước từng bước một, nhưng dường như một bước của người này có thể đi được một vạn dặm.
Chỉ một tiếng.
"Ực!"
Ngay lập tức bốn bề trở lại lặng ngắt như tờ, tiếng quạ kêu càng thê lương hơn.
Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ, tiếng "ực" cuối cùng kia là âm thanh gì nhỉ? Bỗng
nhiên nàng cảm thấy lỗ tai mình chợt lạnh, như thể có một chất lỏng gì
đó bắn vào tai.
Nàng nhất thời khiếp sợ - chết rồi! Mải mê nghe tin tức của Tông Việt mà quên béng phòng bị!
Nàng vội vàng nghiêng đầu, dốc cho chất lỏng kia chảy ra, thò tay vào sờ,
ngón tay cảm thấy dính nhớp, nhìn ngón tay thì thấy - đỏ tươi!
Máu!
Hai người kia trong nháy mắt đã bị giết rồi ư?
Mạnh Phù Dao hít vào một hơi lạnh, thì ra tiếng "ực" kia là tiếng phát ra từ cổ họng của người bị giết, chả trách nghe có chút quái dị. Đường kiếm
của đối phương thật nhanh, chỉ xuất một kiếm thôi mà đã giết chết hai
mạng người.
Mạnh Phù Dao cảm thấy, từ trước đến nay mình giết người luôn hết sức dịu dàng.
Hình như có... động tĩnh...
Trong ánh trăng, bóng một người áo đen vô thanh vô tức xuất hiện.
Cao ráo, hơi gầy, hắc y bó sát người lộ ra từng đường nét trên cơ thể dưới
ánh trăng. Cơ thể kia dẻo dai thể lực sung mãn, hoang dã mà vô cùng gợi
cảm, cả người nhuộm đẫm sắc trăng, như một con báo ngũ sắc chạy như bay
trong rừng rậm.
Dáng người đẹp quá đi thôi!
Suýt chút nữa Mạnh Phù Dao đã chu môi huýt sáo, dù chưa thấy được mặt hắn, nhưng nhìn thấy dáng người kia như vậy là đủ rồi!
Nàng như ngưng thở, đắm đuối nhìn nam nhân đó lâu thật lâu -- Người này có
thân hình đẹp đến vậy mà võ công cũng không tồi, dù là ai thì cũng quyến rũ chết đi được.
Nam nhân đó không biết ẩn vào chỗ nào rồi từ từ hạ xuống mật thất, đi thẳng đến chỗ treo đồ, thắp một ngọn nến, rồi lấy ra một bộ quần áo...
Nàng vẫn đang nhìn xem từ bên trên lỗ thông gió, sau đó nàng trợn trừng mắt... rơi mất con ngươi rồi.
Người ở bên dưới, trong ánh sáng nhàn nhạt của nến - đang thay y phục.
Thân hình kia khi mặc bộ quần áo ôm sát người đã khiến người ta không thể dời mắt đi rồi, cởi ra càng... hút hồn hơn nữa.
Màu da cực kì đẹp, như sắc ngọc láng bóng mịn màng, dưới ánh nến vàng nhạt
nhìn tựa như mật ong trong suốt lóng lánh, không giống với màu da xanh
nhợt yếu đuối của các nam tử Giang Nam. Mà trái lại hoang dã nguyên
thủy, gợi cảm khôn cùng. Còn cơ bắp tuyệt mỹ, vừa tao nhã mà vừa mạnh
mẽ, đầy nam tính, như thể dụ dỗ thiếu nữ nhà lành là nàng muốn chiếm
đoạt thân xác hắn ngay tắp lự.
Á... mỹ nhân... cởi sạch quần áo càng đẹp hơn, đây chính là mỹ nhân thực thụ...
Manh Phù Dao đờ đẫn cả người, ánh mắt tham lam chạy khắp trên cơ thể của
người kia, đảo ba vòng bốn lượt. Này là làn da bóng loáng, này là bờ vai gầy mà không lộ xương, này là vòm ngực rắn chắc, này là vòng eo thon
gọn, còn phía dưới... bỏ qua. Ồ, đôi chân dài miên man, thân hình hoàn
mỹ này khiến người ta cứ chảy nước miếng suốt....
Nước miếng nhỏ giọt…
Haizz, đáng tiếc là động tác thay y phục nhanh quá... có cần phải nhanh như vậy không... haizz..
Nam nhân kia từ đầu đến cuối không hề hay biết, y phục hắn thay vẫn là màu
đen, sau đó đem bộ quần áo màu đen ban đầu dính máu tươi vò nát trong
tay. Hắn tiếp tục bước những bước đi nhịp nhàng kì dị, mở cửa mật thất
đi ra ngoài.
Mạnh Phù Dao dõi theo từng nhịp bước chân của hắn, trong ánh mắt dần dần lộ ra sự kì quặc...
Nếu nàng nhớ không nhầm, hắc y nhân này, hình như là người bám theo nàng tới chân núi ngoại thành vào đêm nàng say rượu.
Hắn có dáng người chẳng thể chê vào đâu được, khiến sắc nữ như nàng không thể nào quên.
Đột nhiên nàng nhớ lại đêm hôm đó, cơn gió mát thổi đến tai nàng những lời khiến nàng bỗng dưng cảm thấy đau đầu, "Yên Lăng."
Đôi ngươi Phù Dao co rút lại, lạnh lẽo.
Đầu nàng lại vô duyên vô cớ phát đau, tựa như kí ức lúc năm tuổi của nàng
bỗng dưng vô duyên vô cớ mất đi. Từ trước đến nay nàng chưa từng có ý
định tìm kiếm đoạn kí ức bị phủ đầy bụi mờ ấy, là bởi vì đời này nàng
chỉ muốn chuyên tâm hướng về phía trước. Thế nhưng khi nghe được những
đầu mối kia, nàng nghĩ đó là cuộc gặp gỡ định mệnh, nàng chỉ còn một
cách là đối đầu mà thôi.
Câu nói này tác động lên kí ức hỗn độn của nàng, nam tử kia ắt hẳn là người biết rõ chân tướng.
Nàng không hề suy nghĩ, rất nhanh chóng đã tìm được cơ quan để ra ngoài. Bên ngoài quả nhiên là một bãi tha ma, bia mộ xiêu xiêu vẹo vẹo, xương
trắng vương vãi trên mặt đất, vầng trăng thê lương treo trên cành cây
khô, quạ đen đậu trên đầu ngọn cây, bốn bề lặng ngắt như tờ, dày đặc mùi máu tanh. Mạnh Phù Dao nhìn quanh một vòng, thi thể hai người kia đã
không thấy đâu nữa.
Mạnh Phù Dao ngẩn ngơ đứng dưới ánh trăng,
quay đầu lại nhìn về phía mật thất, lỗ thông gió kia đã được che đậy
dưới đám lá khô, không tìm thấy đầu mối nữa. Nàng thầm nghĩ, hôm nay quả thật là có quá nhiều điều kì ngộ. Sự sắp đặt vô tâm của Tiểu Thất khiến cho nàng gặp nguy hiểm... cuối cùng còn nghe lỏm được tin tức khiến
người ta khiếp sợ, tìm được một đầu mối như ẩn như hiện.
Tông Việt bị Hiên Viên Thịnh bắt về Hiên Viên quốc rồi.
Hình như có người biết được chân tướng thân thế của nàng.
Suy nghĩ một đoạn, Phù Dao nằm bò nhìn dấu vết để lại trên mặt đất. Khinh
công của nam tử kia cực giỏi, rơi xuống đất mà chẳng để lại dấu vết gì
cả. Công phu hết sức cao siêu, mới đó mà đã biến mất tăm mất tích, Mạnh
Phù Dao đột nhiên nhớ tới, vừa nãy trong đống quần áo tạp nham kia có lộ ra một lệnh bài màu đồng cổ.
Hình dáng và cấu tạo của lệnh bài đó rất quen thuộc, hình như là Thông hành lệnh của Hiên Viên quốc.
Mạnh Phù Dao nhìn về hướng Hiên Viên quốc, lạnh lùng cười. Nàng đi thẳng vào thành, về tới phủ Thống lĩnh. Trước tiên là đến phòng Tông Việt. Trong
phòng mọi thứ vẫn bình thường, không có vẻ gì là chủ nhân đã rời đi,
nàng đưa tay sờ đệm giường - lạnh như băng, có thể thấy hình như đã lâu
không có người nằm. Nàng kinh ngạc đứng ở trong phòng, bắt đầu ngẫm lại, cảm thấy mình có hơi thờ ơ với nam nhân độc mồm độc miệng này, chẳng
quan tâm hắn chút nào hết. Rõ ràng nàng biết hắn gần đây bận rộn thường
xuyên ra ngoài, nhưng chưa từng hỏi han hắn đang làm gì. Bây giờ hắn mất tích rồi, còn nàng là người biết sau cùng, thậm chí cũng không tìm được người quen hay thuộc hạ của hắn để hỏi chuyện.
Có lẽ, nàng đã
quen ỷ lại vào sự giúp đỡ của Tông Việt, quen với cách giải quyết vấn đề của hắn, không nghĩ tới việc hắn sẽ gặp khó khăn hay phiền phức. Ngoài
ra còn có một nguyên nhan mà Mạnh Phù Dao không muốn đối diện - phải
chăng trong tiềm thức nàng luôn muốn giữ khoảng cách với họ?
Lúc
này đây, đứng trong căn phòng trống không của Tông Việt, Phù Dao đột
nhiên nhận ra sự ích kỉ của mình. Đối với những bằng hữu đã hết lần này
đến lần khác giúp đỡ nàng, thì dù là không thể yêu họ, song cũng nên
quan tâm họ mới đúng. Còn nàng lại trốn tránh, hời hợt, thờ ơ, như thế
có phải là quá nhẫn tâm không chứ?!
Mạnh Phù Dao quyết định mình
không nên ích kỉ nữa, cứ để hắn chữa trị cho nàng hoài, cũng đã đến lúc
nàng chữa trị lại cho hắn rồi.
Nàng vội vàng lượm lặt chút ít của cải làm lộ phí, tiện tay đem Nguyên Bảo đại nhân đang ngủ bỏ vào tay
nải, lại ngó vào phòng Nhã Lan Châu, cảm thấy nàng ấy sẽ ở lại, thế là
nàng xách tay nải lên đường, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Thiết Thành
đang ôm kiếm ngồi trước cửa.
Mạnh Phù Dao gượng gạo cười cười,
vuốt khẽ hai đầu lông mày, "Ta không định bỏ rơi ngươi, ta đúng là có
việc muốn giao cho ngươi làm…”
"Ta muốn đi theo cô." Thiết Thành đứng yên bất động, "Có việc gì cô cứ giao lại cho Ẩn vệ."
Mạnh Phù Dao bèn cười, ném tay nải cho hắn vác, cất tiếng, "Nào, đi thôi!"
Đêm khuya, có hai bóng đen bay qua con phố dài yên tĩnh, gió xoáy cuốn qua
tường thành cao, thị vệ cảm thấy hình như có gió lạnh quét qua người,
dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy lá vàng khô rơi rụng, theo gió xoáy
vòng trên mặt đất rồi chầm chậm bay lên.
Hai bóng người kia thoáng ngang qua rồi nhanh chóng biến mất trên con đường ở ngoại thành Bàn Đô.
"Chúng ta đi đâu?
"Hiên Viên"
Tiếng trò chuyện của họ hòa tan theo gió, nhưng lại bay không tới tai của
người muốn biết xem họ đi đâu. Mạnh Phù Dao một lòng muốn cứu người và
tìm kiếm đầu mối về thân thế mình, nền đã sớm quên mất người nào đó khi
nhìn thấy thảm trạng của nàng, liền tuyên bố: "Sống phải thấy người,
chết phải thấy xác..."
Đại Hãn Nguyên niên ngày 12 tháng 9, Hãn
Vương duy nhất của Đại Hãn quốc mất tích sau khi nhận được thư, nguyên
nhân mất tích vốn do một câu nói vô tâm, một trò đùa khờ dại.
Đại Hãn Hoàng đế phát điên như thế nào không ai biết được, đủ biết Đại Hãn
quốc lập tức rơi vào tình trạng truy nã khẩn cấp, nhân dân toàn quốc đều bị huy động, tính tự giác của mọi người rất cao, ai gặp ai cũng hỏi
thăm tin tức của nhau.
Còn nước láng giềng Hiên Viên vì có một người đến mà khiến Hoàng thành xáo trộn, người rượt đuổi người khắp nơi nơi.
Hiên Viên quốc năm thứ mười hai, đất nước thái bình, nhật nguyệt sáng tỏ, bốn cõi an yên.
Tại biên cương Hiên Viên quốc, có một thiếu niên vận y phục màu xanh thẫm,
trên vai là một con chuột trắng ngồi chồm hôm, híp mắt vênh váo quan sát biên thành bằng đôi mắt tinh ranh.
Nàng đảo mắt bốn phía, đột
nhiên ánh mắt sáng lên, vỗ vỗ vai nam tử trung hậu bên cạnh mình, cúi
đầu thì thầm, "Nhìn kìa, mỹ nhân!"
Trên một đồi cao ở biên thành, một nam tử áo đen đang đứng khoanh tay, hắn dường như rất hợp với màu
đen, thân hình cao ráo lộ ra thần thái trầm lặng mà nhanh nhẹn, giống
như sắc đêm chỉ trong thoáng chốc đã bất giác bao phủ đất trời.
Thiết Thành vẫn còn lơ mơ, Mạnh Phù Dao đã ha ha cười, tâm tình nàng rất tốt, vốn dĩ nàng muốn đi Hiên Viên để cứu Tông Việt, nhân tiện thử dò tìm
kiếm người áo đen thần bí kia. Không ngờ ngay tại biên giới Hiên Viên
quốc này, vừa khéo nàng gặp phải hắn.
Ông trời muốn nàng giải quyết hết thảy chỉ trong một lần, vậy nàng hà tất phải khách sáo.
Mạnh Phù Dao xắn tay ái, vấn lại khăn trùm đầu, ánh mắt sáng quắc, nhe răng trắng muốt đằng đằng sát khí.
“Đi giở trò lưu manh đi!”