Mùi máu tanh hết sức nhạt, thoang thoảng lướt qua theo từng cơn gió đưa
tới, nếu không phải Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao đã vượt qua núi thây
tắm trong biển máu, thì không thể nào ngửi thấy được.
Mạnh Phù
Dao bất giác sờ vào trước ngực, muốn xem thử phản ứng của Nguyên Bảo,
nhưng sờ hoài không trúng, mới nhớ tới Nguyên Bảo vốn là chiếc còi cảnh
báo nguy hiểm không có đi theo. Nó uống quá nhiều rượu nên bị nấc cục,
phả ra hơi thở nồng nặc mùi rượu, đêm nay mà mang nó theo thì Nguyên Bảo đại nhân không phải là chiếc còi báo động nữa, mà là kẻ chỉ điểm cho
địch biết ta đang ở nơi nào.
Chiến Bắc Dã tức thì kéo Mạnh Phù Dao lui về phía sau.
Đột nhiên phía dưới vang lên tiếng mở cửa "ken két".." một hán tử mặc áo
màu xám xuất hiện, đúng là kẻ đã nói ra ám hiệu ở trong tửu lâu, bịt
ngón tay chảy máu bước ra, làu bàu mắng: "Gõ gì mà gõ, không biết ta
đang nấu nước hay sao, khiến ta giật mình làm vỡ ấm, ngón tay bị cắt
chảy máu đây này!"
Gã đưa ngón tay lên, huơ huơ trong không
trung, ánh trăng soi rõ trên ngón tay còn vương ít máu, Mạnh Phù Dao giở mái ngói nhà bếp, quả thấy có chiếc ấm bị võ nát, mảnh vỡ đầy trên mặt
đất.
Chiến Bắc Dã thả lỏng người cùng Mạnh Phù Dao nhảy xuống, gã kia lập tức im lặng tránh sang một bên, ý bảo hai người vào nhà. Trong
phòng còn có một người nữa, lờ mờ không thấy rõ mặt, nhìn thấy Chiến Bắc Dã thì định hành lễ nhưng bị hắn cản lại, trầm giọng hỏi: "Nương nương
thế nào rồi?"
"Trong cung truyền tin, nương nương mạnh khỏe.
Vương gia yên tâm, ngày nào ngài chưa xuất hiện, thì Hoàng thượng sẽ
không dám ra tay với nương nương đâu."
"Ta muốn đi gặp Mẫu phi." Chiến Bắc Dã quyết định dứt khoát, "Ngươi thấy có khó khăn không?"
"Có." Gã kia đáp không chút chần chừ, "Ba trăm hộ vệ luôn canh gác. Hoàng
thượng cùng Hằng vương bày ra trùng trùng cạm bẫy tại Tây Hoa cung, ngài đến đó chẳng khác gì chui đầu vào lưới." Hắn phác họa đơn giản bố cục
hoa viện, nói: "Thuộc hạ hoài nghi có hỏa pháo giấu trong tiểu lâu này,
đối diện là cung Trùng Liên có bờ tường cao hơn Tây cung, đứng trên đó
có thể nhìn thấy đội súng lửa. Mặt khác, nương nương bị cấm đi tới tiền
viện, chứng minh ở tiền viện có mai phục."
"Ba trăm thị vệ trông
coi kín kẽ không một chỗ hở, khi thay ca cũng vậy, thậm chí khi thay ca
thì nhân số còn đông gấp bội - do các hộ vệ tập hợp trước khi thay ca
một giờ, và sau khi thay ca một giờ, không ai lơ là. Bởi vì Hằng vương
có lệnh, nếu nương nương biến mất, toàn bộ các hộ vệ đều bị chặt đầu bất kể nguyên do."
"Bọn thuộc hạ có ý định đào một địa đạo, nhưng
Tây cung lại nằm ở vị trí trung tâm hậu cung. Bên trái là đại điện bên
phải là Phụng Chữ cung. Đế hậu như hổ rình mồi, thị vệ trong các cung
dày đặc. Nếu đào địa đạo, thật sự quá nguy hiểm, mà nếu đào đến phía
trong cung, khi đào bị lộ, thì toàn bộ kế hoạch đều thất bại."
Gã kia vừa chỉ tay vừa nói, tỉ mỉ trình bày tất cả bố cục và các cơ quan
cạm bẫy tại Tây Hoa cung cho Chiến Bắc Dã nghe. Còn nói ra tất cả các
cách thức mà bọn họ định thực hiện. Mạnh Phù Dao tựa má lắng nghe, càng
nghe càng cảm thấy, quả thật đây là nhiệm vụ bất khả thi, là tử lộ của
Chiến Bắc Dã.
Chiến Bắc Dã vẫn cẩn thận lắng nghe, ánh đèn trong
phòng tờ mờ, nhìn không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn. Chỉ có đôi ngươi
vẫn tỏa sắc đen sáng ngời, liếc qua đảo lại, lúc thì nặng nề lúc thì
kiên quyết như sắt thép.
Sau khi nghe xong, Chiến Bắc Dã cất
tiếng "ừ", im lặng một lúc thật lâu. Khi nghe hai người kia khuyên
"Vương gia thận trọng" thì gật đầu nói: "Đúng vậy, không nên đả thảo
kinh xà, nên bàn bạc lại kĩ hơn. Hiện giờ nghe tin Mẫu phi mạnh khỏe ta
cũng yên tâm."
Hắn cười nói: "Các ngươi làm việc rất tốt, phải luôn cẩn thận."
Hai người kia cúi người đáp lại, Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao bước ra cửa.
Vừa ra đến ngoài sân, Chiến Bắc Da lập tức sải bước nhanh hơn, Phù Dao
nhìn thấy hướng hắn đi không phải trở về khách điếm, vội vàng nhắc nhở:
"ơ, sai rồi, nhầm đường rồi kìa."
"Không sai." Chiến Bắc Dã nhếch miệng cười, hàm răng trắng muốt sáng lấp loáng, "Ta thấy nóng quá, muốn đi tản bộ."
"Tản bộ cái đầu huynh ấy." Mạnh Phù Dao nổi cáu, nhòm kiến trúc xung quanh,
đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Không phải huynh muốn đi Hoàng cung đấy chứ?"
Nụ cười trên môi Chiến Bắc Dã khẽ tan, lặng im không đáp.
Mạnh Phù Dao "À" lên, giật mình phản ứng, "Vừa rồi - huynh nói dối?"
Chiến Bắc Dã nhướn mày, xoay người bước đi. Mạnh Phù Dao vọt lên phía trước
chặn hắn lại, "Huynh điên à, vừa rồi huynh không nghe họ nói gì sao?
Tường đồng vách sắt chờ huynh đâm đầu vào để chết đó, cho dù huynh có
đem theo toàn bộ ba ngàn người của Hắc Phượng kị cũng vô dụng mà thôi.
Huống chi bây giờ thủ hạ của huynh còn chưa kịp tề tựu đầy đủ, sao lại
gấp gáp vậy chứ? Sao không đợi mọi người cùng đến tất thảy, bàn kế hoạch chu toàn rồi mới hành động?"
Chiến Bắc Dã im lặng, hất tay Mạnh Phù Dao ra đăm đăm bước về phía trước.
"Huynh đứng lại đó!" Mạnh Phù Dao tức giận đuổi theo, "Ta không thể nhìn huynh đi chịu chết!"
"Ta không đi, Mẫu phi có thể chết." Chiến Bắc Dã xoay người, bình tĩnh nói, "Ít nhất, tối nay ta nhất định phải cho bà nhìn thấy ta."
Mạnh
Phù Dao há to miệng nhìn hắn, lúc này nàng mới nhận ra, tuy giọng điệu
của Chiến Bắc Dã rất bình thường nhưng trong ánh mắt lại cuộn trào nỗi
lo lắng và đau khổ. Nỗi lo lắng nặng trĩu hết sức này như cơn gió màu
đen thổi qua mạt nàng, khiến tâm tình nàng bỗng chốc cũng ngập tràn bất
an.
"Mẫu phi tuy bị điên, nhưng người cùng ta vốn luon tâm ý
tương thông, vô cùng hiểu nhau." Chiến Bắc Dã nhẹ giọng, "Đại khái là vì bị điên, nên tâm tư bà cực kì mẫn cảm. Có thể cảm ứng được sự nguy hiểm xung quanh, cảm ứng được bà và ta đang ở trong hoàn cảnh hiểm nguy. Mấy ngày nay ta vào sinh ra tử, chắc chắn bà cũng biết. Trong lòng ta nóng
như lửa đốt, ắt hẳn bà cũng vậy. Nhưng ta có thể chống đỡ, còn bà liệu
có thể hay không?"
"Bà vốn gầy yếu, lại ngày đêm lo lắng hoảng
sợ, làm sao có thể đợi đến ngày ta thực hiện kế hoạch cứu bà thành
công?" Đáy mắt Chiến Bắc Dã lóe lên đốm sáng, "Hôm nay ta đã đưa tín vật cho Hoa công công, tối nay bà nhất định đợi ta đến. Bất luận thế nào ta cũng phải để cho Mẫu phi nhìn thấy được ta, cho dù không thể cứu bà ra, cũng sẽ khiến bà có lý do để chống đỡ đến ngày mẹ con ta đoàn tụ."
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm ánh mắt Chiến Bắc Dã, thoáng chốc cuối cùng cũng hiểu rõ, dù đối mặt với sống chết cận kề, nhưng quyết tâm hắn vẫn chẳng đổi thay. Ba ngày ba đêm vượt núi băng rừng, vô số lần trải qua sinh
tử, tận mắt nhìn thấy thuộc hạ mình lần lượt hy sinh, bản thân hắn cũng
suýt mấy lần bỏ mạng, dù vậy vẫn chẳng sờn lòng, chỉ vì muốn gặp mặt
được mẫu thân mình dù chỉ một khắc ngắn ngủi mà thôi.
Không vứt bỏ, không buông tay!
Hiếu nghĩa này, không phải nam tử nào cũng thực hiện được!
Mạnh Phù Dao lại há miệng nhưng không biết nói gì, chỉ giơ tay ra nắm chặt vạt áo Chiến Bắc Dã.
Cất tiếng: "Cùng đi."
Chiến Bắc Dã tức thì định cự tuyệt, nhưng Mạnh Phù Dao đã nhanh nhảu nói,
"Nếu như huynh không đồng ý, ta sẽ biến mất trước mặt huynh vĩnh viễn."
Chiến Bắc Dã lại nói nhanh hơn: "Ta thà rằng nàng vĩnh viễn biến mất trước mặt ta, chỉ cần nàng an toàn."
Mạnh Phù Dao chán nản, cáu gắt, "Ban nãy ta cũng đã nhìn thấy bản đồ rồi, ta tự mình đi."
Ha ha, Chiến Bắc Dã túm nàng kéo lại, "Biết thế nào nàng cũng nói như vậy, đi thôi."
Bàn Đô gần đây canh gác vô cùng sâm nghiêm, ban đêm rất ít người tùy tiện
đi lại. Doanh thu các kĩ viện sòng bài vì vậy mà bị giảm không ít, nên
đóng cửa sớm. Đường phố quạnh quẽ không thấy bóng người, thậm chí chỉ
cần một con mèo chạy qua tạo ra tiếng động, lập tức đã có lính canh đến
tra xét.
Điều này cho thấy, Chiến Nam Thành và Chiến Bắc Hằng đã
hao tổn rất nhiều tâm tư, nhất định phải giết chết người huynh đệ khiến
họ ăn ngủ không yên, không chết không thôi.
May mà khinh công của Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao vô cùng lợi hại, chỉ chớp mắt hai bóng đen đã lướt qua hàng loạt thủ vệ, chẳng bao lâu sau thì đáp xuống gần cửa
Bắc của Hoàng cung.
Hai người ở trên một mái nhà ngoài cửa cung
quan sát người qua kẻ lại phía bên dưới quảng trường, đợi đến khi mũi
tên trên đỉnh tòa tháp từ từ chuyển hướng, Mạnh Phù Dao khẽ hỏi Chiến
Bắc Dã: "Hai người vừa rồi là ai thế?"
"Là phụ tá trước kia của
ông ngoại ta. Sau khi ông ngoại qua đời, tất cả lực lượng mà ông ngoại
đã gầy dựng trải qua hai triều và thủ hạ cũ đều để lại cho ta, Chiến Bắc Dã bổ sung thêm: "Không tính các lực lượng nhỏ."
"Ông ngoại
huynh nhìn ra huynh sẽ là một vị Vương gia anh minh, dù ở nơi sa mạc
hoang vắng bốn bề nguy hiểm, vẫn tạo nên một đội quân ba nghìn người
hùng mạnh chiếm cứ một phương." Mạnh Phù Dao vỗ vỗ mái ngói, toét miệng
cười, "Ví như ở nơi làm việc, có vẻ huynh là một vương gia xử lý công
việc đến nơi đến chốn."
"Đúng vậy đấy, ấn kí trước kia của ta rất đẹp." Chiến Bắc Dã vờ như đắc ý nói, "Ấn kí của ta ngay ngắn đẹp mắt,
tư thái trang nghiêm. Mọi người xưng tụng là, "Vương gia đệ nhất ấn kí
Bàn Đô."
Mạnh Phù Dao cười, nước mắt bỗng dưng chảy xuống không
hề hay biết, nàng lặng lẽ quay mặt lau đi, điềm nhiên như không có việc
gì, nói lảng sang chuyện khác, "À, lúc nào đó kí cho ta mấy cái Thông
hành lệnh đi, "Phù Phong, Khung Thương, Hiên Viên, Toàn Cơ đó."
"Thương Khung có rất ít Thông hành lệnh, nước ta và họ không có thiết lập bang
giao. Nếu họ không chủ động mời, không ai dám bước vào lãnh thổ họ."
Chiến Bắc Dã đáp, "Huống hồ đã có người sớm nhắc nhở ta, bảo ta không
dược cấp Thông hành lệnh cho nàng."
"Người nào nhắc nhở huynh vậy?" Mạnh Phù Dao bất ngờ quay đầu lại, mắt sáng quắc, "Tên lưu manh nào thế?"
"Gã lưu manh đó có tên là Trưởng Tôn Vô Cực." Chiến Bắc Dã ghen tị nhìn
nàng, "Hắn nói với ta trước lúc chúng ta dự tính lên đường, bảo ta cho
dù không ngăn cản được lý tưởng cao siêu của Mạnh Phù Dao nàng, nhưng
cũng tuyệt đối không được trợ giúp việc này."
Mạnh Phù Dao sầm
mặt tối thui, lòng muốn băm người có tên Trưởng Tôn Vô Cực kia một ngàn
đao! Làm hỏng đại sự của nàng! Nàng vốn tính lợi dụng sự mềm lòng của
Chiến vương gia mà giúp hắn vài việc, sau đó gạt hắn lấy mấy cái Thông
hành lệnh, giờ thì xôi hỏng bỏng không rồi.
Càng nghĩ lại càng
hận, thế nhưng lại không biết trút giận vào đâu, tên khốn Trưởng Tôn Vô
Cực ở xa tít kia, chắc là đang cùng vị hôn thê chàng chàng thiếp thiếp,
vừa lăng nhăng vừa giở trò lưu manh chơi xấu nàng. Mạnh Phù Dao tức đến
mức đỉnh đầu bốc khói, đôi ngươi dường như đen hơn thêm, tay bất giác bẻ nát viên gạch ngói. Nàng tưởng tượng viên gạch ngói kia chính là Trưởng Tôn Vô Cực, sắc mặt vừa hung ác vừa hả hê. Chiến Bắc Dã nhìn thấy như
vậy thì không khỏi buồn cười, nắm tay nàng khẽ vỗ nhè nhẹ, "Đi thôi."
Hai người tung mình, xuyên qua quảng trường, hai đội thủ binh đang tuần tra đi từ hai hướng về trạm canh gác mà không hề hay biết có hai bóng đen
lướt qua họ. Việc vượt qua bức tường thành cao mười lăm mét trước mặt
đối với hai người chỉ là một việc cỏn con. Lúc bay vút lên, Chiến Bắc Dã tiện tay chộp lấy cây cung sắt cực lớn nện lên đầu tên lính canh phòng
vừa định há miệng hét to, cũng nhân tiện bẻ cong cả cây cung sắt to kềnh đó.
Mạnh Phù Dao nhanh như cá lội chui vào chòi canh trên tháp
lâu, giãi quyết tên lính canh phòng còn lại. Hai người đổi y phục, Chiến Bắc Dã chê nhỏ, Mạnh Phù Dao chê to, cả hai liếc nhìn nhau cùng bật
cười ha hả.
Hoàng cung có tổng cộng tám cửa. Chính điện nằm ở vị
trí trung tâm của Hoàng cung Thiên Sát, xung quanh là tám cửa, các cơ
quan hành chính còn lại đều nằm dọc theo cửa Bắc. Chiến Bắc Dã đột nhập
từ cửa Tây, là nơi luân chuyển các tội phạm từ trong ra ngoài hay từ
ngoài vào trong, hàng ngày đây cũng là nơi có phòng bị yếu kém nhất. Hắn và Hoa công công đều nắm rõ, đột nhập vô Hoàng cung từ cửa Tây vào giờ
này là thuận lợi nhất.
Chiến Bắc Dã quen thuộc địa hình, dẫn theo Mạnh Phù Dao vội vã một đường tránh các thủ vệ, đi thẳng về phía trung
tâm Hoàng cung. Càng vào trong thủ vệ càng dày đặc, đi được vài bước lại tránh thủ vệ một lần. Có một lần, trước và sau họ đều xuất hiện thủ vệ, tình cảnh này chắc chắn là không thể nào né tránh, Mạnh Phù Dao đã
chuẩn bị rút đao giết người, Chiến Bắc Dã vội vàng kéo nàng lại, thần bí núp vào một gian phòng nhỏ phía sau một bụi cây, dễ dàng tránh được.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy đôi mắt hắn trong bóng tối sáng đến kinh người,
nàng nhớ đến tình cảnh người này bị giam lỏng suốt mười tám năm trong
Hoàng cung, thế nên hắn đã sớm quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ ở đây.
Phụ tử Chiến gia đều khinh thường và căm ghét đứa con trai này, giam hắn
trong Hoàng cung, không ngờ rằng nhiều năm sau đó, chính điều này đã trợ giúp hắn trong việc tạo phản.
Nhưng dù là vậy, hai người cũng
phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để đến được Tây Hoa cung, thời khắc
này tuy là lúc sắc trời đen đặc nhất, nhưng cũng là giai đoạn gần đến
lúc trời hửng sáng.
Trước mặt là điện Trùng Liên, bốn bề tĩnh
mịch không một tiếng động, vách tường cao sừng sững chắn lại không nhìn
thấy được gì bên trong, tuy nhiên cũng có thể đoán được, khắp tất cả mọi ngóc ngách ở Tây Hoa cung và điện Trùng Liên này, đâu đâu cũng có vệ
binh canh phòng cẩn mật.
Mạnh Phù Dao thoáng lo lắng vô ngần,
nhưng thần sắc Chiến Bắc Dã vẫn điềm nhiên, hắn đưa tay lên ra hiệu, hai người cùng tung mình bay lên bờ tường điện Trùng Liên, nhìn về hướng
Tây Hoa cung trước mắt. Đây được coi như là trạm kiểm soát, cổng chết
ngăn chặn những ai có ý định đột nhập vào trong Tây Hoa cung.
Nằm ẩn mình trên bờ tường, có thể mang máng ngửi được hương hoa ngào ngạt
truyền đến từ vườn hoa sâu thẳm bên trong Tây Hoa cung.
Nơi vườn hoa sâu thẳm phía trong kia, hình như truyền đến một âm thanh vô cùng khẽ khàng cũng rất đỗi dịu dàng.
Cố hết sức lắng nghe, mơ hồ nghe được đó là giọng ca của một phụ nhân.
"Thảo nguyên hát ngát, biển rộng mênh mông, con đã đi qua đang ở nơi nao...
Núi non trùng điệp, trời cao xanh thẳm, con vẫn chưa về, tháng năm đằng
đẳng mẹ vẫn ngóng trông..."
Tiếng hát vừa khản đặc vừa nhỏ, không biết là bẩm sinh hay là vì do hát ngày này qua tháng nọ mà bị như vậy,
nhưng từng chữ từng lời đều cất giấu nhớ nhung, chứa chan tình cảm.
Nửa đêm, ở một góc nhỏ trong thâm cung cổ kính, phát ra tiếng hát nỉ non của một phụ nhân.
Lòng Mạnh Phù Dao không khỏi chấn kinh, còn cảm thấy hơi rợn tóc gáy, nhưng
đột nhiên nơi khóe mắt nàng chợt thấy ánh sáng lóe lên, bèn quay đầu
lại, nhìn thấy Chiến Bắc Dã đang nằm trên bờ tường lắng nghe cẩn thận,
đôi dòng nước mắt mỏng manh chậm rãi chảy trên gương mặt hắn.
Nước mắt không biết từ đâu ngập tràn trong mắt của trang nam tử cơ hồ đổ máu không rơi lệ này, chực trào nơi khóe mắt, từ từ rơi xuống từng giọt
từng giọt khẽ khàng...
Lóng lánh long lanh dưới ánh trăng vàng, khiến lòng người rung động.
Mạnh Phù Dao bấu tay thật chặt vào tường.
Hai mẹ con này, thật tội nghiệp biết bao.
Mẫu thân ngày đêm không ngủ, ở trong hoa viên sâu thẳm, không ngừng cất tiếng hát nhung nhớ yêu thương.
Nhi tử rưng rưng lệ nóng, cách một bức tường, lắng nghe mẹ hát, gần trong gang tấc lại chẳng thể gặp mẹ để thỏa lòng nhớ mong.
Mẫu thân tuy điên, nhưng lại minh mẫn cảm nhận được tình cảnh hiểm nguy của con trai mình.
Nhi tử ngày đêm vượt núi băng rừng, chẳng màng sống chết chạy về bên mẹ,
đến cuối cùng, chỉ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tiều tụy của mẹ mình
trong tâm trí mà thôi.
Gần trong gang tấc lại tựa như cách biệt tận chân trời.
Mạnh Phù Dao tựa trán vào mặt tường lạnh băng, lệ nóng doanh tròng nhớ tới mẹ đang nằm trên giường bệnh ở kiếp trước.
Có phải hay chăng mẹ cũng đang đợi nàng, nhớ tới những lúc mẹ cầm tay nàng hát ầu ơ khi còn bé?
Có phải hay chăng giữa đêm khuya mẹ cũng không ngủ được, bước đi dưới
trăng đến bên những khóm khoa, dùng ngón tay gầy yếu vuốt ve những cánh
hoa mỏng manh nở rộ?
Nước mắt lặng lẽ rơi trên nền gạch đỏ thẫm,
Chiến Bắc Dã bên cạnh nhìn nàng, lệ trong mắt hắn đã cạn, nhưng vẻ u sầu trên nét mặt lúc này vẫn còn vương. Hai người đều nằm bò trên bờ tường
nên không thể làm được gì khác, hắn đưa tay nhè nhẹ vỗ bờ vai gầy của
Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao gượng cười nhìn hắn, ánh sáng trong mắt lay động như vì sao vỡ vụn.
Chiến Bắc Dã nhìn nàng, tựa như nhìn vào vết thương của mình, cảm giác đau đớn nhưng không cách nào xoa dịu được.
Cô gái này khóc là vì hắn sao...
Hắn nhất định sẽ dùng cả đời này để trân trọng nàng...
Tiếng hát như bị đứt quãng, ánh sáng trong mắt Chiến Bắc Dã chợt bùng lên,
người hắn run rẩy, như muốn xông vào bên trong kia ngay lập tức.
"... ta không về..."
"Tĩnh Hoàng thái phi."
Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã cùng
giật mình, Mạnh Phù Dao lẹ làng kéo Chiến Bắc Dã lại, ngăn cản hắn nhảy
xuống.
"Đêm đã khuya, người hãy vào nghỉ ngơi." Tiếng nói này tựa như tiếng của một công công, đang khuyên Mẫu phi của Chiến Bắc Dã.
Không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng hát khe khẽ.
"Mời Thái phi vào trong." Đây là giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, vô cùng
lạnh lẽo, giọng điệu chầm chậm, nhưng chữ "Mời" nghe ra rất nặng nề.
Thái giám và thị vệ nghe lệnh liền vội vã bước đến, dìu đỡ Thái phi, tiếng
hát chợt dừng, tựa như không muốn nghe theo, loáng thoáng phát ra tiếng
giãy giụa và tiếng thở hổn hển vì lôi kéo, đột nhiên có người cất tiếng
kêu to: "Bà ta cắn người!"
Người nằm bên cạnh Mạnh Phù Dao lập tức cử động, nàng cũng liền đưa tay ghìm chặt Chiến Bắc Dã lại.
Vẻ mặt Mạnh Phù Dao như đang nài nỉ, đôi ngươi đỏ ngầu, dùng ánh mắt khẩn cầu hắn: "Đừng, ngàn vạn lần đừng hành động!"
Hiện giờ thị vệ trong cung đều tập hợp đầy đủ, nam tử trẻ tuổi kia là đệ đệ
hắn, đang giăng lưới đợi cá vào. Nếu như lúc này hắn xuất hiện, chẳng
khác nào tự chui vào chỗ chết.
Chiến Bắc Dã nằm trên bờ tường,
toàn thân run rẩy, mười ngón tay bấu thật chặt vào gạch, mơ hồ thấy được máu không ngừng chảy ra.
Hắn vô cùng chậm chạp quay đầu lại,
nhìn Mạnh Phù Dao... Hắn có thể không sợ chết xông vào đó, tự nguyện sa
vào bẫy rập của Chiến Bắc Hằng chỉ để cứu Mẫu phi không bị những kẻ thô
lỗ kia lôi kéo. Mẫu phi hắn đang sợ hãi, bà không bao giờ cho ai chạm
vào người mình ngoại trừ hắn, nghĩ tới giờ phút này đây bà đang hết sức
hoảng sợ mà hắn lại chẳng thể giúp gì, hắn hận không thể chết đi... Vậy
mà, hắn thật sự không thế...
Mạnh Phù Dao đang ở bên cạnh hắn.
Hắn phải bảo vệ Mẫu phi, nhưng Mạnh Phù Dao đâu liên quan gì đến việc này?
Sao hắn có thể vì chuyện riêng của mình mà khiến nàng lâm vào hiểm cảnh?
Chiến Bắc Dã nhắm mắt lại.
Hắn im lặng kề trán trên nền gạch, rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng những ngón tay
bấu thật chặt nền gạch, gắng gượng hết sức để không phát ra tiếng động
nho nhỏ nào, máu thấm lan tỏa trên nền gạch đỏ thẫm càng đỏ hơn thêm,
hắn vẫn không chịu buông tay. Tựa hồ như chỉ có thể làm như vậy mới
khiến hắn chống đỡ được nội tâm đang giằng xé của mình, hắn biết mẹ mình đang bị người ta ức hiếp nhưng lại chẳng thể làm gì, lòng tột cùng
thống khổ.
Mạnh Phù Dao cắn chặt môi mình, nàng quay đầu không
nhìn Chiến Bắc Dã, dốc hết tâm trí nghĩ ngợi nên dùng biện pháp nào để
cứu Mẫu phi của Chiến Bắc Dã ra, cho dù là chỉ để nhìn thấy mặt, để
người mẹ đáng thương đó có thêm sức lực tiếp tục kiên trì.
Âm
thanh giằng co phía bên trong vẫn tiếp tục, Mạnh Phù Dao vỗ lưng Chiến
Bắc Dã, dường như hắn chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa, giữa tình
cảnh giằng co ấy, bỗng dưng có tiếng ai đó vang lên:
"Dừng tay."
Giọng nói này nghe như của một nam tử trung niên, chứa đựng uy nghiêm của kẻ
bề trên, hàng mày Mạnh Phù Dao chợt giật giật, nàng tức thì hiểu thì ra
Chiến Nam Thành cũng đang ở đây.
Bên trong khôi phục lại sự trầm tĩnh, Mẫu phi Chiến Bắc Dã ngừng khóc, khi mọi người vừa buông tay, bà liền bắt đầu hát.
"... Con không về, không biết khi nào..."
Lâu thật lâu không ai lên tiếng, bất chợt Hoàng đế Thiên Sát nhẹ buông
tiếng thở dài, nói: "Khi trẫm còn bé, hình như đã nghe qua bài hát này."
Giọng y đượm chút xa xăm và buồn bã, từ tốn kể: "Hoàng thái hậu mất sớm,
người rất thích Tĩnh thái phi, xưa kia thường ra lệnh cho Phụ hoàng dẫn
bà đến tham bái. Lúc trẫm sáu tuổi, nằm gối đầu trên chân Thái hậu đã
nghe qua bài hát này."
Lòi nói này có phần kì quặc, mọi người
nghe liền biết đây là bí mật riêng của Hoàng tộc, Tĩnh thái phi trước
đây là Hoàng hậu tiền triều, đây là húy kị lớn nhất của Hoàng triều
Thiên Sát. Mọi người đều cúi đầu im lặng, Chiến Bắc Hằng húng hắng ho
khan.
Tĩnh thái phi đột nhiên thôi không hát nữa, một lúc lâu sau lắp bắp nói: "... không nên hát cho ngươi nghe."
Chiến Nam Thành bật hỏi: "Vì sao?"
Bà đáp: "Ngươi muốn giết con ta - giết con ta-"
Lúc này đây bỗng dưng bà có suy nghĩ rất rõ ràng, từng chữ từng lời đều
rành mạch, thậm chí biết Chiến Nam Thành có ý định làm gì, hoàn toàn
không giống một người điên. Bà đăm đăm nhìn Hoàng đế Thiên Sát, lớn
tiếng lên án: Ngươi muốn giết đệ đệ ngươi!
Chiến Bắc Dã chấn động, không khí trong cung yên lặng như tờ.
"Trẫm muốn giết hắn thì sao?" Chiến Nam Thành im lặng hồi lâu, sau đó thẳng
thắn thừa nhận. "Ngươi không muốn uy quyền của ngươi bị uy hiếp đúng
không?"
"... Nó không như ngươi nghĩ." Thái phi kích động biện hộ cho con trai mình.
Chiến Nam Thành tựa hồ nở nụ cười châm biếm, cảm giác như mình cùng một nữ
nhân bị điên đối đáp với nhau thật chẳng ra gì, lạnh lùng nói: "Náo loạn đến nửa đêm đủ rồi. Điểm huyệt Thái phi đưa về tẩm cung, những người
còn lại vào vị trí của mình." Nhìn Chiến Bắc Hằng nói: "Theo trẫm vào
ngự thư phòng."
"Dạ."
Đám đông nhanh chóng giải tán, thị
vệ tuần tra phía trước cũng qua, Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã di chuyển
sang chỗ khác, tiếp tục núp trong bóng tối.
Từ phía xa xa, Mạnh
Phù Dao đang âm thầm tính toán khoảng cách và đếm số người bên cạnh
Hoàng đế cùng Vương gia, cảm thấy nếu muốn từ nơi này xông tới khống chế hai người kia thì tính khả thi cũng không cao lắm, không thể làm gì
khác hơn là bỏ qua cho họ.
Đợi thêm một hồi thật lâu nữa, thời
điểm mọi người đều ngủ say nhất, hai người định lén lút lẻn vào trong,
chợt nghe thấy bên trong có tiếng mở, đóng cửa. Có người biếng nhác đi
về phía bờ tường, ngáp thật to, "Thức suốt đêm nhiều ngày như vậy, mệt
chết đi được."
Người khác nói: "Qua bao lâu rồi chứ, hiện tại
Liệt vương Thiên Sát không thể nào xuất hiện ở Bàn Đô được, cho dù mọc
cánh cũng không thể bay tới, có cần thiết đâu mà lại bắt chúng ta ngày
đêm thủ vệ?"
Người nữa lên tiếng: "Ta nghe nói, Liệt vương đã chết ở trong rừng núi lâu rồi."
"Thật sao?" Ba người kia cùng bật thốt, hai người thì vui mừng, người còn lại thì như mất mát.
"Hắn bị mấy vạn tinh binh bao vây trong rừng sâu, chết không thấy xác. Các
người cũng biết đó, từ xưa đến nay không ai có thể sống sót bước ra khỏi khu rừng đó cả."
Ai nấy đều trầm mặc, thật lâu sau có một người nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc Liệt vương một đời anh hùng..."
"Tôn Chí! Nói năng cẩn thận!" Lập tức có người quát gã, "Đó là lệnh của bệ hạ vây giết nghịch tặc!"
Người nọ im lặng, hồi lâu căm phẫn đáp lại, "Lão Tôn nói ra thì không sợ. Ba
năm trước đây con trai lão bị bệnh đậu mùa, có một danh y có thể trị
nhưng lão lại không đủ tiền, mượn bà con họ hàng nhưng vẫn còn thiếu một nửa, chỉ còn cách khoanh tay chờ con mình đến ngày chết đi. May là
trong một lần đến báo cáo công tác với Vương gia, vô tình ngài ấy biết
được nên đã giúp đỡ. Nếu không thì mộ của con trai lão cũng đã đầy cỏ
xanh um rồi."
Người tên Tôn Chí kia kể xong thì sặc ho một tiếng, đứng dậy nói: "Ta đi tiểu tiện."
Gã đi vào phía sau nhà xí, vệ sinh xong vừa định kéo quần lên, thình lình
một bóng đen chợt lóe lên trước mắt, gã hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn,
chạm phải một đôi mắt đen mun sáng ngời.
Đôi mắt ấy như đang mỉm cười với gã, tiện tay giúp gã kéo quần lên, khẽ hô: "xuỵt".
Người nửa đêm chạy vào nhà xí nam còn giúp người ta kéo quần lên, chẳng ai khác ngoài Mạnh Phù Dao.
Người có tên Tôn Chí kia vừa định há miệng muốn la lên, Mạnh Phù Dao đã nhanh tay điểm huyệt, gã liền cứng đờ, ngay cả miệng cũng không mở ra được,
kinh hãi nhìn chằm chằm nàng, không biết người này muốn giết mình như
thế nào.
Một bóng đen từ phía sau lưng Mạnh Phù Dao, chậm rãi bước ra.
Ánh mắt Tôn Chí liền không ngừng thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, rồi vui
mừng, sau đó là hoảng sợ. Mạnh Phù Dao nhìn sắc mặt biến hóa của gã, cất tiếng: "Tôn Chí huynh, lời huynh nói chúng ta đều nghe thấy, đa tạ
huynh đã trượng nghĩa. Liệt vương điện hạ tới đây làm gì, chắc hẳn huynh biết rõ, huynh có nguyện ý giúp chúng ta một tay không?"
Tôn Chí do dự một hồi lâu, đáp thật nhỏ, "Vương gia còn sống, tiểu nhân thật sự rất vui mừng... Có điều tiểu nhân khuyên Vương gia, không thể cứu nương nương ra ngoài được. Chỉ cần bước ra khỏi nhà xí này, trong cung ngoài
cung từng bước từng bước đều có cơ quan, bẫy rập. Coi như tiểu nhân liều mạng đồng ý, cũng không cách nào giúp ngài cứu nương nương thoát khỏi
nơi này."
"Ta chỉ muốn gặp mặt Mẫu phi." Chiến Bắc Dã thấp giọng nói, "Ta muốn cho bà biết ta vẫn mạnh khỏe."
Tôn Chí do dự không đáp, bỗng nhiên Mạnh Phù Dao nói, "Nhà xí nam này có gần nhà xí nữ không?"
"Gần." Tôn Chí đáp, "Trong này có rất nhiều thị vệ và cung nữ, nên hai nhà xí nam và nữ rất gần nhau, cửa đối diện nhau."
"Nếu nương nương tới nhà xí, mẹ con họ có thể thấy mặt nhau không?"
"Không được." Tôn Chí đáp, "Với thân phận của nương nương, không thể đến nhà xí này được."
"Thay mận đổi đào thì sao?" Mạnh Phù Dao cười, thì thầm cùng Tôn Chí mấy câu, gã suy nghĩ một chút liền gật đầu, Chiến Bắc Dã lập tức nói: "Nàng muốn làm gì?"
"Làm chuyện nên làm." Mạnh Phù Dao vỗ vai Tôn Chí, "Tôn Chí huynh, nhờ cậy huynh, nếu chuyện có thành, sau này có cơ hội nhất
định cảm ơn huynh."
"Vương gia hết lòng vì Thiên Sát, thương dân, đánh đuổi La Ma đem lại bình an cho dân chúng vùng biên cảnh, một đời
là hiền vương, không đáng bị đối xử như thế này." Tôn Chí khom người,
"Có thể giúp sức vì Vương gia, là vinh hạnh của tiểu nhân."
Mạnh
Phù Dao nhìn chằm chằm người này, thấy đôi mắt gã trong suốt, hiển hiện
nét chân thành, ánh mắt sáng ngời, nàng liền thở phào, lén lút đưa cho
gã một chiếc bình nhỏ, bảo: "Đi đi."
Tôn Chí cẩn thận nắm chiếc
bình nhỏ này, Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao lùi vào trong chỗ tối bên
cạnh nhà xí, nơi này rất gần nội cung. Hai người không dám lên tiếng,
Chiến Bắc Dã viết chữ trên tường, "Nàng định làm gì?"
Mạnh Phù Dao viết: "Nếu như có thể huynh hãy mang bà đi."
Ánh mắt Chiến Bắc Dã lóe lên sự nghiêm nghị và cương quyết, đưa tay ra định nắm vai Mạnh Phù Dao, nàng lanh lẹ lùi về phía sau né tránh. Chiến Bắc
Dã bất đắc dĩ hung hăng trừng nàng, viết: "Không cho phép nàng hành
động."
Mạnh Phù Dao lại viết: "Lão nương không biết đọc chữ."
Chiến Bắc Dã tức đến suýt nữa thì ngã nhào, đang dự tính có nên hay không
điểm huyệt nàng rồi mang đi, phía sau đột ngột có một cung nữ vội vàng
chạy tới, cúi đầu ôm bụng chạy về hướng nhà xí.
Mạnh Phù Dao phì cười, tức thì nhẹ nhàng lao ra.
Chiến Bắc Dã liền hiểu ngay nàng muốn làm gì, vội vàng đuổi theo, không ngờ
giữa chừng Mạnh Phù Dao bất ngờ quay đầu lại, ném ra một vật cực kì mạnh mẽ, khiến Chiến Bắc Dã không sợ trời không sợ đất cũng hoảng hốt giật
mình.
Hắn chỉ vừa ngẩn người trong tích tắc, Mạnh Phù Dao đã chui vào nhà xí, điểm huyệt cung nữ bị tiêu chảy kia.
Nàng lột sạch quần áo của cung nữ này, dịch dung rồi thay đổi đồ, thình lình Mạnh Phù Dao phát hiện sau lưng mình có tiếng gió lay động, liền nhanh
nhẹn né tránh.
Mạnh Phù Dao vừa thay quần áo trong không gian chật hẹp, vừa buộc lòng ra tay tiếp chiêu Chiến Bắc Dã, nàng chỉ viết hai câu.
Câu thứ nhất: "Bà ấy không cầm cự nổi nữa."
Câu thứ hai: "Tin tưởng ta."
Tiếng gió chợt ngừng, Chiến Bắc Dã kinh ngạc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao đã thay y phục xong, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn,
cười rất đỗi dịu dàng, sau đó bước ra ngoài chẳng chút do dự.
Vừa ra khỏi nhà xí, nàng liền khom người, ôm bụng như đang bị tiêu chảy, chạy một mạch vào bên trong điện.
Vừa khéo đúng lúc Tôn Chí đi tuần tra ngang qua, trường thương trong tay gã như bị chĩa chệch hướng, chỉ vào phía nào đó bên trong.
Mạnh Phù Dao cảm kích nhìn gã rồi chạy về hướng đó - Mới vừa rồi trong lúc đi
tuần tra bên trong điện, gã đã nhanh trí đổ bột thuốc mà Mạnh Phù Dao
đưa vào phòng của cung nữ kia qua cửa sổ.
Mạnh Phù Dao nhanh
chóng bước vào bên trong điện, quét mắt quan sát khắp nơi, nhìn thấy hai thái giám đang đứng canh cửa bên ngoài.
Thấy nàng vào, một thái giám lên tiếng: "Lan nhi, bị tiêu chảy à? Nhớ đóng cửa sổ lại, coi chừng gió lùa vào."
Mạnh Phù Dào ậm ờ đáp lại bước vào trong, thái giám kia liếc nhìn, đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi không phải là..."
Lời vẫn còn trong miệng thì Mạnh Phù Dao đã ra tay đánh bất tỉnh hai thái
giám này, kéo vào căn phòng bên trong điện, rồi nhanh chóng ra tay đánh
ngã hết toàn bộ người bên trong.
Bức rèm phòng ngủ bên trong điện khe khẽ lay động, mùi hương nhàn nhạt và khói trắng vấn vít tỏa ra từ
chiếc lư đồng nhỏ, Thái phi đang ngủ say.
Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm trước sập giường nhìn Thái phi, gương mặt Chiến Bắc Dã hao hao
giống bà, giữa mi tâm hiển hiện khí chất an nhiên cao quý. Chỉ là gương
mặt bà tái nhợt gầy gò, tóc mai đã điểm sương trắng, ngũ quan vô cùng
xinh đẹp, chỉ là phong thái tài hoa của bậc quốc mẫu ngày xưa đã không
còn nữa, thay vào đó là sự bi thương tột cùng được tháng năm dài đằng
đẳng khắc sâu trên gương mặt bà.
Mạnh Phù Dao chần chừ, nàng mạo
hiểm vào trong này, nhưng không biết Mẫu phi Chiến Bắc Dã có thể làm
theo kế hoạch của nàng để nhìn thấy Chiến Bắc Dã hay không, vì dù sao bà cũng đã bị điên rất nhiều năm rồi...
Người phía sau tấm màn sa
vẫn yên tĩnh, Mạnh Phù Dao nghĩ giờ phút này Chiến Bắc Dã đang rất lo
lắng chờ đợi nàng, đành đưa tay lên mạo hiểm giải huyệt đạo cho Thái
phi.
Bà chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy Mạnh Phù Dao, Thái phi chớp chớp mắt, ánh mắt mênh mông mờ mịt, song vẫn im lặng.
Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, bước khẽ đến sập giường, nói: "Chiến Bắc Dã bảo con tới, Chiến, Bắc, Dã."
Nàng nói từng chữ rành mạch, ánh mắt Thái phi lập tức bừng sáng, bà nói thật nhỏ: "Tiểu... Dã?"
"Vâng, Tiểu Dã." Mạnh Phù Dao rưng rưng nước mắt, nàng chỉ về hướng nhà xí qua cửa sổ, "Nhà xí nữ, hắn chờ người."
"Chờ... ta?"
"Đúng vậy." Mạnh Phù Dao cởi y phục bà, Thái phi thoáng sợ hãi, nàng vỗ lưng
bà an ủi, dịu dàng nói: "Đổi y phục là có thể thấy Tiểu Dã."
Thái phi vừa nghe có thể thấy Tiểu Dã liền giơ hai tay lên để Mạnh Phù Dao
thay quần áo cho mình. Mạnh Phù Dao dẫn bà đến cửa sổ, chỉ ra ngoài:
"Nhà xí nữ, người nhìn qua là có thể thấy Tiểu Dã, không cần nói."
"Không nói... sẽ giết Tiểu Dã." Thái phi bất ngờ nói rất rõ ràng.
Mạnh Phù Dao hít hà mũi, mắt đã đỏ ngầu, nàng khích lệ gật đầu, "Đúng vậy."
"Không cho giết." Thái phi cười hì hì, vẻ mặt hân hoan, nụ cười nở rộ như một đóa hoa hàm tiếu.
Mạnh Phù Dao gật đầu, dìu bà ra đến cửa điện, cẩn thận chỉ cách bà đi đến nhà xí nữ.
Nàng chăm chú dõi theo Thái phi, khẳng định bà không đi nhầm hướng, nhìn
thấy Tôn Chí âm thầm trợ giúp từ phía đằng xa, như cố ý như vô ý ngăn
không cho bất kì ai đến khu vực nhà xí nữ.
Mọi việc thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Mạnh Phù Dao đứng bên cửa sổ nhìn đến khi Thái phi đi vào khu nhà xí nữ nàng mới yên lòng. Nghĩ đến cảnh Thái phi nhìn thấy Chiến Bắc Dã thì vui
mừng đến nhường nào, nghĩ đến cảnh Chiến Bắc Dã nhìn thấy mẹ sẽ an ủi bà như thế nào... Nàng cũng nghĩ, Chiến Bắc Dã là một nam tử hiếm hoi trên thế gian này, trung thành, tín nghĩa lại dạt dào tình cảm.
Nước mắt bất giác chảy xuống lúc nào không hề hay biết, rồi lại bật cười khe khẽ.
Sau đó nàng quay trở lại thay đồ của Thái phi, nằm lên giường, chờ bà trở lại, hoặc có thể là sẽ không trở lại.
Trong lòng nàng, thật sự hy vọng Chiến Bắc Dã có thể dứt khoát dẫn Thái phi
ra khỏi Hoàng cung, vì dù gì nàng cũng có khả năng tự bảo vệ mình, còn
Mẫu phi hắn thì không. Nhưng thực tế nàng biết chắc rằng, Chiến Bắc Dã
không bao giờ bỏ nàng ở lại.
Nàng bật cười, khoanh tay gối đầu, cảm giác thật hạnh phúc vì mình đã làm được một chuyện tốt.
Tuy nhiên, nụ cười của nàng bất chợt tắt ngóm.
Tiếng Thái giám gắng hết sức hô to truyền từ ngoài điện:
"Bệ hạ giá lâm –”