Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 14: Tình yêu chân thành




Lời còn chưa dứt, kiếm quang đã lóe lên, một dòng máu bắn ra thành một đường vòng cung, khiến đại điện như thoáng sáng bừng lên, tiếp theo là tiếng kinh hô vang rền, Phượng tứ Hoàng tử run giọng hô to: "Muội muội!" Ngay sau đó có người lập tức quát lên, "Công chúa không thể coi thường mạng sống của mình!" Người đó nhanh chóng bước đến đoạt kiếm, tiếng quát chói tai hòa với âm thanh kinh hãi thất thanh lộn xộn không ngừng vang vọng, keng một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất.

Tiếng kim loại rơi trên nền gạch phát ra rất thánh thót, khiến mọi người không khỏi run rẩy. Phù Dao đưa lưng về phía Phật Liên, chẳng buồn quay đầu lại, trên gương mặt tinh ranh hiển hiện nụ cười mỉa mai.

Thật sự muốn chết à, nếu muốn chết thật sao lại tự vận lúc đông người như thế này chứ?

Công chúa điện hạ thật là ba chấm, ngay cả chết cũng không quên diễn trò.

Phật Liên ngã vào lòng Phượng tứ Hoàng tử, khóc thút thít không thôi, "Tại sao lại không nói với ta, tại sao không nói cho ta biết!"

Phượng tứ Hoàng tử ôm lấy nàng ta, lệ nóng chảy thành dòng, luôn miệng giải thích, "Ta cũng không biết chuyện này... Chắc chắn là Phụ hoàng và Mẫu hậu sợ muội chịu không nổi, đợi sức khỏe muội tốt mới nói cho muội… không ngờ lại xảy ra chuyện này..."

Hắn bỗng nghiêng đầu, căm tức nhìn Phù Dao, lạnh lùng nói, "Mạnh tướng quân, ngươi bây giờ hài lòng chưa? Bức bách Phật Liên đau lòng đến nỗi tự vận như thế này, giờ ngươi vui lắm phải không?"

"Ta có biểu lộ vui hay không vui sao?" Mạnh Phù Dao khoanh tay, nhìn vẻ mặt đám người xung quanh một lượt, khinh khi nói, "Ta nhìn thấy các vị vì người nói láo mà thổn thức không thôi, cảm thấy cuộc sống này, con mẹ nó chứ thật không công bằng, mới vừa rồi ta bị người ta buộc phải tự vận, sao không ai vì ta mà thổn thức? Nếu vừa nãy ta không đem Toàn Cơ đồ ra thì chẳng phải sẽ bị ép chết, có hay chăng chư vị sẽ trầm trồ khen ngợi? Nói thật thì bị ngàn người chỉ trỏ, nói láo thì được ngàn người thương tiếc, thì ra đây chính là Vương công thất quốc, đây chính là chính nghĩa công lý?"

Ánh mắt của nàng quét đến từng người, ai nấy đều lúng túng cúi đầu, có người nói thật nhỏ, "Công chúa cũng bị lừa không hay biết gì mà, ai bảo Trưởng Tôn Vô Cực giữ kín không chịu nói ra chứ?"

"Mẹ kiếp, cái rắm ngươi đó!" Phù Dao tím mặt, "Trong đầu ngươi toàn là bùn nhão và cứt heo à? Đổ hết tội cho Thái tử điện hạ? Nếu không phải Quốc chủ Toàn Cơ các ngươi thỉnh cầu Thái tử chờ đến khi Phật Liên khỏe mạnh hãy công bố với thất quốc, thì sao ngài ấy phải giữ kín chứ? Đúng là Thái tử điện hạ cũng có lỗi, lỗi duy nhất của ngài ấy là ban đầu đối với loại người giả nhân giả nghĩa Toàn Cơ các ngươi quá mềm lòng!"

Nàng nhe răng trợn mắt mà cười, nhảy phốc qua đó, khiến nhân sĩ Toàn Cơ vừa mới nói lùi về phía sau một bước. Phù Dao không để ý đến gã, nhặt thanh trường kiếm dưới đất mà ban nãy Phật Liên dùng để tự vận lên, đặt trên cổ mình, giả vờ cứa một cái.

"Ai dà, ta lại muốn tự vận nữa!"

Nhã Lan Châu lập tức nhào đến, kêu to, "Mạnh tướng quân không thể coi thường mạng sống của mình!" Rồi đưa tay ra đoạt kiếm, Phù Dao lập tức buông kiếm ra, ôm lấy Nhã Lan Châu, vờ khóc, "Tại sao không nói cho ta biết? Tại sao không nói cho ta biết?"

Nhã Lan Châu vỗ về lưng nàng, giọng trầm xuống như là đau khổ lắm thay, "Nói cho ngươi biết ngươi sẽ khóc đến chảy máu..." Hai cô gái ôm nhau cười ha ha. Nhã Lan Châu ôm bụng, ba bước gộp làm một nhào về phía tường, "Ai da Mẫu thân ơi, không được không được..." Phù Dao ném trường kiếm xuống đất, đưa chân đạp gãy, khinh miệt nói, "Nhìn đi, ta cũng giả vờ tự vận được mà!"

Tất cả quý tộc và chưởng môn có mặt đều ngạc nhiên, nhìn Mạnh Phù Dao cười ha hả, khom người cúi chào với Chiến Nam Thành một cái rồi chẳng buồn nhìn ai mà kéo Nhã Lan Châu phóng ra ngoài, tung mình nhảy qua của lớn điện, bóng dáng từ từ mất hẳn trên bậc thang cẩm thạch, văng vẳng từ xa vọng đến tiếng đối thoại vui vẻ:

"Trưởng Tôn Vô Cực, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi-"

"Mạnh tướng quân không nên xem thường mạng sống của mình!"

"Ai da, ngươi làm gì cướp kiếm ta thế? Để cho ta chết, để cho ta chết-"

"Trưởng tôn Vô Cực, Phượng Tịnh Phạm ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi -“

Tông Việt nghe Mạnh Phù Dao kể mãi không ngừng bèn nói:

"Làm ơn, dạ dày ta rất khó tiêu hóa, cô nói hoài như vậy khiến ta càng lúc càng ăn không ngon." Tông Việt cầm chén cơm lên, đi thẳng ra ngoài không buồn quay đầu lại.

"Công chúa không thể nhẹ-", "Cụp" một tiếng, Nguyên Bảo đại nhân giương móng lên, khúc xương gà chuẩn đến không thể chuẩn hơn, bay vào miệng kẻ đang bốc phét.

Mạnh Phù Dao tức giận rồi, đặt cái chén "cạch” xuống bàn, "Sao không cho ta nói hết chứ? Nghe hấp dẫn lắm mà!"

Vân Ngấn thở dài, cất tiếng: "Chúng ta đã nghe cô nói đến ba lần rồi."

Sắc mặt Mạnh Phù Dao như đưa đám, phồng má lên đẩy cái chén sang chỗ khác, "Không ăn nữa!" Nhấc chân bỏ đi một mạch chẳng buồn nhìn ai lấy một lần.

Người nọ đang an tĩnh ăn hoành thánh, như có điều suy nghĩ, Nguyên Bảo đại nhân ngồi xổm ở trước mặt hắn, nhìn chủ tử bằng ánh mắt đồng cảm, bày vẻ mặt "Chủ tử có điều gì phiền muộn sao?"

Trưởng Tôn Vô Cực cười, vuốt ve Nguyên Bảo đại nhân, nó lập tức vui mừng khôn xiết, lấy quả hồng đang ăn phân nửa ra khỏi miệng, nịnh nọt chít chít, "Đều do Mạnh Phù Dao gây ra phiền phức, chủ tử vĩnh viễn thắng lợi."

Trưởng Tôn Vô Cực đưa tay lên nhét lại nửa quả hồng vào miệng Nguyên Bảo tỏ vẻ khen ngợi nó, rồi đứng dậy đi vội vàng thẳng đến khuê phòng của người chuyên gây ra phiền phức kia. Vân Ngấn im lặng nhìn bóng lưng hắn, một hồi lâu sau quay đầu sang chỗ khác.

Đôi mắt to lúng liếng của Nhã Lan Châu liếc nghiêng nhìn hắn, bất ngờ vòng vèo hỏi, "Vân Ngấn, có cảm thụ gì?"

Vân Ngấn quay đầu nhìn nàng ấy, đôi ngươi như đốm lửa lóe sáng trên gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, không đáp lại cũng không nổi giận, đẩy ghế ra đi đến bên cửa sổ, chắp tay nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài.

Dáng lưng hắn thẳng tắp tựa trúc xanh trong bóng đêm tĩnh mịch, cô đơn lạnh lẽo mà sáng chói, song dù là vậy vẫn loáng thoáng sắc màu ảm đạm, nhàn nhạt nét ưu thương.

Nhã Lan Châu nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn, bỗng nói, "Thật ra thì ta hiểu rất rõ cảm thụ của huynh."

Vân Ngấn xoay người lại nhìn nàng ấy, Nhã Lan Châu nhoẻn cười, giờ phút này đây trên gương mặt cô gái nhỏ không còn vẻ xán lạn lấp lánh hoa quang rực rỡ nữa mà lại đượm mấy phần ảm đạm, nhàn nhạt ưu thương giống như Vân Ngấn vậy. Nàng ấy nói, "Ta thích Chiến Bắc Dã, ta đã đuổi theo chàng năm năm rồi."

Trên gương mặt nàng ấy không có nét ngượng ngùng, rất thản nhiên, nghiêm túc chăm chăm nhìn Vân Ngấn, nói: "Năm năm, từ lúc mười hai tuổi đến mười bảy tuổi, từ Phù Phong đuổi đến Thiên Sát, đến Thái Uyên, đến Vô Cực, lại quay về Thiên Sát, đã trở thành thói quen rồi. Ta cũng đã trở thành trò cười của dân chúng Phù Phong, Phụ hoàng và Mẫu hậu đều trách mắng ta, không cho ta xuất cung, ta liền sống chết trèo cửa sổ, đào hầm, trói nha hoàn... để trốn đi. Phụ hoàng, Mẫu hậu không cho ta tiền ta liền bán tất cả đồ trang sức của mình, toàn bộ Phù Phong đều coi ta là một Công chúa hoa si, theo đuổi nam nhân đến ngu muội - ai nấy đều cười nhạo ta, bọn họ càng cười ta thì ta càng quyết tâm theo đuổi Chiến Bắc Dã. Họ thì biết gì cơ chứ? Trong bọn họ có ai đã từng gội đầu cho Mẫu thân mình? Có ai cảm nhận được nỗi đau khi nhìn thấy thuộc hạ của mình hy sinh vì mình? Bọn họ có ai từng không ăn không uống đánh đuổi kẻ địch trên sa mạc để đem lại bình yên cho dân chúng? Bọn họ chỉ ngồi không mà đạp đổ chậu nước do nữ nhân mang tới để rửa chân cho họ — bọn họ được mọi người công nhận là nam nhân, là trụ cột gia đình, nhưng ta lại không thừa nhận."

Vân Ngấn rung động xoay người nhìn nàng ấy, muốn nói gì đó lại thôi.

Nhã Lan Châu đột nhiên cười mê muội, "Ta đuổi theo chàng năm năm, đuổi đến thành thói quen rồi. Ta củng cảm thấy mệt mỏi đến chết từ lâu lắm rồi, nhưng ta luôn tự an ùi mình rằng, hãy cố gắng kiên trì thêm nữa, rồi sẽ có một ngày Chiến Bắc Dã thôi trốn tránh ta, sẽ có một ngày chàng không thể rời bỏ Nhã Lan Châu ta... lúc ta tưởng chừng hy vọng của mình sắp thành hiện thực, vì thi thoảng chàng nhìn ta cười, không trốn chạy nữa... Ngay sau đó, Mạnh Phù Dao xuất hiện, rồi sau đó nữa, Chiến Bắc Dã thích tỷ ấy."

Nàng ấy nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to lấp lóe ánh sáng ảm đạm, hỏi Vân Ngấn: "Huynh nói xem, ta có cảm thụ gì?"

Vân Ngấn ngây ngốc, cảm thấy rất khó giãy bày, lâu thật lâu sau mới nói, "Không phải cô ấy cố ý đâu…”

"Nhìn huynh, nhìn huynh kìa, phản ứng đầu tiên là giải thích thay tỷ ấy, như thể sợ ta ăn thịt tỷ ấy vậy." Nhã Lan Châu cắt lời hắn, cười khanh khách, trong tiếng cười loáng thoáng chút chạnh lòng, "Mạnh Phù Dao rất khổ, song tỷ ấy vừa thật thà vừa có số mệnh vô cùng tốt, gặp được tỷ ấy, ta biết thế nào là kiên trì theo đuổi tình yêu, so với tỷ ấy, ta quả thật thua kém rất nhiều."

Nàng ấy ngồi xuống, hai tay khép lại, chiếc váy đủ màu sắc xòe ra, thân hình khẽ run rẩy, chậm rãi nói, "Hôm nay ở trên điện, ta nhìn Phật Liên, nhìn nàng ta tự rơi vào bẫy rập làm trò hề, ta nghĩ rằng, nàng ta cũng chỉ vì yêu, chỉ vì muốn có được tình yêu mà thôi, nói cho cùng, nàng ta giống với ta, vậy mà khi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc ấy, ta đột nhiên đổ mồ hôi lạnh đầy người, ta không muốn mình giống như nàng ta vậy, quá đáng thương."

"Ta thích Chiến Bắc Dã, đường đường chính chính quang minh chính đại. Như vậy ta cũng phải làm một người đường đường chính chính quang minh chính đại mới có thế xứng với chàng, nếu không, tự ta cũng cảm thấy mình không xứng đáng, thì sao Chiến Bắc Dã có thể nhìn trúng ta chứ?"

Nhã Lan Châu đứng lên, tới bên bệ cửa sổ bắt một con kiến đặt trong lòng bàn tay, nhìn nó hốt hoảng chạy trốn tứ phía, nhớ tới bộ dáng chạy thục mạng của Chiến Bắc Dã khi bị nàng truy đuổi, không nhịn được bèn cười rộ lên.

Nàng ấy nói, "Lần đầu tiên gặp được Phù Dao, tỷ ấy đã nói với ta, Châu Châu, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa. Haiz, ta nghe không hiểu lắm nhưng liền thích tỷ ấy."

Nàng ấy nói, "Lúc ở Hoa Châu khách sạn, ta nằm ngủ ở phòng ngoài, lúc tỉnh dậy không biết tại sao mình lại nằm trong phòng của tỷ ấy, từ trước đến nay khi ngủ ta luôn đạp chăn xuống đất, nhưng hôm đó thì không." Nàng ấy quay đầu lại nhìn Vân Ngấn, "Huynh đoán xem, sao chăn lại không rơi xuống đất?"

Vân Ngấn suy nghĩ một hồi rồi nói, "Cô ấy đắp lại chăn cho cô sao?"

Nhã Lan Châu cau mũi, "Cứ mỗi lần tỷ ấy đắp xong là lại bị ta đạp rơi xuống lại, tỷ ấy bèn mang một cái ghế đến ngồi đó, dém chăn thật chặt cho ta. Khi đó ta nghĩ, người này thật tức cười, cứ trông chừng ta làm rơi chăn xuống đất, thật nhiều chuyện, Mẫu hậu ta cũng không trông nom chuyện này, khó trách ta lại cảm thấy nóng nực như vậy."

Vân Ngấn nhìn nàng ấy, nơi đáy mắt dần dần lộ ra nét cười.

"Sau đó được tin Trưởng Tôn Vô Cực chết..." Nhã lan Châu nhìn con kiến đang bò, "Tỷ ấy không làm gì hết, an tĩnh đến mức khiến ta cảm thấy sợ hãi, ta liền đứng trước mặt tỷ ấy nghĩ rằng, nếu ta hay tin Chiến Bắc Dã chết thì ta sẽ có phản ứng như thế nào? Ta chắc chắn là mình sẽ không giống như bộ dáng của tỷ ấy, mà sẽ nổi điên cầm đao ra ngoài giết người, rồi sẽ tự vận trước mộ của Chiến Bắc Dã, nhìn thấy dáng vẻ Phù Dao lúc đó, lần đầu tiên ta vì người khác mà khóc."

Thân thể Vân Ngấn run run, tay nắm chặt song cửa, Nhã Lan Châu nhìn hắn cười hì hì, "Khó chịu đúng không? Chính là cảm giác này, ta cũng là người, ta cũng ghen tị với việc Chiến Bắc Dã liều mạng theo đuổi tỷ ấy, ta cũng muốn làm thịt tỷ ấy, nhưng ta cũng hiểu rõ, nếu ta thật sự làm như vậy, Chiến Bắc Dã sẽ vĩnh viễn không bao giờ là của ta."

Ánh mắt nàng ấy nhìn về phía xa tắp, "Mạnh Phù Dao bảo ta, phải kiên trì."

Nàng ấy đặt con kiến lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nói, "Về nhà của mi đi." Sau đó nhảy lên bệ cừa, giang hai cánh tay ra đón gió, hét lớn, "Phải kiên trì!"

Vân Ngấn khẽ lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mắt - hắn vẫn luôn cảm thấy nàng ấy chỉ là một cô bé, thậm chí chưa bao giờ để ý đến nàng ấy. Đứng bên cạnh Phù Dao, nàng ấy bị ánh hào quang của Phù Dao che lấp, thế nên đến hôm nay hắn mới phát hiện, hắn thích tính cách sôi động của Nhã Lan Châu, nội tâm và trí tuệ của nàng ấy không thua kém ai hết, có lẽ cuộc đời nàng ấy không thể nào đạt được thành tựu như Phù Dao, song tính cách và sự lôi cuốn của nàng ấy, không thua kém Phù Dao chút mảy may nào.

Cô Công chúa nhỏ quen sống trong nhung lụa, vì theo đuổi tình yêu mà trở thành trò cười của thiên hạ, nhìn thấy hy vọng của mình bị người khác dập tắt, nàng ấy có một vạn lý do để hận Phù Dao.

Thế nhưng nàng ấy lại lựa chọn kết bạn cùng Phù Dao.

Có bao nhiêu người ích kỉ, cũng có bấy nhiêu người rộng lượng.

Hắn nhìn nàng ấy, tựa như thấy ánh sáng bàng bạc từ phía chân trời ẩn nấp trong tầng mây mù xám xịt, chỉ là một đốm sáng nhỏ nhoi nhưng lại lấp lánh hào quang rực rỡ khiến người ta trở nên phấn chấn, ánh sáng đó âm thầm báo hiệu cho mọi người biết rằng, bình minh sắp sửa ló dạng rồi.

Nhã Lan Châu quay đầu lại, kích động hét to lên, gương mặt ửng hồng, hơi thở phập phồng, đột nhiên nhảy xuống, kéo tay Vân Ngấn.

"Chúng ta ở đây buồn làm gì chứ? Đi, đi uống rượu đi!"

"Nguyên Bảo... ta cảnh cáo mi không được đi theo ta, nếu mi còn theo ta nữa ta sẽ mổ bụng mi làm bữa tiệc Mãn Hán!" Mạnh Phù Dao bước đi bành bạch, không thèm quay đầu về phía sau mà rống lên như vậy.

Nguyên Bảo đại nhân uất ức vô cùng, đầu ngươi bị ngập nước rồi à, ai muốn đi theo ngươi chứ, người đi theo ngươi rành rành là chủ tử vô lương tâm của ta mà, ta đây là đang bị người ta xem như một quả hồng mềm mà xách theo thôi!

Nguyên Bảo đại nhân bị ai đó xách trong tay, nó ôm cánh tay mình, ai oán nhìn trời, vô cùng nghiêm túc ngẫm nghĩ một vấn đề: có phải bát tự của nó và Mạnh Phù Dao xung khắc hay không, đường đường là "Thiên Cơ Thần Thử" hưởng sự cung phụng của tất cả mọi người ở Thương Khung vậy mà bây giờ lại thành hộ vệ tặng phẩm phụ phụ gia phẩm, địa vị bị tụt xuống đến mức trôi sông như thế này, tương lai ảm đạm tối tăm mù mịt.

Chủ tử nó đột nhiên cúi đầu nhìn nó một cái, thấy ánh mắt không cam của nó bèn vuốt vuốt đầu nó an ủi - đổi tay xách.

Mạnh Phù Dao vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người nọ mỉm cười sáng chói, nàng như muốn bốc hơi, chẳng buồn về phòng nữa là đứng khựng lại, giả lả cười nói, "Thái tử điện hạ, ta bỗng cảm thấy ta có lời muốn xin lỗi ngài."

"Vậy à?" Nụ cười trên gương mặt Trưởng Tôn Vô Cực như hoa nở dưới trăng "Nàng nói ra để ta xem thử xem có thể tha thứ cho nàng được hay không."

Mạnh Phù Dao thấy mình quả thật tốn hơi thừa lời với người nọ, tức tối nói, "Ta phá hủy hôn sự đẹp đẽ của ngài, ta cảm thấy mình thật có lỗi lắm, ta không nên phá hủy nó, hai người quả thực rất xứng đôi vừa lứa."

"Thế à?"

"Đều là cao thủ nói láo!" Mạnh Phù Dao nhớ tới hoa sen giả kia liền cảm thấy buồn nôn, "Một người không có Toàn Cơ đồ thì nói có, còn người có Toàn Cơ đồ thì lại nói không có!"

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng, ánh mắt cười như không cười, hồi lâu sau nói, "Phù Dao, xin nàng hãy tỉ mỉ nhớ lại một chút, từ khi quen biết nàng đến giờ, có những chuyện ta không nói với nàng nhưng tất cả những chuyện mà ta nói với nàng, có bao giờ là nói láo không?"

Mạnh Phù Dao trợn to mắt, cẩn thận suy nghĩ một hồi, phát hiện ra... quả thật không có.

"Bắt đầu từ bây giờ, có!" Nàng nhanh nhảu đáp cứ như đúng rồi, cưỡng từ đoạt lý.

Trưởng Tôn Vô Cực cười, bỗng đưa tay ra kéo nàng tung mình nhảy lên cao.

"Ai da, huynh làm gì vậy!"

Mạnh Phù Dao vừa mới la lên tức khắc phát hiện mình đã ngồi trên nóc nhà của người ta rồi, nhìn thấy rõ từng con phố lớn ngõ nhỏ xung quanh, đêm khuya thanh vắng gió mát vờn quanh, ánh đèn ấm áp nhà nhà hiển hiện nơi đáy mắt, khiến tâm tình người ta thoáng chốc đã trở nên sảng khoái.

"Người đang đứng ở chỗ cao bởi vì nhìn thấy nhiều thứ nên suy nghĩ cũng phức tạp hơn, lòng cũng vì vậy mà sáng tỏ hon." Ý hiện rõ trong lời, nội tâm Phù Dao khẽ lay động, nàng ai oán khịt khịt mũi, "Cho nên huynh kéo ta lên nóc nhà người ta ngồi là để cho đầu óc của huynh thanh tỉnh à."

"Ta lúc nào cũng tỉnh táo sáng suốt, trí tuệ vô song." Mạnh Phù Dao liền hung hăng đẩy người thông minh có một không hai kia xuống, "Đi xuống đi, ở đây không có chỗ ngồi, đừng làm trở ngại tầm mắt của ta."

"Chúng ta cứ một đôi một cặp thế này, ta vĩnh viễn không làm trở ngại tầm mắt của nàng đâu, chỉ có nàng tự cản trở chính mình thôi." Tối nay Trưởng Tôn Vô Cực như thể một nhà triết học vậy, "Phù Dao, nàng đang chán ghét ta vì ta giấu nàng chuyện đó sao?"

"Đúng vậy." Phù Dao quay sang nhìn hắn, ánh mắt sáng như đá mắt mèo, "Ta không có kiểu cách như vậy, không thích còn không chịu thừa nhận."

Trưởng Tôn Vô Cực khẽ cười, không biết lấy ra từ đâu một chiếc áo khoác, khoác lên người nàng, "Gió lớn, coi chừng lạnh." Tiếp đó nói, "Ta đưa nửa tấm Toàn Cơ đồ kia làm sính lễ, quả thật chưa có lấy lại."

"Hả?"

"Người đời đều cho rằng Toàn Cơ dồ chỉ có một phần, thật ra thì có đến hai phần." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Nó đến từ một cái áo khoác ngoài của hai bộ y phục, mỗi tấm viết một nửa nội dung, gộp lại sẽ là một bức Toàn Cơ đồ hoàn chỉnh, gồm 882 chữ, tổng cộng có tám chương, cái ta đưa cho nàng là một nửa tấm Toàn Cơ đồ."

"Huynh đã đưa cho Toàn Cơ một tấm, tặng ta một tấm, vậy sao tấm kia không có trong tay Phật Liên?" Mạnh Phù Dao nghi ngờ, "Sao nàng ta lại dùng Nguyệt Hoa gấm làm một tấm Toàn Cơ đồ giả như vậy."

"Đây chính là lý do vì sao ta lại từ hôn." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, dịu dàng nhìn nàng, "Ta gặp một người khác."

"Ý huynh là vị hôn thê của huynh là một người khác?" Phù Dao đột ngột quay đầu lại nhìn hắn, "Người nào?"

"Ta chỉ hoài nghi mà thôi, Phượng Tịnh Phạm lấy ra đồ giả, cũng có khả năng là đồ thật đã bị mất rồi, nên nàng ta mới bất đắc dĩ làm đồ giả để thay thế." Trưởng Tôn Vô Cực như đang suy tư, nhìn vào mắt nàng cười tỏa nắng, "Có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày, nhưng mà, Phù Dao này, ta phải cảm ơn nàng... đã giúp ta giải quyết nữ nhân kia."

"Không phải là cảm thấy đáng tiếc sao?" Phù Dao cười nhìn hắn, "Nàng ta đẹp như vậy, cao quý như vậy, thanh danh cũng hoàn mỹ thế kia, phong cách cũng rất giống huynh, ông trời khổ tâm lắm mới tạo ra một đôi đẹp như vậy, haizz, lại bị ta phá hủy, thật thất đức mà."

"Còn có chuyện thất đức hơn thế nữa." Trưởng Tôn Vô Cực bứt một ngọn cỏ bỏ vào miệng nhấm nháp, lạnh nhạt nói” "Nghe nói bọn họ đã rời khỏi Thiên Sát lúc nửa đêm, ta đã cho Ẩn vệ tinh anh nhất chờ họ ở biên giới, Chiến Nam Thành làm chuyện gì đối với ta, ta sẽ phụng bồi hắn y như vậy."

"Huynh phái người ám sát Phật Liên?" Mạnh Phù Dao trong thoáng chốc hiểu rõ ý hắn, cả kinh trợn to hai mắt, "Giá họa Thiên Sát?"

"Giá họa hay không giá họa không quan trọng, mấu chốt là Phượng Tịnh Phạm phải chết." Trưởng Tôn Vô Cực quay sang nhìn nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, "Chết rất nhanh."

Mạnh Phù Dao cắn môi không nói lời nào, nàng bỗng dưng không biết nói gì cho phải. Trưởng Tôn Vô Cực mặc dù không nói rõ ra, nhưng nàng làm sao không biết được hắn vì nàng mà mới ám sát Phật Liên? Với tâm tính của Trưởng Tôn Vô Cực, hắn rất kinh thường việc ám sát, lại càng không muốn ám sát một cô gái không biết võ công như Phật Liên, song hắn vẫn làm trái với nguyên tắc của mình, ra tay với tốc độ nhanh nhất, cũng chỉ bởi vì hắn không muốn Phật Liên vì hận nàng thấu xương mà gây ra bất kì bất lợi nào cho nàng.

Huống hồ với thủ đoạn của Trưởng Tôn Vô Cực, hẳn hoàn toàn có rất nhiều biện pháp để giải quyết dứt khoát hôn sự với Phật Liên, thế nhưng hắn lại dung túng nàng sử dụng biện pháp tệ hại nhất, gây ra mối thù hận giữa hai quốc gia, sau đó vì nàng mà dọn dẹp cục diện rối rắm.

Hắn muốn nàng sống tùy tâm tùy ý, vui vẻ sảng khoái.

Mạnh Phù Dao run rẩy một hồi, chóp mũi đỏ bừng, "Thật xin lỗi... ta không đủ tin tưởng huynh."

"Không phải nàng không đủ tin tưởng ta, ta có nguyên nhân của mình." Trưởng Tôn Vô Cực đang vò loạn tóc nàng, hắn đặc biệt có cảm giác hứng thú với tóc nàng, "Là do ta không nói cho nàng biết, không thẳng thắn, không trách được nàng không tin tưởng ta."

"Sẽ không, sau này sẽ không như thế nữa đâu." Mạnh Phù Dao xấu hổ không thôi, cảm thấy Trưởng Tôn Vô Cực đúng là một người tốt mà, hắn bị nàng mắng oan mà vẫn nghĩ tốt cho nàng, kích động tới mức máu sôi lên, cảm thấy mình không có lương tâm, đang suy nghĩ nên báo đáp vị quân tử trước mặt mình như thế nào thì chợt thấy vị quân tử này kề vào tai nàng, thì thầm: "Ưm, Phù Dao, nàng mặc áo lót kiểu gì vậy? Sao lại có hai sợi dây thế?"

Áo lót... dây... Mạnh Phù Dao đang chú tâm suy nghĩ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại - hắn đang hỏi áo ngực mà nàng tự chế à!

Mà nàng đang mặc đến hai cái áo, sao hắn lại thấy được chứ?

Gặp quỷ quân tử rồi!

Ai đó liền gầm lên, nhấc chân đạp kẻ quỷ quân tử kia, sớm biết thì cho hắn thành đôi với Phật Liên luôn cho rồi, thật xứng mà!

Nàng vừa mới giơ chân lên đã bị Trưởng Tôn Vô Cực đè lại, một tay hắn giữ chặt chân nàng, một tay đè lên môi nàng, "Ngoan--"

Phù Dao định mắng hắn bày đặt làm vẻ thần bí, ngay sau đó nàng mơ hồ nghe được tiếng bước chân truyền đến từ hẻm nhỏ phía đối diện, liền quay đầu nhìn về hướng đó.

Bóng đêm đen kịt, nơi hẻm nhỏ hun hút, leo lét ngọn đền khuya ở nhà sĩ tử nghèo học thâu đêm không ngủ, cửa sổ hắt ra một vầng sáng nhạt, loáng thoáng như trăng treo giữa trời.

Trong sắc đêm hỗn độn xuất hiện một bóng người.

Hắn đi rất chậm, trong ngực hình như đang ôm một thứ gì đó, vừa đi vừa thì thầm, lời bị gió thổi đi, mang máng nghe ra được như là, "... hồn này trở về…”

Đêm khuya thanh vắng, có một người đang chiêu hồn cho người đã mất.

Mạnh Phù Dao khe khẽ thở dài, nhìn bóng dáng người đó rất trẻ tuổi, nửa đêm lủi thủi độc hành cầu siêu, hẳn là hiếu tử siêu độ cho trưởng bối trong nhà.

Nàng xoay người lại, định leo xuống, vừa quay đầu đột nhiên nhìn thấy gương mặt người nọ trong ánh sáng lờ mờ, dung nhan tuấn tú, thuần hậu, nhàn nhạt ưu thương.

Yến Kinh Trần!

Mạnh Phù Dao ở trên nóc nhà giật mình, nhìn chăm chăm về hướng đó.

Nàng ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cực, nhìn bóng dáng cô đơn của Yến Kinh Trần đang chầm chậm bước đi, thấy hắn đang ôm lọ hài cốt, chầm chậm bước đi trong con ngõ nhỏ, cầm giấy tiền vàng bạc trong tay, thả từng tờ một bay bay, tựa như những cánh bướm trắng mỏng manh, bay xa xa dần rồi biến mất hẳn.

Giống như một người chết biến mất khỏi thế gian này, cũng như một con diều đứt dây không biết trôi dạt về đâu.

Một mảnh giây bay tới đáp trên tay Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao vân vê mảnh giấy trong tay, lòng thoáng nhói đau, nhìn Yến Kinh Trần bỗng nhiên nhớ đến hôm nay là ngày đầu thất của Bùi Viện.

Theo phong tục Thái Uyên, ngày đầu thất của người chết, người thân muốn mang hài cốt của người đó đến một nơi khác thì phải chiêu hồn.

Phù Dao nhớ tới những gì mình nghe được trong dinh thự của Chiến Bắc Hằng, bàn tay nàng trở nên lạnh lẽo, cảm thấy vận mệnh con người thật tàn khốc, ngay sau đó nàng cảm thấy tay mình ấm áp trở lại, có người nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, gỡ bỏ tờ giấy vàng mã kia đi, dùng tay mình ủ ấm tay nàng.

Lòng bàn tay hắn trơn láng như tơ lụa, mềm mại thấu tận đáy lòng. Hắn luôn luôn nhìn thấu rõ lòng nàng, dùng cách thức của hắn để nói với nàng rằng: Ta luôn ở bên nàng.

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu nhìn hắn, lòng nghĩ mình là người may mắn vô cùng, không phải tất cả ai ai cũng đều được hưởng sự ấm áp như nàng. Như Yến Kinh Trần, Bùi Viện, Phật Liên, bọn họ là những người yêu mãnh liệt, chỉ có điều, họ chọn sai người mình yêu, sai cách thức yêu.

Còn nàng, may mắn yêu người đó và người đó cũng yêu nàng, may mắn không phạm phải lỗi lầm như họ.

Thế nhưng, số mạng luôn đùa giỡn con người - nàng không thể tận hưởng sự may mắn đó.

Thoáng cái đáy mắt nàng đã ngập tràn chua xót, Phù Dao nhìn bóng dáng cô độc thê lương của Yến Kinh Trần kéo dài trong bóng đêm, nàng mím môi, viết vào lòng bàn tay Trưởng Tôn Vô Cực: Ta muốn giết Yên Sát.

Trưởng Tôn Vô Cực dừng lại một đoạn, đáp: Được.

Yến Kinh Trần - Ta giết chết thê tử của ngươi, không thể làm gì khác hơn là giết sư phụ ngươi để bồi thường.

Đây là lần đầu tiên Yến Kinh Trần ôm Bùi Viện trong lòng.

Cô gái cao ngạo đó, cuối cùng đã dùng cách thức này để được hắn ôm chặt trong lòng. Bàn tay hắn đặt dưới đáy bình lạnh ngắt như thể ngâm trong sương tuyết vậy. Giống như mùa đông năm ngoái, khi tuyết rơi lả tả xuống Yên Kinh - vùng ngoại ô Kinh thành, hắn đang vùi mình trong tuyết uống rượu. Khi đó hắn vừa mới gặp Yên Sát không lâu, "may mắn" bị ông ta chọn trúng làm đệ tử, lúc vui mừng qua đi là ác mộng ùa đến, càng tệ hại hơn nữa là, những con em quý tộc xưa nay cùng hắn tranh đua trong sáng trong tối đều hùa nhau đoán mò cười nhạo - dùng giọng điệu mờ ám, ánh mắt bỡn cợt, động tác vô sỉ để diễn tả.

Sự chế nhạo bỡn cợt ấy như một tấm kính vô hình chắn trước mặt hắn, không nhìn thấy được cũng không sờ được, cứ lạnh lẽo đứng sừng sững như vậy, dù hán có dùng hết sức để phá nó nhưng cũng không thể nào đánh vỡ được, thế nên hắn thương tích khắp người - miệng lưỡi thế nhân âm thầm giết người là như vậy đó, càng giãy giụa thì càng bị tổn thương.

Sau đó, nàng ấy xuất hiện.

Kể từ sau đêm cung biến Thái Uyên, Thượng Uyên được thành lập, đây là lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn cho là nàng ấy tới để châm chọc hắn, cười nhạo hắn, nên đã đưa tay áo lên che mặt mình lại, chợt nghe thấy tiếng nàng ấy ngồi xuống bên cạnh, cũng cầm một bầu rượu trong tay, nàng ấy là một Quận chúa xưa nay luôn cao ngạo tôn quý, không ngờ hôm ấy lại ngồi xổm cạnh hắn, không chút do dự mà uống cạn hết bầu rượu.

Sau khi uống cạn, nàng ấy liền ném bầu rượu vào sâu trong thâm cốc, âm thanh vỡ vụn sắc bén truyền ra, tiếp đó nàng ấy nói: "Ta gả cho huynh."

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nàng ấy không nhìn hắn, dung nhan điềm tĩnh mà kiên định, quyết định dứt khoát đại sự của đời mình, đứng dậy nói, "Ba ngày sau huynh hãy tới đưa sính lễ."

Hắn sợ mình sẽ lại chuốc lấy nhục nhã khi tới Bùi gia dâng sính lễ, Yên Sát lại vui mừng nói, "Thật ra thì lão phu không để ý đến chuyện này, da mặt của ngươi mỏng, nàng ấy chịu gả cho ngươi... ngươi cả đời này sẽ hoàn hảo, lão phu sẽ đến cầu hôn giúp ngươi." Thế là ông ta đi, khi trở về vui mừng nói với hắn rằng, "Chuẩn bị thành thân thôi."

Sau đó hắn mới biết, Bùi Viện đã dùng ba ngày này để thuyết phục Bùi đại tướng quân, cũng cùng Yên Sát thương lượng, song nàng ấy đã đánh đổi thứ gì để có được kết quả như vậy, suốt đời này hắn cũng không thể nào biết được.

Hắn cũng vĩnh viễn không biết được, đêm đêm nàng ấy một mình trong phòng, đối mặt với ngọn đèn cô độc, nhìn sang phía phòng hắn với cõi lòng đầy ắp tâm tình.

Sau khi Bùi Viện gả cho hắn, những lời đồn đãi kia đều tan biến hết -

Nàng ấy hy sinh cho hắn bao nhiêu, hắn lại phụ bạc nàng ấy bấy nhiêu.

Nàng ấy yêu hăn, hắn lại yêu người khác. Nàng ấy vì hắn đánh mất tất cả, hắn lại vì người khác đánh mất tất cả.

Vòng tròn cuộc đòi cứ quấn lấy người ta, tình duyên, ngang trái, suốt đời chẳng dứt được.

Yến Kinh Trần chậm rãi vuốt ve hũ cốt trong tay, đặt mặt mình lên trên đó, hơi lạnh thấm vào da tựa như khí chất của nàng ấy, lạnh lùng mà cao ngạo, như một bông hoa có gai thậm chí có chứa độc, nhưng trên đời này chỉ có hắn mới biết sự ấm áp của cuộc đời nàng ấy, đều chỉ dành trọn cho một mình hắn mà thôi.

Thế mà, hắn đã dập tắt ngọn lửa ấm áp trong lòng nàng ấy.

Yến Kinh Trần xoay người lại, người trên nóc nhà lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong ánh mắt cũng lộ nét nhàn nhạt bi thương. Nguyên Bảo đại nhân chui ra từ trong ống tay áo của Trưởng Tôn Vô Cực, đứng chen giữa hai người, nhìn Yến Kinh Trần vừa đi vừa rải giấy tiền vàng bạc, đôi mắt đen nhánh tròn vo của nó có hơi ươn ướt, nó chợt nghĩ tới: nhớ năm đó, ở Thương Khung, Hắc Trân Châu xinh đẹp kia...

Bóng lưng Yến Kinh Trần kéo thật dài trong đêm tối, cô đơn trơ trọi.

Tiếng ồn ào vọng đến trong đêm khuya.

Có hai người đang lớn tiếng hát vang, loạng choạng đi vào ngõ hẻm, tiếng hát vang lên xé tan màn đêm thê lương lạnh lẽo.

"Uống nữa... uống thêm ba hũ nữa!"

"Ta không có say... hì hì... Ta không có say!"

Mạnh Phù Dao ở trên nóc nhà mặt đen thui - Nhã Lan Châu cùng Vân Ngấn chạy đi uống rượu từ lúc nào vậy? Sao lại say đến nông nỗi này?

Nhã Lan Châu bắt đầu hát.

“Ca ca, ngươi anh dũng đi về phía trước, muội muội ta liều chết đuổi theo không quay đầu lại, ca ca ngươi chạy chết ba con ngựa, muội muội ta đuổi theo làm chết chín con trâu..."

Mạnh Phù Dao há miệng kêu á, Trưởng Tôn Vô Cực đưa tay bịt miệng không cho nàng cười, ai da mẹ ơi, ngươi lấy bài hát của ta sửa lời lại, bản lĩnh thật cao siêu mà, ta chi à há thôi mà, sao vào miệng nàng ấy thành chết ngựa chết trâu vậy hả?

Nàng cười đến mức run rẩy không thôi, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, thuận thế ôm chặt nàng vào ngực, nghĩ thầm bài hát này vậy mà cũng hay nhỉ, cũng thích hợp với hắn nữa.

Nguyên Bảo đại nhân đứng trên vai chủ tử nó, khinh bỉ nhìn chằm chằm Phù Dao - ngươi cười gì chứ? Không phải ngươi, thì quý tộc như chúng ta đâu biết thế nào là thô tục?

Ngõ hẻm nhỏ hẹp, người lủi thủi đi ra, kẻ bang bang đi vào, thế là đụng nhau. Yến Kinh Trần hốt hoảng ôm chặt lấy hủ cốt trong lòng mình, né sang một bên.

Lúc Nhã Lan Châu sượt qua người hắn, đột nhiên nàng ấy nôn ọe, theo phản xạ đưa tay ra định bám vào thứ gì đó để làm điểm tựa, lại đụng trúng phải vật mà Yến Kinh Trần đang ôm trong người.

Yến Kinh Trần nhếch mày, chộp lấy tay nàng ấy định bẻ gãy, Vân Ngấn nhanh như chớp kéo Nhã Lan Châu lại, giơ tay đánh trả, giận dữ nói, "Nàng ấy sao có thể ra tay nặng như vậy!"

Hai người giằng co, ngước nhìn nhau dưới ánh đèn, cùng "A" lên một tiếng, đồng thanh nói, "Là ngươi."

Yến Kinh Trần trầm mặc, liếc nhìn Vân Ngấn, buông tay ra không nói lời nào rồi bỏ đi, Vân Ngấn nhìn theo hắn, u quang trong mắt chớp lóe, Nhã Lan Châu lại xiêu xiêu vẹo vẹo suýt đụng vào tường, Vân Ngấn không thể làm gì khác hơn là kéo nàng ấy đi, nhằm lúc Nhã Lan Châu đang huơ tay múa chấn loạn xạ, kéo rách áo hắn, làm cho một vật gì đó rơi xuống đất.

Vân Ngấn không phát hiện ra, hắn không thể làm gì khác hơn là túm áo Nhã Lan Châu xách nàng ấy đi, chợt nghe tiếng Yến Kinh Trần vang lên ở sau lưng, "Đứng lại."

Vân Ngấn xoay người, nhìn thấy Yến Kinh Trần đang nắm trong tay một miếng ngọc bội cẩm thạch màu xanh, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, để Nhã Lan Châu tựa vào tường rồi nhào tới phía trước.

Yến Kinh Trần rút tay về, trầm giọng, hỏi: "Vật này ở đâu mà ngươi có được?"

"Trả ta!"

"Ở đâu?"

"Ta nói ngươi trả ta!"

Yến Kinh Trần cất vật đó vào ngực mình, lạnh lùng nói, "Đây là vật của con cháu Yến gia, khi sinh ra đều có, không phải con cháu Yến gia thì không thể nào có được, nếu hôm nay ngươi không nói ra lai lịch của vật này, ta sẽ không trả lại. Yến Kinh Trần nói xong liền xoay người bỏ đi. 

Vân Ngấn lập tức nhào tới.

Yến Kinh Trần bất ngờ xoay người lại, một đạo kiếm quang lóe sáng lên, Vân Ngấn hừ lạnh, bạch quang trong tay cũng lóe sáng, tiếng binh khí va chạm giòn giã vang lên.

Hai người vậy mà đánh nhau.

Mạnh Phù Dao ở trên nóc nhà ngẫm nghĩ, lẩm bẩm, "Đánh nhau hả?" Vì nàng ở khá xa nên không nghe rõ hai người kia nói gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy Yến Kinh Trần nhặt thứ gì đó lên, Vân Ngấn đòi lại, thế là hai người đánh nhau.

Trưởng Tôn Vô Cực ôm nàng nói, "Có một số việc, dù cho thời gian có che giấu lâu đến đâu chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ bị vận mệnh đâm thủng."

Vân Ngấn và Yến Kinh Trần đánh nhau cũng sắp đến hồi kết.

Yến Kinh Trần chỉ đấu một tay, căn bản không phải là đối thủ của Vân Ngấn, song Vân Ngấn cũng không có ý đấu với Yến Kinh Trần mà chỉ muốn buộc hắn trả vật kia lại cho mình, chỉ qua mười mấy chiêu đã áp đảo Yến Kinh Trần.

Yến Kinh Trần mím môi, nhìn chiêu kiếm của Vân Ngấn với ánh mắt nghi ngờ, đột nhiên giơ chiếc hũ cốt ra phía trước ngực mình, nói nhanh, "Tro cốt của thê tử ta!"

Kiếm quang của Vân Ngấn nhanh như ánh chớp, trong nháy mắt đã đến trước ngực Yến Kinh Trần, nghe thấy câu này liền kinh hãi thất sắc, lập tức thu kiếm lại, thụt lùi về phía sau.

Tiếp đó một thanh kiếm mềm như làn nước, nhẹ nhàng đặt trên cổ Vân Ngấn.

Mạnh Phù Dao ở trên nóc nhà, vốn tưởng rằng Vân Ngấn tất thắng, không ngờ trong nháy mắt sự việc lại trở nên như vậy, tức tối mắng, “hèn hạ” định nhảy xuống, liền bị Trưởng Tôn Vô Cực kéo lại.

Ngay sau đó nàng nhìn thấy ánh mắt của Yến Kinh Trần.

Ánh mắt hắn tràn đầy khiếp sợ, nghi vấn, hoang mang.

Nàng nhìn thấy khẩu hình của hắn.

Hắn đang nói:

“Đệ đệ.”