Một kẻ khác cũng bị bỏ rơi là Nguyên Bảo đại nhân xui xẻo, sau một trăm lẻ
tám lần tỏ tình bị từ chối Nguyên Bảo đại nhân lại đi chữa thương. Sau
khi vết thương nó lành lặn thì liền hớn hở trở về tìm gặp chủ tử mình,
người thì không thấy chỉ thấy tình địch đang hả hê nhe răng cười tít
mắt, thông báo với nó rằng, chủ tử đã giao nó cho nàng.
Nguyên
Bảo đại nhân nghe tin sấm này buồn đến muốn chết, lập tức chạy trốn khỏi huyện nha, nhưng vừa mới nhảy lên một con ngựa đã bị tình địch túm lấy, ngán ngẩm nói “Mi không được giày vò ngựa của ta, con ngựa lần trước bị mi cắn chi chít khắp cổ bị thương đến bây giờ vẫn chưa lành lại đấy.”
Nguyên Bảo đại nhân đã tỏ tình không thành lại còn bị “chuyển giao”, thương
tâm đến nỗi dì cả đến ba lần một tháng. Mạnh Phù Dao cũng để mặc nó, dẫu sao thì năng lực tự trị thương của con chuột bé xíu này cũng vượt quá
mức bình thường, nhìn nó đấm ngực giậm chân cả ngày như chết cha chết
mẹ, nhưng đến tận bây giờ nó chưa ăn ít hơn xíu nào dù chỉ là một bữa
cơm.
Mạnh Phù Dao cho rằng, dù là đau lòng vì bất cứ chuyện gì mà vẫn ăn uống bình thường thì đều là giả vờ đau lòng hết.
Bây giờ nàng rất bận rộn, sau đêm vũ hội chưa từng có đó, thân phận nữ nhi
của nàng không tránh khỏi bị bại lộ, rất nhiều thanh niên điên đảo vì
nàng, người tỏ tình xếp hàng dài mãi không đứt. Mạnh Phù Dao phiền hết
chịu nổi, đành phải thưởng xuyên hóa trang rồi chuồn mất --- Nàng muốn
kiến thiết lại Diêu thành, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến cuối cùng mình
vẫn phải rời khỏi nơi này để chu du khắp các nước, vì vậy ắt không thể
nào thiếu tiền được. Để kiếm chút tiền cho mình, nàng tiếp cận những nhà giàu trong thành, thỏa thuận góp vốn xây dựng câu lạc bộ, bắt chước các câu lạc bộ ở thời hiện đại làm thẻ hội viên, vật hiếm mới là vật quý.
Trước tiên nàng khơi gợi hứng thú của mọi người, sau đó từ từ phát triển ngành giải trí ở Diêu thành. Mạnh Phù Dao cố ý tìm trong thanh lâu
những cô gái có vóc dáng xinh đẹp, thông minh lanh lẹ, ký hợp đồng làm
vũ nữ với các nàng nhưng chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Đồng thời được hưởng một loạt phúc lợi và đãi ngộ như kiểm tra sức khỏe theo định kì,
chế đội nghỉ ngơi, hưởng thù lao tương xứng với công sức đã bỏ ra, nhất
thời người Diêu thành đều bon chen chạy theo. Mạnh Phù Dao lại càng hăng máu, đăng một quảng cáo hoàng tráng trên các biển hiệu của những câu
lạc bộ này: Vũ điệu Waltz – vũ điệu tình yêu, ai nấy cũng đều xứng đáng
có được!
Thế là những người cảm thấy “Mình xứng đáng có được” xếp hàng dài nườm nượp, suýt nữa đã đạp phá cả cánh cửa câu lạc bộ.
Ngày cứ yên ả trôi, Mạnh đại tỉ hừng hực khí thế mở rộng sự nghiệp ra tầm
quốc tế, suốt ngày một tưởng đến cảnh một ngày đẹp trời nào đó mình sẽ
đếm tiền đến bị chuột rút, lại không biết nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần kề.
Ngư Dương trống trận dội về, cho tan tành khúc vũ y nghê thường (1)
(1). Trường hận ca – Bạch Cư Dị.
Ngày hai mươi tám tháng Giêng năm Vô Cực Chính Ninh thứ mười sau, Diêu thành vẫn yên ổn như những ngày thường.
Sắc trời xanh thắm, nắng mai vừa hé, trời mùa đông phương Nam sáng sớm gió
thổi se lạnh, Lưu lão bản đánh xe rời khỏi thành phải rụt cổ lại.
Ông gấp gáp sang huyện bên để buôn bán vải dệt, gần đây Diêu thành thịnh
hành vũ y, các loại vải dệt tơ lụa hút hàng. Lưu lão bản mở cửa hàng
kinh doanh tơ lụa phải dậy thật sớm để đi mua hàng, là người đầu tiên ra khỏi cổng thành Diêu thành ngày đó.
Ông vừa mới ra khỏi cổng
thành chưa quá mười dặm, đã thấy từ xa hừng hực bốc lên một luồn khói
đen, ùn ùn ùa đến, tựa như một đàn chim ưng khổng lồ giang rộng đôi cánh bổ nhào từ trên trời xuống.
Lưu lão bản trừng to mắt, cẩn thận
xem xét thật lâu, rốt cuộc cũng loáng thoáng thấy rõ những bộ giáp đủ
màu, lá cờ xí có hình rắn hai đầu phần phật tung bay, những thanh đao
lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Tay ông khẽ run rẩy, đánh rơi roi
ngựa trên xe, sau một hồi lâu run sợ mới thét to lên như điên dại, vừa
thét to vừa liều mạng cắm đầu chạy.
“Quân Nhung đánh tới nơi rồi!”
Ngày hai mươi tám tháng Giêng, Tết vừa mới qua, cuồng phong thiết kị đã xuất hiện trên đất Diêu thành mà không hề có tín hiệu báo trước, hai cánh
quân Nam Nhung và Bắc Nhung rành rành đã vây kín sông Tuy Thủy, chuẩn bị quyết chiến với đại quân Đức vương, lại đột nhiên chuyển hướng tấn
công, lén vượt sông Tuy Thủy, trực diện vây kín Diêu thành.
Mạnh
Phù Dao nhận được tin đó thì liền ngây người, rõ ràng hàng ngày nàng vẫn phái thám báo ra ngoài điều tra quân tình đều đặn, vì sao quân Nhung đã đến gần mười dặm mà nàng lại chẳng hề nhận được bất kì tin tức nào?
Nhưng mà lúc này đây không phải là thời điểm truy cứu vấn đề này, Mạnh Phù
Dao dứt khoát hạ lệnh, phái hai toán quân đi. Một toán lập tức đến chỗ
Đức vương cầu viện, một toán phi ra ngoài thành ba mươi dặm, xin quân
đội đóng ở Bạch Đình đến Diêu thành trợ giúp. Lập tức đóng chặt cửa
thành, ra lệnh cho tất cả binh lính trong thành cố thủ.
May mà
trong kho vũ khí của Diêu thành đầy ắp các loại vũ khí, sau khi Mạnh Phù Dao đến đây, e là người Nhung sẽ gây sự nên đã thu gom vũ khí của bọn
họ. Sau khi móc hầu bao giới nhà giàu bằng bóng đá, nàng chi tiền thay
mới và sửa chữa những vũ khí, giáp sắt đã bắt đầu bị rỉ sét trong kho,
cộng với việc chế tạo một số công cụ dùng để thủ thành. Dẫu vậy nhưng
quân số trong thành thật sự quá ít, chỉ có một ngàn quân, thực tế thì
còn ít hơn rất nhiều, tính đâu ra đấy thì chỉ có tám trăm quân mà thôi.
Mà theo Lưu lão bản tận mắt nhìn thấy kể lại, đại quân Nhung có đến
khoảng năm vạn, tám trăm người đấu với năm vạn người, đánh như thế nào
bây giờ chứ?
Thủ thành? Nếu có thể điều động hết tất cả những thanh niên xốc vác dũng mãnh người Nhung trong thành để thủ thành, nói
không chừng có thể kéo dài đến khi viện binh tới, Nhưng mà, dùng người
Nhung thủ thành? Vậy thì Mạnh Phù Dao phải tự treo mình làm then cài
cửa, mới có thể bảo đảm không ai trong số họ sẽ thừa dịp nửa đêm mà lén
mở cửa thành, “Dẫn huynh đệ vào thành”
Thiết Thành vừa nhận được
tin thì tức tốc chạy đến tìm Mạnh Phù Dao, vỗ bùm bụp lên ngực, “Đưa vũ
khí cho ta, ta sẽ tìm người thủ thành cho cô.”
Vừa khéo đúng lúc Mạnh Phù Dao đang bực bội, đá hắn một cước bay ra cửa.
Sau khi đá xong nàng bèn đi rử mặt trang điểm, xử lý công việc với vẻ mặt
tràn đầy sinh lực, lòng người Diêu thành lúc này đây đang hoảng loạn,
nhìn thấy sắc mặt Mạnh Thành chủ xinh đẹp vẫn bình thản điềm nhiên, dáng vẻ ngồi trước công đường xử án còn đẹp hơn cả trước kia, nhất thời lòng người cũng tạm thời yên ổn.
Người Hán và người Nhung ở Diêu
thành đếm qua loa thì cũng ngang ngửa nhau, người Hán dĩ nhiên không
muốn mất thành, người Nhung thì có hơi chút băn khoăn. Nhưng binh gia
vốn luôn hung hiểm, ai có thể bảo đảm rằng những kẻ đã giết người đến đỏ cả mắt sau khi vào thành sẽ không tiện tay chém bay đầu của “huynh đệ”
mình luôn? Trong lúc giết người ai mà rảnh rang hỏi ngươi là người Hán
hay người Nhung chứ, đây là đạo lý mà trước đây Mạnh Phù Dao đã quán
triệt cho bọn họ. Thế cho nên, những người Nhung trong Diêu thành ban
đầu vốn trông mong huynh đệ của mình đến chiếm lĩnh Diêu thành, trở nên
yên ổ rất nhiều.
Dù lòng người coi như cũng khá ổn định, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi chiến tranh, chiến sự cũng bắt đầu.
Ngày đầu tiên vừa mới hạ trại, quân Nhung đã bắt đầu tấn công thành.
Tướng của quân Nhung là Ngột Cáp chỉ huy ba ngàn quân tiên phong tấn công
thành, y ở trước toàn quân lập quân lệnh trạng, nhất định sẽ chỉ huy
quân tiên phong chiếm cổng Diêu thành, nếu không thể đem đầu Thành chủ
Diêu thành ra ngoài, y sẽ dâng đầu mình lên!
Ba nghìn quân Nhung
mặc giáp sắt sặc sỡ đeo bội đao, tựa như một đám mây mù lớn màu lam tím, ùn ùn kéo tới mang theo ánh chớp lờ mờ. Tướng lĩnh dẫn đầu dùng vũ khí
to nặng như chiếc chày bằng kim cương, nhẹ nhàng vung lên, trên mặt đất
liền cuồn cuộn nổi lên một tầng cát bụi.
Trận mở màn hết sức quan trọng đối với sĩ khí đôi bên, quân canh giữ trên thành lâu ai nấy cũng
đều căng thẳng như gặp đại địch. Mạnh Phù Dao lại cười hì hì chẳng để
tâm lắm đến chuyện này, ngủ đủ một giấc mới đến. Khi đến còn dẫn theo
một đám thợ thủ công, bảo họ dựng một đài cao ở trên thành lâu, tất cả
mọi người đều chẳng biết được nàng đang muốn bày trò mạo hiểm gì, cũng
chưa từng thấy qua có ai lại dựng đài cao ở trên cổng thành để kháng
địch cả.
Ngột Cáp theo lệ thường đứng ở cổng thành gào thét khiêu chiến, người Nhung vốn hiếu chiến, gào thét khiêu chiến trước lúc công
thành là một trình tự cần phải có. Mạnh Phù Dao chẳng buồn để ý tới, sau khi dựng xong đài cao, nàng bước lên đó giơ tay phất lên ra hiệu, trước biết bao cặp mắt của mọi người.
Hai đội bóng đá ăn mặc chỉnh tề cùng bước vào sân, đá bóng!
Không thể nào… Đá bóng thủ thành?
Dân chúng người Hán đến trợ giúp thủ thành ngước lên nhìn cách thức thủ
thành chả giống ai, tất cả đều kinh ngạc há mồm đến chảy nước miếng.
Trên thành lâu vang lên tiếng còi khai trận, hai đội giành giật bóng quyết
liệt. Dưới thành lâu, Ngột Cáp đang gào thét khiêu chiến chợt khựng lại
nhìn, đánh trận kiểu quái quỷ gì thế nhỉ? Cái thứ tròn tròn trên thành
lâu kia là gì vậy? Vu thuật à?
Quả bóng tung lên dội xuống liên
tục, các cầu thủ la hét vang trời, ba nghìn quân Nhung xem đến ngây
người, Ngột Cáp mải mê nhìn đến độ quên mất mình đang ở nơi nào. Ban đầu còn đề phòng quả bóng kia là một loại vũ khí mới, nhưng mà nhìn hồi lâu quả bóng kia chỉ bay tới bay lui trên thành lâu của đối phương.
Ngột Cáp dẫn binh xuất chiến đánh trận mở màn lại bị vứt bỏ một bên chả ai
để ý, mắng hét om sòm cũng không ai đáp lại, lui về thì quân tâm nhụt
chí, không còn cách nào khác y đành phải tiếp tục ngây ra xem bóng.
Quả bóng kia đột nhiên bị Thiết Thành cướp, hắn khom mình làm động tác giả, giơ chân lên vờ như sút vào cầu môn, đối phương lại vây bọc xung quanh, ngáng chân khiến Thiết Thành ngã sóng soài, thế là quả bóng bị mất
khống chế bay vút qua tường thành.
Thiết Thành nhảy dựng lên mắng to “Phạm quy! Phạm quy!”
Ngột Cáp hình như đã mang máng nhận ra được cách thức chơi bóng, thấy chiêu
này không nhịn được bật cười hô hố, “Tiểu tử ngốc kia ngốc quá, không
biết đề phòng kẻ khác!” Nhìn quả bóng xoay tròn rơi thẳng xuống thành,
hắn cảm thấy ngứa chân bèn kêu to “Xem ông nội các ngươi đá đẹp không
này!”
Hắn nhảy lên, xoay người lưu loát giữa không trung, giơ chân ra đón quả bóng, quân Nhung đang mê mẩn xem cũng hoan hô ủng hộ.
“Hay!”
“Bùm!”
Một chiếc chân đột nhiên bị bắn ra giữa không trung.
Quả bóng kia nổ tung một cách thâm hiểm.
Ngột Cáp bị đứt một chân, máu tươi tuôn chảy đầm đìa như suối thấm đẫm lớp
đất vàng, y chưa kịp kêu rên tiếng nào thì đã ngất đi.
Quân Nhung ở đằng xa quan chiến bỗng ồn ào rối loạn, thành chưa công mà đã mất
tướng, trước đây bọn họ chưa bao giờ gặp qua tình cảnh như thế này, vội
vàng đánh chiêng thu binh, vừa tức giận chửi loạn xạ vừa khiêng Ngột Cáp về.
Đội bóng đứng trên thành lâu cười ha hả, Thiết Thành gào lên “Chiêu thay xà đổi cột của ông nội chơi vui lắm phải không?”
Mạnh Phù Dao vận nam trang bước ra từ phía sau hắn, y phục màu xanh thẫm,
đôi mắt sáng long lanh nép dưới hàng mày nhếch cao, nàng nghênh ngang
bước lên tường thành, đưa tay vuốt lên lớp gạch, cất tiếng cười sang
sảng rồi giơ ngón tay về phía quân Nhung, biểu thị động tác cực kì khinh miệt.
Gió thổi bay mái tóc đen của nàng, ánh mắt thiếu nữ đen tuyền như mã não, chẳng chút sợ hãi.
Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt của những tướng lĩnh quân Nhung ở phía xa xa, song mắt sáng ngời sự gan dạ, nghênh đón những ánh mắt hung ác đen tối
mà chẳng mảy may nhượng bộ chút nào.
Mạnh Phù Dao nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng cười khẩy.