Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 15-1: Từng bước áp sát (1)




Ánh trăng thê lương chiếu xuống rãnh nước.

Bàn tay của "thi thể" lẩn khuất trong đám cỏ dại um tùm nơi rãnh nước đột nhiên cuộn tròn, nắm chặt những ngọn cỏ, gắng gượng nhúc nhích từng chút một.

Sau một hồi cố gắng thật lâu, hắn mới trồi lên được khỏi đống bùn, cả người dính đầy bùn đất và máu.

Miệng vết thương sau lưng hắn sâu hoắm trông rất dữ tợn, tưởng chừng như lớn bằng một cái động, máu thịt rã rời lộ cả xương trắng phếu, trong bóng đêm u tối, người nhìn thấy ắt sẽ rùng mình sợ hãi.

Đó là một trong ba kẻ đã bị đao của Mạnh Phù Dao xuyên qua, kỳ thật miệng vết thương không có to như vậy, bởi vì hoá cốt tán của Tông Việt mà vết thương mới biến thành như thế.

Tại sao thi thể này không bị thối rữa tan rã như mười thi thể kia, nếu có Tông Việt ở đây, khi nhìn thấy hình dáng kỳ quái của đám cỏ bên cạnh rãnh nước thì ắt sẽ hiểu.

"Câu thảo", loại cỏ khắc tinh của hoá cốt tán, loại cỏ này sinh trưởng tại các vách đá cheo leo không hiểu vì sao lại mọc ở nơi này. Khi tên người Nhung rơi xuống đám cỏ, những ngọn cỏ nhỏ bị gãy vụn hoà trong nước dính vào lưng hắn, khiến công dụng của hoá cốt tán bị hạn chế, nên vết thương trên lưng hắn không bị thối rữa rồi tan rã hoàn toàn.

Thật rất khó có thứ nào khắc chế được hoá cốt tán, vậy mà hắn ta lại may mắn gặp phải câu thảo hiếm hoi này, chính loại cỏ này đã cứu hắn ta một mạng, khiến cho hắn thoát khỏi trận đồ sát giết người diệt khẩu, tựa như cá lọt lưới. Quả thật thế sự khó lường, chỉ có thể nói mọi việc đều có ý trời sắp đặt.

Có lẽ trời muốn vạch trần bí mật để tạo ra một cuộc chiến tranh, giúp nữ tử kia vươn mình thẳng bước tiến đến đỉnh cao ở thời kỳ loạn thế này.

Tên người Nhung kia gắng gượng thở dốc, ánh trăng soi xuống làn nước phản chiếu gương mặt không cam lòng và hận thù của hắn.

Hắn loạng choạng đứng dậy, lê từng bước trên con đường tắt nơi ngõ nhỏ.

Ánh trăng hắt xuống mặt đường, những nơi hắn đi qua đều để lại vệt máu và bùn đất lấm lem.

Khi trăng đã lên cao được một lúc, Mạnh Phù Dao đỡ con dâu lão nhân gia người Hán đến gõ vang nhà Tô lão gia chủ quản huyện nha. Ban đầu họ đến nhà công, nhưng không ngờ người quản lý ở nơi này không đồng ý cho gia đình này vào ở, cần phải có chỉ thị của đích thân Huyện thừa viết thì họ mới có thể vào đó ở, Mạnh Phù Dao đành đưa họ đến Huyện nha.

Xui thay Huyện nha lại đóng cửa, Mạnh Phù Dao gõ cửa thật lâu mới thấy một nha dịch lười nhác ra mở cửa, "Mấy giờ rồi, gõ cái gì hả? Quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi, có chuyện gì đây?"

Mạnh Phù Dao nhẫn nhịn, không muốn so đo với tên đầy tớ cậy thế chủ này, nàng cố gắng nhã nhặn nói: "Vị quan gia này, xin phiền thông báo dùm, nữ nhân này bị người Nhung khi dễn, nhà bị đốt, cầu xin Huyện lệnh đại nhân che chở..."

Mạnh Phù Dao còn chưa nói xong thì sắc mặt nha dịch kia đã thay đổi, liên tục xua tay nói: "Người Nhung và người Hán tranh cãi việc riêng, nha huyện không thể xử lý, mau trở về, trở về đi."

Mạnh Phù Dao giật mình ngẩn ra, tức giận nói: "không thể xử, đây là ý của ngươi hay là ý của Thành chủ?"

"Sao ngươi ngu vậy?" Nha dịch kia lạ lẫm nhìn nàng cười, "Thành chủ đại nhân không có ở Huyện nha, đại nhân đang nghỉ tại điền trang ở thành Đông, ý này là của Huyện thừa đại nhân, cũng là ý của Thành chủ đại nhân."

"Cho ta gặp Huyện thừa đại nhân"

"Ngươi muốn báo gì hả?" Nha dịch kia nghiêng người suy nghĩ, "Ngươi muốn gặp thì gặp sao? Ta nói cho ngươi biết, Tô đại nhân không quản sự việc này, đừng ở đây dong dài nữa, mau cút đi đi".

Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười này của nàng, lão ngân gia người Hán liền biết tên nha dịch kia sắp chết đến nơi rồi, kẻ này đúng là không biết nhìn người, dám trên chọc sát thần!

Mạnh Phù Dao đột nhiên xoay người lại, bước đến trước chiếc trống cổ, cầm dùi trống hung hăng gõ mạnh một hồi.

"Tùng, tùng!"

Tiếng trống đùng đùng vang dội khiến người ta chấn kinh, dồn dập không dứt, vút lên tận trời xuyên thấu mây đen mờ mịt, lực mạnh đến mức khiến chiếc trống đột nhiên bể nát phát ra một tiếng nổ vang trời.

Trong tiếng nổ vang giọng nói Mạnh Phù Dao cất lên rõ ràng, "Máu sắp sửa nhuộm đỏ khắp nơi, tiếng trống trận vang rền mà cái trống cổ thối nát này lại im lặng, nên ta phá nó đi. Phá nó xong ta sẽ phá cửa, phá cửa xong ta sẽ phá tan đại não của ông ta, đến lúc đó ta cam đoan máu sẽ vấy khắp nơi này."

Nha dịch ngây ngốc tại chỗ, thừ người nhìn chiếc trống cổ bể nát, dùi trống cắm xuống mặt đất tạo nên một cái hố sâu, hắn run rẩy ôm đầu nói: "Ta đi thông báo, ta đi..."

"Không cần đi". Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một nam nhân rất lớn tuổi có khuôn mặt nhọn đứng phía sau cánh cửa, nha dịch nhìn thấy liền vội vàng bước đến hành lễ, "Đại nhân!"

Tô đại nhân Huyện thừa xanh mặt phất tay áo, cả giận nói: "Kẻ nào dám làm càn! Dám huỷ hoại trống cổ nhục mạ uy nghiêm chốn công đường?"

Mạnh Phù Dao liếc nhìn ông ta, đây là Huyện thừa Tô lão gia? Là người gánh vác trọng trách an sinh của bách tính người Hán, lại để mặc cho người Nhung khi dễ coi thường?

Mạnh Phù Dao quan sát tỉ mỉ, không muốn tổn hơi thừa lời, một hồi lâu sau nàng đột nhiên trở nên hoà hoãn, bước lên tít mắt cười, xá lạy thật lâu, "Tham kiến Tô đại nhân, tiểu tử thất lễ."

"Bây giờ ngươi mới biết mình thất lễ sao? Đáng tiếc là đắc tội với bản quan rồi thì không phải một câu xin lỗi là có thể bỏ qua. Tô huyện thừa tức giận nhìn tiểu tử trước ngạo mạn sau cung kính này, hắn càng muốn chứng tỏ quyền uy mênh mông của mình hơn nữa, cực kì uy nghiêm phất tay áo, "Người đâu, bắt hắn lại, ba ngày sau kêu tất cả điêu dân tới nhìn xem kết cục của tên này."

Nha dịch rầm rộ tiến lên vây bắt Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao híp mắt lại, chẳng thèm kháng cự để mặc cho bọn họ trói. Tông Việt bình thản đứng ở một bên nhìn, cũng không có ý định can thiệp. Khi nhìn thấy tay chân thô lỗ của bọn nha dịch chạm vào người Mạnh Phù Dao, ánh mắt hắn đột nhiên xoay chuyển.

Mạnh Phù Dao bị một đám nha dịch xô đẩy vào bên trong, khi tay của nha dịch hung hăng đè mạnh đôi vai mảnh khảnh của nàng, Tông Việt nhướng mày, đột nhiên nói: "Khoan đã."

Mạnh Phù Dao tức tối ngoái đầu nhìn hắn --- Ngươi chả nhẫn nại gì hết vậy, ta còn đang muốn chơi đùa mà.

Tông Việt không màng để ý đến nàng, chỉ đứng yên, ôn hoà nói: "Tô đại nhân, người này có việc khó khăn nên mới làm ầm ĩ như vậy."

"Sao?" Tô huyện thừa nhíu mày nhìn Tông Việt, "Ngươi cho ngươi là ai hả? Dám ở trước mặt đại quan mồm mép?" Ông ta hếch mặt lên, không thèm nhìn Tông Việt thêm chút nào nữa, phất tay áo, "Mang đi."

Đột nhiên ông ta dừng lại.

Tông Việt đứng đối diện xoè lòng bàn tay ra, một lệnh phù đen ngòm nằm gọi trong đấy, trên chiếc lệnh phù đen ngòm bóng loáng có chạm nổi chữ "Đức" một cách sống động.

Lệnh bài của Đức vương, tượng trưng cho hậu duệ của hoàng tộc, nhìn thấy lệnh bài xem như nhìn thấy Đức vương.

"Tại hạ họ Tông, tên một chữ Việt." Giọng nói Tông Việt trầm ấm êm tai, "Tại hạ bất tài, may mắn được Đức vương điện hạ nâng đỡ, ban thưởng cho Thông hành lệnh và đất phong. Đại nhân là quan bát phẩm của triều đình, nhưng Đức vương oai dang khắp chốn, tại hạ nghĩ nếu tại hạ muốn làm việc gì thì đều có thể thực hiện được."

Tô huyện thừa lập tức đơ người.

Tông Việt!

Đây là vị thần y truyền kì.

Người này có xuất thân thần bí, thuở nhỏ học nghệ tại Y tiên cốc, có thiên phú nên giỏi hơn cả thầy. Hai mươi mốt tuổi đã bắt đầu hàng tẩu khắp Năm châu đại lục, cứu sống vô số người. Năm châu đại lục tôn trọng võ học, cả hoàng tộc đều học võ nên bị thương tổn bệnh tật là điều khó tránh khỏi, cũng vì thế mà thầy thuốc ở Năm châu đại lục này có địa vị rất cao. Huống chi Tông Việt lại là thầy thuốc bậc nhất, nên quân chủ của các nước đều có ý lôi kéo hắn về phía mình. Hắn được quân chủ các nước cấp phép đặc biệt, khi gặp họ không cần bái lạy. Vương công quý tộc các nước muốn gặp hắn rất khó khăn, hắn cũng cứu sống vô số quý tộc các nước. Bởi vậy địa vị cùng lời nói của hắn ngang bằng với một Vương tôn, chỉ cần một lời nói ra, sẽ có hàng vạn người nghe theo.

Nếu nói Trưởng Tôn Vô Cực là Thần trong lĩnh vực chúnh trị, thì Tông Việt chính là Thần trong lĩnh vực y học. Một người quản lý đất nước, chính trị kinh tế quân sự và sinh mạng của con dân; Một người điều chế ra thuốc trị bệnh cứu sống đem đến sức khoẻ an lành cho dân chúng.

Với thân phận của Tô huyện thừa, dù chỉ là một góc áo của Tông Việt thì ông ta cũng không thể nào chạm tới được. Ông ta nhìn chằm chằm người thanh niên áo trắng như tuyết rạng rỡ sáng chói, không nói ra lời.

Toing Việt mỉm cười chỉ về phía Mạnh Phù Dao khách khí nói. "Có thể that bằng hữu của ta ra chưa?"

"À... Có thể có thể!" Tô huyện thừa thả người nhưng Mạnh Phù Dao lưu manh lại không muốn được thả, nhảy đàng đạch không cho nha dịch cởi dây trói, "Cởi gì mà cởi, ta muốn bị trói, đi chỗ khác đi."

"Khó hiểu! Thật khó hiểu mà!" Mạnh Phù Dao nhảy lăn tăn, kiên quyết không để cho nga dịch cởi dây trói, "Bắt ta đi, bắt ta đi, ông không muốn để cho dân chúng Diêu thành nhìn thấy hậu quả của "kẻ gây rối" nữa sao?"

Một bên thối chí thụt lùi một bên hùng hổ lấn tới xông thẳng vào cửa lớn Huyện nha, "Giam ta đi, giam ta đi! Đừng lãng phí thời gian nữa!"

Bọn nha dịch nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Mạnh Phù Dao đều bất đắc dĩ buông tay, nhìn về phía Tô đại nhân xin giúp đỡ, Tô đại nhân sợ run một hồi thật lâu, tức tối giậm chân bước lên phía trước tự tay mở trói cho Mạnh Phù Dao, "Tiểu huynh đệ à, là lão phu đường đột, xin người đừng giận..."

Mạnh Phù Dao tránh sang một bên, nghiêm mặt nói, "Thảo dân muốn làm một công dân tuân thủ pháp luật, một lòng vâng theo lời dạy của đại nhân, đại nhân nói bắt thì để cho đại nhân bắt, đại nhân nói giam thì để cho đại nhân giam, thảo dân không phản kháng, kiên quyết chấp hành."

"Ngươi... Ngươi... Haizz..." Tô huyện thứ sắc mặt canh méc, một lúc lâu sau xấu hổ nói, "Lão phu sai rồi... Lão phu xin lỗi ngươi..."

Mạnh Phù Dao chỉ chờ đợi như vậy, quay đầu lại cười hì hì, "Lão đại nhân thật sự xin lỗi ta à?"

"Là do lão phu đường đột thất lễ..." Tô huyện thừa lau mồ hôi hột, từ trước đến nay ông luôn là người khéo léo, biết co giãn, nếu không như thế thì sao ông có thể được điều đến nơi phức tạp làm Phó Thành chủ ở Diêu thành này. Sau khi đến đây ông phát hiện Thành chủ A Sử Na người Nhung là một người vừa nghiêm khắc vừa tàn bạo, áp chế việc từ lúc còn trong trứng nước, thực thi trọng trách nặng nề lại "điều hoà" mối quan hệ phức tạp giữ người Nhung và người Hán, thì nhất định thiên về người Nhung. Nếu nơi nào có người Hán chống đối, thì nhất định thu phục người Hán. Hiện tại, đại quân Đức vương còn ở cách ngoài thành ba mươi dặm, đánh chết ông cũng không dám đắc tội với bằng hữu của Tông Việt.

"Rất tốt". Mạnh Phù Dao khách sáo cười, "Thấy lão đại nhân có thành ý xin lỗi như thế sao ta có thể không biết ngượng ngùng mà không bỏ qua, vậy lão đại nhân mau an bài chỗ ở cho gia đình kia đi. Nếu ông an bài tốt cho gia đình ấy thì tâm tình ta tự nhiên sẽ tốt lên, nếu tâm tình ta tốt lên thì tự nhiên ta không muốn ở trong ngục nữa."

Tô huyện thừa tức giận nhìn chằm chằm nàng, bước vào công đường viết một thư tay giao cho nha dịch, ra lệnh cho hắn mang gia đình lão nhân gia người Hán đến ở tại một nơi khác. Nhìn thấy gia đình đó đi rồi lúc này Mạnh Phù Dao mới duỗi người, sau hai tiếng phựt phựt thì dây thừng đứt thành từng đoạn.

Tô huyện thừa trừng mắt nhìn sợi dây thừng chắc nịch bị Mạnh PHù Dao hời hợt làm đứt, sắc mặt xanh mét, nơi đáy mắt hiện lên nỗi khiếp sợ, nhanh chóng mỉm cười, "Mờu vào hậu đường, mời."

Mạnh Phù Dao lại đứng im bất động.

"TÔ đại nhân không cần khách sao, bây giờ đừng để phí thời gian nữa". Sắc mặt nàng từ từ trầm tĩnh, mi tâm hiển lộ sự nghiêm nghị." Đại nhân, nguy hiểm gần kề, dân chúng đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ngài không có dự tính gì sao?"

Sau một hồi sững sờ, Tô huyện thừa lướt mắt đánh giá nàng, vừa suy đoán có phải nàng là người của triều đình phái đến nơi đây để dò la động tĩnh hay không, vừa cân nhắc đáp: "Việc này... Người Nhung rất đông, tính tình lại nóng nảy hàm hồ, không thể động đến họ, việc này từ từ giải quyết, từ từ giải quyết..."

Từ từ cái con khỉ gió! Mạnh Phù Dao tức tối giậm chân tiến lên từng bước, "Lão đại nhâ, bây giờ mà còn có thể "từ từ" thì chỉ sợ không bao lâu nữa đao sẽ liền kề cổ ông, ông còn muốn "từ từ" cho đến bao giờ?"

"Tiểu huynh đệ hà tất phải lớn tiếng đe doạ như vậy?" Tô huyện thừa xấu hổ cười xoà, "Nhung Hán một nhà, hai tộc đã sống hoà thuận ở Diêu thành này hơn mấy chục năm nay, như thế nào lại đến nỗi binh đao tương kiến chứ..."