Vô số người giương đao lên, ánh đao phản chiếu sáng lòa dưới sắc vàng chói chang của mặt trời, tựa nhu những làn nước trắng như tuyết hắt lên
người thiếu niên, bao vây người thiếu niên ấy vào chính giữa trung tâm.
Tiếng hô truyền đi xa hơn, xuyên qua hàng loạt dãy nhà, xuyên qua đường phố vắng tênh.
Người Hán xung quanh cũng bắt đầu bối rối, nhà nhà vội vàng đóng sấp cửa lại, cảnh báo với nhau: “Ngàn vạn lần không thể ra ngoài, sắp xảy ra chuyện
lớn rồi.”
Những người đang đứng gần Mạnh Phù Dao lập tức nhảy ra xa,lớn tiến nói to: “Ta không biết hắn! Không biết!”
Người lui càng lúc càng nhiều, một số người muốn lấy lòng những người Nhung
đang phẫn nộ nên hô to: “Các huynh đệ người Nhung, tiểu tử này xâm phạm
tôn nghiêm của Thần Mặt trời, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy hắn,
chúng ta đi thông báo với Huyện lệnh…”
Đường phố trở nên ồn ào, bỗng chốc loạn thành như một nồi cháo sôi sùng sục.
Mạnh Phù Dao giơ tay ném thi thể tên người Nhung kia xuống mặt đất, cười lạnh lẽo: “Mỗi người một vẻ! Mỗi người một vẻ!”
Tông Việt thản nhiên ung dung đứng sau lưng nàng, nói: “Bây giờ ngươi không
nên đứng ở đây mà cảm thán mỗi người một vẻ, quan trọng hơn là ngươi
đừng để tình hình trở nên thêm gay gắt.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt Mạnh Phù Dao đột nhiên lóe sáng.
Không thể để tình hình càng thêm trở nên gay gắt, không thể để lộ tin tức
người Nhung bị giết lan ra ngoài, khiến cho người Nhung khắp toàn thành
đều bạo động, sẽ dẫn đến có thêm người chết, điều duy nhất cần phải làm
là giết chết hết tất cả người Nhung đã nhìn thấy việc này!
Giông
tố âm ỷ, can qua sắp nổi, một khi đại đa số người Nhung trong thành gây
bạo động thì những người dân ở Diêu thành này sẽ trải qua một hồi bạo
kiếp!
Nghĩ đến hậu quả như vậy, ánh mắt Mạnh Phù Dao trở nên thay đổi, nơi đáy mắt từ từ xuất hiện một màn tơ máu, nàng bỗng nhiên ngước
mặt lên.
Những ngọn đao của người Nhung xé gió ập tới, nhưng lập
tức họ nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên trước mặt họ chỉ trong tích tắc
trở nên đáng sợ vô cùng. Nếu nói ánh mắt ban nãy sắc bén như thanh đao
rút ra khỏi vỏ, thì giờ phút này đây thanh đao ấy đã dính đầy máu tươi,
là sát thủ giết người nhiễm đầy sát khí.
Họ nhìn thấy được trong ánh mắt ấy quyết tâm… Cùng chết!
Nam tử người Nhung đi đầu khi nhìn thấy ánh mắt ấy thì không hiểu sao trong lòng lại nặng trịch, bất giác thụt lùi, khiến những kẻ phía sau hắn va
chạm vào nhau ầm ầm, chửi mắng lẫn nhau.
Tiếng mắng chửi chưa dứt, Mạnh Phù Dao đột nhiên cử động.
Nàng vắt áo ngang hông, lao người về phía trước như một viên đạn dược bắn ra từ nóng sung.
Thân hình nàng chấn động giữa không trung, bởi vì lao quá nhanh nên tạo ra
một vệt sáng đen như khói sung, gần như khi đám người Nhung vừa mới nhìn thấy thì Mạnh Phù Dao đã bay vọt tới chính giữa bọn họ, không nói lời
nào đã rút đao ra.
“Xoẹt.”
Ánh đao chói lòa trong sắc nắng nhàn nhạt, lóng lánh ánh hồng, chỉ một tích tắc đã bổ xuống đỉnh đầu
một người, rồi lại quét ngang thành vệt sáng như tát nước, cắt đầu một
người khác.
Đâm, chặt, bổ, chém!
Bay lên, quét ngang, đá, đạp!
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như ánh sao nhóa chớp, ngắn ngủi chẳng
bằng một phân, huyết hoa đã nở rộ, đóa huyết hoa này vừa mới nở thì đoá
huyết hoa khác đã chồng lên, chỉ chớp mắt đã có hàng chùm hàng chùm
huyết hoa nở rộ.
Mạnh Phù Dao lẫn giữa đám người Nhung tựa như
một luồng gió canh thẫm, lướt qua những trường đao sắc bén và bắp thịt
vạm vỡ, bay lên bổ xuống, lượn trái rẽ phải hoà lẫn cùng huyết vũ. Mỗi
khi nàng giơ đao ra rồi rút đao về thì có một sinh mệnh bị mất đi, đơn
giản tựa như thu gặt rơm rạ.
Trong khoảnh khắc sống chết cận kề, Mạnh Phù Dao không cho phép mình chút mảy may do dự.
Đây là một trận đồ sát không một tiếng động, thân đao không ngừng đâm vào
rút ra nặng nề đáng sợ, từng một từng một thi thể ngã xuống, loại chết
trầm mặc như vậy càng khiến người ta kinh hãi không thôi. Sau khi người
thứ mười ba bị cắt như một cọng rơm thì tất cả mọi người đều dừng lại,
rút đao lui về phía sau tránh ra xa rồi đứng chết lặng tại chỗ, tay chân run rẩy, đũng quần ẩm ướt. Sau tiếng đóng cửa ầm ầm thì mọi người đều
len lén nhìn qua khe cửa hở, rồi lại cảm thấy không an lòng nên lấy tuêm ván đóng lại bít bùng, mồ hôi lạnh trên người túa ra ướt đẫm.
Từ lúc Mạnh Phù Dao trùng sinh cho đến nay nàng chưa bao giờ giết qua
nhiều người như vậy, cũng chưa bao giờ giết người không chút nương tay
như lúc này đây. Nàng xuyên không đến một thời đại xa lạ, lòng chẳng hề
kì thị người Hán hay người Nhung, nhưng nàng biết, lòng dạ phụ nữ không
thích hợp ở thời đại loạn thế này. Mà chỉ có cách nhẫn tâm giết người
mới là biện pháp xoay chuyển tình thế cứu vãn đại cục. Nàng không sợ
dùng cách thức liều mạng này, để ngăn cản những kẻ có mưu đồ châm mồi
lửa cho thùng thuốc súng sắp sửa nổ ở Diêu thành, để cứu trăm họ ở Diêu
thành thoát khỏi cảnh máu chảy thành sông.
Nhìn thấy có ba gã
người Nhung còn sót lại đang muốn chạy trốn, Mạnh Phù Dao lập tức nhấc
chân bay vọt về phía trước, túm lấy tên dẫn đầu rồi trở tay phóng thẳng
đao.
Đao xuyên thẳng tắp vào mình của ba tên người Nhung cùng
một lúc, khiến chúng loạng choạng ngã xuống nền đất, tên cuối cùng dùng
hết sức mình cố gắng thoát khỏi, nhưng chỉ lắc lư bước thêm được vài
bước thì đã ngã sấp xuống rãnh nước, máu tươi nhuộm đỏ cả rãnh nước ấy.
Mà đâu chỉ có rãnh nước ấy mới nhuộm đỏ máu tươi, còn có cả một đoạn đường dài lai láng máu, đọng lại thành từng vũng một.
Đường phố vắng hoe không một bóng người, vô số thi thể cứng đờ nằm rải rác
khắp nơi, Mạnh Phù Dao đứng thẳng người, dưới chân nàng là một vũng máu, ngửa đầu nhìn trời thở dài.
Sau khi thở dài nàng chùi tay vào
trên quần áo, cẩn thận tra đao vào vỏ. Trên người nàng có mang ba món vũ khí, một là cây chuỷ thủ nhỏ giấu nơi khuỷu tay trong ống tay áo, dùng
để đánh lén hoặc là tự vệ. Hai là trường tiên buộc bên hông, dùng để
chạy trốn hoặc không có ý định giết chết địch thủ. Ba là thanh đao vắt ở phía sau lưng, dùng để giết người hàng loạt, rất nhiều năm qua nàng chỉ sử dụng nó hai lần.
Đao tên "Thí Thiên", thần sắc của lão đạo
sĩ khi truyền thanh đao này cho nàng vô cùng thận trọng, bảo rằng đao
này có bí mật tuyệt đại. Nhưng cho đến giờ Mạnh Phù Dao vẫn chưa biết
được bí mật đó là gì, chỉ thấy thanh đao này đúng là một tuyệt phẩm, vô
cùng sắc nhọn, dùng để đối phó với kẻ thù nguy hiểm nhất.
Nàng
ngửa đầu nhìn xem sắc trời, chẳng biết từ lúc nào sắc trời đã mờ nhạt,
xuất hiện từng tầng mây mỏng bồng bềnh trôi như những làn khói.
Phía sau, Diêu Tấn và Tông Việt chặn đầu ngõ phân tán sự chú ý của mọi người thở phào nhẹ nhõm, quệt mồ hôi lạnh bởi vì trận giết chóc kinh tâm này. Xem ra người nhà của lão nhân gia người Hán không tán đồng với Mạnh Phù Dao, mọi người đều ngồi phịch xuống đất không nói nên lời.
Mặc
dù không nhúng tay vào, nhưng Tông Việt luôn đứng phía sau lưng để ý bảo vệ cho nàng, dù lòng có tình nhưng vẫn luôn bình thản, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Đến lúc ta ra tay rồi."
Hắn tiến lên, lấy ra một cái bình
nhỏ, rắc lên từng thi thể một, miệng vết thương trên những thi thể ấy
lập tức rách toát ra dữ dội, rồi từ từ bốc khói như bị đốt cháy. Máu
thịt tan rã, xương từ từ mềm nẫu, cuối cùng rã nát thành những mảnh vụn
nhỏ rồi bị gió thổi phát tán hoà vào đất trời.
Vết tích tồn tại của một người trên thế gian này, đã bị xoá sạch theo trình tự như thế.
Lão Hán giẫm chân chạy tới, túm lấy Tông Việt và Mạnh Phù Dao, giục: "Đi
mau, đi mau, người Nhung thường xuyên xuất hiện ở nơi này, bọn họ sẽ đến đây đấy. "
Mạnh Phù Dao vội vàng rời đi, Tông Việt muốn ở lại để tận mắt nhìn những thi thể kia tan rã, bỗng nhiên mi tâm hắn nhíu lại,
sắc mặt trắng nhợt. Hắn đưa tay lên xoa lồng ngực mình, thuộc hạ hắn vừa nhìn thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên dìu hắn rời khỏi.
Khi
bọn họ rời khỏi rồi, mọi người trong con ngõ nhỏ mới bừng tỉnh thoát
khỏi cơn ác mộng, sắc mặt trắng bệch giương mắt nhìn nhau, lau vết máu
bị vấy lên người lặng lẽ bước về nhà, đóng chặt cửa cài then hết sức cẩn thận.
Trước sự sống chết của bản thân bọn họ dĩ nhiên phải có
sự phòng bị, nhưng cục diện đã đến nước này mọi người đều trầm mặc, họ
quyết định sẽ vĩnh viến giấu mãi chuyện hôm nay đã xảy ra ở trong lòng,
để nguy hiểm mau chóng trôi đi.
Nguy hiểm thật sự sẽ trôi đi sao?
Ánh trăng đêm nay mờ ảo như một làn khói, màu máu trong nước đã nhạt dần,
mặt nước óng ánh lăn tăn, bụi cỏ dại bên cạnh rãnh nước có chút gì đó
quái dị.
Một "thi thể" bị đao của Mạnh Phù Dao xuyên qua người, nằm trong bụi cỏ dại nơi rãnh nước ấy bỗng nhiên co giật.