Typer : ngocnguyen
Cửa cung Nhị Trọng Môn chậm rãi mở ra, ba cao thủ liên kết đoạt lại được tiên cơ1, năm trăm thị vệ cũng không cản được bước chân của bọn họ. Cửa cung Nhất Trọng Môn ở trước mặt như gần trong gang tấc.
*Chú thích:
1. Tiên cơ: ý chỉ việc nắm giữ Bùi Viện làm con tin
Nơi cuối con đường dài hơn trăm mét, một nghìn thị vệ đang canh giữ ở cửa cung cuối cùng này đã bày trận đón địch, nhưng do e ngại Quận chúa đang bị bắt giữ nên không ai dám bắn tên.
Không có cung tên uy hiếp, ba người thoải mái hơn nhiều, thậm chí tư thế bước đi của Mạnh Phù Dao như đang nơi sân vắng, nàng cầm roi lắc lư ung dung đi theo Chiến Bắc Dã.
Thật ra thì nàng hoàn toàn không muốn đi với tư thế như vậy, nhưng vì máu nơi vết thương trên đùi đã đông lại, dính chặt vào váy, mỗi cái bước chân đều đau như xé thịt. Mà bây giờ cũng không phải lúc có thể xử lý vết thương, nàng đành phải bước đi xiêu vẹo.
Mạnh Phù Dao không để ý đến vẻ mặt quái dị của Chiến vương gia, nàng nheo mắt nhìn Yến Kinh Trần vẻ mặt tái xanh đang canh giữ trước cửa cung, Yến Kinh Trần không nhìn bất kì ai, chỉ chăm chú nhìn nàng. Mạnh Phù Dao bĩu môi, nàng biết vóc dáng nàng yêu kiều, cho dù gương mặt đã dịch dung xấu xí cũng không thể gạt được người quen. Ví như Nguyên Chiêu Hủ, ví như Yến Kinh Trần.
“Hello” Nàng vẫy vẫy tay, “Yến tiểu hầu gia ta dắt chó lông xù của huynh đến đây, huynh định cảm ơn ta như thế nào?”
Sắc mặt Yến Kinh Trần lại trắng hơn vài phần, nhìn như thoa sương trong sắc đêm. Phong thái tao nhã ngày xưa không biết đã mất đi từ lúc nào rồi.
Thật lâu sau hắn mới nói “Muội thả Quận chúa đi!”
“Được ạ” Mạnh Phù Dao gật đầu “Huynh mở cửa đi”. Một hồi im lặng, thật lâu sau nữa Yến Kinh Trần lại nói “Muội ở lại thì ta sẽ thả bọn họ đi, nếu không, ta sẽ hạ lệnh vây công.
*Chú thích
2. Vây công: bao vây tấn công.
Bùi Viện bỗng ngoảnh lại, kinh ngạc đến mức tròng mắt như to hơn, cả người đột nhiên run nhè nhẹ, như chưa bao giờ nghĩ đến Yến Kinh Trần sẽ thốt ra những lời như vậy. Ả như chiếc lá khô rụng rơi trong gió, bất lực rơi xuống đất.
Mạnh Phù Dao cũng trợn to mắt, há mồm, không khí lạnh như luồn vào từng kẽ răng. Thật là không có kinh hãi nhất, chỉ có kinh hãi hơn. Đề nghị lần trước đã chấn động lòng nàng rồi, lần này lại còn đưa ra đề nghị như thế trước mặt Bùi Viện.
Chiến Bắc Dã đã sớm giận tím mặt, ngón tay bóp cổ Bùi Viện vang lên răng rắc. Hắn cau mày trừng Yến Kinh Trần “Tên mặt trắng kia, bổn vương không cần nữ nhân hy sinh đẻ chạy trốn, ngươi dám giữ nàng lại, ta dám lấy mạng ngươi.”
Vân Ngấn không nói gì cả, chỉ tiến lên một bước, che chắn Mạnh Phù Dao phía sau lưng mình.
Sắc mặt Yến Kinh Trần hơi biến ảo, chậm rãi liếc nhìn Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn. Nơi đáy mắt bỗng dâng lên một ngọn lửa hừng hực, đốt cháy khuôn mặt tao nhã trước nay của hắn thành một khuôn mặt dữ tợn. Ánh lửa trên đuốc lập lòe khiến khuôn mặt hắn cũng méo mó theo. Một lúc lâu sau, như đã hạ quyết tâm, hắn im lặng lui về phía sau, giơ bàn tay hướng về phía Chiến Bắc Dã bổ xuống.
Bùi Viện lập tức ói ra một ngụm máu tươi, Chiến Bắc Dã phất tay áo, cả giận nói “Ói thì ói không được để máu bẩn của ngươi dính lên người bổn vương”
Bùi tướng quân từ phía sau chạy tới, gầm lên “Tiểu tử Yến gia, ngươi”
“Nhạc phụ! Kinh Trần trấn giữ Nhất Trọng Môn, sự việc quan hệ trọng đại, không dám vì tư tình cá nhân làm nhỡ việc lớn”Yến Kinh Trần không nhìn về phía Bùi tướng quân, gân xanh nổi lên nơi quai hàm, ánh mắt đỏ bừng như sắc máu.
Mạnh Phù Dao nhìn vào Yến Kinh Trần nhắm vào Chiến Bắc Dã và Bùi Viện ra hiệu, như phớt lờ sự hiện diện của Bùi Viện, không khỏi khoanh tay cười khẩy.
Hơn nghìn lưỡi dao sắc bén chỉ về phía Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn. Yến Kinh Trần tái mặt nhìn Mạnh Phù Dao nói “Muội qua đây”
Nàng thờ ơ, ngửa đầu nhìn trời. Yến Kinh Trần hít vào một hơi, hôm nay hắn canh giữ Nhất Trọng Môn, nhìn thấy trong cung có biến, đoán rằng Thái tử chắc đã thoát thân. Hắn biết cung biến tranh đoạt khó có được kết cục như mong đợi, mộng đẹp của hai nhà Bùi-Yến đã tan thành bọt nước. Lúc này nhìn chung Bùi Viện đã mất đi ý nghĩa, lại nhìn thấy Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã “Nàng nàng huynh huynh” khiến sự ghen tuông nơi đáy lòng hắn như muốn nổ tung. Trong tâm trạng tức giận, hắn quyết tâm mượn cơ hội này giữ lại Mạnh Phù Dao.
Giữ lại nàng, dù là trói lại cánh nàng, cũng tốt hơn nhìn nàng ngao du giang hồ, thoải mái cười trong lòng người khác.
Yến Kinh Trần nghiến răng, thốt từng chữ qua kẽ răng.
“Muội qua đây! Nếu không ta liều chết nghìn người, cũng phải chém bọn họ thành thịt băm”
Mạnh Phù Dao xoay đầu, liếc mắt nhìn hắn một hồi, thản nhiên đáp “Ta tình nguyện làm thịt băm cùng với bọn họ, chỉ cần huynh nuốt trôi”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân, Vân Ngấn xoay đầu nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, Chiến Bắc Dã thì ngửa đầu cười to “Tốt! Cô gái tốt! Ta quyết định cưới nàng”
Mạnh Phù Dao kinh ngạc, đầu óc người này làm từ gì nhỉ? Hắn biết nhà nàng ở đâu ư, năm nay nàng bao nhiêu tuổi à, cá tính thế nào sao, sở thích ra sao hả, cúp ngực bao nhiêu, ba là ai mẹ họ gì à? Tùy tiện đòi cưới nàng, đùa chắc?
Ngẫm nghĩ một chút, Mạnh Phù Dao quả quyết, đây đúng là lời nói đùa.
Nàng không biết khi tiếng cười to này truyền đến tai Nguyên Chiêu Hủ đang định ra khỏi cửa Nhất Trọng Môn, hắn vừa định nhảy lên lưng ngựa thì dừng lại, cúi đầu nói với Nguyên Bảo đại nhân trong lồng ngực mình “Này, có người muốn giành nữ nhân với ta kìa!”
Nguyên Bảo đại nhân giơ hai móng lên, ngụ ý rành rành: giành nữ nhân à, có phải Mạnh Phù Dao hay không, rất tốt, mau đưa cho hắn đi, tát cả đều vui vẻ ha ha ha.
Nguyên Chiêu Hủ khẽ nhướng mày “Ngươi không cảm thấy như vậy ta rất mất mặt sao”
Nguyên Bảo đại nhân chít chít luôn miệng, vô cùng vui mừng, vừa ưỡn lồng ngực màu hồng phấn, vừa nhe cái răng nanh siêu lớn mà nó cho là rất đẹp ra.
Hàng mày Nguyên Chiêu Hủ nhướng cao cao, nhìn nó kì quái, hồi lâu sau mới nói “Xin lỗi, ta không có hứng thú với ngươi”.