Phu Bằng Thê Hữu

Quyển 2 - Chương 19




Gậy đánh uyên ương.

Sau khi bán hàng thuận lợi là đến lễ Giáng Sinh, giống như lời trước đó Trác Dạ Húc đã nói, lần này kiếm được một khoản lớn. Tiền dành cho Hạ Chu Diễm cũng không kém, cả một đống hàng Mỹ giá rẻ như vậy mà hắn không để lại cho bản thân, ngược lại còn tặng cho bọn họ, con hồ ly họ Hạ này có đôi khi rất đáng ghét, nhưng cũng coi là huynh đệ hàng thật giá thật.

Để cảm ơn hắn, Ngải Cửu tính sẽ tặng hắn một món quà Giáng Sinh, vậy tặng gì nhỉ? “Hắc hắc…” Nhìn gã thuộc hạ Hứa Nghị đang bàn bạc công việc cách đó không xa, hắn bỗng bật thốt một tràng cười quỷ dị, “A Húc, tôi biết tặng gì cho Hỏa ca rồi.”

“Cái gì?” Trác Dạ Húc nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức biết hắn muốn làm cái gì, “Sao vậy, cậu muốn gói Hứa Nghị vào hộp quà rồi tặng cho hắn?”

“Ý kiến không tồi.” Ngải Cửu tỏ vẻ vô cùng đắc ý, “Cứ như vậy đi, không cần tốn một xu, món quà này quyết định chắc chắn luôn.” Bọn họ đâu có giàu có gì, có thể tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó.

“A Cửu, đừng có làm loạn. Hỏa ca với Hứa Nghị ra sao thì đó cũng là việc của bọn họ, Hứa Nghị không phải phụ nữ, việc này hắn thích hay không thích vẫn chưa đến phiên người khác xen vào, cậu ít tham gia vào thôi.”

“Hắn đâu có không vui đâu, là cậu không nhìn thấy lúc bọn họ làm đó thôi, Hứa Nghị lúc bị thượng nhìn rất hưởng thụ nha.” Trừ phi là người thích mua vui, nếu không sẽ chẳng ai tình nguyện để bị đàn ông đè.

Trác Dạ Húc mở cửa xe, tay giữ cửa, thở dài lắc đầu, “Làm người của Ngải thiếu gia cậu đúng là quá đáng thương, làm trâu làm ngựa, kết quả còn bị mang đi bán.”

“Người của Ngải thiếu gia?” Ngải Cửu cười ranh mãnh, đẩy mạnh y vào trong xe, áp đảo, “Bà xã, người của Ngải thiếu gia cũng đâu phải tên Hứa Nghị kia đâu.”

Trác Dạ Húc bị cần số đập vào đầu, lại thấy tất cả mọi người ngoài xe đều nhìn bọn họ, y chửi ầm lên, “Mẹ nó, cút ngay!” Ngải Cửu cố ý áp đảo y trước mặt người khác, y vươn tay bóp cổ Ngải Cửu mà lay lay. Trước mắt công chúng, nửa trên của hai người lộ ra ở ngoài xe, bốn chân quấn nhau quay cuồng nóng bỏng trong xe, quả thật là khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Bởi vì không tìm được hộp quà lớn cỡ đó, vậy nên Ngải Cửu cũng không quấn nơ bướm quanh người Hứa Nghị để tặng cho Hạ Chu Diễm, chẳng qua lại đặt một phòng tổng thống trong khách sạn cho hắn, tiếp theo lại để Hứa Nghị mang một chai rượu đỏ trăm năm đến đó.

Vì bồi thường quà sinh nhật 23 tuổi cho Trác Dạ Húc, Ngải Cửu định tặng một món quà rất lớn nhân ngày sinh của Khổng Tử, có tưởng tượng đến nát óc cũng chẳng biết nên tặng cái gì, gần tới đêm Giáng Sinh mới đến cửa hàng trang sức mua một cặp dây chuyền có mặt hình hộp nhạc bằng vàng ròng. Hộp nhạc vừa nhỏ vừa tinh xảo, lớn hơn đồng xu 1 đô la một chút, trên nắp hộp, một cái khắc hình ‘mặt trời’ một cái khắc hình ‘mặt trăng’, Ngải Cửu cảm thấy rất xứng với bọn họ, lập tức chi tiền ra mua. Nữ nhân viên trong cửa hàng giới thiệu kiểu nhẫn mới khiến hắn nhớ tới cặp nhẫn kết hôn của bọn họ, Trác Dạ Húc vẫn luôn không đeo nó. Không được, như vậy sao gọi là nhẫn kết hôn được.

Đêm Giáng Sinh, vì Ngải Cửu sống chết quấy rầy, Trác Dạ Húc đành phải đồng ý đeo nhẫn kết hôn vào. Không phải y để tâm đến việc công khai quan hệ của bọn họ, chẳng qua hai gã đàn ông cùng ra cùng vào lại mang cùng một loại nhẫn… nói ra thật sự rất mất tự nhiên. Nhưng, cho dù Ngải Cửu có dở đủ trò lưu manh thế nào, Trác Dạ Húc vẫn nhất quyết không nhận món quà nhân ngày sinh Khổng Tử của hắn, mấy thứ đồ vật như vậy cứ đem đi mà dỗ trẻ con.

“Nếu không thì vậy đi!” Ngải Cửu kéo chiếc khăn tắm bên hông ra, đổ người lên giường, dùng vẻ mặt hùng dũng sẵn dàng hy sinh nhìn Trác Dạ Húc, “Đêm nay cho cậu thượng, cậu nhận quà đi.”

“Tôi có thể xem xét một chút…” Bên ngoài tỏ ra miễn cưỡng, kỳ thực trong lòng Trác Dạ Húc lại vui mừng hớn hở. Trước đó, vốn là Ngải Cửu đã cởi hết quần áo của y trước, y thua nên phải ở phía dưới, hiện tại mọi việc đã đảo ngược lại, sao y có thể không vui cho được. “Aiz, tôi cố gắng nhận quà cũng được.”

Bông tuyết bay múa ngoài cửa sổ, bàn tay đeo nhẫn nhấc một chân Ngải Cửu lên, lửa nóng cứng rắn rong ruổi trong cơ thể hắn. Ngải Cửu đang rất giận nha, trên thế giới này còn ai thảm hơn hắn không cơ chứ, đã tặng quà ngày sinh Khổng Tử lại phải kèm theo việc hiến thân thì người ta mới bằng lòng.

Mà Trác Dạ Húc lại cảm thấy: Đây là ngày sinh Khổng Tử tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình.



Lễ Giáng Sinh qua chưa được một ngày, Trác Dạ Húc cứu được một người phụ nữ Phương Đông ở bệnh viện. Người phụ nữ mang bụng lớn này bị vài tên cầm súng đuổi theo, tuy rằng thân thủ không tồi nhưng dù sao thân thể cũng bất tiện, đang lúc nguy cấp lại được Trác Dạ Húc ra tay giúp đỡ, cứu người nữ đồng hương này. Nhìn thân thủ và khả năng bắn súng của cô cũng có thể nhận ra cô không phải người thường, nhưng không ngờ cô lại là vợ của Ryan, Đường Mạn. Ryan yêu vợ như mạng, sau khi biết được Trác Dạ Húc cứu được tính mạng vợ con mình, cơ hồ quỳ xuống dập đầu lạy Trác Dạ Húc. Trác Dạ Húc kinh ngạc trước tình cảm sâu nặng của hắn, càng kinh ngạc hơn về thân phận của Đường Mạn. Bảy tám năm trước, có một nữ cao thủ lái chiếc xe máy Halley, một mình đấu với cả nhóm hắc bang ở Hương Cảng, có đoạn thời gian, Ngải Cửu còn coi cô như thần tượng mà sùng bái.

Trước kia Hạ Chu Diễm đã nói, Ngải Cửu và Trác Dạ Húc là con cưng của Thượng Đế. Có Ryan trợ giúp, việc buôn bán súng ống đạn dược của hai người không muốn trở nên náo nhiệt cũng khó. Uy danh của hai tên nhóc Phương Đông ở New York từ từ vang xa. Hạ Chu Diễm cũng nói, Thượng Đế không thể vĩnh viễn chăm sóc bọn họ, bọn họ cũng không thể nào vĩnh viễn không gặp khó khăn.( quác quác miệng quạ a…)

Lại một ‘ngày mùng một tháng sáu’ nữa trôi qua, Ngải Cửu không thể tận hưởng sinh nhật hai mươi hai tuổi ở New York, Ngải lão gia vừa thông báo, cứng rắn gọi hắn trở về Hương Cảng. Trác Dạ Húc một mình ở lại New York xử lý vụ mua bán mới tiếp nhận.

“Trác thiếu gia.” Hứa Nghị gọi Trác Dạ Húc đang lái xe ra khỏi ga ra.

Trác Dạ Húc ló đầu qua cửa xe hỏi: “Cậu không cùng A Cửu trở về Hương Cảng à?”

“Tôi bay chuyến muộn hơn.”

“Có việc?” Nếu không phải đã quen biết từ trước, biết hắn là người mặt lạnh như vậy, chắc Trác Dạ Húc sẽ tưởng rằng hắn coi mình là tình địch.

“Trác thiếu gia…” Hứa Nghị ngừng một chút mới nói: “Vẫn nên trở về Hương Cảng một chuyến đi.”

Trác Dạ Húc bước ra khỏi xe, chăm chú nhìn từng nét biến đổi nhỏ nhất trên gương mặt hắn, cuối cùng vươn tay nói: “Đưa vé máy bay đây.” Thu dọn vài bộ quần áo để thay, cầm hộ chiếu,  gọi điện dặn Hạ Chu Diễm những việc cần thực hiện, sau đó chạy tới sân bay chờ chuyến bay tiếp theo tới Hương Cảng.

“Cậu tốt bụng quá nha.” Hạ Chu Diễm nâng mặt Hứa Nghị lên, lạnh lùng châm chọc.

Hứa Nghị nghiêng đầu gạt tay hắn ra, đột nhiên ôm lấy gương mặt hắn, đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng…

“Yêu tôi rồi sao?”

Lắc đầu, nâng eo đón nhận từng đợt xỏ xuyên của hắn… Không liên quan tới việc yêu hay không, hắn chỉ khát vọng vòng tay ôm ấp của người đàn ông này.



Ngay hôm Ngải Cửu trở lại Hương Cảng, Ngải Kỳ Du phái người đến sân bay đón hắn trở về Ngải gia, cũng tự mình dặn hắn điều chỉnh lại việc giờ giấc sai lệch, ngày hôm sau cần phải gặp một vị khách quan trọng.

Hôm sau, Ngải Cửu mặc một bộ âu phục phẳng phiu, sáng sớm đã bước vào phòng ăn chào ông nội.

“Ông nội, người cần gặp là ai vậy?” Gọi hắn khẩn cấp trở về Hương Cảng, là người nào mà hắn không gặp không được?

Ngải Kỳ Du uống xong cháo trong bát, lau khô miệng mới trả lời hắn, “Hôn thê và cha vợ tương lai của mày.”

“Hôn thê?” Ngải Cửu sợ hãi đứng bật dậy khiến chiếc ghế phía sau ngã ra.

Ngải Kỳ Du lạnh mặt trách mắng, “Đợi lát nữa gặp khách đừng có hành động mất mặt như vậy.”

“Ông, ông… ông đang nói cháu sao?” Ngải Cửu lấy ngón tay chỉ về phía mình, bộ dạng hoảng sợ thất kinh, “Nhưng là… nhưng cháu đã kết hôn rồi, sao còn có hôn thê được?”

“Mày kết hôn với ai?”

“A Húc, ông quên rồi sao? Cháu với A Húc kết hôn ở New York, chính ông là người sắp xếp mà!”

“Hai năm rồi mà mày vẫn chơi chưa đủ?” Ngải Kỳ Du đứng dậy, rời khỏi phòng ăn, “Đúng mười giờ tới phòng khách tiếp khách.”

Chờ ông nội đi xa Ngải Cửu mới dám phát tiết, nhấc ghế hung hăng ném ra ngoài, đấm một phát thật mạnh lên vách tường, “Bọn cháu không đùa, không phải đang đùa giỡn!”

Herel? Chloe là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Trung Mỹ, cũng có quan hệ chặt chẽ với đám người buôn bán và tàng trữ ma túy ở Đông Nam Á, Nam Mỹ, Châu Âu… Có người nói lượng bạch phiến trong tay hắn nhiều đến nỗi có thể dùng thoa mặt thay phấn, đến giờ phút này hắn vẫn chưa sa lưới bởi trong giới chính trị Mexico cùng cảnh sát đều có người của hắn.

Nhìn cái tên đen đúa mập mạp cứ bô bô nói tiếng Tây Ban Nha kia, trong mắt Ngải Cửu bốc lên ánh lửa, muốn hắn cưới đứa con gái vừa đen vừa béo của người này thì chẳng thà đập chết hắn còn đỡ hơn.

“Lão gia, tiểu thư Chloe đến.” Người hầu bước vào nói.

Tiếng giầy cao gót của phụ nữ ngày càng gần, mãi cho đến khi bước lên tấm thảm ngoài cửa thì âm thanh chói tai kia mới biến mất.

“Đây là hôn thê của cháu, tiểu thư Chloe.” Ngải Kỳ Du giới thiệu với cháu trai.

Ngải Cửu trợn mắt, há hốc mồm.

Người phiên dịch bên cạnh Herel lập tức giải thích: “Tiểu thư là con gái nuôi của ông chủ nhưng chẳng khác nào con gái ruột của ngài ấy.”

“Elan, đã lâu không gặp.” Tiểu thư Chloe xinh đẹp đi đến trước mặt Ngải Cửu, nhẹ nhàng hôn lên má hắn.

Vu Kỳ Kỳ?! Cô ta lại là con gái nuôi của Herel! Là vị hôn thê mà hắn cần phải cưới!

“Cô nói rõ ràng cho tôi, chuyện này là như thế nào!” Lôi người phụ nữ kia ra khỏi phòng khách, đến phòng ngủ liền đóng cửa lại, Ngải Cửu rống lên.

“Như thế nào là như thế nào, chẳng lẽ Elan không vui khi chúng ta kết hôn sao?” Người phụ nữ kia lắc lắc chiếc nhẫn kim cương trên tay trái, tươi cười xinh đẹp lại ngọt ngào.

“Cô biết rõ tôi đã kết hôn với A Húc!”

“Tôi không ngại đâu!” Trên mặt Vu Kỳ Kỳ tuy xuất hiện biểu cảm ghen ghét nhưng vẫn cười nói: “Đàn ông sẽ có những lúc ham chơi, nếu anh còn chơi chưa đủ thì tôi có thể nói với cha trì hoãn việc kết hôn lại một thời gian, có điều, chúng ta có thể đính hôn trước hay không?”

Ngải Cửu mắt lạnh nhìn người phụ nữ xấu xa trước mặt, không hiểu tại sao trước kia bản thân lại thích cô ta, còn có suy nghĩ muốn kết hôn với cô ta: “Đưa nhẫn cho tôi.” Người phụ nữ chưa kịp phản ứng, Ngải Cửu đã nắm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo chiếc nhẫn trên tay cô rồi ném ra khỏi cửa sổ.

Nếu đã vạch mặt nhau rồi, Vu Kỳ Kỳ cũng không cần làm ra vẻ tươi cười nữa, oán hận nói: “Ngải Cửu, nhất định anh sẽ phải cưới tôi!”



Ông nội, cháu sẽ không kết hôn với cô ta, cháu đã có A Húc. Lúc ở Mỹ, trong giáo đường, chúng cháu đã thề trước mặt cha sứ rồi, cháu sẽ không ly hôn với cậu ấy!

Ly hôn? Ở Hương Cảng không có chuyện đàn ông được kết hôn với đàn ông, mày với nó không cần phải ly hôn.

Cô ta là con gái của Vu Minh Đức đấy! Tại sao ông còn muốn cháu kết hôn với cô ta?

Bây giờ cô ta là con gái của Chloe…

Nhận được điện thoại của Trác Dạ Húc, Ngải Cửu vượt qua mười mấy lần đèn đỏ vọt với Trác gia, nhìn thấy Trác Dạ Húc, không thèm để ý tới sự có mặt của mọi người liền nhào tới ôm lấy y: “A Húc, A Húc, A Húc…”

A Húc cùng Hỏa ca thường cười hắn vô dụng, ông nội nói một hắn chẳng dám nói hai. Hắn thường phất tay mà nói: hắn không quan tâm đến những việc đó, nghe ai cũng như nhau cả. Thật ra bọn họ nói rất đúng, hắn vô dụng, lời ông nội nói hắn chưa bao giờ dám không nghe. Chỉ là, ngay lúc này đây…

“A Húc, cậu nhất định phải ở bên cạnh tôi, nhất định phải ở bên tôi…”

Trác Dạ Húc không thoát được nụ hôn như cắn xé của hắn, y nắm tay đấm lên cằm hắn, tiếp đến lại ấn hắn ngã xuống giường, “A Cửu, cậu bình tĩnh một chút!”

“Bình tĩnh, cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây. Ông nói được thì làm được, nói không chừng ngay ngày mai sẽ bắt tôi kết hôn với Vu Kỳ Kỳ, cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây!”

“Cậu rống cái gì, chẳng phải cậu đã sớm muốn kết hôn với cô ta sao, đúng lúc… Uhm!” Lời còn chưa dứt thì bụng đã ăn một cú đá cực mạnh.

“Trác Dạ Húc, đến lúc này mà cậu còn nói như thế! Con mẹ nó, cậu có còn là người hay không!”

“Vậy cậu muốn tôi nói cái gì?” Trác Dạ Húc buông tay, ngồi dậy.

“Nói bất luận thế nào thì cậu cũng ở bên cạnh tôi, nói cậu sẽ không bao giờ rời xa tôi.”

“A Cửu, tôi nói rồi, ly hôn không phải là rời xa, cậu có kết hôn với người phụ nữ khác, chúng ta cũng không…”

“Mẹ nó, ít nói những lời này với tôi đi!” Ngải Cửu túm lấy áo y, gân xanh nổi đầy trên trán, “Cậu chỉ cần trả lời: Cậu có đồng ý ở bên tôi, cùng tôi đối phó với ông già không.”

Trác Dạ Húc bật cười, “A Cửu, ông ấy là ông nội của cậu, cậu sẽ đối phó với ông ấy?”

“Tôi… Tôi không có ý đó. Ý tôi nói là không cho ông ép chúng ta tách ra.”

“Cậu nghĩ kỹ chưa? Đấu với lão gia, có lẽ sẽ chết rất thảm.”

“Ai sợ thì sợ, lão tử đếch sợ!”

“A Cửu, cậu lại ba hoa bốc phét!”

“Tôi không có! Nói mau, cậu có đồng ý không!”

“Cậu hiểu rõ chưa? Con đường sau này sẽ rất khó đi.”

“Lão tử không sợ!”

“Cậu nói nhanh lên!”

“Đồng ý…” Trác Dạ Húc ôm lấy gáy hắn, chạm trán lên trán hắn, cười như đứa trẻ được thưởng kẹo. Sao có thể không đồng ý được. Cuối cùng cậu cũng suy nghĩ kỹ càng rồi, Ngải Cửu.



“Ông nội, buổi sáng tốt lành.” Trác Dạ Húc tỉnh lược một chữ trong cách xưng hô, trước kia đều gọi là Ngải gia gia.

(P/S: Nguyên văn là ‘gia gia, buổi sáng tốt lành’ và ‘Ngải gia gia’, A Húc cũng chào là ‘Gia gia’.)

“Ngồi đi.” Ngải Kỳ Du phất tay kêu người hầu dâng trà lui xuống, khách sáo hỏi một câu, “Gần đây Trác lão đầu sao rồi?”

“Thân thể coi như cường tráng.”

“Thân thể coi như cường tráng, hừ.”

Trác Dạ Húc không hiểu tại sao ông lại hừ lạnh, những lời này có chỗ nào không đúng?

“Có gì cứ nói, đừng vòng vo, tôi không có thời gian.”

“Vâng.” Trác Dạ Húc gật đầu, giương mắt đối diện với ông, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh hay sợ sệt, “Ông, cháu với A Cửu không có ý định ly hôn, A Cửu cũng không muốn kết hôn với tiểu thư Chloe. Vật ông muốn thu được từ Chloe, cháu cùng A Cửu sẽ giúp ông đoạt được.”

Ngài Kỳ Du cười lạnh, “Chỉ dựa vào hai đứa?”

“Phải, chỉ dựa vào bọn cháu.”

Móng tay trên đầu chiếc ghế gỗ loẹt xoẹt một tiếng, Ngải Kỳ Du nắm chặt tay vịn ghế, vẻ kiên định cùng tự tin của Trác Dạ Húc đã từng xuất hiện trên một gương mặt khác.( ẩn tình gì đây ta – boy friend?)

“Được, ta cho hai đứa một cơ hội.”

“Cảm ơn ông nội.”

Trác Dạ Húc vừa bước ra cửa liền nghe được tiếng đồ đạc vỡ nát phía sau, quay đầu nhìn lại, Ngải lão gia nâng chiếc ghế nặng trịch ném về phía tủ thủy tinh. Kinh ngạc, nghi hoặc càng nhiều hơn. “Hắn cũng vậy” là có ý gì? Hắn là ai?



Trác Dạ Húc quệt vết máu bên khóe miệng, nhếch khóe miệng xứt xát lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hứa Nghị.

“Trác Dạ Húc, đừng có không biết tự lượng sức.”

“Đây là lời cậu muốn nói?” Quấy rầy bữa tối lãng mạn của y cùng Ngải Cửu để nói những lời nhàm chán này đây, “Biết rồi, tôi sẽ lượng sức mà đi. Bất quá, mong cậu gọi tôi một tiếng ‘Trác thiếu gia’, OK?”