Phu Bằng Thê Hữu

Quyển 1 - Chương 2




Mặc dù sự nghiệp hiện tại của Ngải gia cùng Trác gia đều tại Hương Cảng (Hồng Kông) nhưng chỗ đứng của bọn họ ở New York cũng đã vững chắc từ nhiều năm trước. Không cần Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc quan tâm thì mọi người cũng đã bố trí tân gia cho hai người. Hai người bọn họ chỉ cần ở tại Hương Cảng – Trung Quốc sống một cuộc sống hai quốc tịch là được, thủ tục chẳng mấy phức tạp, chỉ cần đăng ký kết hôn là OK.

Trong giáo đường, bốn mươi, năm mươi người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đứng sừng sững bên cạnh hai chàng trai, một người mặc trang phục màu đen, một người mặc trang phục màu trắng, gương mặt điển trai, dáng người ưu nhã, nhưng vẫn khiến cha xứ Morse  phập phồng lo sợ. Ông cũng không muốn chủ trì hôn nhân đồng tính, vi phạm kinh thánh, phải gánh trên vai trách nhiệm người chúc phúc cho người ta… Thấy ông câu giờ, người đàn ông áo đen dẫn đầu sờ lên thắt lưng bên mạn sườn, ông vội vàng mở kinh thánh ra.

Gương mặt Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc cùng hiện lên sắc xanh rõ ràng. Hôm kia mới ngồi máy bay tới New York, hai người tranh giành nhau vị trí điều khiển, nếu cứ như bình thường, ai cướp được là thắng, nhưng hết lần này đến lần khác, cả hai người nhất quyết không chịu nhường đối phương. Vì vậy, hai người bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay tại sân bay tư nhân của Ngải gia. Đám thủ hạ vốn lười quan tâm đến bọn họ, sau lại nghĩ tới việc bọn họ là cặp đôi mới cưới mà mặt mũi đầy thương tích nên mới đi tới ngăn lại. Cơ mà mọi việc cũng đã muộn, Ngải Cửu đấm Trác Dạ Húc xanh tím cả mặt, Trác Dạ Húc thì đánh hắn lệch quai hàm.

Sau khi nói một đống ngôn ngữ linh tinh, cha xứ Morse nhìn sang Trác Dạ Húc, nói như bay: “Tôi, Trác Dạ Húc đồng ý Lấy Ngải Cửu tiên sinh làm vợ, bất kể…”

“Dừng!” Ngải Cửu ngắt lời cha xứ, hắn tiến lên một bước, cha xứ lui về phía sau hai bước. Hắn lộ ra nụ cười mỉm hiền lành, nhẹ nhàng khép cuốn kinh thánh của cha xứ lại, quơ quơ quyển kinh thánh, nói: “Thưa cha thân mến, nhìn tôi có chỗ nào giống phụ nữ hả? Tại sao tôi lại là vợ?” Biểu hiện của hắn rất lịch sự nhưng lại khiến cha xứ xanh cả mặt. Chúa mới biết hình dạng chiếc cằm của cái tên gian giảo trước mặt kinh khủng tới cỡ nào, nhất là cái kiểu cằm lệch sang một bên thế này.

“Tôi… tôi, tôi, Trác Dạ Húc đồng ý nhận Ngải Cửu tiên sinh trở thành chồng của mình…”

“Thưa cha thân yêu” Trác Dạ Húc tao nhã bước đến bên cạnh cha xứ.



“Mời hai vị thiếu gia nghỉ ngơi.” Hứa Nghị thúc giục, Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc vẫn không chịu nhấc mông, tiếp tục ngồi chơi bài bên ghế sô pha.

“Các người cứ ra ngoài trước đi, có ngủ hay không là chuyện của chúng tôi.” Ngải Cửu nhịn không được bèn nói.

“Nhưng mà lão gia đã dặn…” Hứa Nghị bối rối lên tiếng.

“Dặn cái gì, dặn các người lôi bọn tôi vào ‘động phòng hoa chúc’, sinh con đẻ cái, bồng cháu chắt?”

Hứa Nghị cúi đầu nhíu hàng mày dày rậm, một lúc sau mới khom lưng cúi đầu một cái: “Thuộc hạ lui xuống trước.”

Hắn đi rồi, Trác Dạ húc cười khẩy: “Chậc chậc, người nhà cậu được dạy dỗ có quy củ ghê nhỉ, sinh nhầm triều đại rồi đấy, sinh vào mấy nghìn năm trước mới đúng thời.”

“Tôi không cần bọn họ, tất cả đều là người của lão đầu kia cả.”

Đánh cây K ra, hừ một cái, đùa cợt: “Tôi nói cậu nghe nhé A Cửu, cậu làm thiếu gia cũng uất ức  nhỉ, ngay cả vệ sĩ cũng không thèm nhìn sắc mặt cậu.”

“Tôi uất ức, thế nhưng cậu đừng quên…” Hạ bài đầu hàng, gối đầu lên hai tay, ngửa ra sau, chân để lên bàn, hả hê nhìn người trước mặt rồi nói: “Bây giờ cậu cũng là người của Ngải gia, những ngày tháng uất ức này là chúng ta cùng nhau trải qua đấy nhé.”

Trác Dạ Húc cầm gạt tàn thuốc ném sang, “Còn muốn ăn thêm một trận đòn nữa đúng không? Tại sao không nói cậu là người của Trác gia đi.”

“Được thôi, cậu thử đi hỏi lão đầu xem ông ấy có đồng ý hay không.”

“Con mẹ nó, cậu đúng là tên Nhị Thế Tổ.”

(Nhị Thế Tổ là con của Tần Thủy Hoàng, sau khi lên ngôi đã ăn chơi hưởng lạc, để gian thần lộng hành, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã đạp đổ giang sơn Tần Thủy Hoàng cực khổ gây dựng cả một đời người. Người đời sau dùng từ Nhị Thế Tổ tương đương với từ Bại gia tử )

“Sai rồi, Nhị Thế Tổ thăng thiên từ lâu rồi.” Ngải Cửu thu lại vẻ đắc ý, ánh mắt tối sầm, tự giễu: “Tôi cùng lắm cũng chỉ là một Tam Thế Tổ.”

“A Cửu, xin lỗi…” Y nhất thời lỡ miệng đụng tới nỗi đau của tên bạn thân.

Ngải Cửu lắc đầu không muốn nhắc lại chuyện này, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà, vừa đếm tới viên thủy tinh thứ mười chín đột nhiên hỏi: “A Húc, cậu đoán xem lão đầu kia đang nghĩ cái gì, nhất là chuyện hai chúng ta?”

“Ai biết…” Trác Dạ Húc thả người nằm ra ghế sô pha, lăn qua lăn lại một ngày một đêm cũng đủ mệt mỏi, lúc sắp chìm vào giấc ngủ lại nghe A Cửu nói.

“Gần đây lão đầu đầu tư vào cổ phiếu, bất động sản, có phải muốn nhổ sạch Trác gia không?”

“Là vì việc này? Ngải lão gia tử luôn không thích những việc bẩn thỉu, lợi nhuận ông kiếm được muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bất động sản cũng chỉ là miếng thừa để lại cho tôi, không nhập vào mắt ông được.”

“Tôi thấy cũng đúng…” Nói tiếp ba đến năm câu, Ngải Cửu cũng bắt đầu mệt rã rời.

Đêm tân hôn, hai người rủ nhau ngủ ở phòng khách của phòng cưới. Bọn họ cũng muốn lên tầng trên ngủ cho thoải mái, nhưng chỉ có một chiếc giường thì tên nào ngủ? Gần đây đã tích đủ ức chế, biết đâu chừng lại có thêm trận chiến nữa. Ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi rồi, chấp nhận một đêm, mai lại tiếp tục phân thắng bại.

“Mẹ nó!” Trác Dạ Húc ngã khỏi ghế da lần thứ ba, lần này ngã xuống cũng tỉnh táo vài phần, mở mắt ra lại thấy… một tên khác treo người giữa không trung, sắp rơi mà không rơi, tấm vải trắng trên đầu bị hắn kéo lỏng xuống cổ tay. Lần thứ hai ân cần hỏi thăm mẹ hắn, y đi qua nâng hắn, chỉnh lại tư thế cho hắn ngủ ngon, lại băng tấm vải trắng lên đầu hắn lần nữa. Trên tấm băng gạc có vết máu nhàn nhạt, Trác Dạ Húc có chút áy náy, “Ừm, ra tay hơi nặng… Mẹ nó, tại sao lần nào cũng khó băng cẩn thận…”

Ngải Cửu đang ngủ lại cảm thấy sau ót đau đớn, vừa mở mắt đã thấy có người nằm trên người mình… đánh lén?!

“Thao! Trác Dạ Húc cậu dám đánh lén lão tử!” Nắm đấm sắt vung ra, thành công đánh tên tiểu nhân đánh lén ra thật xa.

Lòng tốt bị chó cắn, sát khí Trác Dạ Húc dâng lên, nhấc điều khiển TV ném về phía Ngải Cửu. Ngải Cửu lướt qua một bên, vừa muốn đắc ý thì thắt lưng đã trúng đòn, cả thân thể ngã trên mặt đất, tấm thảm dày lấp đi tiếng rơi xuống đất nhưng không ngăn được cảm giác đau đớn của hắn.

“Mẹ nó, cậu đúng là đồ điên!”

Trong phòng ngủ rộng lớn, khung ảnh trên đầu giường rung lên theo sàn nhà. Trong ảnh là hai đứa trẻ lớn xác với khuôn mặt xanh tím nhưng vẫn vô cùng điển trai, hai người khoác tay lên vai đối phương, trên bộ âu phục màu trắng còn có vết chân cùng vết máu mờ mờ. Theo lý thuyết thì không thể cười nổi, nhưng nụ cười bọn họ còn rực rỡ hơn mặt trời tháng ba. Được… phong cách kết hôn rất độc đáo.

Năm nay, Ngải Cửu hai mươi, Trác Dạ Húc hai mươi mốt, hai người là vợ chồng hợp pháp tại thành phố New York của Mỹ.



Buổi sáng, Hứa Nghị dẫn theo người tới thu dọn tàn tích, bên cạnh đó cũng mời thêm cả bác sĩ. Một tháng qua, những cuộc chiến của hai người bọn họ còn nhiều hơn số lần đánh nhau trong mấy chục năm quen nhau. Trước kia bọn họ cũng đánh nhau, nhưng chẳng qua là cùng đối phó với người khác.

Ngải Cửu phiền lòng, không hiểu ý đồ của ông nội khiến hắn buồn bực, lo lắng liên lụy cho bạn tốt khiến hắn buồn bực. Trác Dạ Húc nén giận, bị buộc kết hôn với đàn ông, y cũng nén giận, lo lắng cho bạn tốt nhưng không làm được gì nên y phải nén giận. Đàn ông mà, khi buồn bực thì đánh nhau là cách tốt nhất để giải tỏa.

Sau khi băng bó vết thương cẩn thận, hai người rủ nhau ra ngoài hóng gió, Hứa Nghị phái hai người đi theo, Ngải Cửu không cho bọn họ lại gần trong vòng năm mươi mét.

Đường phố New York tháng bảy, các cô gái trẻ trung quyến rũ để lộ ngực và chân khiến kích thích tố sinh dục của cánh đàn ông bị khơi dậy.

“Oa, to quá, ôi trời, tròn ghê…” Ngải Cửu không ngừng cảm thán.

“Đừng có tỏ ra quê mùa như vậy nữa, đấy cũng gọi là to?”

“Sao lại không to, tùy tiện chọn một cô tóc vàng mắt xanh ở đây thì hàng của bọn họ cũng to gấp vài lần mấy cái bánh bao ở Hương Cảng. Cậu nhìn cô kia, cô kia nữa, nửa bên mông cũng to hơn mông mấy cô ở Hương Cảng.”

“Cứ to là đẹp?” so sáng với hàm lượng nguyên tố trong quặng sao.

“Cậu thì biết cái gì, để người ta ngồi lên một cái thì sảng khoái biết bao.”

“Rồi rồi rồi, A Cửu, cậu có thể thôi nhìn như vậy không…” Thấy mọi người chung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, Trác Dạ Húc bất giác tạo khoảng cách với Ngải Cửu.

“Vất vả lắm mới có cơ hội, cậu để tôi ngắm thoải mái đi.”

Ngải Kỳ Du là người cổ hủ, cực kỳ ghét người ngoại quốc. Trong mắt ông, những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đều không thoát khỏi suy nghĩ là kẻ dâm đãng bẩn thỉu, cũng bởi vậy nên ông rất hiếm khi cho Ngải Cửu du lịch nước ngoài. Cha Ngải Cửu lúc còn trẻ cũng có bạn gái ngoại quốc, Ngải Du Kỳ không những xử lý người ngoại quốc kia mà còn giam con trai mình một năm trời. Đây là lần đầu tiên Ngải Cửu ra nước ngoài mà vui vẻ thế này.

Đường đường là thiếu gia Ngải gia lại hành động như một tên quê mùa, nói ra thật khiến người ta khó tin tưởng.

“Đi ăn thôi.” Trác Dạ Húc nhìn đồng hồ, nói.

“Tôi đi lấy xe.”

Hắn vừa lái xe ra đường, Trác Dạ Húc lập tức kêu to: “A Cửu, lái xe bên phải! Đây không phải Hương Cảng đâu!”

Trong con mắt người nước ngoài, hai chàng trai Phương Đông này đúng là quá chói mắt, nhất là chàng trai tuấn tú mặc bộ đồ màu đỏ. Người Phương Đông thường trẻ hơn tuổi thật, hơn nữa, Trác Dạ Húc lại nói tiếng Anh rất chuẩn, nhân viên tiếp tân nhà hàng tưởng bọn họ chỉ là học sinh trung học người Hoa, bằng không hai người sẽ bị chặn ngoài cửa như phần tử nguy hiểm.

Hai người gọi một bàn đồ ăn, được dạy dỗ từ nhỏ nên động tác dùng bữa cũng được cho là ưu nhã, cắn miếng lớn cũng không tạo cảm giác thô tục. Ngải Cửu không quen dùng dao nĩa, ngẩng đầu nhìn, thấy chung quanh không ai chú ý nên vươn tay nắm lấy cái đùi gà, Trác Dạ Húc dùng chiếc dao ăn trên tay cắm vào đùi gà.

“Bớt hành động xấu hổ đi!”

Hắn bĩu môi, vẫy tay nói: “Mang cho tôi một đôi đũa.”

Trong nhà hàng, nhìn chàng trai cùng mình lớn lên, Trác Dạ Húc đột nhiên nhớ tới một việc: “Lão gia tử muốn chúng ta ở bên nhau ba năm, học hành làm sao đây?”

“Không cần cậu quan tâm, lão đầu kia sắp xếp ổn thỏa rồi. Đại học New York, cậu học khoa bảo vệ môi trường, tôi học khoa pháp luật.” Buồn cười nhưng không thể cười, hai người có gia thế là hắc đạo lại chọn những ngành như vậy.

“Rốt cuộc lão gia tử bị sao vậy, tư nhiên lại cho cậu học tập ở nước ngoài.”

Ngải Cửu dừng đũa, lau khô vệt nước, thản nhiên nói: “Có lẽ không muốn cho tôi xem một số việc ở Hương Cảng.”

“A Cửu, cậu như vậy là không được.”

Vỗ vỗ vai y, gương mặt vẽ lên nụ cười nịnh nọt: “Sợ cái gì, trời sập xuống cũng đã có anh em tốt là cậu cùng tôi chống đỡ.”

“Đúng rồi, tôi cũng chỉ là tên chịu tội thay cậu thôi.”

“Anh em tốt, có nạn cùng chịu, lên núi đao…”



“Nói cái gì mà anh em tốt có nạn cùng chịu, lên núi đao xuống biển lửa không từ. Bây giờ thì đến chiếc giường cũng tranh với tôi!” Trác Dạ Húc vừa mắng chửi vừa thủ thế.

“Cậu đạp một phát khiến lưng tôi sắp gãy rồi đây, người ngủ trên sàn nhà là cậu mới đúng!” Ngải Cửu kéo tay áo, nắm tay vung qua.

“Còn cổ tôi thiếu chút nữa bị cậu vặn gẫy đây này!” Tiến lên nửa bước.

“Cậu không đánh lệch quay hàm tôi thì thôi, tôi làm sao vặn cổ cậu được?” Tiến lên nửa bước, dang hai chân.

“Ít nói nhảm thôi, đến đây đi!”

“Đến thì đến… Đao nhọn, tảng đá… bao! Ha ha ha, tôi thắng!”

(Đao nhọn, tảng đá, bao: là trò oẳn tù tì, kéo búa bao)

“Cậu xấu tính, tôi ra ‘bao’ rồi thì cậu mới ra ‘đao nhọn’, không tính, chơi lại!”

“Không quan tâm, tôi thắng!”

“Tôi nói chơi lại!”

“Làm gì, muốn đánh nhau chứ gì, lại…” từ “A” của Ngải Cửu chưa kịp ra khỏi miệng thì đã trúng một đấm như mong muốn. Hắn chửi ầm lên: “Thao! Lại đánh lên cằm tôi, tôi vặn gãy cổ cậu!”

Trác Dạ Húc lộn ngược người ra sau, nhảy lên giường, bày ra tư thế mời gọi, “Come on”

Ngải Cửu nhướn mi, cười mờ ám: “Bà xã, anh tới đây.”