Phu Bằng Thê Hữu

Quyển 1 - Chương 15




Trên màn hình không có phụ nữ, đổi thành một gã đàn ông cao to vạm vỡ, gã đàn ông tách hai chân Trác Dạ Húc, kéo ‘áo mưa’ ra, vùi đầu liếm lên bắp đùi y…

“Tôi muốn hắn chết!”

Hai người lớn tiếng gầm gừ, tiện tay vớ mấy thứ bên cạnh để ném vỡ TV, nhưng tới giây tiếp theo lại dừng lại. Trên màn hình, gã đàn ông cao lớn xoay người Trác Dạ Húc đang hôn mê lại, khiến y nằm úp sấp, cởi quần, kéo cự vật xấu xí nổi đầy gân xanh ra ngoài.

Bình hoa trong tay Trác Dạ Húc rơi xuống, mắt trợn trừng. Ngải Cửu tức giận đến run người, ngay cả hơi thở cũng trở nên run rẩy. “Mẹ nó!” hắn gào thét một tiếng, rút súng nhắm thẳng TV, đúng lúc này, màn hình trắng như băng.

“Không thể, tuyệt đối không có chuyện đó…” Trác Dạ Húc suy sụp ngồi xuống, cố gắng nhớ lại việc ngày hôm đó.

Hôm đó, cô bạn gái Vivian gọi điện thoại hẹn y, y cũng muốn nói rõ với cô để tránh phiền toái sau này. Tiếp đến, Vivian chuẩn bị bữa tối,… sau đó… Hôm sau tỉnh lại, y nằm trong xe của mình. Y tuyệt đối không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hình ảnh trên băng ghi hình đã giúp y hồi tưởng được một số thứ… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc đặc như hồ dán khiến y không thể nhớ ra! Tuy nhiên, y có thể khẳng định chắc chắn rằng mình không bị…

“Trác Dạ Húc, nói rõ cho lão tử biết!” Sắc mặt Ngải Cửu xanh mét, ánh mắt vương tơ máu, liên tục lắc đầu, “Hắn là ai? Cái tên thượng cậu là ai?”

Trác Dạ Húc quát lại, “Con mắt nào của cậu thấy lão tử đây bị thượng?”

“Cậu còn dám nói, đó là cái gì?” Ngải cửu dùng khẩu súng trên tay chỉ vào TV, sau đó chuyển đến trước mặt Trác Dạ Húc, “Có muốn tôi phải tận mắt kiểm nghiệm sự thật không?”

Trác Dạ Húc đẩy tay hắn ra, “Cậu xem đến cuối rồi? Tôi nói cho cậu biết, lão tử đây không bị thượng!”

“Cậu hôn mê rồi, con mẹ nó, lúc đó có bị hắn thượng hay không cũng chẳng biết!”

“Thả rắm vừa thôi, lão tử không có cảm giác chắc, bị thượng hay không chẳng lẽ không biết?” Trác Dạ Húc nói xong liền bước tới cửa, muốn tìm người phụ nữ kia hỏi cho rõ ràng.

“Con mẹ cậu!” Không cách nào kiềm chế, Ngải Cửu đạp chân lên ghế da, nhảy lên cao, lao về phía y như mãnh thú.

Đầu Trác Dạ Húc đập mạnh lên thành chậu hoa, “Mẹ…” Vừa muốn mở miệng chửi thì họng súng đã chỉ thẳng lên trán, súng đã được mở chốt bảo hiểm.

“Trác Dạ Húc, cậu có tin tôi giết cậu hay không!” Giọng nói Ngải Cửu mang theo tiếng nức nở, họng súng dí sát lên trán Trác Dạ Húc. Đầu óc đơn giản của hắn luôn cho rằng, mặc kệ Trác Dạ Húc có thể ngủ cùng hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ, nhưng tuyệt đối không được thượng bất luận gã đàn ông nào, càng không thể bị gã đàn ông nào thượng. Hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho loại phản bội này!

“A Cửu, thật sự không có việc đó, cậu tin tôi đi.” Trác Dạ Húc gần như cầu xin. Y không sợ khẩu súng đang chỉ lên đầu mình, y sợ nếu mình không giải thích rõ ràng, nếu Ngải Cửu không tin, vậy chắc chắn quan hệ giữa bọn họ sẽ đổ vỡ.

“Tôi không tin!” Âm thanh nức nở quá nặng.

Nói cái gì mà người đàn ông duy nhất hắn muốn thượng, lại còn nói y là người đàn ông duy nhất có thể thượng hắn, kết quả y lại quay ra đùa giỡn hắn.

“Cậu muốn thế nào mới tin?”

“Thế nào…” Ngải Cửu giật phăng thắt lưng Trác Dạ Húc, cởi quần dài, ném súng, gần như phát điên mà xé tan chiếc quần lót nhạt màu. Đám thủ hạ nghe được động tĩnh lập tức xông vào phòng khách, thấy cảnh tượng này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm. “Cút hết đi!” Ngải Cửu nhặt súng bắn liền ba phát đạn, mười mấy người vội vàng rời đi. Hứa Nghị muốn tiến lên ngăn cản, viên đạn bắn thẳng vào vị trí cạnh chân hắn, “Cút!”

“Muốn tôi tin tưởng phải không?” Hai ngón tay thô bạo tiến vào hậu đình của Trác Dạ Húc, “Để tôi xem xem cậu có bị người khác đụng vào hay chưa.”

“Thử rồi sẽ tin?” Trác Dạ Húc cắn răng tránh khỏi hắn, ngồi dậy, quỳ trên mặt đất cởi quần hắn, vùi đầu xuống dưới ngậm lấy phân thân của hắn, liếm lộng, liên tục phun ra nuốt vào, mới làm vài lượt đã thấy nó ngẩng đầu dũng mãnh. Đầu lưỡi chuyển vòng quanh đỉnh, bàn tay đồng thời vuốt ve phần gốc, rất nhanh, vật ấy càng trở nên cứng rắn. “Được rồi?”

Ngải Cửu chống tay ngửa người ra sau, khuôn ngực phập phồng, gật đầu theo bản năng.

“Tiến tới đi!” Trác Dạ Húc xoay người nằm úp sấp, hai chân tách ra, nhếch mông.

Ngải Cửu không chút do dự nắm lấy eo Trác Dạ Húc, nhắm ngay huyệt khẩu mà tiến vào. Tơ máu lập tức chảy ra khỏi huyệt khẩu, hắn lại làm như không thấy, liều mạng động thân, muốn trút hết toàn bộ tức giận ra ngoài. Trác Dạ Húc không rên một tiếng, tùy ý hắn tra tấn. Phòng khách im lặng đến đáng sợ, âm thanh va chạm phá lệ vang dội, đến người ngoài cửa cũng có thể nghe thấy.

“Cậu nghe cho kỹ… có thể làm cho Trác Dạ Húc tôi… uhm… cam tâm tình nguyện bị coi thường… Con mẹ nó… chỉ có duy nhất Ngải Cửu cậu…”



Khi Ngải Cửu hoàn hồn, Trác Dạ Húc đã không còn ở đó, hắn nhìn dấu vết hoan ái trên sàn nhà cũng một loạt vết đạn loạn xạ, “A Húc, A Húc!”

Người phụ nữ tóc tai bù xù co rúm trong góc, kinh sợ nhìn gã đàn ông tao nhã ngồi trên ghế sa lông đang chơi đùa khẩu súng trên tay. “Vẫn không biết?”

‘bụp’ một tiếng, lại một phát đạn lướt qua đỉnh đầu cô, lần này khiến năm sáu sợi tóc rơi xuống.

Gã đàn ông nhíu mày, tươi cười xin lỗi, “Lâu rồi không luyện nên ngượng tay.”

“Ma quỷ, anh là đồ ma quỷ!” Rốt cuộc không chịu nổi nữa, người phụ nữ phát ra tiếng thét chói tai.

“Xem ra em thật sự không biết.” Trác Dạ Húc cất súng, đứng dậy rời đi, sau khi nhìn lại bộ dạng của người phụ nữ, y không đành lòng bèn đi qua nâng cô dậy.

“Tránh ra, ma quỷ! Ma quỷ!” Vivian khóc thét lên, tránh khỏi sự đụng chạm của y.

“Xin lỗi, anh chỉ muốn xác định xem em với cô ta có phải một hội hay không thôi.” Mở cửa, Trác Dạ Húc xin lỗi lần thứ hai. “Vivian, thật sự xin lỗi.”

Bốn ngày trước, y cũng Vivian ăn tối ở chỗ cô, cô mở một chai rượu nho năm 1956, muốn cụng ly tạm biệt vì hai người chia tay. Rượu là do Vu Kỳ Kỳ tặng, bên trong có bỏ thêm vài thứ. Hai người phụ nữ sớm phát hiện trái tim của hai người đàn ông kia không đặt trên người mình, Vu Kỳ Kỳ nói với cô, muốn đoạt lại Trác Dạ Húc không khó, chỉ cần chia rẽ y với Ngải Cửu, vì thế Vivian đồng ý xuống tay với Trác Dạ Húc. Về phần Vu Kỳ Kỳ đưa tới thứ này thì cô cũng không biết. Y tìm Simon xét nghiệm máu, trong cơ thể vẫn lưu lại thứ đó, trong đó hàm chứa thành phần LSD, nhưng không chỉ là thuốc mê đơn giản như vậy. Bác sĩ Simon đã nói có lẽ loại này cũng tương tự như lần Ngải Cửu bị chuốc thuốc, là loại thuốc phiện mới chưa biết tên. Hai người bọn họ đúng là được ưu ái vô cùng, tất cả những thứ mới lạ đều được thử nghiệm trên thân thể bọn họ.

Vu Kỳ Kỳ không bất ngờ với việc y đến đây, ngược lại còn giống như đã chờ từ lâu.

“A Húc, muốn thêm mấy viên đường vào cà phê?” Cô hỏi ngọt ngào.

Trác Dạ Húc vắt đôi chân dài lên, lười biếng nghiên người dựa vào sô pha, “Không cần, gặp quỷ rồi lại không biết sợ tối sao, không dám lại ăn bậy uống bạ.”

Cô ta cười khẽ, tiếng khuấy cà phê vang lên giòn tan, “A Húc cũng có lúc ‘không dám’ sao?”

“Vu Kỳ Kỳ, cô cũng biết tôi không có tính nhẫn nại.”

“Biết, Élan cũng không có tính nhẫn nại, hai người các anh xứng đến nỗi khiến người khác đố kỵ.” Cô ta không hề cười, bưng ly cà phê nóng uống một ngụm lớn, “Tôi với anh là người hiểu anh ta nhất, anh cũng không cần hỏi lại lý do tôi làm vậy đúng không?”

“Tôi thấy cô vẫn không hiểu, tôi không phải phụ nữ.” Trác Dạ Húc ngồi thẳng dậy, mắt lạnh nhìn cô, “Lần sau muốn quay phim thì nhớ nói trước một tiếng để tôi chuẩn bị, nói không chừng tôi sẽ phối hợp một chút.”

“Nếu thật sự có việc đó thì anh cũng chẳng xuất hiện ở đây. Anh ta có thể không quan tâm bên cạnh anh có loại phụ nữ ngu xuẩn như Vivian, nhưng tuyệt đối không cho phép anh dính dáng tới gã đàn ông khác, đối với hắn thì đó là một loại phản bội. Tôi nói đúng không, Trác Dạ Húc?”

“Trong rượu có cái gì?” Trác Dạ Húc hỏi.

Cô ta trả lời thành thật, “Đó là kiệt tác mới nhất. Năm trước, quân đội Nga nghiên cứu chế tạo một loại thuốc bức cung, chuyên vận dụng với những đặc vụ bên ta bị hoài nghi là là gián điệp. Tên tiếng anh của loại thuốc đó là FG, Forget, tên như ý nghĩa, chỉ cần tiêm vào người của đặc vụ thì họ sẽ tất cả những gì mình bị ép hỏi sẽ quên sạch sẽ. Nhưng đáng tiếc, FG là sản phẩm thất bại, tiêm vào thân thể sẽ khiến cho trung khu thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến việc tâm trí bất bình thường, cũng có người phải vào viện tâm thần. Đồ tốt như vậy lại bị bỏ đi, đúng là đáng tiếc, cho nên bọn tôi mới nhặt về dùng tạm.”

“Các người?” Trác Dạ Húc híp mắt hỏi.

Vu Kỳ Kỳ nói tiếp, “Theo lý thuyết, tuy rằng hiệu lực của thuốc phát huy không đến một phần mười, nhưng thêm LSD vào lại có thể bù đắp khiếm khuyết, hơn nữa, ngoài việc tạo ảo giác, nó còn thêm tác dụng thúc tình. Đương nhiên hai thứ này không thể kết hợp một cách đơn giản được, trình tự tinh luyện rất phức tạp, cũng cần nhiều chất xúc tác…” Người phụ nữ đang say sưa kia bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện bản thân nói quá nhiều liền dừng lại, hừ một tiếng, giọng điệu châm biếm: “So sánh nó với thứ lần trước Shawn cấp cho Élan thì thứ kia đúng là rác rưởi.”

Trác Dạ Húc cười lạnh. “Tôi nên trở về khoe khoang với hắn một trận mới được. Vu đại tiểu thư quả nhiên không phải nhân vật bình thường.” Trác Dạ Húc đã giao tiếp với Vu gia vài lần, Vu Minh Đức là lão già tiểu nhân bụng phệ não heo, vài năm trở lại đây, Vu gia đột nhiên nổi lên ở Hương Cảng chắc chắn không phải công lao của hắn. Y không biết người phụ nữ này là nhân vật nào, cũng không có hứng thú tìm hiểu. Tuy nhiên, nguyên nhân cô ta tiếp cận Ngải Cửu thì y lại biết rất rõ ràng.

Khẩu súng bên thân khiến Trác Dạ Húc không thoải mái, y chuyển khẩu súng qua phía trước một chút.

Sắc mặt Vu Kỳ Kỳ bỗng trở nên kinh hoảng, lớn tiếng nói: “Trong phòng có máy theo dõi ghi hình, anh giết tôi, nhất định Élan sẽ không bỏ qua cho anh.”

Trác Dạ Húc hơi sững lại, lập tức cười mỉa. Aiz, mới khen cô ta là nhân vật không tầm thường… thật sự không thể khen cô nàng này được. “Đừng lo, tôi không dám đụng vào phụ nữ của Ngải thiếu gia. Nhưng là, chỉ có lần này thôi. Vu Kỳ Kỳ, chọc tôi tức giận không phải chuyện tốt, làm cho Ngải Cửu tức giận càng không phải việc người thông minh nên làm.”

Hỏa ca đã sớm nhắc nhở y, người phụ nữ này không đơn giản… Chẳng lẽ hắn đã đụng mặt cô từ trước?

Nghĩ tới Hạ Chu Diễm, Trác Dạ Húc quay đầu lại nói: “Nể tình cô cho tôi biết nhiều như vậy, tôi cũng nói cho cô biết một chuyện. Làm thiếu phu nhân của Ngải gia cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Mọi người đều biết hết, Ngải lão gia vốn không tính cho cháu trai mình thừa kế, ông sẽ tỉ mỉ bồi dưỡng vài người trẻ tuổi để lựa chọn người thích hợp. Tôi cho rằng, kẻ có khả năng nhất chính là Hứa Nghị. Có thời gian đem mục đích của mình lãng phí trên người Ngải Cửu, vậy chẳng bằng…”

“Không phải anh nói vậy để tôi không trở lại bên cạnh Élan đó chứ?”

Trác Dạ Húc nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi nói thật hay không thì cô tự có mắt nhìn.”

Đến cuối cùng Trác Dạ Húc vẫn không hỏi. Tuy rằng đoạn cuối của băng ghi hình không có, nhưng y hiểu rõ và khẳng định mười phần, y tuyệt đối chưa bị gã đàn ông kia thượng. Vấn đề là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, y cũng không tin lương tâm người phụ nữ bỗng nhiên trỗi dậy nên thả cho y một con ngựa, có người cứu y sao?



Vừa nghe tiếng mở cửa, Ngải Cửu lập tức bung người bật dậy từ trên giường, toàn thân trần như nhộng.

“A Húc…”

Nhìn anh chàng nước mắt lưng tròng cùng vẻ mặt đáng thương trước mắt, Trác Dạ Húc thật sự muốn đánh nát gương mặt ấy, “Lão Cửu thối, cậu lập tức thu hồi bộ mặt ghê tởm kia cho tôi.” Mẹ nó, hắn không tới Hollywood đóng phim đúng là lãng phí.

“Cậu không giận tôi?” Ngải Cửu nhảy xuống giường, chạy tới.

Làn da mịn màng màu lúa mạch, hai khỏa thù du hồng nhuận quyến rũ, đôi chân thon dài mà rắn chắc, còn có vật nhoang nhoáng chớp lên giữa hai chân. Hơi thở Trác Dạ Húc bắt đầu dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng lên. “Muốn xem biểu hiện của cậu ra sao đã.”

“Không phải tôi đang chờ bồi tội sao?” Ngải Cửu trở lại giường, hai chân dạng ra thành một chữ đại thật lớn.

(Chữ đại:  大)

Trác Dạ Húc không cởi quần áo mà lập tức áp lên người Ngải Cửu, “A Cửu, chuyện này kết thúc ở đây thôi.”

“Không được.” Ngải Cửu hấp hút cánh mũi, nhẹ giọng nói, “Tôi không thể bỏ qua cho những tên đó.”

Trác Dạ Húc thở dài, đột nhiên hôn hắn, lưỡi vói vào miệng hắn bắt đầu càn quấy, “Mọi việc dừng ở đây. Gật đầu.”

Ngải Cửu bị hôn đến choáng váng, ngây ngốc gật đầu.



Hạ Chu Diễm dậm châm mấy chục lần quanh giường cùng chiếc ghế sô pha cạnh đó, rốt cuộc nhịn không được bèn nắm cổ người khác lay lay, “A Cửu, cậu nói mau, gần đây Hứa Nghị đang làm gì, có phải hắn có phụ nữ rồi không?” Rất nhiều lần nghe được giọng nói của người phụ nữ kia qua điện thoại.

Nhắc tới Hứa Nghị, cơn giận của Ngải Cửu lập tức vọt lên, nhấc chân đá hắn một cú thật mạnh, “Mẹ nó, ít nhắc tới tên đó đi, nhất định lão tử sẽ không tha cho hắn, dám đoạt phụ nữ của lão tử!”

“Hắn đoạt phụ nữ của cậu?!” Hạ Chu Diễm thét chói tai, tất cả người hầu trong tầng này của bang Liễu Hồng đều có thể nghe thấy, “Hắn… hắn… hắn đoạt người phụ nữ của cậu? Là ai?”

“Vu Kỳ Kỳ.” Ngải Cửu thở phì phì mà nói.

“A Cửu, cậu nghe tôi nói này, hạng đàn bà đó cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bây giờ tôi lập tức dạy dỗ hắn, cậu ngàn vạn lần đừng tìm hắn tính sổ nha.” Hạ đại thiếu gia ngày thường vẫn hất cằm sai khiến người khác, đến lúc này lại khép nép cầu tình cho người yêu.

“Không được, hắn cho tôi bị cắm sừng như vậy, tôi mất mặt cực kỳ.”

“Bị cắm sừng cái gì?” Đôi mắt dài nhỏ của Hạ Chu Diễm bỗng nhiên trợn to, ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện qua.

Ngài Cửu cúi người buộc giày, tức giận nói: “Trời sáng bảnh mắt mà dám làm ở trong xe, trước kia đúng là coi thường hắn rồi.”

“Cứ để tôi chịu khổ để dạy dỗ hắn cũng được.” Hạ Chu Diễm thản nhiên nói.

Ngải Cửu ngẩng đầu, giọng điệu như đang suy nghĩ gì đó, “Tùy anh.”

Vu Kỳ Kỳ, người phụ nữ hắn từng cho rằng mình thực lòng yêu thích, hiện tại cô ta ở cùng gã đàn ông khác, sự phẫn nộ của hắn chỉ bởi vì cảm thấy thật mất mặt. Có lẽ Trác Dạ Húc mới thật sự là người hắn yêu. Chỉ là…

“Cậu là đồ ngốc sao?” Lão Trọc nhấn nhấn lên đầu Ngải Cửu. Trong bang Hồng Liễu, chỉ có người thuộc hàng tiền bối như ông mới dám giỡn mặt với Ngải Cửu, “Bây giờ cậu thử tìm cho tôi tên nào kết hôn rồi mà cả đời đều trung thủy với vợ xem. Chưa nghe nói đến từ “ngoại tình” hay “bà hai” à? Không biết ăn vụng chắc?”

Mấy câu này đã thức tỉnh Ngải Cửu, hắn hiểu ra rồi.

Bật người lái xe về nhà.

Khi Trác Dạ Húc trở về liền nhìn thấy hắn đang ngồi trong phòng khách, hỏi: “Không phải lại đang xem phim xxx của tôi đấy chứ?”

“A Húc, cậu mau ngồi xuống đây. Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Cái gì?” Trác Dạ Húc hơi hoảng nên ngồi ở vị trí xa hắn nhất. Gần đây tên này không được bình thường, tục ngữ nói, không được chọc vào những kẻ bất bình thường.

“Làm gì mà ngồi xa thế.” Ngải Cửu dùng cả tay lẫn chân mà bò đến bên cạnh y, ho khan vài tiếng, nghiêm trang, chững chạc nói: “A Húc, tôi quyết định rồi. Từ nay về sau, chỉ cần cậu còn ở đây thì tôi không đi tìm phụ nữ nữa. Cậu đi thì tôi mới ra ngoài tìm.”

Trác Dạ Húc ngả người ra sau, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, đến lúc hắn nóng ruột mới nói, “Bây giờ cậu thử tìm ra một người cho tôi xem nào.”

Ngải Cửu hiểu sai ý, cả giận nói: “Cậu muốn tôi cả đời này phải thủ tiết với cậu? Mẹ nó, đúng là không phải người mà, cùng lắm thì lúc tôi đi gặp bà hai ở ngoài thì không cho cậu biết là được. Con mẹ nó, nếu cậu không đồng ý thì đừng bao giờ rời tôi nửa bước… Uhm ah….”

Đôi tay Trác Dạ Húc nắm chặt tóc trên đầu hắn, tha thiết cắn hút đôi môi hắn, giống như muốn nuốt trọn hắn vào bụng.

Đã không còn cách nào để rời khỏi hắn nữa.