Phú Bà Hào Môn Chỉ Muốn Sống An Nhàn

Chương 42




Tô Ngư Ngư rửa mặt chải đầu xong xuôi rồi mới xuống mở cửa, bên ngoài vẫn là anh chàng shipper giao hoa cho cô, không chỉ giao hoa mà còn tặng kèm một câu chúc phúc.

 

"Chúc cô Tô Ngư Ngư mỗi ngày vui vẻ, mọi việc suôn sẻ, hạnh phúc mãi mãi."

 

"Cảm ơn anh."

 

Tô Ngư Ngư nhận hoa, nhìn theo anh ta rời đi.

 

Hôm nay là hoa nhài tươi thơm ngát, một bó rất to, Tô Ngư Ngư ôm vào mà suýt không thấy đường đi, cô tìm một bình hoa để cắm hoa nhài vào.

 

Chẳng mấy chốc, điện thoại có tin nhắn đến, không cần nhìn cô cũng biết là ai gửi tới.

 

"Em nhận được hoa chưa?"

 

Tô Ngư Ngư chụp một tấm ảnh gửi cho anh, "Rất đẹp, nhưng không cần gửi hoa mỗi ngày đâu, nhà sắp không còn chỗ để nữa rồi."

 

Hơn nữa cô không định ở đây lâu, từ ngày mai sẽ đi chơi ở thành phố khác, lịch trình không cố định, nơi nào vui vẻ thì đi nơi đó.

 

Bạc Tri Cảnh, "Em cần anh giúp đỡ hoặc đi cùng không?"

 

Mặc dù lịch làm việc hàng ngày rất dày đặc, nhưng anh có thể tập trung hoàn thành ở một điểm nào đó, vẫn có thời gian rảnh để đi cùng cô.

 

"Không cần đâu, anh cứ làm việc tốt nhé, em muốn đi một mình."

 

Thế giới này có quá nhiều nơi thú vị, Tô Ngư Ngư định đi chơi bên ngoài một năm rồi mới về, chắc chắn không thể để Bạc Tri Cảnh đi cùng được, anh còn phải làm việc kiếm tiền nữa chứ.

 



Tất cả chi phí của cô đều cần phải lấy từ anh, mới có thể đảm bảo chuyến đi vô lo vô nghĩ của cô.

 

"Vậy em..."

 

Bạc Tri Cảnh muốn hỏi em còn quay lại không? Vì trong lòng anh có chút bất an, nhưng khi nói ra lại thành, "Vậy em nhớ liên lạc với anh, có bất cứ việc gì cần giúp đỡ đều có thể tìm anh."


 

Tô Ngư Ngư, "Được."

 

Chuyện Tô Ngư Ngư đã quyết định sẽ không thay đổi, ngày hôm sau cô chọn một thành phố du lịch và lên máy bay xuất phát.

 

Thành phố này nổi tiếng khắp thiên hạ về ẩm thực, nơi đây tập trung du khách từ khắp nơi trên cả nước, là một thành phố du lịch mà ai ai cũng mơ ước đến.

 

Sau khi đến điểm đến đầu tiên, Tô Ngư Ngư tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, sau khi lấy lại tinh thần, cô đi đến con phố ẩm thực lớn nhất để tìm đồ ngon.

 

Ở đây cô còn gặp không ít blogger nổi tiếng cấp đại V, do cô tháo khẩu trang khi ăn nên bị nhận ra, họ vây quanh cô chụp ảnh chung, còn nhiệt tình mời cô cùng đi chơi.

 

Tô Ngư Ngư lịch sự từ chối, cô chỉ muốn đi một mình, dạo quanh và ngắm nhìn cảnh đẹp sông núi.

 

Ở những góc khuất mà cô không biết, có vài người âm thầm bảo vệ cô. Đương nhiên đây là người của Bạc Tri Cảnh cử đi để bảo vệ cô, hàng ngày họ còn báo cáo tình hình an toàn của Tô Ngư Ngư cho anh.

 

Tuy Bạc Tri Cảnh không đi cùng, nhưng anh vẫn biết Tô Ngư Ngư sống tốt hay không, đang chơi gì.


 

Tô Ngư Ngư ở thành phố ẩm thực một tuần, Bạc Tri Cảnh chỉ nhận được một lá thư của cô, báo bình an, còn gửi cho anh không ít đặc sản độc đáo của thành phố ẩm thực.

 

Khi Bạc Tri Cảnh nhận được đặc sản, Tô Ngư Ngư đã rời khỏi thành phố ẩm thực, đi đến thành phố tiếp theo, và anh muộn một bước mới được nếm thử những món ăn mà cô đã thưởng thức.

 



Điểm đến tiếp theo của Tô Ngư Ngư là thảo nguyên rộng lớn, và cũng tại đây cô biết có người theo dõi mình, chỉ là canh chừng từ xa, không có ý định tiếp cận hay làm hại cô, nên cô cũng mặc kệ họ.

 

Người dân ở thảo nguyên rất nhiệt tình, Tô Ngư Ngư tìm một nhà nông để ở, dân làng ở đây chăm sóc cô rất tốt, còn giới thiệu cho cô một số kiến thức về thảo nguyên. Họ còn giới thiệu những nơi nào hay chơi, món ăn nào ngon, điểm du lịch nào đáng check-in.

 

Họ nhiệt tình nói: "Thảo nguyên bên chúng tôi rất rộng, một người nếu không biết đường rất dễ bị lạc, nếu cô Tô cần hướng dẫn viên, chúng tôi có thể dẫn đường cho cô."

 

"Vậy thì phiền các bác quá."

 

Tô Ngư Ngư không từ chối, ngày đầu tiên để họ dẫn cô làm quen với đường đi, sau đó cô có thể tự mình ra ngoài.

 

Dân làng không thấy phiền hà, ngược lại rất vui được dẫn cô đi chơi, giúp cô trải nghiệm nhiều hoạt động thú vị.

 

Tô Ngư Ngư vẫn chụp vài tấm ảnh gửi cho Bạc Tri Cảnh, còn gửi cho anh đặc sản của thảo nguyên, khi Bạc Tri Cảnh nhận được đồ ăn thì Tô Ngư Ngư đã rời khỏi thảo nguyên, đi đến thành phố tiếp theo.

 

Bạc Tri Cảnh lại một lần nữa lỡ mất thời gian thưởng thức món ngon cùng cô, nhưng anh không cảm thấy đắng cay, ngược lại rất vui vì Tô Ngư Ngư luôn nhớ đến anh.

 

Thực ra Tô Ngư Ngư không chỉ gửi đặc sản cho mỗi anh, mà còn gửi cho Văn Huệ, Phàn Tiểu Liễu, Y Huyên vài người nữa, nhưng chuyện này bị Bạc Tri Cảnh chọn cách bỏ qua, anh chỉ nhớ những điều tốt đẹp, đó cũng là một cách hay.

 

Vì chuyến du lịch lần này của Tô Ngư Ngư là dài hạn, không về nhà, hai người vốn không có cơ hội gặp mặt trong năm nay, khó khăn lắm mới có chút liên lạc, anh đương nhiên phải trân trọng.

 

Giữa chừng có một hai tháng Tô Ngư Ngư đi vào vùng núi sâu, không có chút liên lạc nào, ngay cả người anh phái đi cũng không có tin tức, anh lập tức bỏ công việc bay đến thành phố và địa điểm du lịch nơi Tô Ngư Ngư ở.

 

Trải qua nhiều ngày mới tìm thấy cô, từ xa thấy cô không sao, anh mới yên tâm, không lên tiếng quấy rầy.

 

Trong một năm này, Tô Ngư Ngư đều đi chơi khắp nơi, gần đến Tết, cũng là sinh nhật của cô, cô nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi khi nào cô về.