“Tỉnh? Nên thức dậy.”Thanh âm trầm thấp, nụ hôn mềm nhẹ hạ trên đôi môi.
Diệp Tư Ngâm nhắm mắt, sau một lúc lâu mới tính tỉnh táo lại, không quen dậy sớm như y tất nhiên không vui, lầu bầu còn muốn tiếp tục ngủ, lại bị ái nhân nhẫn tâm kéo ra từ ổ chăn.
Diệp Thiên Hàn nhìn người trong lòng vì chưa tỉnh ngủ mà mềm mại không xương tựa vào người mình, bỉu môi vẻ mặt không vui, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm có. Không ai biết Phù Ảnh Các Thiếu chủ đạm nhiên tuyệt trần lúc vừa tỉnh ngủ lại đáng yêu đến vậy. Theo cách nói của người này, kiếp trước kiếp nầy cộng lại cũng đã gần ba mươi, nhưng cái bộ dáng này. . . . . . ý cười trong đôi mắt tím thâm thúy càng thêm mãnh liệt, hắn có thể lý giải người này khi ở trước mặt hắn sẽ hoàn toàn không phòng bị, biểu hiện ra ra một mặt thật nhất của mình không?
Diệp Thiên Hàn thay người đang mơ mơ màng màng mặc vào y phục, vấn tóc, mới sai người truyền lệnh.
“Ngâm nhi đã quên đêm qua có người nửa đêm xông vào thân vương phủ sao?”Thanh âm trầm thấp ôn nhu nói, lệnh Diệp Tư Ngâm hoàn hồn, một lát sau, mới liếc nhìn nam nhân trong mắt mang theo trêu tức nói: “Vì sao không nói sớm?”
Diệp Thiên Hàn đối chuyện”Ác nhân cáo trạng trước ” của y từ chối cho ý kiến, chỉ hôn lên trán y: “Dùng bữa trước.”
Đợi hai người dùng cơm xong đi vào chính sảnh, sớm đã có người chờ ở đây. Nam tử tục tằng đứng trong chính sảnh chính là Kình Thương; mà lục y nữ tử khoanh tay đứng bên cạnh gã là Dao Hàm trưởng công chúa một ngày trước còn ngang ngược ương bướng.
Mắt tím thâm thúy lộ ra hàn băng, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói: “Bất quá là một phiên quốc quốc chủ, gan dạ sáng suốt lại không nhỏ chút nào.”Vừa ra khỏi miệng lại cuồng ngôn như thế, không hề để vương giả của một quốc gia trứ danh độc thuật ai nghe cũng biến sắc vào mắt. Cũng đúng, nếu luận người mà thiên hạ vừa nhắc đến đã biến sắc, chỉ sợ hắn Phù Ảnh Các Các chủ nên xếp trước Miêu Cương phiên vương mới đúng.
Kình Thương lại vô cùng nhẫn nại, không vì những lợi này mà tức giận. Lại không biết rốt cuộc là vì đế vương khôn ngoan hay là vì hiểu được người trước mặt này thật sự là một cường giả, nếu không thì là. . . . . . Bởi vì đêm qua thình lình xảy ra biến cố mà vô tâm truy cứu câu nói kia? Vô luận là vì sao, tóm lại Kình Thương vẫn không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh, nhìn hai người thản nhiên bước thong thả tới chủ tọa ngồi xuống. Một là Diệp Thiên Hàn, không nói đến việc ngày ấy ở yến hội từng gặp mặt một lần, chỉ riêng khí thế quân lâm thiên hạ lãnh ngạo của hắn đã làm người ta không dám hoài nghi. Mà thiếu niên tuyệt sắc bên cạnh hắn, trong mắt có bảy phần tương tự Diệp Thiên Hàn, lạnh nhạt điềm tĩnh, lại ẩn chưa vài phần lạnh lùng – người này chính là ngươi làm Diệp Thiên Hàn không tiếc vì y mà phạm phải sai lầm lớn nhất trong thiên hạ, cãi thánh chỉ, làm trái thiên luân sao? Quả thật là một nhân vật bất phàm – độc trên người dù qua một đêm vẫn chưa giải được, nội lực cũng không trở về, tham mạch lại chỉ thấy đan điền trống rỗng, không thể chẩn đoán được mình trúng độc gì. Thiếu niên trước mặt nhìn như nhu nhược lại có bản lĩnh lớn như vậy. . . . . . Khó trách lúc trước ở võ lâm đại hội, Huyền Du Nhiên có được chân truyền của Miêu Cương dược sư lại thất bại thảm hại. . . . . .
Nhìn Kình Thương lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xem mình, Diệp Tư Ngâm có chút không vui, nhưng không có phản ứng gì – trong mắt nam nhân thân là Miêu Cương phiên vương kia chưa tồn tại thứ gì khiến y không thoải mái.
“Phiên vương, trưởng công chúa, mời ngồi.”Thanh âm mềm nhẹ mang theo lãnh đạm cùng khoảng cách, Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói.
Kình Thương vì thấy hai người vào chính sảnh mà đứng lên lúc này mới phục hồi tinh thần, chậm rãi ngồi xuống. Dao Hàm cũng không dám vô lễ như ngày thường, chỉ đứng sau Kình Thương, như trước cúi đầu.
“Hoàng huynh, ngươi xem, việc này nên xử trí thế nào?”Lí Ân thưởng thức một lọn tóc trước ngực, mỉm cười nói. Miêu Cương phiên vương bây giờ như cá chậu chim ***g trong thân vương phủ, không thể phản kháng; nếu không phải bận tâm số tinh binh gã mang theo, bọn họ đã sớm hạ sát thủ .
Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Kình Thương, không nói một câu. Mắt tím thâm thúy nhìn Lí Ân, ý tứ thật rõ ràng – muốn bổn tọa cùng ngươi diễn trò có thể, nhưng đừng hy vọng bổn tọa thay ngươi giải quyết.
Lí Ân tiếp nhận ánh mắt của Diệp Thiên Hàn, gương mặt thanh tú lộ ra một mạt cười, nói: “Bản cung cũng không có ý tứ cùng phiên vương đối nghịch. Việc này căn bản là việc riêng của hoàng thất Trung Nguyên, có thể thỉnh phiên vương giơ cao đánh khẽ, không cần can thiệp?”Lí Ân tiến quân thần tốc, đi thẳng vào vấn đề. Lời tuy nói khách khí, nhưng lại ẩn chứa ý uy hiếp — hiện giờ ngươi ngay cả mình còn không bảo vệ được, nếu không đáp ứng, chỉ có thể tùy chúng ta xâm lược.
Kình Thương nghe vậy cũng hiểu được thái tử điện hạ này có chủ ý gì, nhưng không tính toán khuất phục như vậy: “Việc này tạm thời không bàn. Hoàng muội ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bổn vương làm huynh trưởng, tự nhiên không thể nhìn nàng thân hãm địch doanh. Dù sao thái tử điện hạ cùng thân vương điện hạ’ tạm thời’ cùng bổn vương vây trong trận doanh đối địch. Nếu nhị vị có giơ cao đánh khẽ. . . . . . Bổn vương có thể cùng hoàng đế Trung Nguyên hiệp nghị, tự nhiên cũng có thể thương lượng với thái tử điện hạ cùng thân vương điện hạ.”
Kình Thương dù sao cũng là vương giả một nước, tại vị mười mấy năm, có thể nói tuổi trẻ thành công, bản thân tất nhiên không thể khinh thường. Cho dù bị vây trong hoàn cảnh bất lợi, vẫn có thể mặt không đổi sắc cùng”Địch nhân”Nói chuyện với nhau như trước, gan dạ sáng suốt không ít. Nhưng trong lời nói lại đầy cẩn thận, để cho mình một đường lui, lòng dạ tâm cơ người này sâu không lường được.
Ba thượng vị giả vì khí độ gan dạ sáng suốt của gã mà tán thưởng, lại không thể cản được chấn động trong lòng — người này khó đối phó.
Đắn do một lát, Lí Ân ngẩng đầu nói: “ý của phiên vương là, nếu bản cung cho phiên vương cùng công chúa lợi ích, sẽ có thể thu được hồi báo hợp lý? Đúng không?”
Kình Thương gật đầu: “Đây là tự nhiên. Ngươi cho lợi ích ta có hồi báo, thiên kinh địa nghĩa.”
“Giao dịch này nhìn qua công bằng, nhưng bản cung nhìn sao cũng thấy mình thua thiệt.”Lí Ân cười càng thêm sáng lạn.
Kình Thương nhếch mi: “Nga? Thái tử điện hạ sao lại nói vậy
Lí Ân nhìn thiếu niên tuyệt sắc bên người Diệp Thiên Hàn, khẽ cười nói: “Nếu bản cung không muốn thả phiên vương cùng trưởng công chúa rời đi, trong cái thân vương phủ phòng bị kiên cố này, dưới tình trạng không có nội lực, phiên vương cùng một vạn tinh binh kia của ngài làm sao để liên hệ? Rắn mất đầu, chỉ sợ đến lúc đó một vạn tinh binh kia cũng không biết phải làm sao. . . . . .”
Lí Ân vừa nói ra lời này, Kình Thương quả thật giận tái mặt, đôi mắt âm trầm lộ ra sát ý. Làm không khí trên chính sảnh ngưng trệ lại.
“Chúng ta tội gì. . . . . .”Bỗng dưng một tiếng than nhẹ, ngay cả Diệp Thiên Hàn cũng có chút khó hiểu nhìn người trong lòng. Chỉ giáo cho? Mắt tím thâm thúy truyền ra tin tức.
Diệp Tư Ngâm hơi lắc đầu, không nói.
“Cứ nói đừng ngại.”Lí Ân lại rất có hưng trí. Trừ bỏ y độc võ công, người này còn có gì xuất sắc nữa? Hắn thật vô cùng hứng thú muốn biết đâu.
Diệp Thiên Hàn cũng gật đầu, ý bảo y nói ra.
Diệp Tư Ngâm thở dài nói: “Thiên hạ căn bản không có vua, quốc sở dĩ có vua, là vì người làm vua trí tuệ dũng cảm hơn người, có thể mưu lợi cho quốc, mưu phúc cho dân, thần dân mới phụng làm vua. Cái gọi là nước có thể giông thuyền cũng có thể lật thuyền, người làm vua nếu không có tài đức khôn ngoan, thì dân chúng không tín nhiệm, sẽ chịu cô lập hoàn toàn.”Diệp Tư Ngâm dừng lại một chút, thấy mọi người khép mắt suy nghĩ, liền nói tiếp,”Đương kim thiên tử không đủ tài đức, mặc cho gian thần lộng quyền tham quan hoành hành, lúc này Trung Nguyên nhìn như giàu có, nhưng nếu cứ tiếp tục mãi, chẳng bao lâu dân chúng nhất định sẽ oán than sôi trào, quốc chi thái tử thay thế là thiên kinh địa nghĩa. Chuyện của Miêu Cương, ta không quá hiểu, nhưng biết phiên vương hùng tâm tráng chí, muốn tranh giành Trung Nguyên, nhúng tay vào chuyện của hoàng triều Trung Nguyên, sợ cũng là vì thế; thiên hạ hôm nay nhìn như bình thản, nhưng thái tử điện hạ cùng đương kim hoàng đế bên nào thắng bên nào thua, ngày sau đánh một trận với Miêu Cương cũng là điều chắc chắn. Từ xưa phàm là chiến tranh, nhất định máu chảy thành sông, dân chúng lầm than; nhất tướng công thành vạn cốt khô, người làm vua vốn nên dùng quyền lợi trong tay mình mưu phúc cho dân chúng, giờ lại vì dã tâm của bản thân mà lạm dụng như thế, ngược lại còn hại tới lê dân bách tính.”thanh âm mềm nhẹ mang theo chút bất đắc dĩ của Diệp Tư Ngâm nói xong, liền nâng chén trà nhấp một ngụm. Trong lòng y hiểu được, đó chẳng qua là quan điểm ở kiếp trước của mình, đặt ở nơi này, những kẻ ngồi trên cao kia chưa chắc thấu hiểu. Đây chính là lý do lúc nãy y không muốn nói.
Quả nhiên, Kình Thương nghe xong một lát hừ lạnh: “Hừ, lòng dạ đàn bà! Thiên hạ này là vương thổ, làm cho đất nước mở rộng là vương thần, người làm vua muốn mở rộng quốc gia lãnh thổ, khuếch trương bản đồ, có gì sai trái?”
Diệp Tư Ngâm chỉ thản nhiên nhìn gã, không tính toán phản bác. Lí Ân đưa lời nói của y vào lòng, một lát sau đột nhiên nói: “Như vậy theo ý của ngươi, bản cung nên làm thế nào?”
Lí Ân nguyên bản liền không muốn làm đế vương. Sở dĩ mưu triều soán vị, là hoàn toàn vì báo thù cho mẫu hậu, hai thêm nữa là vì có thể nhanh chóng rời xa nơi thị phi này, sống những ngày thần tiên quyến lữ. Diệp Tư Ngâm nói vậy không thể nghi ngờ đã nói ra ý nguyện dưới đáy lòng cậu. Miêu Cương tuy không phải cường quốc, nhưng không tính nhược, có Kình Thương một hoàng đế tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, quốc lực nhất định tăng cao. Nếu cùng Miêu Cương chiến tranh, nhất định sẽ kéo dài rất lâu. Đúng như lời Diệp Tư Ngâm nói, chiến tranh chính là thương tổn quốc gia, huống chi trong lòng cậu cũng có chút tư tâm, muốn cùng Tiêu Vị song túc song phi.
Diệp Tư Ngâm có chút kinh ngạc, lại vẫn đáp: “Nếu phiên vương có thể đồng ý cùng thái tử điện hạ kết minh, sau khi điện hạ đăng cơ, có thể đồng ý cùng Trung Nguyên giảng hòa, chính là kế sách tốt nhất.”
“Điều đó không có khả năng.”Kình Thương lãnh ngạnh nói, “Quả thật là một hài đồng chưa dứt sữa, lại nói ra những chuyện chẳng biết trời cao đất rộng như thế. Bổn vương đánh giá ngươi quá cao .”
Diệp Tư Ngâm im lặng. Đối với một vương giả có dã tâm xưng bá Trung Nguyên mà nói, chuyện y vừa nói, không thể nghi ngờ là như muối bỏ biển, căn bản không dập được ngọn lửa kia, ngược lại chỉ sợ càng giúp nó dấy cao hơn. Mục đích của y, không phải đả động Miêu Cương phiên vương, mà là đả động Lí Ân cùng Diệp Thiên Hàn, về phần chuyện làm thế nào, giao cho hai người họ là được.
Vẫn chưa để ý tới Kình Thương, Lí Ân vẻ mặt kinh hỉ: “Quả nhiên là bảo bối tiểu chất nhi của ta!”
Xưng hô kỳ quái lệnh Diệp Tư Ngâm chau mày, càng lệnh nam nhân chiếm hữu vô cùng mạnh bất mãn, một ánh mắt đảo qua đủ làm Lí Ân nháy mắt câm miệng.
Thấy Kình Thương vẻ mặt vẻ lo lắng, hiển nhiên không thể nhận lời y nói, Diệp Tư Ngâm cuối cùng nói: “Vẫn là thỉnh phiên vương hảo hảo suy nghĩ lại. Trúng hóa công tán của ta, mặc dù không đến mức võ công hoàn toàn biến mất, nhưng không đến mười ngày là không thể giải trừ; huống chi còn có thể mất đi hơn một nửa nội lực. Rốt cuộc nên thế nào, phiên vương không bằng hảo hảo suy nghĩ kỹ lại, rồi cùng điện hạ thương lượng.”
Hoàng cung. Ngự thư phòng
Lí Huyền sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, nắm bàn tay nắm chặt lại lệnh thái giám bên cạnh run rẩy. Bỗng nhiên, một cái chén sứ vỡ nát, thái giám cung nữ quỳ khắp phòng quỳ xuống.
“Cút hết ra cho trẫm!”
Thái giám cung nữ nối đuôi nhau mà ra, một khắc cũng không dám dừng lại, sợ bị hoàng đế trong cơn thịnh nộ lấy mình khai đao.
Lí Huyền kiệt lực cản lại bối rối trong lòng, đế vương uy nghiêm biến mất hầu như không còn – hay cho Kình Thương ngươi, hay cho Miêu Cương phiên vương, không hề đặt trẫm vào mắt như vậy, thật sự nghĩ rằng trẫm không có ngươi sẽ thành hư danh sao? !
Lão ba phiên bốn lượt phái người đi thỉnh Kình Thương, lại luôn được đáp lại là Kình Thương có chuyện quan trọng, không có phương tiện gặp sứ thần của hoàng đế! Mà một vạn tinh binh kia, đã chiếm lĩnh đông cung vài ngày . . . . . . lão sai người cầm binh phù Kỉ Ti Đường hiến lên triệu tập quan đội dưới trướng Đại tướng quân Kỉ Cảnh Thu lập tức khải hoàn hồi triều, cũng không được đáp lại. . . . . .
Bão táp tụ tập trong mắt Lí Huyền, lại không biết phải giáng xuống nơi nào. . . . . .
Hết chính văn đệ thất thập tam chương