Lâm An Vạn Diệp Lâu. Hôm nay khách lui đến vẫn náo nhiệt như thường.
“Hắc, các ngươi nghe nói chưa a? Hôm qua Phù Ảnh Các Các chủ cùng một Hắc y nhân thần bí ở Tê Hà lĩnh đại chiến suốt ba canh giờ!” Một người ba hoa bắt đầu nói, như thể đó là bí mật kinh thiên mà hạ giọng làm ra vẻ huyền bí.
“Ai có năng lực lớn như vậy có thể cùng Phù Ảnh Các Các chủ đại chiến ba canh giờ a?” Tên còn lại kinh ngạc hỏi han, hiển nhiên không tin. Phù Ảnh Các Các chủ là ai! Nào phải người bình thường có thể so sánh được?
“Thiên chân vạn xác a! Nghe nói cuối cùng là lưỡng bại câu thương, kém chút nữa là hai người đều chết!”
“Ai yêu, nguy hiểm thật a. . . . . .”
“Ai dám nói không phải chứ. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Phù Ảnh Các Các chủ cuối cùng cũng gặp được một đối thủ !”
. . . . . .
“Hai vị khách quan, hôm nay chủ nhân nhà ta đến đây thỉnh nhị vị quý khách dùng bữa. Nhị vị nói chuyện nên kiềm chế một chút.” Từng là tiểu nhị, mà giờ đã là đương nhiệm chưởng quầy, thần tình mang theo ý cười gõ gò mặt bàn nói với hai người nọ. Hai người tức khắc câm miệng. Chưởng quầy cười cười tránh ra, đi tiếp khách nhân khác.
” Giao thủ gần nửa canh giờ cũng có thể bị nói thành ‘ đại chiến ’. Cái gì gọi là ‘ tam nhân thành hổ (cái gọi là miệng lưỡi thế gian, cho dù không có, qua miệng 1 người thành có, rồi tất cả đều cho là có, chuyện không có cũng sẽ thành có)’, hôm nay ta cuối cùng đã kiến thức được.” Trong nhã gian ở tầng ba, tuấn mỹ thiếu niên một thân bạch y cười nói.
“Thật cũng không tính hoàn toàn nói bậy. Phù Ảnh Các Các chủ quả là danh bất hư truyền, bản cung bại trong tay ngươi, cũng không tính mất mặt.” Hoa Vô Phong nhìn nam nhân bên người thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng như trước, tà tà cười nói, đúng là hảo cảnh bất trường (cái gì tốt đẹp cũng không tồn tại được lâu), vừa cười vài tiếng liền che ngực, ho nhẹ. Liên Diễm ngồi cạnh vẻ mặt lo lắng, vừa định vươn tay rót chén nước cho hắn, nhưng vươn được một nửa thì ngạnh sinh sinh thu tay về, chỉ lẳng lặng ngồi im lặng một bên.
Người bên ngoài thấy thế đều buồn cười, ngay cả Diệp Thiên Hàn luôn lạnh lùng trong mắt cũng hiển hiện tiếu ý. Chỉ có Hoa Vô Phong là thần tình bất đắc dĩ. Một trận chiến ở Tê Hà lĩnh, Hoa Vô Phong cuối cùng không địch lại Diệp Thiên Hàn, bị nội lực thâm hậu của hắn chấn thương phế phủ, bị nội thương rất nặng. May mà Diệp Thiên Hàn xuống tay có chừng mực, vẫn chưa thương đến yếu hại.
Mà mục đích của Hoa Vô Phong cũng đạt tới, Liên Diễm quả nhiên vì nghe được tiếng gió mà đến ngăn cản hai người đánh nhau. Bộ dáng kích động lại lo lắng của nàng làm Hoa Vô Phong vô luận thế nào cũng không thể chịu đựng nổi Hạ Nguyệt đứng cạnh nàng, bị trọng thương, vẫn còn tâm tình nói cho Liên Diễm biết suy nghĩ trong long mình, lệnh Liên Diễm kinh hãi không biết làm sao. Hạ Nguyệt thật cũng thức thời, thấy bộ dáng Hoa Vô Phong, liền hiểu được nhiệm vụ của mình coi như đã hoàn thành, sau đó liền nói với mọi người, là vì Liên Diễm mang thai, nên mới phải nhanh chóng tìm một nam nhân xuất giá. Nói xong liền lưu lại một phong hưu thư nhanh chóng cáo từ. Bộ dáng phiêu dật tiêu sái làm người khác phải cảm phục.
Nguyên tưởng rằng hết thảy đều được giải quyết, Hoa Vô Phong cũng không ngờ tới, Hạ Nguyệt mặc dù bỏ đi, Liên Diễm vẫn như cũ xa cách hắn, thậm chí không chịu thừa nhận hài tử trong bụng là của hắn, càng miễn bàn cẩn thân chiếu cố hắn như dĩ vãng. Chuyện này thật làm Hoa Vô Phong quen hưởng thụ Liêm Diễm chiếu cố cùng ánh mắt ẩn giấu tình cảm của nàng tức chết, rồi lại không thể làm gì được. Là hắn xứng đáng bị lạnh nhạt, đây chỉ là gieo gió gặt bão thôi.
Nhịn ý cười, mắt tím trong suốt của Diệp Tư Ngâm khôi phục trấn định: “Sư bá, Độc cung lần này cùng hoàng đế bội ước, không biết có bị ảnh hưởng gì chăng?” Vô luận thế nào, Độc cung cũng là sư môn của Tiệm Nguyệt Tiệm Tuyết, Diệp Tư Ngâm vẫn hơi lo lắng Độc cung sẽ vì bội ước với hoàng đế mà gặp bất trắc.
Hoa Vô Phong cười ngạo nghễ: “Hoàng đế có thể làm gì bản cung? Côn Lôn địa hình quỷ bí, nếu không có cung chúng chỉ dẫn, người do hoàng đế phái tới làm sao vào được Độc cung?” Lời nói không chút để đương kim thiên tử vào mắt. Ánh mắt tà mị nhìn Diệp Thiên Hàn, “Còn hơn cùng hai người các ngươi là địch, hoàng đế nào có gì đáng sợ?”
Mắt tím thâm thúy nhìn nam nhân trước mắt khí thế không thua gì mình, trong đó hiện lên một tia khen ngợi hiếm có.
Diệp Tư Ngâm nghe vậy nhìn người ngồi cạnh mình, mắt tím lạnh lùng cùng tuấn nhan, tuyết sắc xiêm y bao lấy thân thể gần như nhìn không ra nó có được một lực lượng, mạnh đến mức lệnh Hoa Vô Phong cảm thấy hắn so với đương kim thiên tử còn khó ứng phó hơn? Bất quá đích thật là thế. Có thể dưới mắt thiên tử, cơ hồ nắm giữ nửa giang san, quả thật là một người đáng sợ nhất. Cũng khó trách vì sao hoàng đế nóng lòng diệt trừ người này như vậy. . . . . .
Diệp Thiên Hàn nhìn ánh mắt người nọ mà thấy nghi hoặc, không biết người nọ lại suy nghĩ cái gì, dung ánh mắt hỏi, lại chỉ nhận về cái lắc đầu. Tuấn mi khẽ nhếch, không truy cứu tiếp, chỉ nhìn Hoa Vô Phong nói: “Bổn tọa cùng Ngâm nhi ít ngày nữa liền đến kinh thành, không biết các ngươi khi nào quay về Côn Lôn?”
“Bản cung rời cung đã lâu, tất phải sớm trở về mới được.” Hoa Vô Phong nói. Trong lòng lại nghĩ, vẫn là sớm ngày mang Tiểu sư muội về Độc cung, không bao giờ thả nàng đi ra ngoài một mình nữa, bấy giờ mới có thể xua bớt nỗi lo lắng về sau, khiến hắn yên tâm hơn.
“Ta không trở về Độc cung.” Liên Diễm từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc kiên định nói.
Mọi người cùng sửng sốt, Hoa Vô Phong lại càng kinh ngạc.
Liên Diễm đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ.
Vạn Diệp Lâu được kiến tạo gần nước, ngoài cửa sổ là Tiễn Đường hồ xanh biếc. Tiễn Đường vào tháng tư dương liễu lả lướt, lá sen xanh biếc trãi dài khắp hồ, đã ẩn hiện không ít nụ hoa hoặc trắng hoặc hồng. So với một hồ sen nở rộ vào tháng sáu giữa hè, giờ đây lại mang một phong vận khác. Có câu, hà bất ức Giang Nam.(*)
Liên Diễm vỗ về cái bụng giờ còn bằng phẳng của mình, trên mặt rốt cục lộ vẻ tươi cười: “Độc cung hàng năm trời đông giá rét, thật như tuyệt cảnh; không có phong cảnh tuyệt đẹp như Lâm An, tiểu kiều lưu thủy. Ta muốn ở lại Lâm An, đợi hài tử sinh ra.” Quay người lại, nhìn Hoa Vô Phong còn chưa phục hồi tinh thần, Liên Diễm cười cười: “Sư huynh nên sớm ngày hồi cung, ngươi ta không ở trong cung, chỉ sợ trong cung sẽ đại loạn. Huống hồ. . . . . .” Liên Diễm không nói tiếp, thần sắc hiện ra vài phần đau thương, lại lập tức lấy lạnh lùng che đi.
Hoa Vô Phong lại nhìn thấy rõ ràng —— bi thương trong nháy mắt kia, như như một tiếng sấm rền đánh vào lòng hắn —— hắn cho đến tận giờ vẫn không biết, Tiểu sư muội của hắn trước nay hoạt bát sáng sủa, khi nào đã xuất hiện bộ dáng ưu thương ấy. Từ đâu mà đến? Là vì hắn sao? Nàng muốn nói gì? Huống hồ cái gì? Vì sao không nói tiếp. . . . . . quá nhiều nghi vấn cũng một nỗi đau khó hiểu làm hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng Hoa Vô Phong cùng Liên Diễm, Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm liếc nhau. Diệp Thiên Hàn duỗi tay ra kéo Diệp Tư Ngâm đứng dậy, lặng lẽ rời đi nhã gian.
“Chủ tử, Thiếu chủ.” Chưởng quầy lập tức tiến lên. Đồ ăn vẫn chưa mang lên, vì sao hai người lại muốn rời đi?
Diệp Tư Ngâm ảm đạm cười nói: “Chưởng quầy, nói cho hạ nhân trừ phi có phân phó, nếu không đừng đi vào quấy rầy khách quý bên trong.”
“Vâng, Thiếu chủ.” Chưởng quầy cúi người, cung kính nhìn theo bong hai vị chủ nhân rời đi.
Trên mã xa, Diệp Tư Ngâm nằm trong lòng tình nhân, thình lình” khúc khích” bật cười một tiếng.
“Cười cái gì?” Diệp Thiên Hàn ôm lấy thân mình mảnh khảnh trong lòng, trên mặt tuy lạnh lùng, nhưng trong mắt lại là vô vàn sủng nịch, lên khóe môi y hỏi.
Diệp Tư Ngâm lắc đầu cười: “Sư thúc trước đây chịu quá nhiều ủy khuất, hiện giờ vất vả lắm mới hết chịu khổ, y tính tình sư thúc, tất nhiên sẽ hảo hảo ‘ hồi báo ’ một phen. Sư bá tâm cao khí ngạo, là người không để nữ nhân vào mắt, lần này nhất định sẽ ăn đủ đau khổ .”
Người trong lòng khó được cười vui vẻ, cùng bộ dáng lạnh nhạt xuất trần ngày thường bất đồng, mắt tím trong suốt sáng trong, ánh lên thần thái hoặc nhân. Diệp Thiên Hàn không khỏi thấy tâm động, nâng cằm y, lần nữa hạ xuống một nụ hôn.
Diệp Tư Ngâm không kịp phản ứng thì đã bị ôm chặt, trong lòng ai thán trước kia vì sao không phát hiện, nam nhân thoạt nhìn so với ngàn năm hàn băng còn muốn lãnh này cũng sẽ “Háo sắc” như thế?
Vừa hôn xong, hai người đều thở gấp. Diệp Tư Ngâm chưa kịp bình phục hô hấp, bên tai liền vang lên thanh âm trầm thấp của tình nhân làm y run rẩy không thôi: “Ngâm nhi, có nhớ ngươi từng đáp ứng bổn tọa chuyện gì?”
Chuyện gì? Trong đầu Diệp Tư Ngâm xoay một vòng không biết tình nhân đang nói cái gì.
Linh lưỡi hoạt ẩm ướt ấm áp cuốn lấy vành tai y, Diệp Tư Ngâm nâng tay che miệng lại, cản tiếng kêu sợ hãi trong miệng mình.
“Hàn! Đây là trên đường. . . . . .” Mắt tím trong suốt hiện lên thần sắc trách cứ.
“Cùng bổn tọa có quan hệ gì sao?” Diệp Thiên Hàn bá đạo ôm lấy thắt lưng y, tiếp tục xâm nhập vào vành tai người trong long mình, chuyển xuống cằm dưới cùng chiếc cổ mẫn cảm.
Diệp Tư Ngâm mất hứng, gầm nhẹ: “Hàn!”
Diệp Thiên Hàn rốt cục đình chỉ những nụ hôn nồng nhiệt, mắt tím thâm thúy mang chút không vui, nhưng lại không tiếp tục. Người trong lòng hắn ngày thường tuy rằng lãnh đạm laị ôn nhu, nhưng nếu thực chọc y tức giận, chỉ sợ hậu quả nghĩ cũng không quá dể chịu.
Bất quá một nam nhân trước nay bá đạo sao có thể có thể dễ dàng thỏa hiệp như thế?
Diệp Tư Ngâm nhìn ánh mắt tình nhân chưa vẻ hờn giận, có chút chột dạ. Tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước hứa với hắn “Trừng phạt” ở Cận Thủy đình, đành nói: “Hàn, không cần ở làm trên mã xa, quay về các rồi làm được không. . . . . . ?”
Diệp Thiên Hàn nghe vậy bỗng nhiên tà tà cười, ôm chặt người trong lòng, chỉ nhợt nhạt hôn một cái, nói: “Đừng quên lời mình đã nói, đêm nay bổn tọa cần phải hảo hảo đòi lại cho đủ.”
Sau lưng Diệp Tư Ngâm lạnh buốt, trong lòng hối hận mới vừa rồi vì sao phải nói vậy. . . . . .
Chiêm tinh lâu.
“Cung nghênh chủ nhân, Thiếu chủ.” Túy Nguyệt dùng lụa mỏng che mặt đứng trước của hành lễ, “Minh, ngươi cũng đến đây.”
Mọi người đi vào trong lâu ngồi, Diệp Tư Ngâm cầm dược hạp trong tay thật cẩn thận đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Túy Nguyệt, giải dược ở trong này.” Mắt tím trong suốt đảo qua Túy Nguyệt đang kích động, thở dài nói, “Độc mà ngươi trúng, hung hiểm phi thường. Nếu chỉ uống dược cùng dùng dược bôi bên ngoài, chỉ sợ không đủ.” Mở ra dược hạp, trong đó có hơn mười bình nhỏ, mà càng kẻ khác kinh tâm là trong đó thế nhưng có một thanh chủy thủ.
“Đây là. . . . . . ?” Túy Nguyệt nghi hoặc, không biết chủy thủ này có tác dụng gì.
Diệp Tư Ngâm cùng Diệp Thiên Hàn nhìn nhau, cuối cùng vẫn nói: “Nếu muốn hoàn toàn giải hết độc, phải cắt đi hết lớp thịt thối rữa trên mặt người. Ta không biết, ngươi là có chịu nỗi sự thống khổ này không.”
Túy Nguyệt nghe vậy nhanh chóng ngẩng đầu: “Cắt đi. . . . . . Không. . . . . .” Ngày ấy nàng lấy chủy thủ cắt đi một khối thịt, đã làm nàng cơ hồ đau đến chết đi sống lại. . . . . . Nếu cắt đi toàn bộ gương mặt. . . . . . vậy chẳng phải nàng muốn đau đến chết? !
“Túy Nguyệt, nghĩ cho kỹ. Nếu lúc này chần chờ, dược tính của y lan sẽ dần giảm đi. Không quá ba năm, ngươi. . . . . .” Diệp Tư Ngâm vẫn chưa nói tiếp, nhưng mỗi người đều biết ý tứ của y.
Diệp Thiên Hàn nhìn nữ tử mười lăm năm trước hắn cứu nàng từ trong tay Miêu Cương Đại Tế Ti, thanh âm lạnh lùng nói: “Túy Nguyệt, bổn tọa xem ngươi là một trợ thủ đắc lực, nên làm thế nào, chính ngươi quyết định.”
“Này. . . . . .” Túy Nguyệt nhìn Chiến Minh vẻ mặt lo lắng cùng chủ tử băng hàn, nhìn lại Diệp Tư Ngâm cùng thanh chủy thủ lóe ra hàn quang, chậm rãi nhắm mắt.
Trong đầu rõ ràng xuất hiện cảnh tượng mười lăm năm trước—— đại hỏa đầy trời, phụ mẫu thân nhân giãy giụa trong biển lửa ấy, tình nhân bị lăng trì xử tử, còn có sắc mặt tà ác của Đại Tế Ti. . . . . . Cuối cùng là một thiếu niên năm ấy mười lăm tuổi vươn tay cho nàng, nói: “Ngươi nếu không còn muốn mạng của mình, thì mang nó cho bổn tọa.” Nàng mờ mịt lại vô tội nhìn thiếu niên ấy, không biết hắn đang nói cái gì. Thiếu niên lại nói: “Cùng bổn tọa đi, bổn tọa có thể trợ ngươi báo thù.” Báo thù sao? Đôi mắt thất thần của nàng dần khôi phục thần thái —— thần thái thuộc về cừu hận. Thiếu niên trước mắt, khí chất tuyệt nhiên, cao không với tới như vậy. Nếu là người này, nàng tin tưởng hắn có thể trợ nàng báo thù. Vì thế nàng gật đầu đáp ứng. . . . . . Mười lăm năm, nàng sống ở trên đời này, không phải là vì báo thù sao? Hiện giờ cơ hội tới, chẳng lẽ nàng phải buông tha cho nó sao? Không. . . . . . Nhưng nếu không trị hết độc, thì tất thảy đều là uổng công. . . . . .
Đôi mắt mở ra, nữ tử với dung nhan hình thành hai thái cực nhìn chủy thủ lạnh như băng, đối Diệp Tư Ngâm gật đầu: “Như vậy Túy Nguyệt, phiền toái Thiếu chủ . . . . . .”
Hết chính văn đệ tấp ngũ chương