Phù Ảnh Ám Hương

Chương 29




Hồng Châu thành.

Trong khách sạn náo nhiệt, một nam tử thanh y bước vào cửa ***. Tiểu nhị nhanh mắt vừa thấy vị khách nhân này vận tơ lụa Lâm An thượng đẳng, tướng mạo tuấn mỹ, thầm nghĩ nhất định là vị có quyền thế, liền nhiệt tình tiến lên hỏi: “Hắc, vị khách quan này, ngài nghỉ trọ hay ở trọ?”



“Ba gian phòng hảo hạng.”

“Này. . . . . .” Tiểu nhị vừa nghe có chút mơ màng, nhưng lập tức phản ứng lại: “Ngài muốn ba gian thì không có, tiểu *** chỉ còn lại có hai gian, ngài xem. . . . . .”

Thanh y nam tử nhíu mi, đang muốn xoay người rời đi, phía sau đột nhiên đến thêm hai người nữa. Tiểu nhị lập tức choáng mắt. Nguyên tưởng rằng khách nhân thanh y đã là tuấn mỹ hiếm có, mà hai vị phía sau quả thực là kinh vi thiên nhân! Hai người trong mắt có bảy phân giống nhau, thoạt nhìn người lớn tuổi khí thế bức nhân, vẻ mặt lãnh tuấn, mà người nhỏ hơn lại một bộ ôn hòa lạnh nhạt, là một đôi huynh đệ chăng?

“Chủ nhân, trong *** chỉ còn hai gian phòng hảo hạng.”

“Lăng tổng quản, vô phương, lấy gian bình thường cũng được.” Diệp Tư Ngâm nói. Hai ngày nay đều phải an ngủ ngoài trời, hôm nay đến Hồng Châu, cuối cùng có thể ngủ trên giường , y không muốn kén chọn gì nữa.

“Này. . . . . .” Lăng Tiêu Thần khó xử. Ủy khuất Thiếu chủ như thế, chủ tử nhất định không cho phép. Nhưng hai vị kia. . . . . . Cũng không phải chủ nhân có thể chịu ủy khuất a. . . . . . Nhưng mà Thiếu chủ thoạt nhìn mệt mỏi vạn phần. . . . . .

Đang lúc Lăng Tiêu Thần đau đầu, chợt nghe một người trên lầu hai nói: “Tiểu nhị, chúng ta tặng cho bọn họ một gian phòng hảo hạng.”

Thanh âm tà mị bừa bãi làm Diệp Tư Ngâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người nọ: “Sư bá, sư thúc? !”

Người đang ngồi tựa vào lan can, đích thị là Hoa Vô Phong cùng Hoa Liên Diễm? Mà một vị khác, gương mặt rất xa lạ. Y phục nguyệt sắc, tay cầm một thanh kiếm, hiển nhiên là một thế gia đệ tử, nhưng không phải là người trong độc cung.

“Ha hả, Tiểu Tư, đã lâu không gặp.” Hoa Vô Phong bừa bãi tự lầu hai phi thân xuống, đứng trước mặt ba người, “Lần trước ở Lâm An vì vài chuyện mà chưa đến cửa bái phỏng, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Phù Ảnh Các Các chủ quả nhiên khí thế hơn người, không giống bình thường.”

“Độc cung cung chủ.” Diệp Thiên Hàn hướng hắn khẽ gật đầu. Diệp Tư Ngâm kinh ngạc, chưa bao giờ thấy nam nhân duy nghã độc tôn này lễ ngộ với người khác như thế bao giờ, mà Hoa Vô Phong cũng là một kẻ duy ngã độc tôn. Hai người duy ngã độc tôn đứng chung một chỗ, thế nhưng lại là anh hung tiếc anh hùng ?

Liên Diễm cùng thanh niên xa lạ kia xuống lầu, Diệp Tư Ngâm lúc này mới nhìn rõ, kiếm trong tay hắn đúng là đương kim võ lâm danh kiếm —— Thương Lan kiếm!” Hạ Gia bảo Hạ Nguyệt, hôm nay lại có vinh hạnh gặp được Diệp Các chủ cùng Thiếu chủ.” Hạ Nguyệt sang sảng cười nói, “Xem ra lần này xuất ngoại du lịch, quả nhiên không tệ. Có thể khiến tại hạ gặp được Diệp Các chủ cùng Độc cung cung chủ.” Nói xong nhìn về phía Liên Diễm bên cạnh, “Còn cho tại hạ gặp lại Liên Diễm cô nương.”

Nghe vậy, Diệp Tư Ngâm nghi hoặc nhìn hai trong người—— Hạ Nguyệt tay cầm Thương Lan kiếm đứng, Liên Diễm lại sửa tư thái dĩ vãng luôn tùy thị Hoa Vô Phong không rời nữa bước, thành đứng cạnh Hạ Nguyệt, một bộ tiểu nữ nhân. . . . . . Chẳng lẽ? !

Diệp Thiên Hàn hơi nheo lại phượng mâu, nhìn trên mặt Hoa Vô Phong vừa rồi còn lộ ra nụ cười bất kham nháy mắt âm lãnh, lại nhớ Diệp Tư Ngâm từng nói qua Liên Diễm cùng Hoa Vô Phong có khúc mắt, trong lòng nghi ngờ cũng đúng bảy tám phần.

“Không sợ các vị chê cười, hai mươi ngày sau, là ngày đại hỉ của tại hạ cùng Liên Diễm cô nương.” Hạ Nguyệt như không hề phát hiện ra ánh mắt tựa lợi kiếm đang nhìn mình, mặt nở nụ cười, lộ rõ hạnh phúc cùng vui sướng trong giờ phút này.

“Diễm nhi, ngươi muốn thành hôn?” Thanh âm ngạc nhiên làm mọi người nhất tề quay đầu.

Hoa Tiệm Nguyệt cùng Hoa Tiệm Tuyết vì mua dược liệu đến muộn, vừa bước một bước vào khách ***, liền nghe Hạ Nguyệt nói” Ngày đại hỉ của tại hạ cùng Liên Diễm cô nương “, Hoa Tiệm Nguyệt cả kinh lớn tiếng quát hỏi.

“Nguyệt sư huynh, Tuyết sư huynh.” Liên Diễm mặt mang mỉm cười nói. Không biết có phải ảo giác hay chăng, mà nét mị hoặc hiện giờ khác hẳn ngày xưa, Liên Diễm hiện giờ tựa hồ có chút ý nhị nói không nên lời.

Hoa Tiệm Tuyết sắc mặt không hảo nhìn chút nào. Tiểu sư muội đã sớm cùng sư huynh chung đụng da thịt, thực tế lại chẳng khác gì phu thê, nàng yêu sư huynh như thế, giờ lại đề cập đến chuyện xuất giá, quả thực khiến kẻ khác khó tin. Huống hồ, Hạ Gia bảo là bạch đạo, Độc cung mặc dù không đến mức bị nói thành tà cung, nhưng vì Độc cung cung nhân toàn bộ lấy độc thuật làm sở trường, không giống Đường môn từ sớm đã lập chiêu bài trong chính đạo, quan hệ cùng giang hồ chúng phái không phải bằng hữu cũng không phải địch nhân, không biết tự lúc nào đã được hắc đạo chúng phái tôn làm thủ lĩnh. . . . . . Nếu thế, Diễm nhi thân là độc cung hộ pháp gả nhập Hạ Gia bảo, có thể nói là khó khăn muôn trùng, nói không chừng lần này đi chẳng khác chi nhảy vào hố lửa.

“Diễm nhi, hắn nói chính là thật sự?” Hoa Tiệm Nguyệt vẫn không dám tin.

Liên Diễm liếc mắt nhìn Hạ Nguyệt bên cạnh một cái, lại nhìn Hoa Vô Phong không nói gì, gật đầu, hơi chút thẹn thùng lộ ra một nụ hạnh phúc.

Một bên Hạ Nguyệt cũng cười nói: “Tại hạ tự sau võ lâm đại hội, đã hết sức ngưỡng mộ Liên Diễm cô nương. Ai ngờ vừa lúc gặp Hoa cung chủ cùng Liên Diễm cô nương muốn về Côn Lôn Độc cung, tại hạ cũng đang muốn đi Điền Bắc bái phỏng một vị sư bá, nửa đường xảo ngộ. Đây còn chẳng phải là thiên định duyện phận sao?”

“Trưởng huynh như cha, sư huynh, ngươi cũng đã đồng ý?” Hoa Tiệm Nguyệt như trước bình tĩnh. Tuy rằng thái độ Hạ Nguyệt rất tốt, thoạt nhìn quả thật đối Liên Diễm ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng sư huynh. . . . . . thật sẽ dễ dàng buông tay thế sao? Diễm nhi đã mười chín, lại kết duyên cùng ai. Theo lý, sư huynh sớm nên chọn người cho nàng. Nhưng hắn lại lấy lý do Diễm nhi tuổi còn nhỏ rồi đuổi hết đệ tử trong phái đến cầu thân Diễm nhi, mà lại cùng Diễm nhi suốt năm năm sống như vợ chồng. Nếu là nữ tử bình thường, lấy sư huynh tốc độ đổi hậu cung mà xem, cho dù Diễm nhi có đẹp cách mấy cũng vô pháp kéo dài lâu như vậy. Hắn không quá tin tưởng, sư huynh không có nửa điểm tâm tư đối Diễm nhi. . . . . .

“Bản cung không đáp ứng thì có năng lực thế nào? Nữ đại bất trung lưu (một câu nói của Trung Quốc í chỉ con gái đã lớn, khó mà lưu giữ được trong khuê các nữa).” Hoa Vô Phong lạnh lùng trả lời.

“Ha hả, các vị không cần lo lắng Liên Diễm cô nương ở Hạ Gia bảo sẽ chịu ủy khuất, nếu cô nương không muốn, tại hạ liền tùy cô nương về Độc cung trụ ở một đoạn thời gian. Chờ tại hạ tiếp nhận chức Hạ Gia bảo Bảo chủ, có thể bảo vệ cô nương khỏi thị phi rồi trở lại Hạ Gia bảo cũng không phải không được.” Hạ Nguyệt ôn nhu nhìn vào mắt vị hôn thê, lại nhìn mọi người nói.

Hoa Tiệm Nguyệt nghe vậy thái độ thoáng mềm chút: “Thật sao? Ngươi không nên lật lọng, bằng không, độc dược của Độc cung, nhất định có thể cho ngươi sống không yên.”

“Nếu tại hạ phụ Liên Diễm cô nương, tùy ý các vị xử trí.” Hạ Nguyệt nghiêm mặt nói.

“Hạ Thiếu chủ. . . . . .” Liên Diễm có chút cảm động nhìn phu quân tương lai của mình, trong mắt lệ quang khẽ động.

Hoa Vô Phong sắc mặt càng thêm âm trầm, trên gương mặt tà khí tuấn mỹ rất có xu hướng phong vũ dục lai phong mãn lâu (*), cuối cùng, thấy Liên Diễm Hạ Nguyệt nhu tình mật ý, hừ lạnh một tiếng nói: “Phòng hảo hạng nhường cho Diệp Các chủ, bản cung tối nay đi Thì Hoa quán qua đêm cũng được. Sư đệ, các ngươi tự tiện.” Nói xong chớp mắt đã không còn thấy thân ảnh.

(*)(Lấy ý từ ba câu, sơn vũ dục lai, nhật trầm các hậu, phong mãn lâu đầu, nguyên dùng dể chỉ một tình huống biến hóa thất thường, buộc người khác phải lựa chọn đương đầu hoặc  tránh né, sau lại dung để chỉ tình thế cấp bách, điềm báo trước một tình huống, sự việc xấu.)



Liên Diễm tươi cười biến mất, mắt ngập tràn nỗi cô đơn thâm thẩm.

Hoa Tiệm Tuyết cùng Hoa Tiệm Nguyệt quan tâm sẽ loạn, nên không phát hiện nàng khác thường, Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm lại thấy rõ.

“Tiểu Tư, quả nhiên không thể gạt được ngươi sao?” Diệp Tư Ngâm bước vào phòng Hoa Liên Diễm, Liên Diễm ngồi trên sơ trang đài (bàn trang điểm) tùy tiện nói. Chỉ thấy nàng vẻ mặt thống khổ, tháo hồng trang, sắc mặt tái nhợt, hạnh phúc, ấm áp vừa rồi không còn sót lại chút gì.

“Sư bá cùng Tiệm Nguyệt bọn họ quan tâm sẽ loạn, bằng không ngươi cho là ngươi có thể giấu bọn họ nổi?” Diệp Tư Ngâm ngồi xuống cạnh bàn, ngã một chén trà cho mình thở dài nói.

Liên Diễm tự giễu cười: “Nề hà hắn lại nhìn không ra được a. Tiểu Tư, ngươi nói, ta làm như thế. . . . . . Là sai hay đúng?”

Diệp Tư Ngâm nhìn dáng bóng lưng giảo hảo (gảo = dáng đẹp, hảo = tốt, đẹp) của Liên Diễm, nói: “Sư thúc quyết định như thế tất có đạo lý trong đó. Ta là vãn bối, vốn không nên xen vào chuyện của sư thúc sư bá.”

Liên Diễm xoay người lại, miễn cưỡng cười nói: “Hảo một câu vãn bối, ngươi chỗ nào nhìn giống vãn bối ? còn lợi hại hơn cả sư huynh muội bọn ta. Xem ra Diệp Thiên Hàn đã một lòng một dạ với ngươi rồi.”

Diệp Tư Ngâm phút chốc nhăn mi lại: “Lời này ý gì?” Trên mặt vẫn chưa lộ ra bất ổn, trong lòng lại cả kinh. Một lòng một dạ?

“Di?” Liên Diễm đột nhiên phát giác mình nói lỡ. Xem ra y vẫn chưa biết chuyện tinh tượng nói vận mệnh bọn họ sẽ quấn lấy nhau sao? Nàng cũng là cách đây không lâu mới biết, nguyên lai tiểu sư điệt trước mắt này lại có thân thế ly kỳ đến vậy, mà đường đường Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn, lại sẽ yêu hài tử của mình, nếu nói ra, chỉ sợ liền thiên hạ sẽ đại loạn. Nề hà đương sự lại vẫn không biết tâm tư đối phương? Bất quá cũng khó trách Tiểu Tư không hiểu, Diệp Thiên Hàn kia luôn một bộ băng lãnh, trong lòng có ý tưởng gì sợ cũng không nói đi ra.

“Không có gì.” Liên Diễm vội chối sạch, tiếp sau lại đôt nhiên che miệng lại, một bộ muốn nôn. . . . . .

Diệp Tư Ngâm cả kinh, kéo tay phải của nàng qua, Liên Diễm muốn tránh đi, cũng đã không kịp.

“Sư thúc ngươi. . . . . .” Y biết nàng tất có nguyên do trong đó, nhưng cũng không đoán được lại là vì nguyên nhân này.

“Của sư bá?” Đợi Liên Diễm thuận khí, Diệp Tư Ngâm cau mày hỏi. Thấy đối phương gật đầu nhận, chỉ phải thở dài nói, “Hạ Thiếu chủ bên kia. . . . . . Ngươi phải giải thích thế nào?”

“Hạ Thiếu chủ không phải muốn thú ta, chỉ là giúp ta diễn một tuồng kịch thôi. Không lâu nữa, bụng sợ là che không được, sư huynh không thú ta, ta tuy là một nữ nhân, nhưng cũng có tự tôn của mình, ta không muốn hài tử vừa sinh ra đã bị nhạo báng. Về phần sư huynh. . . . . . Cứ chấm dứt như thế cũng được. Vẫn còn tốt hơn cái kết quả, hắn không chịu thú ta.”

Diệp Tư Ngâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Sư thúc, tội gì. . . . . .” Nữ tử tiêu sái như Liên Diễm, gặp phải tình một chữ, lại thống khổ như thế. May nàng đến cùng vẫn là một nữ tử thông minh, biết bản thân muốn cái gì, đã tranh thủ, mà vẫn không chiếm được, liền buông tay. Đi thật sạch sẽ xinh đẹp, lưu lại trong Hoa Vô Phong vĩnh viễn vẫn là một Tiểu sư muội đáng yêu xinh đẹp mị hoặc.

Liên Diễm vỗ mặt mình, che dấu toàn bộ ủ rũ bi quan, đối Diệp Tư Ngâm cười nói: “Tốt lắm, không cần ở trong này than ngắn thở dài. Ta đã nói không sao. Nhưng còn ngươi, nhớ rõ trong võ lâm đại ta từng nói cái gì không?”

“?” Diệp Tư Ngâm nghi hoặc một lúc, đột nhiên mắt tím mở to: “Chẳng lẽ là? !”

“Đúng vậy. Mấy ngày này, cần phải để ý, ngươi cũng biết sư huynh xuống tay sẽ không mềm lòng.”

“!” Diệp Tư Ngâm dừng một chút, lập tức bước nhanh trở lại phòng Diệp Thiên Hàn.

Y sao có thể quên ? Bị chuyện của Liên Diễm nhiễu loạn tâm thần. . . . . . Võ lâm đại hội, Liên Diễm đã nói, Độc cung tiếp một giao dịch, đối tượng là —— Diệp Thiên Hàn! Lưu Sương chi độc, không thể giải. . . . . . Y sao lại có thể xem nhẹ chuyện này? ! Y sao lại bất cẩn đến mức không nghi ngờ Hoa Vô Phong, người luôn ở Côn Lôn đỉnh Độc cung vì sao lại hiện thân tại Hồng Châu thành!

“Hàn!” Đẩy cửa phòng ra, Diệp Tư Ngâm liền thấy Diệp Thiên Hàn khẽ nhấp một ngụm trà trong chén, nhất thời trong đầu trống rỗng. . . . . .

Hết chính văn đệ nhập cửu chương