Trần Sương Các.
“Các chủ yên tâm. Lối ra đã cho thủ vệ canh gác, nếu phát hiện có động tĩnh, lập tức giết chết. Vẫn chưa phát hiện khách *** Diệp Thiên Hàn ngủ lại có gì bất ổn, thám tử cũng không phát hiện ám vệ Phù Ảnh Các đi hướng nào.”Chiến Minh trầm giọng hồi đáp, trong mắt hiện lên một tia lo lắng —— không biết năm người kia hiện giờ ra sao. Nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc vị chủ tử như thiên thần kia, tuyệt đối không có khả năng bị một mật đạo của Cố Thanh Giác vây khốn. Lối ra ngay trong thư phòng Cố Thanh Giác, năm người kia mỗi người đều mang một tuyệt kỷ, nhất định có thể an toàn đi ra. Chiến Minh trong lòng tự an ủi, trên mặt lại không lộ một tia tâm sự.
Cố Thanh Giác trong mắt hiện lên ngoan tuyệt: Diệp Thiên Hàn, địa cung kiến tạo mấy năm này, là ta vì Huyên Huyên sở kiến, hôm nay ta muốn ngươi chôn cùng nữ nhân ta âu yếm!
Một bên Âu Dương Huyên Di từ khoảnh khắc cơ quan phát động liền ngây người tại chỗ, đến giờ vẫn không nói một câu —— cũng đã hơn mười năm từ khi từ Giang Nam chuyển đến Tinh Châu, nàng hoàn toàn không biết nơi nàng ở hơn mười năm lại có một mật đạo như vậy, cũng chưa bao giờ nghe phu quân nhắc tới một chữ. Chẳng lẽ. . . . . . gã từ lâu về trước đã tính đến hôm nay ?
Nghĩ lại, Âu Dương Huyên Di miễn cưỡng lộ ra một mạt cười: “Phu quân. . . . . . Này. . . . . .”
“Huyên Di, vừa rồi có bị kinh hách không?”Cố Thanh Giác cầm tay Âu Dương Huyên Di, ôn nhu hỏi. Đối với Âu Dương Huyên Di, Cố Thanh Giác luôn tâm tồn áy náy. Người gã yêu là Âu Dương Huyên Huyên, tự nhiên có đôi khi, sẽ chuyển một phần tình cảm dành cho Âu Dương Huyên Huyên lên người Âu Dương Huyên Di – người có vài phần giống nàng. Nhưng gã lại tinh tường hiễu rõ mình không yêu nàng, hơn mười năm sống chung, có với nàng bất quá chỉ là thân tình —— mà cùng Diệp Thiên Hàn là địch, kiến Mộ Huyên lâu, tạo mật đạo băng thất, mọi thứ đều là vì Âu Dương Huyên Huyên, nữ nhân gã yêu thương. Về phần Âu Dương Huyên Di —— gã có thể cho nàng danh phận, nhưng không cách nào cho nàng tình yêu. Đối mặt với thâm tình của nàng cùng hơn mười năm lo lắng chiếu cố, gã cũng chỉ có thể nói một câu thật có lỗi trong lòng. Bởi vậy ngày thường đối nàng yêu thương có thêm, ngoại nhân cũng ca tụng họ là đôi bích nhân này, mà chua xót đau khổ trong đó lại chỉ có hai người tự biết. . . . . .
Âu Dương Huyên Di lắc đầu, biết gã không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục truy vấn, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn—— quý phủ mọi chuyện lớn nhỏ đều là do đương gia chủ mẫu nàng đây trông nom, phu quân nàng đối địch với Diệp Thiên Hàn thế nhân đều biết, nếu thật chỉ là vì đối phó Diệp Thiên Hàn, vì sao phải gạt nàng? Trong nhà vô duyên vô cớ có thêm một công trình to đến thế, mà nàng lại hoàn toàn không biết, đủ có thể thấy, mật đạo này cũng không đơn giản như thoạt nhìn. Mà một nguyên do khác khiến phu quân của nàng khẩn trương như thế—— chỉ sợ là vì Âu Dương Huyên Huyên!
Cố Thanh Giác thấy Âu Dương Huyên Di thần sắc khác thường, chỉ nghĩ là nàng kinh hồn chưa định, liền tiến lên cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Huyên Di, đều là vi phu không tốt, vì gia tộc, cho ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy, còn cùng phụ mẫu cách xa ngàn dặm. Bất quá ngày mai chúng ta đã có thể khởi hành trở về Giang Nam .”Âu Dương Huyên Di phát hiện bản thân thất thố, vội lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Phu quân nói gì vậy. Nếu ngày mai phải đi, ta đây trở về chuẩn bị một chút.”Cố Thanh Giác gật đầu buông tay thê tử ra, Âu Dương Huyên Di xoay người rời đi.
Ra chính sảnh, Âu Dương Huyên Di thần sắc chợt chuyển lãnh. Cước bộ nhanh hơn, đi về phía ngược với Mộ Huyên lâu.
“Các chủ, vậy Chiến Minh. . . . . . Nên xử trí như thế nào?”Âu Dương Huyên Di vừa mới đi, Tam vào cửa hỏi.
Cố Thanh Giác lạnh lùng trả lời: “Nếu đã mất tác dụng, giết đi.”
“Vâng”
Chiến Minh thấy Tam rời khỏi chính sảnh, ngoài ý muốn thấy một mạt màu bạc lướt qua không trung đã muốn chuyển tối, nháy mắt tim đập gia tốc —— là chủ tử! Bọn họ thoát thân !
“Tứ, truyền thư cho Viên Bùi, chúng ta ít ngày nữa sẽ đến Lâm An, bảo lão ta an tâm một chút không được nóng nảy, hết thảy chờ chúng ta tới Lâm An rồi mới định đoạt.”Cố Thanh Giác vẫn chưa phát hiện mạt tín hiệu pháo hoa màu bạc, chỉ có những nhân vật trọng yếu trong Phù Ảnh Các cùng ám vệ mới nhận biết kia, cũng chưa phát hiện”Tứ” trong nháy mắt kích động.
“Vâng.”Chiến Minh nén lại tâm tình, cúi đầu hành lễ, khóe miệng lại xả ra một mạt cười an tâm, xoay người rời đi, “Truyền thư cho Viên Bùi”.
Bên hồ.
Diệp Thiên Hàn nheo lại phượng mâu nhìn hào quang màu bạc dần dần tán đi giữa không trung, quay người lại nói với người hơi lộ vẻ mê mang kia: “Ám vệ triệu tập lệnh.”
Diệp Tư Ngâm hiểu ra.
Vừa rồi, bọn họ dọc theo dòng nước trong huyệt động mà tìm được lối ra—— lại đụng phải một thác nước cao mấy chục thước, phía dưới là một hồ nước xanh biếc không biết sâu cạn. Tự thông đạo dưới lòng đất của Trần Sương Các ra đến rừng cây bên ngoài Tinh Châu, Cố Thanh Giác thật có thể nói là hao hết tâm cơ. Nếu không phải hai người đủ bình tĩnh cơ trí, sợ thật sẽ bị nhốt đến chết dưới hang động kia. Cho dù may mắn tìm được lối ra, từ thác nước cao mấy chục thước nhảy xuống hồ sâu, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. May mắn hai người có nội lực thâm hậu, khinh công trác tuyệt, bằng không chỉ sợ cũng không tránh được vận mệnh ướt sũng.
Nửa khắc sau, trong rừng liền có dị động. Hơn mười danh ám vệ hắc y trong phút chốc nhất tề xuất hiện trước mặt hai người, nửa quỳ nghe lệnh.
Đầu lĩnh Diệp Tư Ngâm nhận thức, là ám vệ lúc y còn ở Phù Ảnh Các thủy chung theo dõi y. Đồng dạng y phục màu đen, mặt che một miếng vải đen, lại thêu cành hoa phượng hoàng đỏ vàng, chắc hẳn địa vị bất phàm.
Diệp Thiên Hàn thủ thế, chỉ nghe đắc ám vệ thủ lĩnh kia nói: “Mặc cho chủ nhân phân phó.”
“Khách ***, chuẩn bị nước ấm cùng bữa tối.”
“. . . . . .” Ám vệ thủ lĩnh bất ngờ sửng sốt, lập tức sáng tỏ: “Vâng, chủ nhân còn có chuyện gì cần phân phó?”
“Phái người tiếp ứng Minh cùng Tiêu Thần, hết thảy nghe tả hộ pháp an bài.”
“Vâng” Chúng ám vệ lại biến mất không còn bóng dáng hệt như khi đến.
Diệp Tư Ngâm có chút nghi hoặc: “Chúng ta không phải đi Trần Sương Các sao?” Sao lại nhắc tới khách *** cùng nước ấm ? Chẳng lẽ hắn tuyệt không lo lắng cho thuộc hạ của mình? Nhớ tới mấy người kia, Diệp Tư Ngâm có chút lo lắng. Không biết Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết hiện tại thế nào, có tìm được lối ra khác không . . . . . Nghĩ lại, hai người kia là ai? Cho dù thế nhân vừa nghe đến đã sợ mất mật nhưng chung quy cũng chỉ biết là độc y mà thôi, lại không biết hai người này chính là giang hồ đệ nhất độc môn, hai vị trưởng lão của Độc cung mà ngay cả Đường môn đều phải kính sợ ba phần. Huống chi tính tình của Tiệm Nguyệt. . . . . Chỉ sợ nên lo lắng chính là Cố Thanh Giác mới đúng.
Diệp Thiên Hàn nắm lấy áo khoác vây thật kín, lại như trước nhìn người vẻ mặt lạnh đến tái nhợt nói: “Về khách *** trước.”
Trần Sương Các có hai người Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần, Diệp Thiên Hàn tự nhiên tin tưởng trợ thủ đắc lực. Việc cấp bách là cho người trong lòng hảo hảo tắm rửa nghỉ ngơi, dùng bữa tối. Nhớ lại lúc còn trong huyệt động thân thể người này lạnh băng, ánh mắt trống rỗng cùng một giọt nước mắt khó gặp kia, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nheo lại phượng mâu, mắt tím thâm thúy tràn đầy sương lạnh.
“. . . . . .” Không có nghi hoặc, không có khó hiểu, lần này Diệp Tư Ngâm rõ ràng cảm nhận được nam nhân kia quan tâm mình —— hình như có một thứ gì đó không rõ tên đang dần hình thành trong lòng, quái dị, nhưng không làm y khó chịu.
Minh nói quả nhiên không sai sao? Tựa hồ từ lúc y bắt đầu bước vào đại môn Phù Ảnh Các, nam nhân này liền đối y sủng nịch có thêm —— tự mình gọi y rời giường, ngày ngày bồi y dùng bữa, chơi cờ, đọc sách, trong các hết thảy chuyện cơ mật cũng chưa từng giấu diếm y, thêm cả dòng nhiệt lưu ấm áp truyền đến từ nơi da thịt hai người tiếp xúc, đủ mọi thứ, làm y không thể không hoài nghi ý đồ của nam nhân này, không thể không thừa nhận có nam nhân này bên cạnh, cho dù có rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cũng khiến y thấy an tâm.
Y chỉ đang nghi hoặc, vì sao? Đó không phải tình phụ tử bình thường, lại không giống tình bằng hữu. . . . . . Diệp Thiên Hàn đối y. . . . . . vậy rốt cuộc đó là tình cảm gì? Chỉ đổi một linh hồn mà thừa nhận tử tử chưa từng được tiếp nhận này sao? Lý do này không khỏi quá mức gượng ép cùng buồn cười.
Không cực lực trốn tránh như trước, hiện giờ, y lại đột nhiên rất muốn biết, đến tột cùng là vì sao.
“Chủ nhân, Thiếu chủ.”
Bước vào khách ***, sớm có thị vệ tiếp ứng, chuẩn bị tốt nước ấm y phục cùng thức ăn.
Mắt tím thâm thúy nhìn người sau khi tắm rửa dùng bữa, sắc mặt có chút chuyển biến tốt hơn nói: “Sớm đi nghỉ ngơi. Ngày mai theo bổn tọa về Lâm An.”
Lần này không có phản bác cùng không nguyện ý, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Nằm vào chăn đệm ấm áp, chỉ chốc sau liền mơ mơ màng màng.
Nửa đêm.
“Ngâm nhi, tỉnh tỉnh! Ngâm nhi!” Bên tai là thanh âm quen thuộc làm suy nghĩ Diệp Tư Ngâm giãy dụa muốn từ mộng yếp thanh tỉnh lại.
“Không cần. . . . . . Không cần lại đây. . . . . .” Vẫn đang đắm chìm trong mộng yếp, tuyệt sắc dung nhan dưới ánh nến tái nhợt vô cùng, không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Từng giọt từng giọt nước mắt, chảy ra từ đôi mắt tím đang nhắm nghiền, dính ướt áo gối, “Không cần. . . . . .” Tiếng la hỗn loạn mang theo sợ hãi như mèo con khóc nức nở, làm tâm người bên giường thắt lại, gầm nhẹ nói: “Ngâm nhi! Tỉnh tỉnh!” Cảnh tượng trong động quả nhiên để lại bóng ma cho người này. . . . . . thế nhưng còn làm y bị ác mộng ràng buộc. . . . . . trong đôi mắt tím tràn ra sát ý.
Mắt tím ruốt cuộc mở ra, Diệp Tư Ngâm thở gấp, ngón tay thon dài vẫn như cũ nắm chặt chăn đệm, đến khi các đốt ngón tay trắng bệch.
“Không có việc gì, Ngâm nhi, không có việc gì . . . . . .” Ôm người chưa từng bao giờ thể hiện yếu đuối như thế vào lòng, Diệp Thiên Hàn ôn nhu thì thầm vào tai y, “Ngủ đi.”
Người trong lòng hô hấp dần dần vững lại, ngay khi Diệp Thiên Hàn nghĩ y lần nữa tiến vào giấc ngủ tính toán rời đi, chợt nghe thấy thanh âm linh hoạt kỳ ảo nhuốm chút mỏi mệt thấp giọng kêu: “Hàn. . . . . .” Diệp Thiên Hàn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó chỉ là Diệp Tư Ngâm nói mê.
Nhìn người trên giường như trước ngủ không quá an ổn, Diệp Thiên Hàn bất đắc dĩ thở dài. Thôi. . . . . . Hắn thua dưới tay người này thì đã sao?
Ngoài cửa sổ, đêm khuya bên trong Tinh Châu thành yên tĩnh không một tiếng động, người gõ mõ cầm canh đi qua ngoài khách ***, truyền đến vài tiếng đánh đầu gỗ. Vào đông ánh trăng thanh lãnh xuyên thấu qua song cửa nhạt màu rọi vào phòng ngủ, mơ hồ có thể thấy được một người tóc dài lẳng lặng ngồi bên giường, cho đến khi ánh mặt trời xuất hiện nơi phương đông, lúc này mới đứng dậy rời đi. Còn người trên giường, như cảm giác được người bện cạnh rời đi, bất an nhíu mi, lập tức cọ cọ vào đệm chăn, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hết chính văn đệ nhập thất chương