“Nhốt? Quỷ y sao có thể không phân biệt trắng đen như thế?” Mọi người đang giằng co, Âu Dương Huyên Di từ sau bình phong đi ra, đối Hoa Tiệm Tuyết nghiêm túc nói, “Chuyện năm đó, không cần nói thì trong lòng các vị đang ngồi đây cũng rất rõ ràng. Âu Dương gia đích xác đối tỷ tỷ cùng tiểu Ngâm rất vô tình, nhưng người làm tiểu di như ta, vẫn là nhận đứa ngoại sanh này. Tiểu Ngâm ở Trần Sương Các, giống như ở nhà. Vẫn tốt hơn ở lại Phù Ảnh Các nhận hết khi dễ cùng xem thường. Nhị vị là sư phụ của tiểu Ngâm, tất biết năm đó Diệp Thiên Hàn đối đãi với thân sinh hài tử của mình ra sao, loại người lãnh khốc vô tình như thế, nhị vị vẫn có thể yên tâm giao tiểu Ngâm cho hắn sao? Hai phu thê ta chỉ là mời tiểu Ngâm đến làm khách, cũng là để ta có thể hảo hảo trông thấy ngoại sanh ta chưa một lần được gặp, nào biết đâu rằng đã bị Phù Ảnh Các bọn họ đổi trắng thay đen thành chúng ta bắt người? !”
Hoa Tiệm Nguyệt cùng Hoa Tiệm Tuyết im lặng nhìn nhau, trong mắt lại để lộ ra vẻ hoài nghi. Nghe nói Tiểu Tư khởi hành trở về Thục trung là cùng Diệp Thiên Hàn bất hòa. . . . . . Chẳng lẽ thật sự là Diệp Thiên Hàn vẫn chưa hảo hảo đối đãi y?
Âu Dương Huyên Di đứng cạnh Cố Thanh Giác, rõ ràng cảm nhận được cơn giận quanh thân phu quân, không khỏi toát ra bi thương. Khẽ cắn môi, trong mắt hơn một phần tàn nhẫn.
“Ta gả cho Cố gia hơn mười năm, sớm không còn là người của Âu Dương gia. Phu quân nói cái gì, thì là cái đó. . . . . . Huống hồ Tinh Châu thành cách Tô Châu ngàn dậm, nương gia, sớm cùng ta không quan hệ .” Âu Dương Huyên Di nói xong lộ ra vẻ ai thán, “Mặc kệ các ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế. Tiểu Ngâm ở đây, được đôi xử như chủ tử. Ta cũng không nguyện tiểu Ngâm lại trở về trong tay kẻ vô tình vô nghĩa kia.”
Bên này mấy người đang giằng co, là mở đầu của bão tố mưa giông; bên kia, Diệp Tư Ngâm đang thản nhiên ngồi cạnh bàn đọc sách, là khẽ gõ quân cờ lạc đăng hoa. Nhưng, phân nhàn nhã này rất nhanh đã bị đánh vỡ .
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vài tên Hắc y nhân bỗng phá cửa sổ bay vào, mũi kiếm ánh hàn quang chỉ thẳng về phía hai người ngồi cạnh bàn.
Mà hai người lại sớm có chuẩn bị, từ lúc chúng lẻn vào trong viện thì đã phát hiện, nhưng không ngờ chúng cũng dám giữa ban ngày ban mặt trong Trần Sương Các ám sát —— Trần Sương Các phòng giữ mặc dù không nghiêm mật bằng Phù Ảnh Các, nhưng cũng không phải yếu đến mức có thể để một lượng lớn người vô thanh vô tức lẻn vào, những Hắc y nhân này, tất có nội ứng trong các.
Nghĩ như thế, Chiến Minh đã rút kiếm nghênh hướng địch nhân. Hắc y nhân võ công không phải nhất đẳng, tự nhiên không phải đối thủ của Chiến Minh, nề hà người ít không thể đánh lại đám đông, không thể chu toàn mọi phía, những kẻ đứng hai bên thừa lúc tiên phong đánh nhau với Chiến Minh, đánh úp Diệp Tư Ngâm đang ngồi cạnh bàn——thiếu niên này mới là mục tiêu của chúng, huống hồ, y võ công thấp kém, lúc này muốn giết y, dễ như trở bàn tay.
Đầu lĩnh Hắc y nhân nghĩ như thế, đi đến gần Diệp Tư Ngâm. Hàn quang chợt lóe, mũi kiếm đã đến trước ngực Diệp Tư Ngâm.
Hàng mi xinh đẹp cừa nhíu, Hắc y nhân chưa kịp phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, thân thể đã bị nội lực cường đại đánh văng ra hơn một trượng, mạnh mẽ dội lên trụ ốc, “Phốc” ói ra khẩu huyết.
Hắc y nhân không thể tin nhìn thiếu niên đang đến gần: “Ngươi. . . . . . võ công của ngươi. . . . . .” Không có khả năng . . . . . . Chủ tử rõ ràng nói với chúng Phù Ảnh Các Thiếu chủ công lực nông cạn. . . . . . sao lại có thể. . . . . .
“Là người phương nào sai sử ngươi tới?” Đến gần Hắc y nhân, Diệp Tư Ngâm vì một cổ huyết tinh thoang thoảng trong không khí mà nhíu mày —— nói có chút buồn cười, tuy rằng từng là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu, cơ hồ ngày ngày cùng dao phẫu thuật làm bạn, nhưng y vẫn không thể quen với mùi máu tươi.
Hắc y nhân cúi đầu lấy ống tay áo lau đi vết máu bên môi, bỗng nhiên nâng tay co lại, năm ngón tay thành lợi trảo hướng thẳng cổ Diệp Tư Ngâm. Diệp Tư Ngâm cả kinh, nhanh chóng bắt lấy cổ tay gã, mặc cho Hắc y nhân dùng sức thế nào, vẫn không thể giãy ra khỏi kềm siết của y.
“Ngươi. . . . . . võ công của ngươi. . . . . .”
“Người nào sai sử ngươi tới?” Diệp Tư Ngâm lại hỏi, một bên thuận tay nhặt thanh kiếm Hắc y nhân làm rơi lên, đột nhiên đâm tới một nhát, một tiếng rên rỉ, đâm trúng hai chân một tên hắc y nhân khác muốn đánh lén từ phía sau.
Thấy Hắc y nhân vẫn không nói gì, mắt tím lóe lên, vươn tay dò xét vào ngực gã, lấy ra một khối lệnh tiễn, mặt trên rõ ràng khắc một con huyền vũ —— tộc huy của Âu Dương thế gia.
Mắt tím hiện lên sự minh bạch: “Là Âu Dương Huyên Di?”
Hắc y nhân giương mắt sợ hãi, lát sau cười lạnh nói: “Chỉ là một dã loại lại lịch bất minh, sao dám gọi thẳng tục danh của tiểu thư! ?”
Bỗng dưng, mắt tím trong suốt bịt kín một tầng hàn ý. Diệp Tư Ngâm giương tay, nâng cằm đối phương lên, trên tay khẽ dùng sức, chỉ nghe một tiếng “Khách lạp”, cùng với tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh của Hắc y nhân, sinh sinh tháo rời xương hàm dưới của đối phương.
Buông tay, Diệp Tư Ngâm không hề để ý đến Hắc y nhân thủ lĩnh, xoay người gia nhập chiến cuộc, chỉ chốc lát sau, liền đột phá đám Hắc y nhân đang vây công Chiến Minh.
“Thiếu chủ!”
“Vô phương, coi chừng!” Chắn đi một mạt hàn quang, Diệp Tư Ngâm ánh mắt thâm trầm nói. Số lượng Hắc y nhân vượt xa tưởng tượng của hai người, lại gần hai mươi tên đồng thời công kích. Hai đấm không địch lại bốn tay, hai người đánh có chút cố sức.
Chúng Hắc y nhân gặp hai người sắp mệt, một gã trong đó nhân tiện nói: “Chủ tử phân phó, không thể giết tiểu tử kia! Phải dẫn người còn sống về!”
Tiến công mãnh liệt hơn, hai người ngăn cản không kịp, Chiến Minh trên người lại thêm không ít kiếm thương chảy máu.
Nhìn thấy tình thế chúng Hắc y nhân lại tiến công, mắt tím ánh lên vẻ không kiên nhẫn, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích —— nói thì chậm, nhưng diễn biến thì nhanh, toàn bộ Hắc y nhân trước mặt như gặp phải một đòn nghiêm trọng phi thân lùi ra sau, ba thước trường kiếm trong tay đều rời xuống đất.
“Minh, ngươi làm cho bổn tọa rất thất vọng.” Phía sau truyền đến thanh âm băng lãnh trầm thấp làm Diệp Tư Ngâm cả người chấn động —— là hắn đến?
Mùi Long Tiên Hương thoang thoảng chậm rãi đến gần, mãi đến khi tới phía sau mình, Diệp Tư Ngâm chỉ thấy ngực một âm ẩm đau —— nguyên tưởng rằng ngày ấy rời khỏi Phù Ảnh Các, sẽ không còn ngửi thấy mùi Long Tiên Hương quen thuộc này nữa. . . . . . dẫu đã sớm nhận được tin hắn sẽ đến, nhưng mãi đến khi hắn đến thật gần mình, y vẫn không thôi nghi hoặc, hắn sao lại ngàn dậm xa xôi đến Tinh Châu thành? Khi còn ở Phù Ảnh Các hắn ngày ngày đều xử lý công việc trong các, hiếm khi rỗi rãnh, hiện nay. . . . . . Là trong các không có chuyện, hay là có ý buông sự vụ trong tay mà chạy đến đây? Vậy Tịch Nhan đâu? Thị thiếp của hắn mới sinh non không lâu, hắn có thể bỏ nàng lại một mình mà chạy đến đây sao?
Nhớ đến Tịch Nhan, liền nhớ lại tình cảnh ngày ấy y gặp nàng trong dược phòng, từng câu từng chữ của nàng hiện lên thật rõ ràng, trong lòng càng thêm phiền muộn. Thu hồi kịch độc trí mạng dùng để bảo bệnh trong tay, Diệp Tư Ngâm chỉ đưa lưng về phía người tới bảo trì trầm mặc.
“Thuộc hạ bảo vệ bất lợi, thỉnh chủ nhân trách phạt.” Chiến Minh che vết kiếm thương trên tay phải quỳ một gối nói.
“Đừng tùy tiện trách cứ Minh. Hắn đã làm sai cái gì ?” Diệp Tư Ngâm rốt cục xoay người đối mặt Diệp Thiên Hàn kháng nghị nói. Người trước mắt vẫn không chút biến hóa, ánh mắt băng lãnh, khí thế ngạo nhân, lại không biết vì sao dung nhan khuynh thành kia ẩn hiện chút mỏi mệt.
“Hộ chủ bất lợi, đó là sai.” Diệp Thiên Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói. Nhìn thấy người quật cường cùng mình đối nghịch, không khỏi thở dài trong lòng.
“Minh bị trọng thương, người làm chủ tử như ngươi chưa hỏi một tiếng đã chỉ trích, chẳng phải rất quá phận?” Diệp Tư Ngâm vì thái độ của hắn mà cảm thấy tức giận.
Nhìn mắt tím trong suốt cùng khuôn mặt gầy yếu, Diệp Thiên Hàn trong lòng bất đắc dĩ thở dài, thôi.
Túy Nguyệt, ngươi nói cho dù bổn tọa có năng lực thế nào, cũng không thể kháng cự sự an bài của vận mệnh, lời này nay đã thành sự thật .
Khi mới gặp từng muốn giữ lấy, sau lại dần dần trở thành yêu thương. Sủng y, dung túng y, thay y suy nghĩ hết thảy, thậm chí cho phép y rời khỏi —— hắn Diệp Thiên Hàn đã dành hết số tình cảm không quá nhiều trong đời mình cho người trước mặt, thế nhưng y lại luôn dùng thái độ né tránh đáp trả hắn. Có lẽ là không hiểu, lại có lẽ là không muốn hiểu, cho nên lựa chọn rời đi. Nhưng hắn có tự tôn cùng kiêu ngạo của hắn – một người đứng trên mọi người, hắn không làm được chuyện tầm thường như mở miệng giữ y lại. Nếu y thật sự không hiểu, thì hắn mặc y rời đi.
Nguyên tưởng rằng vẫn có thể bảo trì lãnh khốc mà buông tay mặc y rời đi, kết quả lại là để tưởng niệm tra tấn thân tâm mình đến mỏi mệt. Nghe được tin y bị bắt, sự túc giận cùng khủng hoảng đó chỉ sợ là tình tự duy nhất cả đời hắn có thể cảm nhận được. Hắn Diệp Thiên Hàn không tin thiên ý, nhưng lần này lại không thể không tin.
Gặp lại, nhìn thấy người so với khi rời đi lại gầy yếu hơn, là đau lòng, là không tha, càng nhiều lại là bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng đời này sẽ không yêu bất luận ai, cho dù đối người này có chút bất đồng, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu; nề hà, quả thật hệt như lời Túy Nguyệt thiên ý không thể trái. Huống hồ, trong đôi mắt tím kia lại chứa đựng sự oán giận cùng lưu luyến mà có thể ngay cả chính bản thân y cũng không hiểu được kia. . . . . . Thôi, nếu như thế, hắn sẽ không buông tay nữa, sẽ không dung túng y trốn tránh nữa.
Hết chính văn đệ nhập nhị chương