Võ lâm đại hội cuối cùng cũng diễn ra đúng hạn. Nơi diễn ra chính là ven sông Tiền Đường. Khán đài được dựng lên tạm thời cùng với luận võ đài trong cũng đã có bộ dáng của võ lâm đại hội. Khi Diệp Tư Ngâm trình ra thiếp mời, tiểu đồng nhanh chóng đưa hắn đến thượng tịch (ghế ngồi của các vị trưởng bối, những người có chức vị trong một buổi hội họp) nơi Thiếu Lâm phương trượng Trí Không đại sư, Nga Mi Huyền Tịnh sư thái đang ngồi đợi.
“Vãn bối Ân Tư Diệp, kiến quá đại sư, sư thái. Vãn bối lần này là đến thay cho gia sư. Gia sư đã căn dặn vãn bối nhất định phải dốc hết toàn lực bảo đảm cho võ lâm đại hội lần này vạn vô nhất nhất (không xảy ra chút sơ sót).” Diệp Tư Ngâm chắp tay nói.
Diệp Tư Ngâm vừa dứt lời, trong nháy mắt mọi người chung quanh bắt đầu xì xào nhỏ to. Không ít kẻ oán giận “Thánh thủ độc y” làm bộ làm tịch, Trí Không đại sư quyền cao chức trọng tự tay đề chữ lên thiếp mời thỉnh hắn đến, hắn lại còn bày đặt sĩ diện, sai một tiểu oa nhi cả lông còn chưa dài đủ đến, thì phổng có tác dụng gì chứ.
“A di đà phật. Đã làm phiền Hoa thí chủ. Tôn sư gần đây vẫn khỏe?” Trí Không quả nhiên là cao tăng đắc đạo, chung quanh hoàn toàn lâm vào bất mãn mà đại sư vẫn như cũ, giữ đủ cấp bậc lễ nghĩa.
“Gia sư vẫn khỏe, làm phiền đại sư quan tâm .” Diệp Tư Ngâm trả lời.
Trí Không nói: “Như vậy rất tốt. Ân thí chủ mời ngồi.” Nói xong hướng ngón tay đang lần phật châu về vị trí bên cạnh mình.
“Vãn bối không dám. Chỉ sợ vãn bối thân phận thấp kém, thật sự không thích hợp cùng đại sư, sư thái đồng tịch (ngồi ngang hàng với nhau). Thỉnh đại sư sai người tìm giúp vãn bối một chỗ ngồi, không biết có được không?” Diệp Tư Ngâm uyển chuyển từ chối. Ngồi chung với những người này, không chết vì buồn mới lạ. Hơn nữa, nơi này tầm nhìn không được tốt lắm, tuy có thể quan sát tình huống thi đấu giữa sân nhưng lại bỏ qua khán đài. Mà nếu có người muốn hạ độc thủ, như vậy đem mình ẩn vào nơi đông người, lựa chọn này vẫn thích hợp hơn là tự lộ diện mình trên đài.
Trí Không gật đầu: “Như thế cũng tốt.”
Diệp Tư Ngâm bị an bài ở bên trái thượng tịch của Trí Không. Đó là chỗ ngồi mà tầm quan sát rất tốt. Thượng tịch tổng cộng chia làm ba chỗ, chỗ ngồi của Trí Không ở trung tâm, Diệp Tư Ngâm cùng một vài võ lâm thế gia ngồi ở bên trái. Còn phía bên phải vẫn chưa có người ngồi. Diệp Tư Ngâm đoán có lẽ vị trí dành cho Phù Ảnh Các.
“Ân công tử.” Bỗng nhiên, một thanh âm ôn nhuận cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Tư Ngâm. Nhìn lại, quả đúng là Huyền Du Nhiên cùng Huyền Du Cầm.
“Huyền Trang chủ.” Diệp Tư Ngâm chậm rãi chào hỏi.
“Xem ra Ân công tử là khách quý của Thiếu Lâm Trí Không đại sư a. Hôm qua quả thật thất lễ rồi .” Huyền Du Nhiên nhanh chóng ngồi xuống bên trái Diệp Tư Ngâm.
“Chẳng qua là đại sư nể mặt gia sư mà thôi.” Diệp Tư Ngâm nghe được trong lời nói của Huyền Du Nhiên có chút kì lạ, cũng không nghĩ quan tâm, nên tùy ý trả lời.
Bỗng nhiên, trên khán đài bắt đầu xôn xao. Huyền Du Nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, khóe miệng lại như trước lộ ra nụ cười: “Nguyên lai là Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn.”
Diệp Tư Ngâm nhìn thấy một nam nhân vận bạch y, nhưng vì khoảng cách khá xa, nên nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn được một bóng người, Bất quá cái khí phách quân lâm thiên hạ kia, dù cho khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được. Diệp Tư Ngâm khẽ thở dài, thật đáng tiếc cho chủ nhân chính thức của thân thể này —— nếu không phải vì mẫu thân một sương tình nguyện, nếu không phải được sinh ra bằng cái phương thức nhục nhã đó, thì có một phụ thân như thế, sau này y nhất định sẽ là người đứng ở đỉnh cao của quyền lợi.
Huyền Du Nhiên hiển nhiên chú ý đến cái thở dài của Diệp Tư Ngâm, trêu đùa: “Không biết vì sao Ân công tử thở dài?”
Diệp Tư Ngâm liếc hắn một cái, nói: “Một người như vậy, sao có thể khiến người ta không hâm mộ, không thở dài.”
“A ~ hâm mộ? Đúng thật a. Thật là làm cho kẻ khác hâm mộ đến nỗi muốn giết chết hắn mà.” Huyền Du Nhiên phe phẩy chiết phiến, lộ ra một bộ dáng khinh thường.
Diệp Tư Ngâm trong lòng không khỏi lo lắng, không chút suy nghĩ mà mở miệng nói: “Giết hắn? Là to gan như vậy, cư nhiên dám có suy nghĩ ra tay với Phù Ảnh Các Các chủ?” Lời vừa ra khỏi miệng Diệp Tư Ngâm liền hối hận ——quan tâm một người xa lạ như vậy, tựa hồ không phải là chuyện người bình thường nên làm. Nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, có người muốn giết Phù Ảnh Các Các chủ, vô luận ai, chỉ cần là người biết đến Phù Ảnh Các có lẽ đều muốn biết a? Chắc đây mới là điều người thường nên nghĩ. Trong lòng trăm mối tơ vò, nhưng trên mặt chỉ có một biểu cảm lạnh lùng. Nhân bì diện cụ có một ưu điểm, chỉ cần trên mặt không có biểu cảm quá rõ, thì toàn bộ những biểu cảm đó sẽ bị che lấp dưới lớp mặt nạ, người khác muốn nhìn thấu cũng không phải chuyện dễ.
Huyền Du Nhiên cười lạnh nói: “Kẻ muốn giết hắn, trước kia chẳng qua là những con sâu nho nhỏ, nhưng lần này, hình như hắn đã dính phải một đại phiền toái . . . . . .” Huyền Du Nhiên lộ một chút đăm chiêu, Diệp Tư Ngâm thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng theo ý hắn mà không tiếp tục truy vấn. Trùng hợp sao võ lâm đại hội lúc này cũng chính thức bắt đầu.
“Các vị võ lâm đồng đạo, giang hồ hào kiệt. . . . . .”
Trí Không đại sư đứng ở trung tâm khán đài dùng nội lực hùng hậu khiến mọi người ở đây đều nghe rõ lời nói của mình. Diệp Tư Ngâm không nghĩ nghe những thứ này, dù sao y cũng không dự định lên đài luận võ, tranh chủ vị võ lâm minh chủ cùng bọn người kia.
“Hôm nay nhập trận đều là những kẻ tiểu nhân không quan trọng, thật đáng chán.” Huyền Du Nhiên không chút hứng thú mà ẩm một ngụm trà, chuyển hướng sang Diệp Tư Ngâm: “Ân công tử, không biết chốc nữa có rảnh không, có thể cùng tại hạ dùng một bữa cơm trưa được chứ?” Huyền Du Nhiên còn chưa dứt lời, một thanh âm lãnh ngạnh vang lên từ phía ngoài trướng: “Quấy rầy Huyền Trang chủ, Ân công tử.”
Hai người nhìn lại, là Phù Ảnh Các Tả hộ pháp Chiến Minh!
Hai người cùng đứng dậy hành lễ. Khi Diệp Tư Ngâm nghĩ không phải là việc của mình và đang định ngồi xuống, thì Chiến Minh cùng Huyền Du Nhiên hàn huyên vài câu ngay sau đó liền chuyển hướng sang y: “Chủ nhân có việc muốn thỉnh Ân công tử đến tương trợ.”
Huyền, Diệp hai người đều sửng sốt. Diệp Tư Ngâm nhanh chóng khôi phục lại trước tiên: “Nga? Phù Ảnh Các Các chủ có chuyện gì quan trọng đến nổi cần một người bình thường như ta tương trợ vậy?”
Chiến Minh ngừng một chút, trong mắt hiện lên một tia thị huyết: “Là có thị vệ trúng phải kì độc, lang trung nơi này đều không có biện pháp giải độc, lại trùng hợp nghe được Trí Không đại sư nói đồ đệ của ‘ Thánh thủ độc y ’ Ân công tử ở đây, nên. . . . . .”
“Đồ đệ của‘ Thánh thủ độc y ’? !” Huyền Du Nhiên kinh ngạc đến nỗi ngừng phe phẩy chiết phiến trên tay mình, nhìn thiếu niên bình thường trước mắt. Tuy biết thiếu niên này khẳng định lai lịch không nhỏ, nhưng lại không nghĩ tới y lại là đệ tử của”Thánh thủ độc y” thần bí nhất trong chốn võ lâm.
“Ta đã biết. Ngươi đã đến tận đây tìm ta, thì chúng ta đi thôi.” Diệp Tư Ngâm thản nhiên cắt lời Chiến Minh. Cũng tốt, Có thể biết được Phù Ảnh Các Các chủ là dạng nam nhân nào, mà có thể nhẫn tâm đối đãi với võ lâm đệ nhất mỹ nhân như vậy, lại xem như không biết không thấy mình có một thân tử, thậm chí y mất tích ba năm cũng chưa từng phái người tìm kiếm, có thể nói là dạng lãnh khốc vô tình, duy ngã độc tôn điển hình đây.
“Huyền Trang chủ, thứ tại hạ không thể tiếp tục bồi người.”
Diệp Tư Ngâm lúc này không hề biết được, chính lòng hiếu kì này của y, đã làm cho sinh mệnh mới của y dấy lên vô vàn sóng gió.
Hết chính văn đệ nhị chương