“Diệp Thiếu chủ quả thật là thâm tàng bất lộ a, tại hạ bội phục.”
“Đứng lên. Tấm tắc, Tam, Ngũ, các ngươi hơi quá đáng rồi, sao có thể đối đãi tả hộ pháp như vậy? Khó trách Diệp Thiếu chủ thịnh nộ đến vậy.”
Diệp Tư Ngâm cau mày, thấy cả kinh. Tuy rằng cảm giác áp bức này nếu so với nam nhân kia thì chẳng đáng là gì, chiêu vừa rồi của gã tuy bình thản không có gì đặc biệt, lại có thể đem hai cây ngân châm vốn mềm mại cắm vào cộc gỗ cứng rắn, nội lực của đối phương nói không chừng còn trên cả y. Dẫu vậy y vẫn không thể nào biết được Cố Thanh Giác đến tột cùng là mới vừa bước vào hay là đã theo y ngay từ đầu, đợi đến thời cơ mới xuất hiện.
Đối mặt với một cường địch như thế, trên hết lại không biết mục đích của đối phương, Diệp Tư Ngâm chỉ có thể buộc bản thân tỉnh táo lại:
“Phương thức các hạ đãi khách quả nhiên có một phong cách hoàn toàn khác người, nề hà tại hạ lại không chút thích thú.”
Trong lời nói thản nhiên còn mang theo rất nhỏ châm chọc,
“Không biết các hạ lấy loại phương thức này mời ta đến, còn đối đãi với tả hộ pháp của Phù Ảnh Các ta như thế, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Huyết ngọc tiêu trong ngón tay kéo ra một khúc Hoa nhi, nhẹ nhàng gõ vào bàn tay mình, Cố Thanh Giác cười nói:
“Tại hạ hoàn toàn không phải nhắm vào Diệp Thiếu chủ, chính là cừu nhân gặp mặt nên có hơi “đặc biệt”chiếu cố một chút (nguyên bản là cừu nhân gặp nhau thì tự nhiên là đỏ mắt tía tai, ta nghĩ để thế này cho nó có “…” hơn một chút ), Trần Sương Các ta có bao nhiêu tử sĩ sát thủ khổ tâm bồi dưỡng lại chết dưới kiếm tả hộ pháp, hai gã thuộc hạ này của ta cũng chỉ là thay những huynh đệ đã chết của bọn họ lược thi bạc trừng (trừng phạt nho nhỏ) thôi . Về phần thỉnh diệp Thiếu chủ đến. . . . . . Tự nhiên là vì lệnh tôn.”
Khuôn mặt tuyệt sắc dẫn xuất một mạt tươi cười, tràn ngập trào phúng ý vị: “Mười năm trước là Huyền Tự Cẩm, không biết mười năm sau lại có ai sắp sửa trở thành thế tội sơn dương (kẻ chết thay) của các hạ đây?”
Bị chạm đến chỗ đau, trong nụ cười của Cố Thanh Giác không nén được giận dữ. Mười năm trước, hao hết thiên tân vạn khổ, bày ra thiên la địa võng chỉ để bắt giữ một Diệp Thiên Hàn một mình đi tuần đến Tô Châu, không bao giờ ngờ được nam nhân cuồng ngạo kia vừa bước vào đại môn (cửa lớn) của Tô Châu phân đường, không nói hai lời liền phế đi Huyền Tự Cẩm. Mà phân đường phó Đường chủ một tâm phúc đi theo Huyền Tự Cẩm ít nhất có năm năm, lại là ám vệ do một tay Diệp Thiên Hàn một tay bồi dưỡng, cũng là tổng quản hiện nay của Phù Ảnh Các—— Lăng Tiêu Thần. Tức là nói, từ ngày đầu tiên Trần Sương Các tìm đến Huyền Tự Cẩm, tất cả đường đi nước bước của bọn họ đều nằm trong tay Diệp Thiên Hàn. Trần Sương Các cũng bởi vậy chịu một đã kích lớn, nhiều cứ điểm bị hủy, cửa hàng bị thu, bất đắc dĩ đành phải rời khỏi Giang Nam, di chuyển đến Tinh Châu.
Ngón tay nắm chặt huyết ngọc tiêu vì dung sức quá nhiều mà có chút trắng bệch, Cố Thanh Giác miễn cưỡng cười nói: “Vậy thì chưa chắc đúng. Lần này có Diệp Thiếu chủ ở Trần Sương Các ta làm khách, trùng hợp tả hộ pháp cũng ở, nói vậy hẳn đã đủ làm lệnh tôn đích thân đến đây một chuyến.”
Mắt tím hiện lên một tia mê võng, rồi lại nháy mắt khôi phục thanh minh: “A, chẳng lẽ các hạ không lo lắng chuyện mười năm trước lại tái diễn lần nữa?”
Cố Thanh Giác thật cũng không ngờ Diệp Tư Ngâm này nhưng lại linh nha lị xị (khéo ăn khéo nói, nhanh mồm nhanh miệng… chọn đại một cái vậy =.=’) như thế, mà thái độ lại thản nhiên, hoàn toàn không chút nào để ý việc bản thân đang ở địch doanh.
Lúc trước chỉ nghe nói y ở võ lâm đại hội lợi hại ra sao, nguyên còn tưởng rằng một thiếu niên bất quá mười bốn mười lăm sao có thể làm được chuyện lớn như vậy, nhất định là Diệp Thiên Hàn âm thầm thao túng, nhưng hôm nay xem ra, đích thực là không thể khinh thường được. Tuy rằng cơ sở nông cạn, nội lực không đủ, vừa rồi hai thanh ngân châm góc độ lại tương đối xảo quyệt, hẳn là cao thù dùng ám khí. Quả nhiên không hổ là đồ đệ của “Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt. Nhưng Diệp Tư Ngâm trong lúc hôn mê, sớm bị gã kiểm tra toàn thân, lấy đi tất cả dược vật cùng ngân châm, không ngờ lại vẫn có một con cá lọt lưới. Nếu không phải vừa rồi gã nổi hứng muốn đến ám lao xem Chiến Minh – Phù Ảnh Các trọng thần – kẻ đã làm gã tổn thất thảm trọng này, chỉ sợ thật sự sẽ bị người này cứu thoát. Nếu thật là thế, sợ lần này lại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm không tốt còn phải bồi thường bằng cả Trần Sương Các.
Trong lòng nghĩ mà sợ, Cố Thanh Giác vẫn bảo trì tươi cười, nói: “Chuyện này không nhọc Diệp Thiếu chủ lo lắng. Ám lao âm lãnh ẩm ướt, sợ là sẽ khiến Diệp Thiếu chủ không thoải mái, hay là cùng ta quay về Đông sương đi.” Cố Thanh Giác hướng Diệp Tư Ngâm, làm một tư thế thỉnh.
Diệp Tư Ngâm không chối từ. Ám lao đích xác làm cho y thấy không thoải mái, khí tức âm lãnh tựa hồ như sẽ xuyên thấu qua hồ cừu thật dày xâm nhập tận xương tủy. Nhưng Chiến Minh còn ở nơi này. Hắn trúng Nhất bộ túy, lại bị tiên thương (vêt thương do bị roi quất) nặng như vậy, nếu tùy ý để hắn lại trong này, về sau chắc chắn sẽ lưu lại di chứng.
Từ ánh mắt của Diệp Tư Ngâm, Cố Thanh Giác đoán được suy nghĩ trong lòng y, nghĩ một luc`, cuối cùng nói: “Tam, Ngũ, đưa tả hộ pháp đến Tây sương, tìm người hảo hảo hầu hạ .”
Hai thủ vệ mặc dù không cam lòng, lại vẫn nghe lệnh hạ Chiến Minh từ trên hình giá xuống. Thấy vậy, Diệp Tư Ngâm thoáng yên tâm, xoay người bước nhanh rời khỏi ám lao.
Cố Thanh Giác chặt chẽ nhìn chăm chú Diệp Tư Ngâm đang đi phía trước, sợ sẽ xảy ra sơ xuất, cũng vì vậy mà bỏ lỡ trước cửa ám lao kia một thân ảnh mảnh khảnh cùng ánh mắt tràn ngập ghen tị mà oán độc.
Hôm sau.
“Diệp Thiếu chủ, đã dậy chưa? Các chủ thỉnh ngài đến phòng khách dùng tảo thiện.” Sáng sớm liền có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Diệp Tư Ngâm mở mắt ra, mắt tím trong suốt có một tia mỏi mệt. Y từ trước đến nay là một người luôn cảnh giác, ở một nơi xa lạ cũng không dễ dàng gì thả lỏng, hơn nữa bản thân còn ở trong Trần Sương Các, tự nhiên là không thể ngủ ngon được. Nhưng y chưa bao giờ suy nghĩ đến, vì sao từ ngày đầu tiên trở về Phù Ảnh Các, y chưa bao giờ xem viện tử trong trẻo mà lạnh lùng kia là nơi xa lạ, cho tới bây giờ đêm nào cũng ngủ rất ngon.
“Chi nha” một tiếng cửa mở ra, ngoài cửa là thị vệ tên Tứ vẫn canh gác ở Đông sương.
“Làm phiền dẫn đường.” Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói.
“A? Ách, Vâng! Diệp Thiếu chủ thỉnh.” Tứ cuống quít hoàn hồn đáp. Hắn thế nhưng nhìn thiếu niên này đến ngẩn người. . . . . . Hắn nguyên tưởng rằng chỉ khuôn mặt của thiếu niên cũng đủ kinh diễm, nếu khuôn mặt này trên thân một nữ nhân, còn không phải trở thành đối tượng cho nam nhân trong thiên hạ quỳ gối sao. Mà khi thiếu niên này mở mắt ra, hắn mới hiểu được cái gì gọi là chân chính khuynh quốc khuynh thành —— hắn rốt cục lý giải vì sao y phải mang bên ngoài nhân bì diện cụ .
“Tham kiến Các chủ, phu nhân.”
Trong phòng khách đã có hai người, một người là Cố Thanh Giác, người còn lại là một vị nữ tử mỹ mạo, nghe cách xưng hô của Tứ, thì hẳn đây là vị phu nhân hôm qua đại náo Đông sương.
Diệp Tư Ngâm ngồi xuống, liền nghe được nàng nói: “Xem ra phu quân chưa từng hảo hảo chiêu đãi Diệp Thiếu chủ, sao người lại tiều tụy như vậy?”
“. . . . . .” Cố Thanh Giác nhìn thê tử xinh đẹp bên cạnh mình, không biết nên đáp lại thế nào. Dù sao, Diệp Tư Ngâm cùng thê tử. . . . . .
Nhìn thấy gương mặt của nữ tử, Diệp Tư Ngâm trong lòng đã biết đại khái một thứ. Nguyên lai. . . . . . Như thế.
Đúng vậy, y sao lại quên. . . . . . Trần Sương Các, đó vốn là Tô Châu Cố gia a. Mà năm đó thân là Cố gia Thiếu chủ Cố Thanh Giác lại là. . . . . .
Gặp Diệp Tư Ngâm chưa từng đáp lại lời mình, nàng kia thản nhiên cười, “Phu quân, ngươi không nói gì với y sao? Ta là thân sinh muội muội của mẫu thân ngươi, Âu Dương Huyên Di, ấn quy củ, ngươi nên gọi ta một tiếng tiểu di (dì).”
Hết chính văn đệ thập bát chương.