Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 43




Khoảng thời gian này Lam Tịch luôn bên cạnh chăm sóc lão gia tử, không chơi cờ với ông, thì cũng cùng ông đi phơi nắng.

“Ông nội, không thoải mái sao?” Thấy lão gia tử đứng ngồi không yên, Lam Tịch vội vàng đến trước mặt hắn hỏi.

“Miệng vết thương có điểm ngứa!”

Lão gia tử muốn đưa tay xuống gãi bị Lam Tịch ngăn cản “Ông nội, không thể gãi, sẽ bị sẹo.”

“Ai nha, ông lớn thế này có thêm vết sẹo cũng không sao, ngứa lắm.”

Lam Tịch cảm thấy ông nội bây giờ có vẻ giống trẻ con, cười với ông một chút, tay để trên đầu gối ông truyền công lực vào, cảm giác ngứa ngứa kia giảm xuống rất nhiều, trên đùi thấy ấm áp như được chườm nóng.”Ông nội, khá hơn chút nào không?”

“Ừm… ừm! Như vậy thoải mái hơn nhiều! Cháu ngoan, đây là nội công sao?”

“Vâng!”

“Cháu đã luyện bao nhiêu năm?”

Lam Tịch híp mắt nghĩ một chút “Cháu bắt đầu luyện từ khi bốn tuổi, nhưng vẫn chưa đến tầng cao nhất.”

“Luyện nhiều năm như vậy vẫn chưa đến tầng cao nhất?”

“Đúng vậy, muốn luyện đến tầng cao nhất ít nhất phải ba mươi tuổi.”

Lão gia tử sờ sờ cằm gật gật đầu “Có ý tứ, vậy ông nội lớn tuổi thế này có thể luyện sao?”

“Đương nhiên là có thể, hơn nữa luyện nội công có thể kéo dài tuổi thọ, Trương Tam Phong không phải tới một trăm tuổi mà càng già càng dẻo dai sao.”

“Tốt lắm, ông cũng muốn luyện nội công, Lam Tịch dạy ông được không?”

Lam Tịch che miệng nín cười, nhìn lão gia tử lúc này thật… đáng yêu “Vâng, cháu nói nội công tâm pháp cho ông, ông chỉ cần luyện hai canh giờ mỗi ngày sáng tối, không đến ba năm sẽ có chút thành tựu.”

“Rồi! Quyết định như vậy!”

Hai người đang nói cười vui vẻ, Lý tiểu thư đi tới từ phía sau, cầm theo một đĩa hoa quả ngon lành.

“Cha! Ăn chút hoa quả đi.”

“Ờ… ờ!”

“Lam Tịch, con cũng ăn chút đi?”

“Cám ơn, tôi ăn sau!” Lam Tịch thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, đứng sang một bên, lúc này Hàn Vân Hàn Dương chạy đến.

“Lam Tịch, hai anh ra ngoài mua đồ, cùng đi chứ? Đã lâu không thấy em ra ngoài.”

“Anh cứ đi đi, em muốn ở nhà với ông!”

Lý tiểu thư quay đầu lại nhìn hai người “Lam Tịch, ba đứa đi đi, mẹ(*) sẽ ở lại với ông.”

(*)bản gốc vẫn để là ta, nhưng theo ý mình thì chuyển thành mẹ, để thấy rõ cái sự mặt dày vô sỉ của Lý tiểu thư, ta ghét bả ghê gớm, bả thế mà dám xưng mẹ với Lam Tịch (dù từ đầu đến cuối đều là mình edit =.=)

“Lam Tịch, cháu cứ đi đi! Ra ngoài chơi cho thoải mái, tối về sớm một chút là được!”

Hai anh em thấy ông nội cũng đồng ý, vội vàng lôi kéo Lam Tịch ra ngoài : “Lam Tịch! Đi thôi, một chút rồi về ngay mà!”

“Được rồi! Vậy…ông nội, cháu sẽ về sớm!”

“Ừ, nhớ cẩn thận!”

“Vâng!”

Ba anh em lấy một chiếc xe thể thao lái ra ngoài, Lam Tịch rất ít khi ra ngoài càng ít khi đến khu mua sắm, hôm nay theo hai anh em đi chơi, mua sắm đủ thứ linh tinh thấy cũng không tệ. Ba người cũng rất hưng phấn, mua rất nhiều quần áo cùng giày, khi ăn tối tại một tiệm sushi xong thấy sắc trời đã tối ba người lên xe chạy về cổ trạch.

Xe chạy một đoạn quốc lộ bên bờ biển, đột nhiên từ phía vọt đến một chiếc xe hơi màu đen. Hàn Vân nhanh vặn tay lái tránh sang. Hai xe đi sát nhau trong chốc lát, thứ gì đó màu đen bị ném sang. Đồng tử Lam Tịch co rụt lại, nháy mắt bật dậy, đưa chân đá văng thứ kia ra ngoài. Nổ ầm một tiếng, khói đen cùng đốm lửa bay lên mù mịt, Hàn Vân kinh ngạc vô cùng, mạnh mẽ bẻ phanh dừng lại, nhìn về chỗ khói đen mù mịt phía sau.

“Bom?”

“Ừ!

Sau đó một âm thanh bén nhọn chói tai truyền đến, Lam Tịch nhìn lại, chiếc xe màu đen kia đã thay đổi phương hướng vọt lại, từ cửa xe chìa ra hai họng súng, Lam Tịch vừa thấy không ổn, trượt dao găm trong tay áo ra, nháy mắt phóng về phía trước, một nhát trúng ngay lốp trước chiếc xe kia.

Cùng lúc đó Hàn Vân cũng biết tình huống không ổn, tăng ga đẩy nhanh tốc độ để bỏ xa chiếc xe kia. Lam Tịch, Hàn Dương lấy súng ra xả về phía đối phương, bọn người kia tuy không bắn liên tục nữa, nhưng cũng chưa dừng lại, hai bên nhất thời rơi vào thế giằng co. Phịch một tiếng trầm đục, ba người cả kinh, lốp xe bị nổ, xem ra chạy không được, hai chiếc xe cách nhau khá xa, mà đường này lại ít đèn nên hai bên cũng không ai chiếm ưu thế. Một lúc sau, khi súng của hai bên đều hết đạn, từ trên chiếc xe kia nhảy xuống ba bốn người cầm trường đao.

Lam Tịch sắc mặt trầm xuống “Đại ca, nhị ca, không cần ra!”

“Lam Tịch, nhớ cẩn thận!”

Lam Tịch làm một cú lộn mèo ra xa năm sáu mét, hô to một tiếng liền vọt tới. Những người kia cũng không đơn giản, đem Lam Tịch vây vào giữa, chốc lát đao quang kiếm ảnh(*), Lam Tịch chỉ có thể giao thủ với bọn kia bằng quyền cước, bên tai vang lên âm thanh xé gió, Trường Đao bổ thẳng xuống bả vai, Lam Tịch đưa tay đỡ lưỡi đao, tay còn lại vươn về phía người cầm đao, bắt lấy tay tên đó.

(*) cảnh tàn sát đẫm máu, tóm lại là hai bên choảng nhau vô cùng gay cấn!

“A. . .” Tay người đó bị bẻ gãy, Lam Tịch cướp lấy đao của tên này, kề lên cổ hắn

Trong tay có vũ khí đối phó với những người kia dễ dàng hơn nhiều, chỉ là Lam Tịch muốn có nhân chứng sống, muốn biết mấy người này do ai phái đến, một bên linh hoạt trốn tránh công kích, một lấy độc dược trong tay áo ra, có cơ hội thì cho vào miệng của mấy người đó. Bọn họ thấy tình huống thay đổi, bị ép uống thuốc trở tay không kịp, há miệng liên tục nôn khan.

“Là ai phái các ngươi tới?”

“X&*%&*#…”

Chốc lát sau thuốc bắt đầu phản ứng, mấy người này ôm ngực ngã trên mặt đất, mặt xanh lét cả lũ, một người trong đó nói liên tiếp những lời Lam Tịch nghe không hiểu, hai anh em sinh đôi kia giờ cũng đi đến

“Anh, bọn họ nói tiếng gì vậy?”

“Tiếng Philippines!”

“Vậy anh hiểu họ nói gì không?”

“Không hiểu!”

“Lam Tịch đem bọn họ về, tìm phiên dịch đến hỏi.”

“Rồi.”

Hàn Dương cầm điện thoại gọi mấy vệ sĩ đến, vừa mới gác điện thoạikhông ngờ mấy người trên mặt đất bắ đầu ói ra máu đen, chưa đầy một phút thì bỏ mạng.

“Lam Tịch, em cho bọn họ uống thuốc độc phát tác chậm không?”

Lam Tịch cũng cả kinh “Là độc dược phát tác chậm nha, không phải loại giết người tức khắc mà!” Nói xong ngồi xuống cẩn thận kiểm tra nguyên nhân mấy người kia chết.



“Bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, trên cổ áo có kịch độc, nhiệm vụ thất bại thì chỉ có một con đường chết.”

“Thì ra là thế!”

Nhận được tin tức hơn chục vệ sĩ chạy đến, thấy ba vị thiếu gia tất cả đều bình an vô sự mới an tâm hơn chút ít, Lam Tịch sai người cẩn thận kiểm tra thi thể mấy người kia, trừ bỏ có thể xác định họ là người Philippines ra, không tìm thêm chút manh mối nào, không có bất kì giấy tờ tùy thân nào, xe hơ icũng là đồ ăn trộm. Bỏ lại hiện trường cho vệ sĩ dọn dẹp, ba anh em lên xe trở về cổ trạch.

Lão gia tử nhận được tin tức lo lắng vô cùng, nếu không phải chân bị thương đã sớm đi theo vệ sĩ rồi, giờ thấy ba đứa cháu tở về bình an mới thoáng yên lòng.

“Ông nội, chúng cháu đã về.”

“Cháu ngoan, mấy đứa không sao chứ?”

Ba người ngồi trước mặt lão gia tử cùng nhau cười cười “Ông nội yên tâm, chúng cháu bây giờ không phải đều rất ổn sao?”

“Biết ai làm chưa?”

Lam Tịch thở dài một hơi “Cùng lần trước giống nhau, cũng là sát thủ Philippines, nhiệm vụ thất bại thế nên trực tiếp bị giết, một chút manh mối cũng không còn”

“Đừng lo lắng, ông có không ít bạn bè bên Philippines, ông sẽ nhờ họ điều tra!”

Lam Tịch giữ chặt tay ông nội “Ông nội, phải phiền đến ông rồi!”

“Dám động đến người của Hàn gia, đúng là ngại sống quá lâu mà! Hừ….”