Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 31




Tiểu Hàn dìu Tổng giám đốc vào trong xe, lái về công ty, lúc xuống xe Hàn Vân Long đã say đến chân nam đá chân chiêu(*), tự đi không nổi, Tiểu Hàn đành phải nửa ôm nửa đỡ hắn lên tầng. Vào văn phòng Hàn Vân Long tự đẩy cửa vào nhưng vẫn không khóa lại, Vương bí thư nói phòng ngủ của Tổng giám đốc không ai được đi vào, Tiểu Hàn nghĩ ngợi vẫn vào trong nhìn thoáng qua (ừ, chỉ nhìn thoáng qua muh thôi). Đến khi nhìn rồi, Tiểu Hàn ngơ ngẩn tại chỗ suốt hồi lâu.

(*) thành ngữ tiếng Việt, ý chỉ chân phải đá chân trái, trạng thái đi đứng không vững vàng, mình nổi máu ý muh!

Cả căn phòng này, khắp xung quanh đều là ảnh chụp, trên tường, trên giường,… ít ra cũng phải mấy nghìn bức ảnh, mà chỉ là ảnh của một người duy nhất… Tiểu Hàn sống mũi cay cay, đưa tay lên bịt miệng, xong lại thả xuống nắm chặt bàn tay, phải cố gắng hết sực mới tìm lại yên tĩnh cho mình. Hàn Vân Long vào phòng rồi ngã lên giường, yên bình mà ngủ. Tiểu Hàn đi đến cạnh tổng giám đốc, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Hàn Vân Long, một lúc sau Hàn Vân Long bắt đầu đều đều thờ, chìm vào giấc ngủ sâu. Tiểu Hàn nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo khoác, giày, đến bên cạnh Hàn Vân Long, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xiết bao nhung nhớ kia, cúi đầu in khóe môi của mình lên khuôn miệng bao năm xa cách, cảm giác ấm áp như trong ký ức cùng hương rượu vang đỏ đầy kích thích khiến thân thể Tiểu Hàn run lên, từ vầng trán, trượt xuống mi mắt cùng đôi môi, mỗi nơi Tiểu Hàn lại in lên ấn kí của mình. Thực sự… thực sự rất muốn tiếp tục, nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể ép buộc bản thân rời khỏi căn phòng này…

Khi Hàn Vân Long tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng hôm sau, sờ sờ môi của mình, đêm qua hóa ra chỉ là một giấc mơ, nhưng sao lại chân thật như vậy, trong không khí như còn thoang thoảng mùi hương của Lam Tịch, mình đã nhớ đứa nhỏ nhiều đến nỗi sinh ra ảo giác sao. Hàn Vân Long cứ như vậy thẫn thờ suốt một giờ mới rời giường, thấy mình mặc đồ ngủ, chắc hôm qua uống nhiều lắm, đến nỗi mình thay quần áo khi nào cũng không nhớ rõ. Ngày trước mỗi lần uống rượu xong thì hôm sau đều rất đau đầu, vậy mà hôm nay chẳng cảm thấy gì, ngược lại thấy tinh thần tốt vô cùng.

Hàn Vân Long khát khao cảm giác này, dù cho là mơ hay ảo giác đi chăng nữa, hắn cũng không ngừng khát khao gặp lại cảm giác ấy một lần nữa. Mấy ngày nay Hàn Vân Long tối đến đều phải đi uống rượu, để khi về lại có những giấc mơ, biết rõ uống rượu ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng bản than Hàn Vân Long luôn uống đến say mèm, có đôi khi Hàn Vân Long lẫn lộn giữa hiện thực cùng mộng cảnh. Bởi vì cảnh trong mơ quá mức chân thực, hương vị quen thuộc của Lam Tịch mà Hàn Vân Long nhung nhớ nhiều khi ngập tràn cả căn phòng, thậm chí miềng cũng còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của Lam Tịch.

“Tổng giám đốc Hàn ngài đã uống rất nhiều.” Tiểu Hàn lần đầu tiên chủ động nói chuyện.

“Không sao, say rồi sẽ mơ!” Hàn Vân Long đã ngập trong men say, đôi mắt lờ dờ phủ hơi rượu đáp lại

“Mơ thấy gì?”

“Mơ thấy người yêu của tôi.”

“Ngài… rất yêu người đó sao?”

“Yêu…yêu vô cùng, yêu đến khắc cốt ghi tâm, tê tâm liệt phế. Cậu đã yêu bao giờ chưa?”

“Rồi, tôi đã yêu một người không nên yêu.” Hàn Vân Long nhíu mày, hắn cảm thấy Tiểu Hàn hôm nay rất quái lạ, nói nhiều hơn, nhưng có người nói chuyện phiếm cùng mình cũng tốt.

“Tôi với cậu giống nhau, đều yêu một người không nên yêu.”

“Vậy giờ ngài còn yêu người đó không?”

“Yêu! Đã yêu, nay vẫn yêu, sau này cũng vậy. Không bao giờ dừng yêu người đó cả.” Tiểu Hàn nắm chặt tay nhấp tiếp một ngụm rượu.

“Nếu đã yêu sao lại không ở bên nhau?”

“Bởi vì tôi là kẻ vứt đi, tôi không thể bảo hộ người đó, tôi cũng không có quyền yêu người đó và được người đó yêu. Người đã ra đi, không còn trở lại nữa…” Hàn Vân Long nói mấy lời cuối đã bắt đầu nghẹn ngào, lòng đau như cắt, khóe mắt mờ mịt đã bắt đầu ươn ướt. Tiểu Hàn tim cũng quặn lên từng đợt, không nhịn nổi vươn tay lau đi lệ vương nơi khóe mắt kia. Cảm xúc mềm mại khiến Hàn Vân Long sửng sốt, rượu tỉnh hơn phân nửa, rồi lại để mình chìm vào cơn say lần nữa, nốc sạch phần rượu còn lại không sót một giọt nào.

“Tổng giám đốc, uống rượu xong tôi đưa ngài về trở về!”

“Ừ…”

Tiểu Hàn nhìn xuống ngón tay còn mang chút ẩm ướt vì dính lệ của người kia, điều chỉnh sắc mặt một chút rồi đứng lên, dìu Hàn Vân Long ra khỏi quán bar. Mỗi lần Tiểu Hàn đưa Hàn Vân Long về hắn đều uống đến say mèm, nhưng hôm nay Hàn Vân Long vẫn còn lưu lại phần nào tỉnh táo, khi đến gần cơ thể Tiểu Hàn một tia khác thường lóe lên, hương vị quen thuộc đó khiến tim Hàn Vân Long đập nhanh mãnh liệt. Lén nhìn Tiểu Hàn vài lần, không chút nào, dù chỉ vài phần ít ỏi, tương tự với Lam Tịch, Hàn Vân Long chỉ có thể tự cười nhạo bản than mình, làm sao có thể? Trở lại công ty, Hàn Vân Long nằm một mình trong phòng ngủ, nhìn ảnh chụp suốt bốn bức tường, Hàn Vân Long trằn trọc suốt vẫn không thể nào ngủ nổi.

Tiểu Hàn làm việc được một tháng, hôm nay là tết Trung thu, dù Hàn Vân Long không thích về nhà cũng vẫn phải quay về một chuyến. Quản gia và người giúp việc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, Hàn Vân Quảng cũng đến cùng ăn tối. Trên bàn cơm, Hàn Vân Long cứ nhìn chăm chăm vào con trai ba tuổi của em trai mình. Tuy mới chỉ ba tuổi nhưng nhìn đứa nhỏ giống y Lam Tịch khi bốn tuổi, mũm mĩm phúng phính đáng yêu vô cùng!

“Đại ca, nếu anh thích trẻ con vậy sao không tự sinh một đứa?”

“Ai nói vậy?”

“Em nhớ ngày trước anh cưng chiều Lam Tịch vô cùng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ấy! Nếu thích trẻ con như vậy thì chúng ta có thể tự sinh một đứa mà!” Lý tiểu thư ngẩng đầu đáp lại Hàn Vân Long.

“Có ba con trai là đủ rồi, tôi không cần có nhiều con hơn!” Lời này của Hàn Vân Long đẩy tâm trạng cảu Lý tiểu thư chìm tận đáy hồ. Mặc dù cô là tiểu thư danh giá, nhưng mà cô cũng rất sợ Hàn Vân Long, vì cô yêu anh ta chăng? Hàn Vân Long tuy là chồng cô nhưng luôn đối đại lạnh nhạt với cô, từ khi kết hôn cũng chẳng mấy khi về nhà, trước sau hai người chỉ như đôi vợ chồng hờ, hay đúng hơn là hai kẻ chung nhà trên danh nghĩa. Cô luôn cố gắng hết sức để Hàn Vân Long yêu mình, hay chỉ đơn giản là chạm vào mình thôi cũng không được, nhiều khi cô cũng phải nghi ngờ Hàn Vân Long có vấn đề trong phương diện kia. Nhưng lại nghe về đội ngũ tình nhân hùng hậu ngày trước của anh ta, phương diện kia sao có thể vấn đề chứ?

Tiểu Hàn đứng ngoài nhám chán ngắm bầu trời đêm trung thu, thấy Lưu quản gia ra nói:

“Cậu có thể sang giúp tôi một chút được không?”

“Ừm, được!”

Tiểu Hàn đi theo Lưu quản gia vào phòng sách, thấy Lưu quản gia mở ngăn tủ, trong tủ quần áo ba tầng cao thấp đều là thuốc men.

“Cậu giúp tôi mang đống thuốc này đi vứt!”

“Sao lại vứt?”

“Chủ nhân đã dặn qua phải đổi những thuốc này một năm một lần, dù có dùng hay không cũng phải đổi.” Tiểu Hàn giúp Lưu quản gia lấy mấy loại thuốc khỏi tủ, cầm một loại lên nhìn thử.

“Sao lại nhiều loại thuốc như vậy, dùng để làm gì?” Lưu quản gia một bên sắp xếp lại tủ thuốc, một bên đáp lời:.

“Nó đã thành quy củ Hàn gia hơn cả chục năm rồi! Từ ngày tam thiếu gia còn bốn tuổi thích nghịch độc dược, chủ nhân sợ tam thiếu gia gặp nguy hiểm nên đem toàn bộ thuốc giải độc mua về đề phòng, một năm đổi một lần đổi. Dù cho chưa lần nào dùng thuốc này, nhưng lâu dần thành quen, như giờ tam thiếu gia không ở nhà quy củ này vẫn giữ nguyên như vậy. Tô lại nhơ ngày trước chủ nhân mua cho hai bác sĩ tư của gia đình hai cái điện thoại di động, sẵn sàng 24/24, ngay cả bệnh viện Hàn gia cũng có một căn phòng cấp cứu luôn để trống, tất cả là chuẩn bị cho tam thiếu gia.”

Tiểu Hàn nắm chặt bình thuốc, như thể muốn bẻ vụn bình thuốc vậy, cậu hung hăng cắn môi nỗ lực khống chế tâm trạng bản thân.

“Nghe nói Tổng giám đốc rất thương yêu tam thiếu gia phải không?”

“Đâu chỉ có yêu thương? Tôi chưa bao giờ thấy có người cha nào có thể cưng chiều con trai mình như vậy. Ngày trước, chỉ duy nhất một lần mua quần áo cho tam thiếu gia, sau đó tất cả quần áo của tam thiếu gia đều được chủ nhân thiết kế riêng, kiểu dáng chất liệu phải được chủ nhân đồng ý mới có thể làm, làm xong rồi phải đưa cho chủ nhân kiểm tra, nếu ngài hài lòng thì mới đưa cho thiếu gia dùng. Tận sua này khi tam thiếu gia đi Nhật Bản mới dừng lại.”

Tiểu Hàn càng nghe càng khó chịu, nào có thể ngờ một người lại có thể trả giá nhiều như vậy vì một người khác, lòng ngoài chua xót thì chỉ còn cay đắng, cúi đầu cố nén nước mắt trào ra. Lưu quản gia dọn dẹp thuốc men xong thì đưa hộp thuốc cũ cho cậu.

Hàn Vân Long cảm thấy gần đây Tiểu Hàn đã bắt đầu thay đổi, không còn quá lãnh đạm như trước nữa, thi thoảng cũng sẽ chủ động nói chuyện một hai câu, Hàn Vân Long rất thích nói chuyện phiếm với cậu thanh niên này. Khi ra ngoài ăn tối hay uống rượu phần lớn là đi cùng Tiểu Hàn, có khi hai người chỉ đơn giản là ngồi im lặng không nói một lời mà lại mang một vẻ bình yên khó hiểu. Những khi tỉnh táo Hàn Vân Long từng xác nhận qua, “hương vị” của Tiểu Hàn thực sự rất giống Lam Tịch, thỉnh thoảng Hàn Vân Long đứng cạnh Tiểu Hàn mà lại thấy như mình đang bên Lam Tịch, rồi hốt hoảng nhận ra là đã lầm người. Nhìn thế nào đi chăng nữa hai người họ đều không có chút tương đồng nào cả: từ giọng nói, khuôn mặt, đến chiều cao, tính cách…