Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 30




“Tổng giám đốc Hàn, còn chuyện gì không?” Vương bí thư gõ cửa vào, Hàn Vân Long nhìn đồng hồ, đã trễ thế này…

“Không có việc gì, ông về đi.”

“Vâng, Tổng giám đốc Hàn cũng nghỉ ngơi sớm đi, mà Tiểu Hàn luôn luôn trực bên ngoài việc gì ngài có thể gọi cậu ấy!”

“Ừ.”

Vương bí thư gật đầu xoay người ra ngoài, Hàn Vân Long quay mặt ra cửa sổ ngắm bầu trời đêm, đã mười một giờ khuya rồi mà nghĩ lại hình như mình chưa ăn tối thì phải, đứng dậy mặc áo khoác ra ngoài. Tiểu Hàn đang ngồi chỗ Vương bí thư, thấy hắn đi ra lập tức ra thang máy đón, xong dợi Hàn Vân Long vào thì chọn tầng hầm đi xuống. Hàn Vân Long nghĩ thầm, người này thật sự là không thích nói chuyện, ngày trước mỗi khi mình ra ngoài, vệ sĩ đều hỏi xem đi đâu, còn cậu ấy đến giớ cũng chưa nói một câu.

Trong thang máy, hai người ai đều không nói gì bầu không khí im lặng bao trùm, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe.

“Đến nhà ăn Pháp đi.”

“Dạ.”

Lái xe ngồi ghế trước, Tiểu Hàn ngồi cạnh Hàn Vân Long chống tay vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, Hàn Vân Long trong lúc vô ý nhìn Tiểu Hàn như vậy có chút ngẩn ngơ, thật quá giống người đó! Đến đây Hàn Vân Long chỉ đành cười nhạo, lắc lắc đầu.

“Tổng giám đốc Hàn ngài khỏe chứ? Mời vào trong.” Lễ tân đưa Hàn Vân Long đến một góc nhà ăn tĩnh lặng và yên bình, đây là vị trí Hàn Vân Long thích nhất, mỗi lần đến hắn đều phải ngồi ở chỗ này. Thực ra chỉ mình Hàn Vân Long biết lý do, nơi này Lam Tịch đã cùng ngồi với hắn, nên hắn mới nhớ nhung mới lưu luyến đặc biệt chỉ ngồi chỗ này.

Sau khi chọn món xong Hàn Vân Long quay đầu nhìn Tiểu Hàn đang đứng phía sau, dù sao cũng đi cùng, thôi thì ngồi xuống cùng ăn cũng chẳng sao…

“Ngồi xuống đi!”

“Dạ!”

Tiểu Hàn cũng chẳng trái lời hắn, từ đầu đến cuối chỉ một động tác, không hỏi nguyên nhân, im lặng ngồi đối diện Hàn Vân Long.

“Muốn ăn gì thì tự gọi đi!” Tiểu Hàn cầm lấy thực đơn nhìn thoáng qua, đáp:

“Cà phê!”

“Xin chờ một chút!”

“Cậu không đói sao?”

“Không đói!”

Hàn Vân Long cảm thấy cùng người này nói chuyện thật nhàm chán, dù nói gì đi nữa thì mặt Tiểu Hàn lúc nào cũng tỉnh bơ, quý chữ như vàng kiệm lời kinh dị. Một bữa cơm hai người ăn mà im lặng từ đầu đến cuối, chẳng ai nói câu gì. Hàn Vân Long lại nhớ lần trước mang Lam Tịch đến đây ăn cũng như thế này, khi đó Lam Tịch đang giận dỗi mình. Chìm vào hồi ức đến thẫn thờ, giờ giận dỗi cha cũng tốt, chỉ cần con bên cạnh cha là quá tốt rồi, ngày ngày chỉ có thể nhớ nhung con qua từng bức ảnh cha đến điên mất thôi! Hàn Vân Long ngẩn người một lúc lâu, Tiểu Hàn chỉ im lặng ngồi đối diện nhìn tổng giám đốc, bên thái dương đã lấm tấm đầy tóc bạc, mới chỉ hơn 40 tuổi mà bạc tóc rồi sao?

“Đi thôi!”

“Dạ.”

Chỉ cần nhớ tới Lam Tịch lòng Hàn Vân Long lạnh nhạt đi vài phần, mà hai năm qua có khi nào lòng hắn thảnh thơi đâu? Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, đến từng khoảnh khắc Hàn Vân Long đều nhớ về Lam Tịch, chưa bao giờ ngừng nhớ nhung cả… Trở lại công ty, Hàn Vân Long ngồi trước bàn làm việc lấy ra một quyển Album trong ngăn kéo. Qua một lúc thân thể đã có cảm giác, Hàn Vân Long kéo khóa quần, cầm lấy dục vọng sớm cương, vuốt ve lên xuống, miệng còn ngâm nga tên đứa con hắn vô cùng yêu dấu:

“Lam Tịch… Lam Tịch… a!” Chỉ cần ngắm ảnh của Lam Tịch, Hàn Vân Long rất nhanh có thể đạt đến đỉnh. Nhưng sau đó, cuối cùng còn lại chỉ là căn phòng trống rỗng đầy cô đơn lạnh lẽo, không còn người đó… Hàn Vân Long chăm chú ngắm ảnh chụp, cúi đầu hôn lên…

Tiều Hàn đứng ngoài cửa nghe không sót một chữ nào, đặc biệt là hai tiếng Lam Tịch kia, thực ra từ khi bắt đầu ở lại trực đếm, lần nào Tiểu Hàn cũng có thể nghe thấy Tổng giám đốc Hàn bên trong kêu cái tên Lam Tịch này. Khi nửa đêm, Tiểu Hàn lặng lẽ mở cửa phòng vào trong, bây giờ Tổng giám đốc vẫn còn đang ngủ, trong bóng đêm Tiểu Hàn đi đến gần bàn làm việc, mở ngăn kéo, bên trong đều là hồ sơ giấy tờ, tận ngăn cuối cùng mới thấy một quyển album ảnh. Tiểu Hàn nhẹ nhàng mở ra xem, dưới ánh trăng mờ mịt vẫn có thể thấy rõ khỏa hồng chí nơi ấn đường của người trong ảnh, từ đầu đến cuối chỉ có anh của một người duy nhất đó. Tiểu Hàn cắn cắn môi, cuối cùng vẫn cất quyển album vào rồi khép cửa phòng ra ngoài.

Tối ngày hôm sau Hàn Vân Long làm việc xong, ngồi xe về nhà. Tiểu Hàn làm việc nhiều ngày như vậy nhưng lần đầu tiên cùng Tổng giám đốc về nhà. Cận vệ như cậu thì đứng ngoài bảo vệ là tốt rồi, ban đêm Tiểu Hàn ngồi trên ghế đá trước biệt thự, nhìn chằm chằm cửa sổ bên trên, trên tầng ba chỉ có duy nhất một căn phòng sáng đèn. Đứng dậy đi về phía sau, Tiểu Hàn nhảy lên một nóc nhà đối diện với căn phòng đang sáng, nhìn vào trong

“Nhiều ngày anh đã không về nhà, anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Hàn Vân Long thốt ra hai chữ ngắn ngủi rồi đi ra ngoài.

“Vân Long!”

“Chuyện gì?”

“Em có chuyện gì mà anh không hài lòng sao?”

“Không có.”

“Vậy sao anh lại đối sử với em như vậy?” Lý tiểu thư đứng dậy đi đến phía sau Hàn Vân Long, ôm hông hắn, đầu tựa vào lưng của hắn. Hàn Vân Long thở dài một hơi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.

“Đi ngủ sớm đi.”



Không chút lưu luyến bước ra ngoài, Lý tiểu thư chỉ có thể ngơ ngác tại chỗ nhìn theo bóng lưng kia một lúc lâu. Đèn phòng bên cạnh sáng lên hắt ra cửa sổ, Hàn Vân Long bước vào nằm ngã lên giường, vươn tay ôm một chiếc gối vào lòng, mặt ủ mày chau đau khổ vô cùng. Tiểu Hàn không đành lòng nhìn tiêp, tung người nhảy xuống.

Nửa đêm về sáng có hơi lạnh, Tiểu Hàn đi vào nhà kính sau nhà, độ ấm bên trong luôn được duy trì, dù giờ đây chủ nhân đã không còn trở lại. Theo ánh đèn mỏng manh, Tiểu Hàn nhìn thấy có một chiếc xinh đu trong nhà kính, cạnh đó là một tủ nhỏ trên có một quyển sách. Tiểu Hàn ngồi trên xích đu vươn tay cầm lấy quyển sách xem qua. Sách này nhìn qua đã cũ lắm rồi, trong có rất nhiều chú giải, xem hình như là chữ viết trẻ con. Tiểu Hàn cứ như vậy ngồi trên xích đu đến tận bình minh.

Vài ngày sau đó Tổng giám đốc Hàn cúng không về nhà, một ngày hai mươi tư giờ đều ở lại công ty, Tiểu Hàn cũng chuyển sang trực ca đêm, mấy người khác biết thì sung sướng cực kì, nên biết rằng trực ca đêm không chỉ mệt mà còn nhàm chán vô cùng.

“Tiểu Hàn, tôi về đây, mấy việc còn lại giao cho cậu.”

“Ừ, đã biết.”

Tiểu Hàn đưa mắt nhìn mấy người ra về, tòa nhà này có hệ thống an ninh rất tốt, người ngoài rất khó đột nhập, dù Tiểu Hàn phải trực đêm cũng không quá lo lắng. Hàn Vân Long làm việc đến tận khuya mới đi ra. Tiểu Hàn một câu không hỏi theo hắn ra cửa, lái xe hôm này bận nên Tiểu hàn làm tài xế tạm thời. Cậu ngồi vào xe khởi động động cơ, chờ Hàn Vân Long lên tiếng.

“Đi quán bar!”

“Dạ!”

Vương bí thư đã sớm nói quán bar mà Tổng giám đốc đi chỉ có một, Tiểu Hàn không cần hỏi trực tiếp lái xe tới. Quán này có rất nhiều người, nhưng cũng không quá ồn ào, Hàn Vân Long ngồi trong góc, gọi hai chai vang đỏ.

“Ngồi xuống đi!”

“Dạ!”

“Cậu uống được rượu không?”

“Rất ít.”

“Uống một ly đi!”

“Vâng!”

Tiểu Hàn cầm lấy hai ly rượu từ bồi bàn, một ly đưa cho Hàn Vân Long, mình cầm một ly nhấp chút chút. Hàn Vân Long uống rất nhanh, Tiểu Hàn lại rót thêm cho tổng giám đốc. Hai người không nói một lời, Hàn Vân Long cứ uống hết ly này đến ly khác tận đến khi hai chai vang đỏ đều cạn sạch trong khi Tiểu Hàn chỉ uống một ly duy nhất. vang đỏ tác dụng chậm, chốc lát Hàn Vân Long đã bắt đầu choáng váng men say.

“Về thôi!”

“Dạ.”