Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 58: Quyết chiến sinh tử (2)




Doanh trại.

Giờ Mùi. Trời xế trưa. Dưới ngàn mây chơi vơi có chiếc bóng hồng lượn lờ cạnh hàng dương liễu. Một mình quạnh hiu. Vài canh giờ trước đó, chiếc bóng cũng đứng tại nơi này giương cặp mắt phượng hoàng trông vời xa xôi, tai cố lắng nghe tiếng vó ngựa xông pha muôn trùng diệu vợi.

Đứng đợi thêm một lát, chiếc bóng cô quạnh ngồi trên phiến đá xanh. Đôi tay thon dài áp lên ngực, lòng vừa phập phòng vừa hoang mang. Nàng khẩn xin làn gió đông mang ra biên khu lời nguyện cầu bình an vạn hạnh.

Đang hồi vọng phu ải, chợt thấy bụi mù tung bay. Khóe môi trái tim chưa dám cười. Phải chăng đấy là đoàn binh lính triều đình tiến quân hay chính là người xưa trở về để suốt đời cùng nàng đan tay, cùng nàng sánh vai an cư nơi rừng xa vạn lý?

Trận giao tranh ở chân núi Tông Quy kết thúc bằng màn chiến thắng oanh liệt. Trời không phụ người lành. Tay vén cành dương liễu, hai hàng lệ lã chã tuôn. Nữ Thần Y kịp thời trông thấy vóc dáng phu quân. Tần Thiên Nhân cùng đội trưởng đội hai dẫn đoàn binh mã khải hoàn từ hướng bắc.

Giai nhân vừa chạy đến đối diện vừa hớt hải gọi to tên người yêu dấu. Nàng vội vã suýt bao lần vấp ngã. Tim chinh nhân mở rộng đón tân nương. Nữ Thần Y mặc kệ hai hàng lệ trào tuôn. Tay làm lược, Tần Thiên Nhân chải làn tóc rối. Thấy toán quân nháy nhau mỉm cười, Nữ Thần Y thẹn thùng lau khô dòng lệ rồi cúi đầu nâng vạt áo mân mê. Tần Thiên Nhân nghe lòng chàng thương mến tràn trề…

---oo0oo---

Về tới doanh trại, y phục hãy còn đẫm máu tươi, tổng đà chủ khuyên người đội trưởng tài ba an nghỉ trong khi bản thân đi chỉnh đốn quân ngũ, chăm sóc chiến mã và thân hành thăm hỏi thương binh. Tuy rằng bang phái Đại Minh Triều quay về trong niềm chiến thắng vinh quang nhưng cũng đã mất đi một phần ba binh tướng.

Bên trong căn lều vải nâu vốn dĩ dùng làm kho chứa thuốc, hàng tá chiến sĩ thọ thương đang nằm chờ chữa trị mà lang y thì chỉ có một. Lại nữa, từ bên ngoài, quân lính không ngừng khiêng thêm thương binh vào lều.

Thoáng mắt là căn lều chật ních. Nữ Thần Y bèn quyết định chia khu. Nàng hỏi tổng đà chủ:

- Doanh trại ngoài những căn lều cho chiến binh an nghỉ thì còn dư mấy căn?

Tần Thiên Nhân đáp:

- Còn ba căn bỏ trống – Và chàng lập tức vén bức rèm, đưa tay chỉ - Ở đằng kia, ba căn lều đó chưa có người sử dụng.

- May quá - Nữ Thần Y mừng rỡ – Muội sẽ dùng ba căn lều đó làm chỗ cứu thương.

Nói rồi, nàng bảo phu quân:

- Bây giờ huynh hãy giúp muội đưa tất cả các bệnh nhân trọng thương vì hỏa dược vào lều bên phải, những người trọng thương vì binh khí vào lều bên trái, và những người bị trúng tên hay trúng độc vào lều chính giữa.

Tần Thiên Nhân gật đầu, đi thực hành ngay. Còn một mình trong kho thuốc, Nữ Thần Y lấy giấy và ngồi xuống viết toa. Lát sau, Tần Thiên Nhân vén bức rèm bước vào nói:

- Tất cả đã làm theo ý của muội.

- Tốt lắm – Nữ Thần Y gật gù, mắt không rời khỏi tờ giấy – Cám ơn huynh.

Tần Thiên Nhân tiến đến gần, nghiêng đầu nhìn toa thuốc. Hai phút trôi qua, Nữ Thần Y mới gác bút. Nàng đứng dậy trao mấy tờ giấy cho Tần Thiên Nhân:

- Huynh có thể nào giúp muội nhờ người chế biến hai loại thuốc chuyên dùng, là Hắc Bạch Đĩnh và Tướng Quân Đơn?

Tần Thiên Nhân đưa tờ giấy lên đọc. Nữ Thần Y nói:

- Hắc Bạch Đĩnh dùng để chữa những vết thương bị binh khí chém trúng. Huynh hãy lấy Đại Hoàng tán nhỏ với vôi và Bồ Hóng rồi rắc vào vết thương trước khi băng bó.

Tần Thiên Nhân gật đầu, Nữ Thần Y lại bảo:

- Còn Tướng Quân Đơn thì có thể trị các vết bỏng do lửa hay là hỏa dược mà thành. Huynh đi nhờ người dùng nước vôi trong hòa chung Đại Hoàng để mà rửa vết thương cho thật sạch. Rồi cho Đại Hoàng vào cối giã cùng Mần Tưới và Trân Châu Thảo, lấy nước đắp bên ngoài vết thương.

Đợi nàng thốt tròn câu, Tần Thiên Nhân hỏi:

- Ở đây chỉ có hai toa thuốc, còn những người bị trúng tên và trúng độc thì sao?

Nữ Thần Y trả lời:

- Muội sẽ đích thân đến đó điều trị.

Dứt lời, Nữ Thần Y với tay lấy thùng thuốc và bước ra khỏi căn lều.

---oo0oo---

Tái thế Hoa Đà đứng ở giữa lều đưa mắt nhìn quanh, thấy đâu đâu cũng là thương phế binh. Bốn bề vang lên tiếng rên rỉ. Đại đa số thương binh trong căn lều này bị trúng tên độc. Có nhiều người tự tiện rút tên ra nhưng cũng có những mũi tên ghim quá sâu vào thịt.

Nữ Thần Y đặt thùng thuốc xuống, bảo một thanh niên áo xanh đứng gần đó:

- Huynh đài giúp tôi pha chế thuốc gây tê.

Thanh niên áo xanh vâng dạ. Nữ Thần Y mở thùng thuốc lấy ra vài lọ, nói:

- Đây là Ma Hoàng, hạt Cà Gai, Xuyên Ô Đầu và hoa Cà Độc Dược. Huynh đài hãy giúp tôi tán nhỏ ba loại thuốc đầu tiên, dùng liều lượng bằng nhau, rồi hòa với hoa Cà Độc Dược, lượng gấp đôi. Sau đó thì pha trong rượu hay nước trà và cho họ uống.

Quay sang một thanh niên bận áo đen, Nữ Thần Y nói:

- Chúng ta sẽ chờ nửa khắc. Khi thuốc thấm vào mạch máu thì huynh đài hãy giúp tôi rút những mũi tên ra.

Vài canh giờ trôi đi. Tần Thiên Nhân bước vào lều, thấy Nữ Thần Y quỳ trước mặt một thương binh, dùng dầu rái cá rửa vết thương do cung tên gây thành. Mũi tên đã được binh lính triều đình tẩm nọc hổ mang chúa.

Thời kỳ cứu chữa đã trễ. Chất độc đến hồi công tâm. Vị thương binh đó giãy từng chập như kẻ động kinh. Nữ Thần Y vội lấy kim châm đả huyệt bách hội, điểm lõm ngay trên đỉnh đầu và cũng là điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể, mục đích là để định thần cho người thanh niên.

Vị thương binh dần dần trấn tĩnh, cầm chặt bàn tay của Nữ Thần Y, hấp hối:

- Nữ Thần Y, cô thật là dịu hiền, giống hệt nương tử của tôi.

Ngừng lại vài giây để thở dốc, vị thương binh tiếp lời:

- Nương tử của tôi hiện có mang trong mình, đang chờ tôi ở Phúc Kiến. Nàng tên là Tiểu Châu.

Dừng thêm vài giây nữa, vị thương binh cho tay vào áo lấy ra cây trâm cài hạt trai, hỏi:

- Nữ Thần Y, cô có thể giúp tôi một việc?

Nữ Thần Y giơ tay đón cây trâm cài, gật đầu. Vị thương binh nói:

- Khi cô an toàn rời khỏi thung lũng, xin cô hãy giúp tôi mang chiếc trâm cài này trao tay Châu Nhi, đấy là món quà mà nàng hằng ước mơ.

Nói rồi, vị thương binh thổ huyết và xuôi tay, khép hờ hai mắt. Nữ Thần Y xem thử nhịp mạch một lần. Quả nhiên trái tim của kẻ sắp được làm cha đã ngừng đập.

Nước mắt lưng tròng, Nữ Thần Y nhìn cây trâm cài hạt trai. Ở trên thân trâm có khắc hai chữ “thái hòa.” Nàng không rõ đấy là tên của đứa bé chưa lọt lòng hay nguyện vọng mà người làm cha không thể nào thực hiện?

Ôm niềm đau thương mắt lệ rơi, Nữ Thần Y đặt di vật vào thùng chứa thuốc trước khi đứng dậy chạy ra khỏi lều.

---oo0oo---

Nữ Thần Y quỳ xuống đất, gục mặt lên bậc cấp mà khóc. Nước mắt đầm đìa như mưa dầm tháng giêng. Trời lúc này đã vào đêm. Nhiệt độ giảm tối thiểu.

- Tây Hồ!

Nghe tiếng gọi, Nữ Thần Y không trả lời. Tần Thiên Nhân tiến bước đến gần, khẽ khàng tựa lưng vào cầu thang của vọng gác.

- Tây Hồ - Tần Thiên Nhân lại cất giọng trìu mến gọi nương tử.

Lần này, Nữ Thần Y phản ứng. Nàng ngẩng đầu, thấy lung linh mảnh nguyệt trên cao. Vầng trăng hình lưỡi liềm treo vắt vẻo ngang bầu trời đen tối.

- Vận mệnh của vị thương binh đó quá đen đủi – Nữ Thần Y nghẹn ngào nói - Huynh ấy chưa kịp nhìn thấy mặt mũi hài nhi của mình thì đã từ trần.

Biết nàng đang xót xa dùm số phận của Tiểu Châu, người góa phụ trẻ tuổi, Tần Thiên Nhân khẽ gật đầu đồng tình.

Nữ Thần Y không ngừng quắc mắt nhìn trăng, thốt lời bi quan:

- Chẳng lẽ tình yêu trong thời chiến chinh này là như vầy hay sao?

Tần Thiên Nhân có vẻ hơi bối rối trước câu hỏi cắc cớ. Chàng khựng lại một hồi rồi khoanh đôi tay và đáp:

- Đành phải chịu thôi, thời cuộc loạn ly là như vậy đó. Khi mà giặc giã vẫn hoài triền miên thì thử hỏi có bao nhiêu cặp tình nhân được Nguyệt Lão an bài trọn vẹn? Hễ có mười đôi uyên ương là hết tám lâm cảnh phân li, âm dương đôi đường.

Câu trả lời không làm Nữ Thần Y cam lòng. Dòng lệ ngập tràn khóe mi, nàng ấm ức hỏi:

- Vậy thì tại sao chúng ta không làm một trong hai cặp uyên ương còn lại?

- Muội nói gì? - Tần Thiên Nhân giật nẩy mình, ngỡ tai nghe lầm.

Nữ Thần Y lặp lại:

- Muội nói… mai đây muội không muốn trở thành Châu Nhi!

Và trước gương mặt thảng thốt của phu quân, Nữ Thần Y không ngại khai thật thà cho chàng nghe những điều ấp ủ.

- Muội chán đời sống quân nhân lắm rồi – Nàng lắc đầu nói – Muội không muốn tiếp tục cuộc đấu tranh này nữa. Thiên hạ có hàng hà sa số thanh thiếu niên hội tụ đầy đủ nghị lực. Những kẻ đó dư sức đứng ra lãnh đạo cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm. Hà cớ gì phải là hai đứa chúng ta cơ chứ? Tại sao huynh và muội không rời xa trung nguyên, đi tìm mảnh đất và bầu trời riêng của mình?

Nữ Thần Y quỳ dưới đất, thao thao đưa ra một chục lý do từ bỏ phong trào khởi nghĩa triều đình Mãn Châu. Tần Thiên Nhân đứng nghe, suýt soát xiêu lòng. Miền đất hứa cực kì hấp dẫn.

Và tân tổng đà chủ âm thầm suy tính. Đã hơn hai mươi năm trường chàng trưởng thành trong cuộc sống nhà binh, đau cũng lắm mà buồn thì cũng lắm. Niềm vui đối với một quân nhân rất ư là mong manh. Trừ khoảng thời gian hiếm hoi chàng đùa cợt cùng nàng thì y như rằng chỉ từ khổ cực cho tới bi thương hoạn nạn.

Đoán người đối diện sắp bị lý luận của mình thuyết phục, Nữ Thần Y liên tiếp vặn khảo:

- Muội hỏi huynh, rốt cuộc thì cơn binh biến sẽ khiến bao nhiêu gia cảnh điêu tàn? Thường dân phải dùng bao nhiêu máu đào để tưới bãi chiến trường cho đất đai thôi khô héo? Trận chiến này cần đến bao nhiêu xác người nằm xuống cho đời vơi dãi dầu?

Tần Thiên Nhân cúi đầu buông thõng hai tay, cố tránh ánh mắt khuynh thành đổ nước. Trong ba câu nàng gặng hỏi, chàng không trả lời được câu nào.

Nữ Thần Y ngắm chiếc bóng của phu quân in lên vọng gác, khẽ nhớ tới người thương binh vừa mới qua đời.

Nàng bật khóc:

- Muội thật sự không hiểu rằng một khi nam nhân hóa thân thành chinh phu, nếu chẳng may chôn thây chốn sa trường thì hậu phương chỉ còn mỗi mình cô nhi góa phụ. Có đáng sao?

Nghe nương tử lục vấn đến đoạn này, Tần Thiên Nhân không đáp từ mà lặng lẽ quay mình bỏ đi.

---oo0oo---

Đứng trước căn lều thương binh, Tần Thiên Nhân chứng kiến hình ảnh một binh sĩ cụt tay nhưng gắng gượng dùng bàn tay còn lại đút thuốc cho người phế binh khác. Tình cảnh cảm động đó khiến chàng liên tưởng đến lão Tôn, nhớ tới Lâm Tố Đình cùng quân đội Đại Minh Triều đang giao tranh. Giờ này còn chưa nghe tin thắng bại. Những người đó một lòng thề chết giữ gìn đất đai để xây đắp thanh bình. Họ càng tận trung chừng nào thì chàng càng không thể bỏ đi tìm hạnh phúc cá nhân chừng nấy.

Khổ nỗi, người con gái chàng yêu không thấu hiểu lòng tính nghĩa. Nàng biết chăng ở chốn xa ngoài kia, tại vùng chiến tuyến sương mờ khuất lấp ngọn đồi có hàng vạn người đang tranh đấu cho nước non nhà, cho nàng và cho hài nhi của chúng ta? Tất cả những điều họ làm cũng chỉ hướng về hai chữ “thái hòa,” cho ngày tàn giặc giã.

Thế thì chàng nỡ lòng nào cùng nàng ra đi, đành tâm bỏ rơi những người hết lòng tín nhiệm chàng để bang hội không còn kẻ thống lĩnh tam quân? Nếu một mai non sông còn vướng sầu thì ấm êm gì chỉ mình ta kia chứ?

Tần Thiên Nhân vừa nhủ lòng vừa cất bước trở về căn lều riêng tư. Cạnh ánh nến vàng heo hắt, chàng bắt gặp hai hàng lệ tràn khóe mắt âu sầu. Nữ Thần Y đứng bật dậy.

- Muội sai rồi.

Tân nương tử của chàng vụt lại gần, buột miệng nhận lỗi. Chắc nàng kịp thời trông thấy cử chỉ của hai thương phế binh nên tâm tư thức tỉnh. Đầu óc đơn thuần nhận ra lẽ phải và mau chóng thoát khỏi tình trạng mê muội. Vị chiến sĩ cụt tay nọ làm trỗi dậy nhân tình bát ái, cái vốn tiềm tàng trong con người nàng. Và khi lương tri thình lình thông suốt thì lòng yêu nước hệt như bếp lửa bừng sáng.

Mặt cúi gằm, tay vân vê tà áo, Nữ Thần Y bảo:

- Đúng ra, muội không nên hẹp hòi, chỉ nghĩ tới bản thân.

Nghe người đối diện tự lên án là kẻ nhỏ nhen, Tần Thiên Nhân mỉm cười xúc động. Và chàng dịu dàng ôm nàng vào lòng. Trên trời, dường như ánh trăng tỏ rạng hơn mọi hôm.

Dưới trần, nụ cười tươi làn môi. Nữ Thần Y ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt phu quân, rụt rè hỏi:

- Lúc nãy muội nói những lời tư kỷ, huynh có… ngừng yêu muội không?

Tần Thiên Nhân vuốt tóc nương tử, trả lời:

- Huynh sẽ yêu muội cho tới ngày tàn hơi thở.

Câu tuyên bố một dạ thủy chung khiến đôi má của Nữ Thần Y nóng rang. Và vờ bán tin bán ngờ, nàng cười khúc khích:

- Có thật không đó?

- Không thật lắm – Tần Thiên Nhân lắc đầu đáp tỉnh.

- Huynh bảo sao? - Nữ Thần Y sửng sốt, tức tốc làm mặt giận.

Nhìn khuôn mặt xinh xắn méo mó, Tần Thiên Nhân cười to:

- Huynh nói là huynh chưa từng “yêu” muội thì làm sao mà ngừng lại được?

- Huynh… - Nữ Thần Y đỏ mặt, giơ ngón tay nhỏ bé lên môi suỵt khẽ - Không biết giữ chừng mực, chuyên môn nói nhăng nói cuội…

Nữ Thần Y quở chưa hết câu thì Tần Thiên Nhân cúi xuống định hôn lên đôi môi thơm mềm.

Ngặt nỗi thần quyền Nam hiệp vừa mới đánh trận về, còn mệt hay sao mà xuất chiêu không được nhanh nên bị đối phương vuột ra khỏi vòng tay. Nhưng quyết không chịu thua, từ đằng sau lưng, chàng bèn túm chặt lấy áo nàng kéo lại.

Phựt! Phựt! Phựt! Ba âm thanh tiếp nối vang lên. Theo bản năng tự vệ, Nữ Thần Y hoảng hồn giằng mạnh khi phát hiện tiếng động đó chính là cúc áo bị giựt đứt tung tóe. Kẹt cái là nàng càng giãy giụa thì chiếc áo càng theo trớn mà tuột khỏi cơ thể.

Soạt! Nhanh chớp nhoáng, nửa phần thân thể của hồng nhan chỉ còn mỗi chiếc yếm hồng che chắn. Tần Thiên Nhân ngây người khi trông thấy thân hình mát mắt phơi bày ra trước mặt. Mái tóc tơ đen mướt rủ xuống đôi bờ vai nom tựa liễu buông nhành. Da dẻ trắng nõn nà mơn mởn. Và chàng không thể không dán mắt vào vùng núi đôi căng tràn nhựa sống như thốt lời gọi mời.

Cơn ham muốn được sở hữu tấm thân mĩ miều bùng nổ. Tần Thiên Nhân buông chiếc áo rơi xuống đất trước khi dang rộng đôi tay ôm ấp nàng vào lòng.

Qua khóe mắt, Nữ Thần Y thấy bóng dáng hai người in lên vách. Sợ binh sĩ bên ngoài thấy được, nàng cuống cuồng van nài:

- Không được đâu, Thiên Nhân, xin huynh đừng đòi thế.

Khổ thay, Tần Thiên Nhân ra sức giữ chặt chiếc eo thon, lại còn xiết má chàng vào má nàng.

- Huynh chỉ đòi muội thôi – Chàng vừa hôn vành tai nàng vừa thì thầm bằng giọng ngọt lịm như rót mật.

Chợt đúng y sự lo lắng, có toán quân đi tuần ngang qua. Nữ Thần Y xấu hổ nói:

- Không được đâu huynh ơi, người ta sẽ nhìn thấy.

Mặc kệ nàng giãy giụa, Tần Thiên Nhân làm ngơ tháo luôn manh áo yếm đào. Sau khi vứt miếng vải mỏng tanh vào một xó, chàng hạ giọng hỏi:

- Người khác nhìn thấy thì đã sao? Muội là nương tử của huynh mà, phải không nào?

Dứt lời, chàng giơ tay vuốt dọc theo sống lưng trần, lên xuống hai ba lượt rồi trượt hẳn xuống bờ mông đầy đặn và nhẹ nhàng nắn một cái khiến Nữ Thần Y không kìm nổi kích thích mà rên lên khe khẽ.

Bàn tay chàng như gắn đá nam châm, cộng thêm tia nhìn thu hút đã mang đến cho nàng cảm giác vô cùng dụ hoặc. Lại nữa, môi chàng thở ra hơi thở nóng hổi. Nữ Thần Y nghe một luồng điện chạy từ gót chân lên đỉnh đầu rồi ngược xuống và dừng lại ở hai đồi ngực làm cơ thịt săn cứng. Trong người bất giác nóng hừng hực mặc dầu khí trời đang đông.

Tim đập rộn. Hồn lâng lâng. Ánh mắt nàng mê man theo từng động tác câu dẫn. Và nàng khép hờ đôi mi hòng hưởng thụ cảm giác mỹ diệu trong đêm động phòng.

Bên ngoài lại có tiếng bước chân binh sĩ tuần tra. Nỗi sượng sùng mới vừa tắt ngấm giờ len lỏi. Nữ Thần Y mở mắt nói:

- Đừng mà huynh. Làm ơn buông muội ra đi mà.

Chờ vài phút, nàng buột miệng xuống nước năn nỉ:

- Thôi đủ rồi, ngừng lại đi huynh, làm ơn đi, muội van xin mà.

Tần Thiên Nhân vốn đang động tình. Như mãnh hổ vớ trúng miếng mồi ngon, chàng không dễ dầu buông tha thân hình khêu gợi.

- Sao vậy? – Chàng vừa vuốt ve hai quả bưởi đào tròn trĩnh vừa hỏi khẽ - Không thích huynh yêu muội à?

Để được chàng thả ra, Nữ Thần Y ngoảnh mặt sang một bên đáp bừa:

- Không… thèm.

- Không thèm thật à? - Tần Thiên Nhân nheo mắt nhìn hiền thê một thoáng rồi lắc đầu phán – Huynh không tin.

Và chẳng cho nàng cơ hội biện minh, chàng ghé sát tai nàng cười nhẹ:

- Nếu mà thật tình không muốn huynh thì cớ sao lúc nãy lại rên lên?

Lần đầu tiên trong đời, nhà thông thái bị người ta bắt bí về vấn đề… tình ái. Nữ Thần Y chớp mắt lia lịa. Cũng phải thôi. Chàng trưng bày chứng cớ ngời ngời như mặt trời thế này thì làm sao nàng có thể giải bày? Cho dù ráng biện bạch cách mấy cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, nàng không thể dối lòng, không thể mở miệng phủ nhận cảm giác đê mê ngây ngất đến chết lịm trong vòng tay phu quân. Nếu nàng bảo nàng không muốn… chàng thì y như rằng tình gian mà lý cũng gian.

Hết lời chối chát, Nữ Thần Y đành mím môi làm thinh. Phía đối diện, người kia cũng không cần nàng đối đáp làm gì cho tốn công vì thực tế đã chứng minh thay lời nói. Chẳng phải cơ thể nàng đang mềm nhũn trong lòng chàng hay sao?

Tần Thiên Nhân bèn dìu thê tử nằm xuống sàn, thoát y giúp nàng. Dưới ánh nến loe loét, thân hình nữ nhi lồ lộ những đường cong tuyệt mỹ. Chàng như choáng váng khi chiêm ngưỡng tấm thân diệu kỳ. Eo thon, mông nở, bầu ngực vun cao ngạo nghễ. Rồi còn hương thơm từ làn da và mái tóc của người con gái trinh trắng tỏa ra nồng nàn.

Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng vì thẹn, Tần Thiên Nhân không kiềm chế được đam mê sinh lý liền cởi chiếc áo đang mặc. Cái con người vĩ đại thức tỉnh lâu rồi…

Nữ Thần Y e lệ không dám nhìn. Đôi mi cong nhắm chặt khi hơi nóng từ thân thể đàn ông chạm vào người khiến đôi tay nàng run lên. Mặc dù còn bỡ ngỡ trong đêm viên phòng nhưng cuối cùng thì niềm mong muốn gần gũi phu quân cũng xuất hiện, hòa vào nỗi khao khát yêu đương chưa được thỏa mãn của đêm tân hôn.

Nàng mãi quay cuồng với tư tưởng rộn ràng trong đầu thì bất thình lình có ngón tay công phá mãnh liệt trung khu huyền bí. Nữ Thần Y giật mình mở mắt và kháng cự nhưng bàn tay phải của chàng đã biến mất giữa cặp đùi thon. Một cảm giác rần rần khó tả xung đột dữ dội khiến đầu óc nàng nhất thời tê liệt. Kết cuộc, lửa tình sôi sục. Đôi tay mịn màng lúc nãy định đẩy người ta ra thì giờ lại tỳ hờ lên bờ vai lực lưỡng.

Biết khúc dạo đầu đã thành công, Tần Thiên Nhân quyết định đến giờ lâm trận, mở màn cho cuộc chinh chiến để nàng nhớ đời. Và chàng vung cánh tay trái một cái. Ở đằng góc lều, nến vụt tắt.

Nhưng ánh trăng tự dưng rọi vào. Tiếp theo là một cái đầu thò vô lều rồi tiếng khàn khàn vang lên:

- Bẩm tổng đà chủ…

Đột thấy cảnh ái ân, cái đầu đó thụt trở ra ngoài.

- Xin tổng đà chủ thứ lỗi, lão phu xuất hiện không đúng lúc.

Cáo lỗi xong, lão Tôn lật đật bá vai hai vị đội trưởng của quân đội ba và bốn, lầm rầm vài câu trước khi cùng họ bỏ đi.

Bên trong căn lều thống soái, hay tin sư đoàn ba và bốn toàn mạng hồi cư, Tần Thiên Nhân mở cờ trong bụng. Cơ mà niềm vui dìm xuống đáy lòng khi chàng nhớ tới Lâm Tố Đình và binh mã hướng đông, nam. Nghĩ đến đây, cơn hưng phấn vơi dần. Phút chốc chỉ còn nỗi lo ngại ngập tràn tâm khảm. Hơn nữa, trận mây mưa cũng bị phá rối. Tần Thiên Nhân hít một hơi thật sâu để điều hòa hô hấp, sau đó rút… tay ra.