Phong Vô Nhai

Quyển 2 - Chương 23




Biên tập: Nguyệt Tận

Có những thứ sớm đã biết rõ, ấy vậy mà khi tận mắt chứng kiến, lại đau đến thắt lòng.

Hỏa nộ giày xéo tâm can Nhai, nhưng rồi cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Cho đến khi Nghiêm Lăng Phong nhận ra ý đồ đem lưỡi vói vào trong miệng mình của đối phương, y chợt đẩy hắn ra.

Điều này khiến Nhai hơi ngạc nhiên, nhất thời lại có chút ngỡ ngàng.

Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến hắn càng thêm phẫn nộ đã xảy ra. Lúc Nghiêm Lăng Phong đẩy Thành Thủy Duyệt, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục ôm lấy cổ đối phương, thế là bị động tác ấy làm cho mất thăng bằng, cả người ngã khỏi ghế, vừa lúc lại rơi vào lòng Nghiêm Lăng Phong.

Có lẽ vì đầu gối bị va đập, Thành Thủy Duyệt để lộ ra thứ biểu tình cực kỳ thống khổ, Nghiêm Lăng Phong liền xoay người ôm lấy đối phương, Thành Thủy Duyệt thuận thế liền ngồi lên đùi y, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ.

Cái kiểu câu dẫn vụng dại này, Nhai thế nào lại nhìn chẳng ra…..

Nắm tay hắn chợt xiết lại, mỗi lúc càng thêm chặt, khóe miệng lại bởi vì cực độ phẫn nộ mà trở nên run rẩy, song nhãn lạnh lùng quan sát Thành Thủy Duyệt, hệt như đang nhìn một cái thây ma.

Cách đó không xa, Nghiêm Lăng Phong khẽ nhíu mày, vô thức quay đầu về phía Nhai đang đứng bên này, lại chỉ thu trọn vào trong tầm mắt y đình viện không một bóng người, lặng yên như chưa hề lưu lại dấu chân của bất kì ai, khiến người ta không khỏi hoài nghi, sát khí lúc vừa nãy, phải chăng chỉ là ảo giác.

Kỳ thực khi ấy, Nhai đã ly khai.

“…………” Trầm mặc dõi theo phương đó một chốc, Nghiêm Lăng Phong mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đầu gối đã rướm máu nơi Thành Thủy Duyệt.

Ban nãy khi hắn ngã, chén trà đặt bên cạnh cũng rơi xuống vỡ tan tành, thế cho nên lúc đầu gối đập xuống mặt đất, mảnh sứ liền cắm vào trong da thịt.

“………….” Cúi đầu thở dốc, Thành Thủy Duyệt đau đớn khép hờ mi mắt, lại chẳng dám hé răng, chỉ nhìn chòng chọc vào mặt đất bằng đôi mắt đã ẩn hiện sắc đỏ, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì đó.

Tay, vẫn gắt gao bám chặt lấy đối phương, như trẻ thơ sợ bị bỏ rơi, từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Kiên nhẫn một chút” Thản nhiên trấn an, Nghiêm Lăng Phong dùng chủy thủy cắt lấy một phần quần hắn, để lộ ra cái đầu gối trắng nõn mà đáng thương nơi đối phương, một ít mảnh sứ vụn còn cắm trên bề mặt, huyết vẫn tiếp tục tuôn.

“Phong……..” Chẳng thèm để ý đến động tác Nghiêm Lăng Phong đang muốn lấy những mảnh vỡ ra, Thành Thủy Duyệt đột nhiên dùng sức ôm chặt nam nhân, vùi đầu vào lòng ngực hắn, òa khóc, một lần rồi lại một lần gọi tên đối phương.

Hệt như đứa trẻ tìm không thấy nhà…….

Đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn trở về bên cạnh nam nhân kia, không kiềm nén được cảm xúc mà bật khóc thành tiếng.

Cách đây không lâu, hắn cũng đã từng gọi cái tên này chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng vô luận có gào khóc như thế nào, nghẹn ngào, thảm thiết ra sao, đáp lại hắn chỉ có bốn bức tường đất lạnh lẽo cùng bóng đêm vô tận.

Thời gian hờ hững trôi đi, nước mắt rồi cũng có ngày cạn khô, hắn chỉ còn biết ngây ngốc chờ đợi…..

Chờ, chờ mãi cho đến khi hết thảy đều hóa thành tuyệt vọng…….

Bây giờ đây, khó khăn lắm hắn mới có thể trở về, có thể gắt gao ôm lấy đối phương, nhưng vì cái gì? Vì cái gì tâm can lại tràn ngập bất an?…

Thân thể trong vòng tay này, rõ ràng ấm áp đến vậy, còn có thể đáp lại lời hắn….

Rõ ràng là thế mà……

“Làm sao vậy?” Trước thái độ kỳ hoặc của Thành Thủy Duyệt, Nghiêm Lăng Phong nhất thời chẳng biết phải làm thế nào.

“Ngươi có bao giờ ……vứt bỏ ta không?………Có bao giờ……….” Không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, nam tử đã khóc tới khản cổ khẽ lên tiếng hỏi, thanh âm nhỏ đến độ tưởng chừng nói lớn lên chút nữa, lập tức sẽ bị đối phương chán ghét đẩy ra.

“…………” Biểu tình trên gương mặt Nghiêm Lăng Phong vẫn không thay đổi, chỉ là có chút cứng đờ.

Y chợt nhận ra, bản thân lại vô pháp trả lời vấn đề hẳn là rất đơn giản này.

Người nọ là ái nhân của y, còn nghi ngờ gì nữa, câu trả lời chắc chắn sẽ là “không bao giờ”, thậm chí một giây suy nghĩ cũng chẳng cần. Ấy vậy mà, y lại không thể hồi đáp……….

(Updated)

Lê bước trên hành lang uốn khúc mà dài đằng đẵng, Nhai tức giận đến độ cơ hồ đã đánh mất hết lý trí, đầu óc hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi loại phương thức giết chết Thành Thủy Duyệt.

Trong hắn xưa nay vẫn luôn tồn tại thứ tham vọng độc chiếm đến cố chấp đó.

Chỉ cần hắn đã nhận định cái gì thuộc về mình, bất luận kẻ nào cũng không được phép chạm vào nó dù chỉ một đầu ngón tay.

Thành Thủy Duyệt may mắn mà còn tồn tại đến giờ này là vì mối quan hệ với Nghiêm Lăng Phong, thế nhưng hắn đã chịu đựng đến kiệt lực rồi.

Cái gì cũng có giới hạn của nó, huống chi hành động ban nãy của Thành Thủy Duyệt, đã vượt quá sức chịu đựng của hắn, nói chính xác là đã khiêu khích cực độ của Nhai.

Kẻ kia dám câu dẫn người của hắn.

Nếu không chính mắt nhìn thấy, có lẽ Nhai còn có thể miễn cưỡng duy trì lý trí, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Nhưng một khi đã chứng kiến hết thảy, ngay cả hắn cũng không thể khống chế được hành vi của chính mình.

Con người là vậy, lúc phẫn nộ đến dị thường, hay làm ra những thứ cực kỳ ngu xuẩn.

Một khi đã ở vào cái tình trạng như thế này, người ta ngay cả hậu quả còn chẳng thèm nghĩ tới, nói chi đến bình tĩnh ngồi đó phân tích lợi và hại, chỉ nóng lòng muốn lôi cái nguyên nhân gây nên cơn phẫn nộ của mình ra mà mạt sát thôi!

Nhai nhanh chóng tìm đến nơi ở của năm giáp cấp sát thủ, cũng chính là bọn người Hắc Sư.

Dọc theo đường đi, tất cả những thủ vệ nhìn thấy nam nhân này, đều theo bản năng mà tránh đi, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

Tuy rằng trên khuôn mặt nam nhân chẳng có một tí biểu tình, ngay cả cước bộ cũng hệt như lúc ngày thường, nhưng xung quanh hắn, lại tản ra thứ sát khí băng lãnh, khiến cho bọn thủ vệ vốn đã quá quen với việc chém giết trên chiến trường nên có chút mẫn cảm mà tránh đi

Chả thèm đếm xỉa đến bọn thủ vệ ân cần hướng hắn hành lễ, Nhai trực tiếp bước vào đại đường của bọn Hắc Sư, hai mắt lạnh lùng quét qua một lượt, thủ vệ đứng chung quanh liền tự biết mà rời đi toàn bộ, giáp cấp sát thủ cũng bước ra từ sau tấm bình phong tinh xảo.

Hắc Sư đi đầu còn chưa kịp mở miệng, Nhai đã tiến lên, một phen nắm lấy cổ áo đối phương, âm trầm lên tiếng: “Các ngươi thích nam nhân, đúng không?”

“………….” Hắc Sư đờ người ra, nhíu nhíu mày, mất nửa ngày sau mới trầm mặc gật đầu.

Dẫu trong lòng có chút nghi hoặc nam nhân này vì sao đột nhiên lại hỏi hắn như vậy, nhưng rồi cũng lại cho rằng, đối phương đang xác định tình cảm của bọn hắn đối với mình.

Dù sao, Nhai chính là nam nhân. Nói bọn họ thích nam nhân cũng đâu có gì sai.

“Hảo! Ta đây tặng cho ngươi một cực phẩm xử tử, các ngươi muốn ngoạn thế nào thì tùy ý”

Lời Nhai nói ra, khiến năm nam nhân cao lớn kia trầm mặc.

Nhất thời, đại đường im lặng đến kinh người.

“…………” Hắc Sư lẳng lặng quan sát Nhai một lúc, rồi mới quay đầu nhìn các huynh đệ của mình, tựa hồ đang dùng ánh mắt hỏi ý kiến của bọn họ, nửa ngày sau, mới dời tầm mắt về Nhai, chậm rãi lên tiếng: “Nếu ngươi đã yêu cầu, bọn ta cũng nguyện ý thử một lần.”

Nhai tuy rằng có cảm nhận được chút quái dị trong câu trả lời của năm người họ, nhưng tâm tình hắn đã đủ buồn bực để nghĩ thêm cái gì nữa rồi, liền cùng năm người nọ thương lượng, chờ Nghiêm Lăng Phong ly khai mới tìm cơ hội xuống tay.

Bình thường, lúc Nghiêm Lăng Phong ra ngoài làm việc sẽ không mang Thành Thủy Duyệt theo mà phái người trông chừng hắn. Nhưng sau vụ trúng độc, số người bảo hộ lại được tăng gấp ba lần.

Trước tình hình đó, chỉ những nam nhân trước mắt này mới có thể thần không biết quỷ không hay mà đem người đi.

*          *          *          *          *

Chuyện tình cờ trên thế gian xưa nay không hề hiếm.

Cùng ngày hôm đó, lời Nhai nói ra chưa được bao lâu, Mặc Khê Đoạn từ Hắc Vực Các đã mang theo nhân mã, bất ngờ tấn công một cứ điểm trọng yếu của Đàm Kiếm sơn trang. Bên trong đó hẳn có không ít những thứ quan trọng, tuy lực lượng hộ vệ rất mạnh, nhưng Mặc Khê Đoạn hiển nhiên đã chuẩn bị trước, cơ hồ xuất động đại bộ phận lực lượng của hắn, xem chừng muốn đánh nhanh thắng nhanh, chiếm cho bằng được cứ điểm này.

Nơi đấy chẳng những chứa những tư liệu trọng yếu, vị trí địa lý còn là địa điểm then chốt, một khi Mặc Khê Đoạn đã chiếm lĩnh, chắc chắn sẽ có thể chia đôi thế lực của sơn trang, trực tiếp cắt đứt mối liên hệ giữa hai bên để tiện bề tiêu diệt.

Điều này khiến Nghiêm Lăng Phong không thể không lập tức dẫn người ra mặt phản kích.

Nhai vốn định đi theo, nhưng liền bị Nghiêm Lăng Phong ngăn lại, dù sao cũng nên lưu một người ở lại tổng bộ để quản sự.

Cuối cùng, y còn cố ý nhấn mạnh rằng, không riêng gì lần này, những chuyện liên quan đến Mặc Khê Đoạn về sau, Nhai tuyệt đối không được phép trực tiếp ra mặt xử lý.

Nhai có chút bất mãn, dù sao hắn cũng muốn tìm một cơ hội để hảo hảo báo đáp vụ “khoản đãi” kia của Mặc Khê Đoạn. Nhưng có những thứ hắn chẳng dám hỏi rõ ràng, lại mơ hồ cảm giác được Nghiêm Lăng Phong dường như đã biết được điều gì đó, nhưng y không nói ra, hắn cũng chả dại gì mà đề cập đến.

Hơn nữa võ công hiện nay đã bị phế, toàn bộ chỉ còn dựa vào cổ trùng chèo chống cho nội lực hắn, nhiều lắm cũng chỉ có thể là một cao thủ bình thường, căn bản không có cửa để đánh thắng Mặc Khê Đoạn.

Bất quá, muốn trả thù một người, đâu nhất thiết phải là thương tổn thân thể hắn?

Nhai nghĩ nghĩ gì đó, nhanh chóng lôi ra một phần tư liệu.

Tư liệu này hắn thừa cơ lúc thiêu hủy tổng bộ của Mặc Khê Đoạn mà lấy được. Đương nhiên, Nhai không trực tiếp lấy đi, bởi hắn chẳng muốn Mặc Khê Đoạn biết hắn đã xem qua tư liệu này, lại cho rằng Nhai không biết mà đốt luôn cả tổng bộ.

Hắn đã dùng trí nhớ siêu cường của mình, đem nội dung tư liệu khắc sâu vào đầu mình. Tuy thời gian gấp gáp khiến hắn chẳng thể xem hết, nhưng  lại biết được không ít những thứ trọng yếu.

Đó là toàn bộ những phần tin tức được Mặc Khê Đoạn chê giấu, đại khái về vị trí, nơi phân bố binh lực, kết cấu kiến trúc.

Bởi thế có thể suy đoán được thực lực tổng thể của Mặc Khê Đoạn.

Giữ lấy thông tin được bồ câu đưa về, Nhai suy tính Mặc Khê Đoạn lần này hẳn là dẫn theo tám phần lực lượng để tấn công cứ điểm của bọn họ. Hơn nữa, lại không hề đoán được, việc bảo mật lần này thực hiện không mấy tốt lắm.

“Hiện tại đừng vội mang người đi ngăn chặn, dù miễn cưỡng bức lui hắn, tổn thất của chúng ta vẫn sẽ rất lớn.” Vì thời gian khẩn cấp, Nhai tuy không cùng chiến đầu nhưng vẫn thương lượng đối sách với Nghiêm Lăng Phong, thế nên tạm thời cưỡi ngựa theo chân bọn họ ra ngoài, mượn cơ hội đi đường để bàn bạc sắp xếp chiến lược, sau mới tự mình trở về trang.

“……….” Nghiêm Lăng Phong gật gật đầu, chờ Nhai nói tiếp, ở phương diện này, trước giờ y vẫn đều nghe theo Nhai.

“Thay vì bây giờ đến tiếp viện, chi bằng buộc hắn phải quay về phòng thủ, đồng thời công kích ba cứ điểm bí mật của hắn.” Nhai chỉ chỉ bản vẽ trong tay, những địa phương cần công kích đã được hắn dùng mực đỏ khoanh vùng, mặt trên còn viết rõ nên tấn công như thế nào, dùng phương pháp ra sao.

“Thời gian rất gấp rút, nhân thủ của chúng ta tạm thời cũng chẳng tập hợp lại toàn bộ kịp lúc, nhưng ít người, bị hắn công kích đến cũng rất nguy hiểm. Dùng số nhân thủ ta có trước mắt, tấn công cùng lúc hai cứ điểm, hơn nữa phải khẩn trương. Mặt khác, có thể liên minh với một số thế lực nhỏ, dù sao lúc này chủ nhân không hiện diện ở đấy, bọn chúng đương nhiên sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của <Nguyên văn “sấn hỏa đả kiếp”….có nghĩa thừa nước đục thả câu>, huống chi đã có chúng ta xông vào trước đó.” Dẫu đang bàn về vấn đề chiến lược, ngữ khí nơi Nhai vẫn bình thản mà trầm ổn như xưa. Thanh âm trời sinh nhu thuận thu hút toàn bộ sự chú ý của người ta một cách dễ dàng.

“Những thế lực nhỏ đó chẳng phải không khống chế được sao? Thế nào lại mang về lợi ích to lớn đến vậy?” Phong đưa ra nghi vấn.

“Bọn chúng đương nhiên sẽ khống chế chẳng được, hơn nữa sau khi công kích xong cứ điểm đầu tiên, sẽ tham lam muốn tiếp tục đoạt luôn phân bộ còn lại.”

Nói đến đây, khóe mắt Nhai khẽ khép lại, vẽ thành một đường cong đẹp dị thường, mơ hồ mang theo chút ý cười:

“Ta sẽ phái người cảnh cáo bọn chúng trước, đồng thời, trong lúc vô ý sẽ để lộ ra cứ điểm trọng yếu của Hắc Vực Các. Chúng tuy đã nghe theo lời nhắc nhở của ta, nhưng sau khi cướp đoạt xong phân bộ thứ nhất, tham niệm sẽ khiến bọn chúng lại càng thêm điên cuồng, tiếp tục công kích cứ điểm mà ta “trong lúc vô ý” để lộ ra. Cứ điểm này đối với Mặc Khê Đoạn cực kỳ quan trọng, hắn không thể nào không trở về phòng thủ. Kết quả, liên minh này sẽ trực tiếp đối đầu với đại bộ phận nhân mã của Mặc Khê Đoạn, dự tính sẽ gây tử thương hơn phân nửa.”

“Nhưng bọn hắn cũng chẳng dám oán trách chúng ta việc đưa ra thông tin sai sót, chỉ biết vì lòng tham của mình mà phạm sai. Dù gì, chúng ta cũng đã từng “cảnh cáo” chúng, đúng không?” Phong bổ sung thêm vào lời nói.

“Ân” Nhai gật gật đầu, tiếp tục lên tiếng: “Cứ điểm kia là do ta đã tỉ mỉ lựa chọn, vị trí địa lý tương đối giống của chúng ta, cửa khẩu ra vào chỉ có một, bọn chúng dù có muốn chạy, cũng khó bằng lên trời, huống chi Mặc Khê Đoạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng. Nguyên nhân chủ yếu lại chính là lòng tham, thế nên những tên đó cực kỳ sợ chết, khi đã rơi vào đường cùng, nhất định sẽ một mất một còn cùng Mặc Khê Đoạn, việc này càng khiến nhân mã của hắn tiêu hao đi không ít”

Những tiểu liên minh này chỉ là tấm lá chắn, Nhai thế nào lại đối đãi bọn chúng một cách thật tâm, chỉ có thể coi đó như thứ phế vật để mà lợi dụng.

“Vì nhân thủ không đủ, chúng ta đừng nên phản kích, trực tiếp trở về phòng ngự ở cứ điểm bị tấn công của mình. Đến lúc đó cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

“Hảo” Nghiêm Lăng Phong gật đầu.

Chẳng ai biết, vài thuộc hạ cấp cao đứng gần đó nghe được mà toàn thân cứ ứa ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Đồng thời trong lòng lại cảm thán, Nhai thật sự rất kinh khủng và nhẫn tâm, cư nhiên sang tay bán đi liên minh của mình, dẫu chỉ là thứ bình phong vô dụng có giữ lại cũng chẳng để làm chi, bất quá tốt xấu gì cũng là liên minh mà…..

Nhưng rồi bọn hắn cũng chả dám nói gì, trong lòng âm thầm đồng ý với phương thức của Nhai.

Đầu óc lại miên man suy nghĩ, chả trách trước kia Phó Các chủ chẳng thèm đếm xỉa tới hoàn cảnh của đối phương, thu nhận thật nhiều các thế lực liên minh………

Nguyên lai là để dành dùng vào những lúc này đây…….

Bất quá bọn họ cũng không biết, kỳ thực Nhai đã sớm lợi dụng gián điệp giữa các liên minh, phát tán một ít tin tức giả cho lực lượng đối địch.

Sau khi dặn dò xong, Nhai liền cùng hai thị vệ quay trở về trang.

*           *           *           *

Nhai sau khi trở lại trang, chuyện đầu tiên là phái người bí mật tìm đến bài tẩy mà hắn cài vào Võ Nhạc Phái – một trong ba thế lực lớn trên giang hồ, cũng chính là con riêng của vị chưởng môn đó.

Thế lực Mặc Khê Đoạn mỗi lúc một nguy hiểm, buộc hắn không thể không dùng đến con cờ tối mật của mình.

Vừa lúc chưởng môn Võ Nhạc Phái đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hai người con cũng đã sớm bị hắn ám sát, cả phái rơi vào tình trạng hỗn loạn, tranh chấp gay gắt, kẻ nào cũng muốn thừa cơ ngồi lên ngôi vị chưởng môn. Đây chính là thời điểm mà con cờ ở lẫn trong nước phát huy tác dụng của nó.

Cảnh ngộ của đứa con riêng đó trước đây cực kỳ bi thảm, mẫu thân lại bị chính thất phái người luân bạo cho đến chết, tâm lý đương nhiên tràn ngập nỗi ám ảnh, cũng như oán hận. Hài tử như vậy, mới thật sự là thứ lợi kiếm giết người không gớm tay.

Dưới sự tận lực đào tạo của Nhai, đối phương nhanh chóng trưởng thành, từ lâu chẳng còn là hài tử năm xưa bị người ta chế nhạo, hắn đã học được cách ngụy trang, cái lối sống dối trá, cả việc bày mưu tính kế.

Và…chỉ nghe theo lệnh của một mình Nhai.

Dẫu sao, sinh mệnh thứ hai này, là của Nhai dành cho hắn.

Ý nghĩa sinh tồn trong hắn, cũng là do Nhai ban cho.

Hai canh giờ sau, thiếu niên đã xuất hiện, diện mạo bình thường, thoại nhìn nhu thuận lại ôn hòa, chỉ là trong mắt thi thoảng lại ánh lên thứ hàn ý cực kỳ sắc bén, khiến tâm kẻ khác đều lâm vào chấn động.

Bởi không thể để hắn rời đi thật lâu, Nhai đem hết thảy tư liệu về những người đứng đầu môn phái giao cho hắn, sau đó cẩn thận dặn dò những việc hắn phải làm, cấp một ít nhân thủ cùng tài sản để hỗ trợ cho hành động của hắn.

Chuyện cũng thật đơn giản, châm ngòi giữa các thế lực trong môn phái, sau đó thừa cơ chiêu lãm nhân tài, tùy vào đặc điểm từng người mà uy hiếp hay dụ lợi, nếu là thứ không thể dùng được thì giết chết ngay lập tức.

Ba canh giờ sau, dù chẳng muốn xa rời Nhai, thiếu niên lạnh lùng kia vẫn phải trở về để bắt đầu kế hoạch của mình.

Vì bản thân, mà cũng vì không để cho sư phụ của hắn thất vọng.

Thiếu niên đi rồi, đầu óc nam nhân bởi vì chiến sự mà trở nên bận bịu, mới dần dần tỉnh táo lại. Ngay cả tâm tình phát cuồng lên vì Thành Thủy Duyệt kia cũng dần dần lắng xuống.

Tự nhiên, hắn nhận ra bản thân tựa hồ đã phạm phải thứ sai lầm ngu xuẩn mà buồn cười.

Hắn luôn là vậy, chỉ cần liên quan đến Nghiêm Lăng Phong, chỉ cần có nguy cơ uy hiếp mối quan hệ giữa hắn và Nghiêm Lăng Phong, chỉ cần là những dự tính về Nghiêm Lăng Phong, hắn đều chẳng thể giữ được bình tĩnh. Chỉ ba chữ “Nghiêm Lăng Phong” này cũng đủ để thiêu hủy hết thảy lý trí nơi hắn rồi.

Đừng nói đến việc để người ta cường bạo Thành Thủy Duyệt có thể mang đến cho hắn ích lợi gì, một khi đã bị Nghiêm Lăng Phong phát hiện, Nhai chỉ biết, y tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn…..

Mối quan hệ giữa bọn họ, sẽ đoạn tuyệt từ đây……..

Điều này hắn không muốn……

Mà cũng chẳng thể thừa nhận…….

Nghĩ nghĩ gì đó, Nhai quyết định ngăn lại sự việc trước khi quá muộn. Đang lúc hắn định đẩy cửa đi ra ngoài tìm Hắc Sư, phương xa lại truyền đến âm thanh sụp đổ của tòa nhà nào đó.

Cẩn thận lắng nghe, tiếng động kia lại phát ra từ nơi ở của bọn Hắc Sư, sắc mặt Nhai phút chốc đã trở nên trắng bệch. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong hắn chợt xuất hiện loại dự cảm…….

Chuyện của Thành Thủy Duyệt…….

Đã bị bại lộ……

.