Biên tập: Nguyệt Tận
“Rất đau phải không? Phong đáng thương của ta……” Nhai vừa liếm nhẹ vành tai nam nhân, vừa vỗ về chơi đùa trước ngực người nọ, đầu ngón tay lạnh lẽo dừng lại ở vị trí trái tim: “Nơi này, chẳng phải hiểu rõ nhất hay sao? Ngươi còn kiềm chế để làm gì?”
Trái tim, chính là căn nguyên của độc tố.
Nhai nói xong, không một tiếng động đặt đầu gối mình vào giữa hai chân nam nhân, không nặng không nhẹ mà cọ xát, cảm nhận nơi đó bởi vì bị khiêu khích mà ngày càng căng cứng: “Đã biết rõ kết quả lần nào phát tác cũng đều là ta đến giải quyết, ngươi cứ giằng co mãi như vậy, có ý nghĩa gì sao?”
Nhai nheo mắt lại, đối với phản ứng băng lãnh của nam nhân kia, từ lâu đã sớm thành thói quen.
Bởi vì hắn biết rõ, con người này, trừ phi đã nhẫn nại đến cực hạn, bằng không, tuyệt đối sẽ không chạm vào hắn.
Thật sự là chẳng hiểu nổi mà.
Nhai thổi nhẹ khẩu khí vào tai y, cảm nhận từng đợt run rẩy yếu ớt khó có thể nhận ra của người kia, cười cười dùng đầu lưỡi liếm láp vành tai, sau đó trượt xuống, đôi môi hắn dừng lại trên cái cổ ướt đẫm mồ hôi của người kia, khẽ vân vê qua lại, cố hết sức giữ nguyên khoảng cách, rồi lại tựa như vũ mao <lông vũ>, nâng tay người nọ lên, trong vô thức nắm chặt lấy.
Chẳng ai biết rõ bằng Nhai, những nơi mẫn cảm nhất trên người Nghiêm Lăng Phong.
Nhẫn nại dĩ nhiên cũng có giới hạn của nó, nhất là cái đầu gối đang cọ xát giữa hai chân hắn, khiến Nghiêm Lăng Phong đồng thời vừa chịu đựng độc tố tra tấn, vừa kiềm nén dục vọng giày vò.
Đột nhiên, hai mắt trước sau vẫn nhắm chặt của Nghiêm Lăng Phong chợt mở to, ánh mắt lạnh như băng mang theo hơi thở hung tàn nhìn chằm chằm nam nhân tóc xám gần như đang cưỡi trên người hắn. Giây tiếp theo sau đó, hắn liền mạnh mẽ dụng lực lôi nam nhân kia xuống, hung hăng lật ngược người lại quỳ trên ghế.
Không chút động tác dư thừa, hắn trực tiếp kéo khố tử Nhai xuống, kìm hãm chiếc eo thon nhỏ hơn nhiều so với nam nhân bình thường của người kia lại, ngón tay thô bạo đâm xuyên vào, ngang ngược bành trướng ra.
Nháy mắt, Nhai cảm giác như có lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu vào trong cơ thể, đau đến mức hít thở không thông, một chút tiếu ý kia vẫn đọng lại trên khóe môi. Kế tiếp, còn chưa kịp thích ứng, ngón tay trong cơ thể lại rút ra ngoài, hỏa nhiệt sớm đã cương cứng kia ngay lập tức liền hung hăng đâm vào trong hậu huyệt hắn.
“……….Ô ” đau đớn vì thắt lưng như bị xé rách khiến trước mắt Nhai hết thảy đều biến thành màu đen. Vừa định hít sâu vào một hơi cố hết sức thả lỏng, hung khí chôn sâu trong cơ thể liền thô bạo rút ra đâm vào, tàn nhẫn tận lực va chạm liên tiếp vài cái khiến sắc mặt Nhai tái nhợt, cứ như vậy mấy lần, máu tươi dĩ nhiên theo đùi mà chảy xuôi.
Nhai vẫn không lên tiếng, chỉ có đôi môi khẽ phát run, tiếu ý vẫn ngự trị nơi khóe môi.
Hắn từ lâu tập mãi cũng thành thói quen.
Mà nội lực hắn, cũng vì trường kỳ giao hợp, theo quán tính tích đọng tại nơi tiếp xúc giữa hai người, tự động truyền vào cơ thể Nghiêm Lăng Phong, như dòng nước ấm hòa tan hàn khí khiến người ta thống khổ không chịu được bên trong thân thể nam nhân kia.
Hiển nhiên, như một hành vi “báo đáp”, khí tức hàn độc cũng thông qua thân thể Nghiêm Lăng Phong mà dũng mãnh tràn vào huyết mạch hắn.
Lạnh quá……..Nhai cúi đầu thở hổn hển, khí thể thở ra phút chốc đã thành sương trắng, cả đôi mắt hắn cũng bắt đầu phát ra lam quang.
Nhất thời, cơn thống khổ mới vừa rồi còn ở bên trong Nghiêm Lăng Phong, đều truyền cả vào cơ thể hắn. Cái loại thống khổ vì từng đợt băng hàn cứ đấu đá lung tung khắp toàn thân còn đau đớn hơn cả thân thể hắn bị xé rách, quả thật chẳng có gì bì kịp.
Nhưng điều này đối với hắn mà nói, cũng chả hề gì, bởi vì hắn cam nguyện như thế.
Miễn là vì người nọ mà chịu đựng, có đau đớn cách mấy cũng không sao.
Miễn là người nọ còn cần hắn, dù chỉ thân thể thôi cũng chẳng hề gì.
Chỉ là……..
Nhai mở to mắt, nhìn chăn đệm mềm mại dưới thân, giữa mê man bỗng cau mày. Hắn không thích tư thế như vậy, cứ như loài cẩu nằm bò ra, ngoài khuất phục, còn có một loại sợ hãi vô phương áp chế.
Hắn không nhìn thấy đối phương, cũng không chạm được vào đối phương, như vậy thậm chí còn khiến trong hắn xuất hiện một loại ảo giác, người phía sau dường như chẳng phải là Nghiêm Lăng Phong. Mà loại cảm giác này, thì phi thường khó chịu.
Nghiến răng, nam nhân tóc xám nhiều lần muốn trở mình, lại vẫn bị gắt gao đè nặng. Đau đớn từ lâu đã khiến cho hắn mất đi khí lực lúc bình thường. Thắt lưng trước giờ vốn mạnh mẽ, hiện tại lại hư nhuyễn mà run rẩy, chỉ có thể để mặc cho nam nhân kia kiềm chế chặt chẽ, tàn nhẫn đâm xuyên vào trong cơ thể hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, độc tố băng hàn tựa hồ ít nhiều đã giảm bớt trong cơ thể, nam nhân có vẻ thả lỏng đôi chút, hơn nữa bản thân Nhai vẫn cố chấp, giữa hỗn loạn, hắn gắng gượng xoay người đối mặt với nam nhân. Còn chưa kịp xuất ra hơi thở gấp gáp, hung khí đã chuyển sang sắc tím đen kia lần thứ hai đâm vào hậu huyệt hắn, đau đến mức ngạt thở.
Ấy thế mà khóe mắt hắn lại mang theo ý cười, si ngốc nhìn nam nhân đang ở trên thân mình.
Nhìn mái tóc đen nhánh của người nọ hỗn độn buông xuống, mềm mại mà lại mượt mà, hoàn toàn chẳng giống với chủ nhân băng lãnh của nó. Chỉ cần hắn thân thủ vuốt ve nó, từng sợi tóc mềm mại này sẽ quấn quanh ngón tay hắn, cứ như chúng cũng lưu luyến hắn, gắt gao bám lấy hắn…….
Nghĩ là làm, tay Nhai vô thức duỗi về phía nam nhân, chạm vào mặt người nọ…..
Đầu ngón tay khéo léo vuốt ve, nụ cười nơi khóe miệng không khỏi ôn hòa đi vài phần, ngay cả cơn đau trên người dường như cũng chẳng hề khó chịu đựng đến mức đó.
Phong có đôi chân mày rất đẹp, dáng vẻ hơi giống lá liễu, đẹp vô cùng. Nhưng đẹp nhất có lẽ vẫn là đôi con ngươi kia, mang một sắc tím khiến người ta chẳng tài nào rời mắt được, sâu thăm thẳm, cơ hồ đem cả linh hồn hắn mà cuốn vào.
Nhưng Nhai lại không thích ánh mắt đó, rất lạnh, lạnh đến mức khiến hắn như nhìn thấy được chính bản thân mình, kỳ thực làm điều gì cũng sai, nhưng chẳng bao giờ chịu thừa nhận.
Lúc này đôi mắt đó đã khép lại, thật tốt biết mấy…..
Như vậy, hắn có thể không chút kiêng kị mà ngắm nhìn y, chẳng cần phải gắng gượng duy trì cái nụ cười dửng dưng kia, cũng chả phải bày ra cái phần ngạo mạn của bản thân mà người nọ cực kỳ chán ghét.
Khi hắn chạm đến, dễ nhận thấy đối phương vô cùng bực bội, mở mắt ra lạnh lùng nhìn hắn, nghiêng đầu tránh đi bàn tay kia, mà lần thứ hai thấy hắn vẫn cố chấp vuốt ve, Nghiêm Lăng Phong liền nhắm chặt mắt lại, tựa hồ cũng thuận theo hắn, chỉ chuyên tâm cho động tác dưới thân.
Nụ cười Nhai lại càng ôn nhu thêm vài phần, thậm chí mạnh dạn ôm lấy thân thể nam nhân vốn đang đè nặng trên người mình, gắt gao ôm chặt, tận hưởng mùi vị từ nam nhân kia.
Trong lòng dấy lên loại cảm xúc thỏa mãn nồng đậm…..
Bởi vì, chỉ có thời khắc này, nam nhân đó mới cho phép hắn gần gũi đến như thế.
Sẽ không đẩy hắn ra, lại càng không dùng loại ánh mắt băng lãnh như nhìn loài giòi bọ để mà nhìn hắn, sau đó mới thản nhiên bảo hắn cút.
Cũng chỉ có thời khắc này, nhiệt độ cơ thể đối phương mới có thể khiến cho hắn một lần nữa yên tâm mà cảm giác được nam nhân này vẫn thuộc về hắn, chỉ là của hắn.
Dù rằng thân thể hắn, thật sự rất đau……..
Loại đau đớn này, ngay từ lần đầu tiên hắn giúp y giải độc đến nay, chưa bao giờ thay đổi.
Kỳ thực ngay từ đầu, lúc đã nắm trong tay hết thảy mọi thứ, hắn ngược lại có thể thượng được cả nam nhân này. Phải biết rằng, hắn so với bất kỳ kẻ nào, cũng khao khát chiếm hữu y hơn bao giờ hết.
Nhưng hắn lại không muốn người kia đau đớn….
Một chút cũng không..…
Huống chi lòng tự tôn của người kia, tuyệt đối không cho phép bản thân bị loại nam nhân như hắn xâm phạm.
Đêm, lãnh nguyệt treo cao, phòng nội tràn lan vô tận loại hơi thở đặc thù của tình dục.
Trên thảng y trải lớp thảo bì trắng như tuyết, màn giao hợp dã thú vẫn tiếp tục. Nam nhân lớn tuổi tán loạn một mái tóc dài màu xám, cúi đầu thở dốc, bị một thanh niên tuấn mỹ vô cùng đặt dưới thân, lạnh lùng mà hung tàn xâm phạm.
Y sam trên người nam nhân sớm đã ướt đẫm mồ hôi, một lần rồi lại một lần vì va chạm tàn bạo kia mà lay động, gần như muốn ngoan cố duy trì sự bình tĩnh của hắn, cuối cùng vẫn chỉ có thể thống khổ vô khí lực ngã ra trên giường, run rẩy đến mức đáng thương, ngay cả thanh âm bị khống chế để không tràn ra khỏi khóe miệng cũng mơ hồ mang theo chút thổn thức bất lực.
Khàn khàn mà trầm thấp…
Sự lay động không ngừng khiến cho lớp y bào chưa từng được cởi ra của hắn mở rộng, lộ ra mảnh ngực có đôi chút tái nhợt nhưng lại rắn chắc, đường cong duyên dáng nơi xương đòn nghiễm nhiên lại xuất hiện mấy vết hồng ngân cùng dấu răng, lúc nguyệt quang chiếu rọi vào, lại ngập đầy loại tình sắc dị thường, nhưng cũng cực kỳ chướng mắt.
Ánh mắt Nghiêm Lăng Phong bỗng chốc dừng lại, chợt xuất hiện cái nhíu mày hiếm thấy.
Lúc cùng Nhai làm cái loại chuyện này, vì chán ghét mối quan hệ, y chưa một lần cởi quần áo của hắn ra, chứ đừng nói chi lưu lại dấu vết gì trên thân thể lão nam nhân kia.
Như vậy hiển nhiên………..đây là do kẻ khác lưu lại, quan sát kích cỡ dấu răng, chắc hẳn là của một nam nhân………
Tâm tình phức tạp xen lẫn chán ghét cùng nôn nóng nháy mắt đã dâng cao, từng ngón tay thon dài mà đanh thép của Nghiêm Lăng Phong bấm vào cái cổ ấm áp của Nhai, cơ hồ nhấc cả nửa người hắn lên, song nhãn lạnh lẽo: “Những vết tích này làm sao mà có?”
“Ô………” Bị bất ngờ làm cho ngạt thở khiến Nhai không kịp trở tay, thân thể vốn đã hư nhuyễn lại thống khổ giãy dụa, ngơ ngác nhìn Nghiêm Lăng Phong.
“Ngươi đã quên lời ta nói rồi sao?” Ngón tay Nghiêm Lăng Phong dần dần xiết chặt, đôi đồng tử băng lãnh cứ như đang nhìn loài giòi bọ đầy dơ bẩn nơi kênh mương hôi thối: “Ngươi vốn đã đủ dơ bẩn, đủ ghê tởm rồi, nếu còn cùng kẻ khác làm cái chuyện đáng khinh này, ta có độc phát thân vong cũng tuyệt đối không chạm vào ngươi”
Nghiêm Lăng Phong vô cùng khiết phích <nghiện sạch sẽ> ở phương diện này, khiết phích nghiêm trọng.
“Ta……….không………..có” Nhai sắc mặt tái nhợt nhìn đối phương, hai mắt cũng lạnh như băng, ba chữ là nói qua kẽ răng đã nghiến chặt.
Nghiêm Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, y dĩ nhiên biết Nhai không làm vậy, nếu có ai đã từng quan hệ với hắn thì sau đợt tiếp xúc vừa rồi y sẽ rõ, hiện tại y chỉ là cảnh cáo mà thôi.
Cuối cùng, ngay cả liếc nhìn nam nhân đang vô lực nằm trên ghế kia một lần cũng ngại mắt mình sẽ ô uế, Nghiêm Lăng Phong lạnh lùng sửa sang lại y phục, xong liền xoay người bước ra khỏi cửa.
Nếu là bình thường, dù độc tính đã tạm thời được hóa giải, y cũng sẽ chẳng rời khỏi cơ thể nam nhân này ngay lập tức mà tiếp tục phóng túng thỏa mãn dục vọng của chính mình. Nhưng lần này, dục vọng vốn được khơi mào trong y, cơ hồ nháy mắt đã bị dập tắt, phút chốc trở thành sự chán ghét cùng ghê tởm, còn có một loại……phẫn nộ không nói nên lời.
Điều này dường như khiến cho kẻ tâm tư chưa hề dao động như y cảm thấy chẳng tài nào thuận theo được.